Quý Trạch An đặt cái chén lên bàn trên mặt nó hiện ra dòng chữ, nhưng bây giờ cậu lại không có tinh thần để đọc nó. Cậu thấy Du Dịch ngồi phía đối diện đứng lên rồi đi về phía mình. Quý Trạch An ngồi trên sopha, cậu chợt cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ xuống, cả người nhịn không được mà rùng mình một cái.
Du Dịch đến trước mặt Quý Trạch An, dừng lại, ôm lấy cổ cậu, để cho cậu có thể dán người vào thân thể mình, trấn an rồi vuốt lấy đầu nhóc con, để cho nhóc con được thả lỏng: “Đừng sợ, em có thể thử tin tưởng anh, mỗi lần cho anh một chút là được rồi.”
Quý Trạch An thuận thế ôm thắt lưng anh, đầu tựa trên người anh, im lặng mà nghe lời anh nói: “Một chút thôi sao?”
“Ừ”
Tin tưởng là cần tích lũy mà thành, Du Dịch hiểu điều đó, cho nên anh phải để cho nó dần dần phát triển lên. Anh nói với bản thân rằng Quý Trạch An chỉ là một cậu nhỏ, anh phải đợi cho cậu lớn hơn nữa. tương lai Quý Trạch An sẽ càng có nhiều lựa chọn, nhưng Du Dịch sẽ khiến cho cậu thấy anh chính là lưa chọn duy nhất. Mưu đồ của anh là tất cả Quý Trạch An. Từ tâm hồn, thân thể đến lời nói…anh muốn có được toàn bộ, nhưng không phải lập tức nuốt trọn nó. Anh sẽ từ từ chiếm lĩnh cậu. Bây giờ là chiếm lĩnh cậu trước, ‘nhóc con’ hai chữ này chính là cảnh giới rào cản cuối cùng của anh, Du Dịch nói với mình không thể từ bỏ, anh cần phải có kiên nhẫn.
“Mỗi lần một ít anh sẽ không làm em thất vọng, sau đó nó sẽ nhiều lên.” Du Dịch mong Quý Trạch An sẽ toàn tâm toàn ý giao cho mình sự tin tưởng, ỷ lại vào anh, nhưng anh không mạnh mẽ để nói cho cậu như vậy. Tin tưởng không phải nói là có, cho nên nhóc con sẽ từ từ đạt được, cũng là ám chỉ bản thân mình, khống chế dục vọng.
Đôi tay Du Dịch rất ấm áp. Anh nhu nhu thái dương cho Quý Trạch An để thần kinh đang căng lên của cậu được thả lỏng. Vì không làm cậu sợ nên tốc độ của anh rất chậm để cậu có thể cảm nhận không gian. Quý Trạch An nheo mắt lại, nghe lời đề nghi của Du Dịch. Cậu cảm thấy rất có lý, có thể thử, nhưng vấn đề là cậu biết lên một bước thì sẽ lùi lại một bước….
Đi tới với cậu mà nói là cho anh một chút tin tưởng. Có một giọng nói trong đầu mách bảo với cậu lại lập tức có một giọng phản đối. Không được! Lỡ như lần này lại thất bại thì phải làm sao đây? Cậu tuyệt đối sẽ không muốn thừa nhận kết cục như vậy…Quý Trạch An vẫn mâu thuẫn như trước, nhưng cậu lại hướng về phía tin tưởng hơn, có thể sẽ không có hậu quả như vậy.
Du Dịch biết Quý Trạch An đâu còn có thể bình tĩnh được nữa, anh nhẹ giọng nói: “Đầu tiên em có thể thử ở đây và cho anh một chút tin tưởng từ em. Em phải tin tưởng rẳng anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt, tin tưởng rằng đây chính là một nơi thoải mái tự tại, được không?”
“…”Quý Trạch An vẫn lo lắng như trước.
“Tiểu An.” Du Dịch buông Quý Trạch An ra, đặt chén trà qua một bên rồi ngồi cạnh, vươn tay áp lên hai má cậu để cậu đối mặt với mình: “Em đang băn khoăn chuyện gì?”
“Em sợ….” Quý Trạch An nhìn ánh mắt đó rồi thành thật trả lời.
“Sợ cái gì?”
“Em sợ…Em sợ anh biết em không phải là em giống như bây giờ thì làm sao?”
Cậu có thể xoay người lại như vậy hay không, để rồi cách bóng dáng anh thật xa thật xa nữa. Quý Trạch An tìm đến đôi tay kia rồi cầm lấy nó, nỗi sợ trong đôi mắt cậu không hề bị giấu đi. Cậu nhìn anh, nhìn thấy đôi mắt đen như mực đó mà cảm thấy được an ủi, như xóa đi tất cả những buồn phiền khi ở nhà. Quý Trạch An biết mình cũng không phải thông minh gì, cậu đã bị lừa một lần rồi, cho dù sống lại thì cũng không thông minh hơn mấy, cậu không thể nhìn thấy chữ trên mặt anh, không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, lo lắng rằng đây sẽ là một bẫy xinh đẹp được đan lên.
Tựa như trò chơi ngọt ngào, nhưng trò chơi này một ngày nào đó rồi sẽ kết thúc.
Cho nên cậu sẽ bị du đãng trong nơi này, sợ hãi nó sẽ phá hoại tương lai một lúc nào đó.
Bây giờ Du Dịch đã hấp dẫn ánh mắt cậu…
“Tiểu An, anh biết tướng mạo, chẳng lẽ em nghĩ rằng anh không biết khuyết điểm của em sao?” Du Dịch cảm thấy được cách tay vừa chạm mình thu lại thật nhanh, anh biết, anh còn nói: “Em phải tin anh có thể bao dung cho khuyết điểm của em, anh sẽ chấp nhận tất cả.”
Quý Trạch An nhìn anh, trong đôi mắt anh rất thật lòng, trái tim ‘thình thịch thình thịch’ thật mau.
“Anh còn biết nhiều hơn em nghĩ đấy.”
Quý Trạch An thấy trái tim mình đập càng nhanh hơn. Cậu từng cùng du dịch đi gặp khách hàng của anh, chỉ một lần đó, cậu đã quên mất rằng Du Dịch là một ‘thần côn’ thật kỳ quái, anh có thể nói những thứ mà mọi người không biết, có lẽ cậu cũng…
“Tiểu An, anh xem tướng mạo em trên ảnh chụp nhất định sẽ không sống qua hai mươi ba tuổi, nhưng bây giờ tướng mạo này anh lại không nhìn được, toàn bộ đều không thể, chuyện này biểu thị cho việc anh gặp em chính là duyên kỳ ngộ, mà kỳ ngộ này phát sinh từ khi chúng ta gặp nhay không lâu, phải chứ?”
Anh biết…anh biết…anh biết !
Quý Trạch An trừng lớn mắt, đôi mắt đó nhìn anh không hề che giấu sự hoảng sợ. Du Dịch biết cậu trọng sinh, biết cậu vốn sẽ chết trước hai mươi ba tuổi, anh đều nói cả rồi…lẽ nào anh biết quá khứ của cậu, lẽ nào anh biết cậu từng thích cái người khốn nạn Nghiêm Cẩm kia, lẽ nào biết mình vì một tên khốn nạn đó mà làm bao nhiêu việc ngu xuẩn, biết rằng mình không có gia đình, biết rằng mẹ góa con côi ôm theo mối hận mà chết…Anh từng gặp Nghiêm Cẩm, Du Dịch lẽ nào đã phát hiện cừu hận trong sâu thẳm mà cậu đã cố giấu đi, lẽ nào anh biết cậu đang chờ cơ hội báo thù, lẽ nào…
“Đừng sợ, đừng sợ như vậy!” Du Dịch thấu quá khứ, thấu người cha trên trán của Quý Trạch An : «Chỉ có anh vĩnh viễn sẽ không tổn thương em. »
Lời hứa hẹn của Du Dịch có chút dối trá mờ ảo, nhưng người này là Du Dịch, Quý Trạch An bằng lòng tin anh.
Tuy sợ hãi nhưng thật sự cậu đã muốn cho Du Dịch một chút tin tưởng. Quen lâu như vậy anh vẫn rất tốt cho nên bản thân tin rằng người đàn ông này sẽ không tổn thương cậu đâu.
Quý Trạch An đột nhiên muốn nói hết tất cả, muốn nói ra quá khứ của mình, trao cho anh thật nhiều sự tin tưởng. Có lẽ tình cảm lưu luyến giữa hai người con trai vốn là vạn kiếp bất phục, cậu không nên bảo thủ với tình yêu, hẳn là phải điên cuồng một lần, nếu như lúc này lại ngã xuống vách núi đen kịt một lần nữa, cậu nhất định sẽ kéo người đàn ông này theo.
“Nếu anh lừa em…” Quý Trạch An nhìn Du Dịch phía đối diện, cho anh một cái hứa hẹn.
“Em sẽ có quyền giết anh.” Du Dịch hôn lên vầng trán của cậu, sau đó là đôi mắt.
Anh tuyên thệ với Quý Trạch An, một lời thề quan trọng cả đời chứ không phải là câu ‘anh yêu em’
Dùng cả sinh mệnh này để thương cậu, đây là lời nói của Du Dịch.
***
(;′_ゝ`) Tiểu An, cậu đi đâu cả đêm không về, tới thời kỳ phản nghịch rồi phải không? Tui rất lo lắng lo lắng cho cậu luôn đó…
Ngày hôm sau Du Dịch và Quý Trạch An đến đài truyền hình ở Giang thành chụp hình sau đó lái về nhà. Quý Trạch An vừa thấy chữ ở cửa chính cũng không có sốt ruột mở, chỉ sờ sờ nó, làm trò với Du Dịch rồi nói với cửa chính: “Thật xin lỗi, tôi ngủ ở nhà Du Dịch, cảm ơn lo lắng của cậu nhé.”
Tiểu An cậu còn nhỏ, đừng có bị đàn ông bắt cóc như vậy
“Anh ấy tốt lắm, cậu có thể tin tưởng ảnh.” Quý Trạch An cười với cửa chính, lúc này mới lấy chìa khóa vào nhà.
Du Dịch đi ở phía sau, nhìn cửa trầm tư một lúc.
Anh thật rất để ý cách nhìn của nhóc con với thế giới không giống anh, nhưng anh càng thêm vui vẻ vì nhóc con thành thật với mình. Du Dịch biết đây là một tín hiệu cậu đã chia sẻ với anh. Nhưng Du Dịch tin rằng mình sẽ không làm cho cậu thất vọng. Có nhóc con ở đây, cho Du Dịch biết những hành vi quái dị của mình, cũng là lý do vì sao khi đó ở Kỳ thành đột nhiên đem chén trà của anh và bình hồng đặt cùng với nhau. Có một số việc tuy rằng anh không rõ, nhưng cũng không phải quá hiếu kỳ, che giấu cũng là một kỹ năng thành công cho con người trưởng thành.
Đóng cửa lại, Du Dịch đổi giày rồi đi vào, vừa thấy nguyên liệu nấu ăn được rửa sạch của nhóc con, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vừa rồi trên cửa viết gì vậy?”
“Nó nói không thể để anh bắt cóc như vậy được.” Quý Trạch An cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn nói thật với anh, cậu thừa nhận đã đối xử tốt với anh hơn một chút rồi, tuy rằng Du Dịch vẫn đối xử với cậu tốt lắm, mà tham lam của con người là vô đáy, nên cậu muốn càng được nhiều thêm.
“Ừ.” Sau khi Du Dịch nghe xong, ánh mắt quét qua cửa chính một chút sau đó cùng đi theo nhóc con đến tủ lạnh lấy đồ ăn.
Hai người muốn ở chung, nhưng cũng không phải là ở lại nhà cậu, anh và nhóc con đã nói với nhau, khi đi học sẽ ở nhà bên kia, cuối cùng anh sẽ cùng nhóc đến đây sống, trừ khi có tình huống đặc thù. Mà tình huống của Quý Trạch An chính là đặc thù, Du Dịch biết những đồ vật ở đây đều có linh khí, cho nên anh có thể lý giải, cũng đồng ý ở đây cùng cậu. Huống chi nếu Quý Trạch An lùi bước thì anh phải đành bước thêm một bước nữa, cho cậu đồng ý không lùi được nữa mới thôi.
Đồ dùng Du Dịch đã chuẩn bị đầy đủ ở nhà mình, cho nên trừ sách giáo khoa thì Quý Trạch An không cần phải đem theo gì nữa, ngay cả một cái bàn chải, hay quần áo Du Dịch đều đã yên lặng mua hết. Nếu không phải còn đi học rồi đọc sách thì Quý Trạch An chỉ cần mang chính cậu đi theo là được rồi.
Nhưng mà Quý Trạch An lại không muốn lãng phí đồ mình đã mua, còn mọi người trong nhà nữa, cho nên một chuyến trở về này là không thể tránh khỏi.
Quý Trạch An nói với ‘mọi người’ quyết định của mình, phản ứng kịch liệt nhất đính là tách trà nằm trong tay Du Dịch.
(? ˉ? eˉ??) An An tui phun cậu! Cậu nghĩ sao lại bỏ trốn cùng với nam thần của tui! Phải kéo theo tui!! kéo tui đi!! Cho tui đi nữa!! Người ta nguyện ý làm một kẻ tiểu tam của các ngươi!