Khi tan học, Quý Trạch An cùng đám Vệ Lăng hứa sẽ cùng nhau đi đến quán bánh ngọt làm bài tập về nhà, hôm nay Du Dịch có việc nên không về ăn cơm, cho nên trước khi dùng bữa tối cậu muốn cùng mọi người đi làm bài tập, có thể trao đổi với họ khiến Quý Trạch An rất vui.
Một người chỉ có thể có vài bạn bè, hoặc là chỉ có một, nhưng tuyệt đối không thể không có bạn được. Người là động vật quần cư, nếu là một người thì trong tầm mắt nó rất là tăm tối, bản thân cũng sẽ trở nên vặn vẹo. Cuộc sống kiếp trước khiến cho cậu hối hận, tại sao phải như vậy? Bạn bè còn không hề nói chuyện với nhau.
Quý Trạch An hiểu rõ lúc học trung học là thời gian kết bạn tốt nhất, tất cả mọi người đều rất trong sáng, rất đơn giản, không hề có xung đột lợi ích. Thời gian này mà kết bạn với nhau thì tình bạn đều rất sâu. Mà đám người Vệ Lăng, Đậu Nghiên chủ động kết bạn càng làm cậu động tâm, khiến người không biết làm thế nào để thay đổi quá khứ như Quý Trạch An bị động cùng mong chờ bước lên trước. Tuy rằng cảm thấy đột ngột tình cảm cũng không sâu đậm mấy, nhưng cậu cũng thấy rất thỏa mãn rồi, cũng sẽ cố gắng giữ thật tốt mối quan hệ tình cảm này.
Hôm nay công việc quét dọn vệ sinh không đến lượt năm người nên chủ nhiệm lớp dặn dò xong, họ chép bài xong thì mọi người đều đeo cặp lên rồi tụ tập lại rời phòng.
Ven đường trước cổng trường học có một chiếc xe đắt tiền đang đỗ, Quý Trạch An không nhận ra nhưng Vệ Lăng đã nhìn một hồi mà chảy nước bọt, nói chiếc xe kia có giá trị bao nhiêu. Những học sinh tan học không ít thì nhiều đều nhìn chiếc xe kia vài lần. Quý Trạch An không có khả năng nhận biết xe sang, xe mấy vạn hay mấy triệu trong mắt cậu đều là xe cả, cùng lắm thì cậu nhìn theo chiếc xe đi ngang qua.
Chiếc SUV đen nhìn qua rất phong cách, đằng sau mông viết thật to “(☆罒 w 罒)Chúng ta đang đợi tiểu thiếu gia của chủ nhân đó” Quý Trạch An không khỏi nghĩ chẳng hay thiếu gia nhà ai mà mạnh tay như thế, rất bắt mắt.
Vừa mới nghĩ như thế đã thấy cửa hông của xe mở ra, một người bước từ trên đó xuống rồi quay lại nhấc một chiếc xe đẩy xuống. Hành động đó càng khiến thu hút ánh mắt người khác. Vệ Lăng tò mò chủ xe là ai nên đứng lại không đi nữa, những người còn lại cũng dừng chân, nhân lúc này bàn bạc xem tối nay đi ăn cơm ở đâu.
Sau khi để xe đẩy xuống, người nọ quay lại xe ôm ngang một người đàn ông cẩn thận đặt ngồi trên xe, đóng cửa xe lại rồi đẩy xe lăn về phía Quý Trạch An.
Xe đẩy dừng trước mặt năm người bọn họ. Vệ Lăng rất ngạc nhiên, Đậu Nghiên đang bàn ăn gì cùng Bạch Bân cũng phải dừng lại. Quý Trạch An nhíu mày nhìn hai người, cậu cho rằng với khả năng của họ thì không cần chờ đến ngày thứ hai đã biết kết quả tương xứng rồi. Nếu không liên lạc thì thể hiện là độ tương thích không được. Dù sao thì độ tương thích giữa cha con cũng chỉ là 50% chứ không được đến 100%.
“Chào con, Tiểu An. Ta là Sầm Ân Thư, là…”
“Bác có chuyện gì?” Quý Trạch An cắt đứt lời hắn, cậu biết tên của người này rồi, vấn đề tự giới thiệu này có thể bỏ qua. Cậu để ý là lý do khiến người đàn ông này xuất hiện. Cậu cho rằng nếu tủy hai người không hợp thì cậu chẳng có chút giá trị nào trong mắt bọn họ, cho nên cậu không đoán ra. Nhưng từ những chữ viết trên mặt hắn cũng không tiện đoán người này đang suy nghĩ gì.
Ngày hôm nay người đưa Sầm Ân Thư đến trường học này là một cấp dưới của hắn, Ninh Văn Ngạn sở tác sở vi khiến hắn tức giận cho nên bây giờ hai người đang làm mình làm mẩy. Hắn rất ghét cái cảm giác bị lừa gạt này.
Nghe thấy Quý Trạch An cắt đứt lời Sầm Ân Thư, Lưu Uy nghĩ rằng Sầm Ân Thư sẽ lên cơn. Ông chủ tính tình rất quái dị, nói giận là giận, nói vui là vui, ở bên cạnh người đó nhiều năm như vậy Lưu Uy vẫn không nhìn thấu. Chỉ là Sầm Ân Thư không nổi giận, một lần nữa khiến Lưu Uy ngạc nhiên. Người nọ nhìn thoáng qua cậu học sinh trung học đứng trước mặt, trong ánh mắt có chút nghi ngờ. Lưu Uy chỉ làm theo lệnh ông chủ, còn lý do đến đây, tìm ai thì hoàn toàn không biết.
Cũng rất quyết đoán ha.
Quý Trạch An thấy năm chữ hiện trên mặt Sầm Ân Thư lại càng không đoán được người này. Lý do hắn đến càng khiến cậu khó hiểu.
“Ta chỉ là muốn gặp con một lần.” Sầm Ân Thư bỗng nhiên nói.
Hắn nhìn thoáng qua bốn người bên cạnh Quý Trạch An, nói: “Hình như con đã có hẹn rồi.”
Sầm Ân Thư nhìn Quý Trạch An cười cười, nói: “Uy Tử, trở về.”
“Dạ.” Lưu Uy tuy chẳng hiểu gì cả nhưng đã quen với thường xuyên ở trong tâm trạng thế này nên ngay lập tức chấp hành lời Sầm Ân Thư nói. Người nọ đẩy xe lăn lại trước xe, mở cửa cho người lên rồi thắt chặt dây an toàn, đóng cửa xe, để xe lăn lại chỗ cũ. Xong rồi tự mình ngồi vào ghế lái, lập tức lái xe đi.
Quý Trạch An nhìn xe đi xa, mặt không để lộ chút gì.
“Quý Trạch An, người vừa rồi là ai thế?” Đối với vế câu bị Quý Trạch An cắt đứt khi trước, Vệ Lăng cực kỳ tò mò.
Đậu Nghiên đứng một bên hung hăng nhéo cậu ta một cái, thấy Vệ Lăng nhìn qua thì nhìn lại chằm chằm đầy cảnh cáo nên Vệ Lăng mới không hỏi lại.
…
Đoàn bốn người thường đến một nhà hàng nhỏ, Quý Trạch An nhìn bốn người đều lộ vẻ cẩn thận thấy có chút buồn cười, trong lòng cũng rất vui vẻ “Mấy cậu không cần thế, tớ và người vừa rồi cũng không thân lắm. Lần này mới là lần gặp thứ ba, nhưng cũng là lần đầu tiên chào hỏi. Tớ chỉ bất ngờ tại sao ông ấy lại tới tìm tớ.”
Vệ Lăng vừa nghe liền thở phào, trọng tâm câu chuyện lại quay về điểm cậu ta tò mò “Vậy người đó là ai? Có quan hệ thế nào với cậu?”
“Ông ấy chắc gọi là cha đẻ của tớ.” Quý Trạch An nhìn mấy người nói, chuyện này cũng không có gì không thể nói, chỉ là cậu không quá muốn nói. Cậu tin rằng mấy người này sẽ không truyền ra cho nên mới quyết định nói cho họ biết. Chẳng phải biết những bí mật nhỏ của nhau sẽ xúc tiến tình cảm sao? Tuy cậu không biết bí mật của họ nhưng nói chung là phải có người nói đầu tiên chứ.
(? Д? ≡? д?) Thì ra là thế! Hình như hỏi vấn đề không nên hỏi mất rồi! Bảo sao Đậu Nghiên, Đường Bạch Bân và Dương Khúc Cừ cũng không hỏi! Nói gì giờ! Nói gì giờ! Nói gì giờ!
Giờ mới phản ứng được chỗ nhạy cảm của chuyện này, trên trán Vệ Lăng xuất hiện một hàng chữ khiến cho Quý Trạch An không nhịn được phì cười. Cậu nhìn Vệ Lăng có chút ngốc ngốc, cười nói: “Cậu khẩn trương quá, tớ cũng chẳng để ý người đàn ông đấy. Cậu hoàn toàn không cần phải… như thế, tớ cũng chẳng xin ông ấy cái gì. Hiện giờ tớ có thể tự nuôi sống được mình.”
“Chọn món đi, hôm nay tớ mời. Các cậu cứ xem muốn ăn gì.” Quý Trạch An đưa thực đơn của nhà hàng cho họ.
Vệ Lăng hoảng hốt lắc đầu “Không không không! Hôm nay tớ mời, cậu…”
Cậu ta còn chưa nói xong, Đậu Nghiên đã cầm lấy thực đơn bắt đầu gọi vài món sau đó cười híp mắt đưa thực đơn cho Dương Khúc Cừ bên cạnh “Hì! Hôm nay chúng tớ không khách sáo đâu!”
“Cảm ơn.” Nhận thực đơn từ trong tay Dương Khúc Cừ, Đường Bạch Bân cũng gọi thêm món mình thích.
Nhưng ngược lại Vệ Lăng vẫn trợn mắt há mồm nhìn bốn người, cơ bản chẳng cần cậu ta nói thì những người khác đều biết hắn đang nghĩ gì. Vệ Lăng muốn chỉ trích ba người kia làm khó Quý Trạch An, Quý Trạch An đã kiếm tiền không dễ, lại còn bắt cậu mời khách các kiểu…
“Thực sự không cần lo cho tớ. Tớ sẽ không phùng má giả làm người mập, tự mình chuốc khổ đâu.” Chỉ là Quý Trạch An không thể nói rằng tớ đổ thạch lời lớn nên không thể làm gì khác ngoài nói ra chuyện quay phim tuy rằng cậu còn chưa nhận được chút tiền thù lao quay phim nào “Thời gian nghỉ hè làm thêm tích được chút tiền, lần xin nghỉ này cũng có một khoản thu nhập. Thật sự không cần lo lắng cho tớ. Tiền học phí đại học của tớ dùng tiền mẹ tớ để lại là đủ rồi, tớ đi làm thêm chỉ để kiếm thêm tiền sinh hoạt phí thôi. Vệ Lăng cậu lo lắng quá.”
Lo lắng của Vệ Lăng không khiến Quý Trạch An cảm thấy xấu hổ mà khiến cậu thực sự vui vẻ. Người bạn nghĩ cho cậu rất khó tìm.
Món ăn vừa dọn lên, mọi người chuyên tâm ăn.
Lúc ăn cơm giữa những bạn cùng lớp rất thích tám chuyện, ví dụ như ai ai ai của lớp nào với ai ai ai của lớp nào có một chân với nhau, có thầy cô như nào như nào như nào… đều là chuyện vô hại.
Quý Trạch An nghe mọi người nói, phần lớn thời gian đều là nghe, thỉnh thoảng mới nói một hai câu. Cậu có cảm giác càng ngày càng dung nhập vào tập thể này.
Vệ Lăng có khi rất ngốc nhưng thái độ làm người rất chân thành, tâm trạng cũng rất trực tiếp. Đậu Nghiên rất tình cảm, thích chơi chung với con trai, là một nữ hán tử. Dương Khúc Cừ thích cãi nhau cùng Đậu Nghiên, thế nhưng là người tốt, rất quan tâm người khác. Mà Đường Bạch Bân lại rất ít nói, chỉ là đầu óc rất tốt, gặp chuyện gì cũng là do cậu ta quyết định.
Bốn người đều có điểm đặc biệt riêng, cảm giác ở chung với họ rất tốt, Quý Trạch An rất thích như vậy.
***
Buổi tối lúc trở lại nhà Du Dịch, Du Dịch đã ở nhà chờ, nghe thấy tiếng động anh đã đứng cạnh cửa chờ. Anh thấy Quý Trạch An mở cửa vào nhà, lập tức đi đến giúp cậu cất cặp sách.
“Công việc của anh hôm nay thuận lợi không?” Quý Trạch An chăm chú nhìn sắc mặt của Du Dịch. Cậu đi theo anh ra ngoài làm việc một lần nên biết khi làm thì sẽ khiến chính mình bị thương. Tuy rằng lần đó chỉ là sắc mặt tái nhợt, người yếu ớt một lúc thế nhưng lần sau có thể nghiêm trọng hơn. Cho dù anh đã giải thích nhưng cậu vẫn rất lo lắng cho nên mỗi lần anh đi làm về cậu lại quan sát sắc mặt anh một cách tỉ mỉ.
Du Dịch cất xong túi sách, nghe cậu hỏi thế cảm thấy rất thoải mái “Ừ, em đừng lo.”
“Vâng, em chỉ lo anh lại giống lần trước.” Quý Trạch An thấy sắc mặt anh vẫn như thường ngày, đi vào wc rửa tay. Quý Trạch An phát hiện Du Dịch về nhà phải rửa tay đầu tiên, sau đó mới thay quần áo. Ở cùng anh một thời gian cậu cũng nhiễm “thói hư tật xấu” của anh.
Quý Trạch An rửa tay xong Du Dịch vẫn ở bên cạnh nhìn.
Bỗng nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay, Quý Trạch An liền nói với anh “Ngày hôm nay Sầm Ân Thư đến trường tìm em, ông ấy không nói gì, nhìn em rồi đi luôn.”
“Sầm Ân Thư?” Du Dịch nghe thấy tên này mắt hơi híp lại.
Bây giờ Quý Trạch An mới nói: “Không biết ông ấy đến làm gì nữa? Độ tương xứng của tủy không phải là không tương thích sao?”
Du Dịch thấy Quý Trạch An nói như vậy, do dự một chút. Anh chưa nói cho cậu biết sự thực không phải như thế.