Sau khi từ Kỳ thành trở về Giang thành, Quý Trạch An không vội quay về trường đi học. Cậu không ở Kỳ thành hết một tháng, có một vài cảnh quay cần quay nốt ở công ty điện ảnh và truyền thông Giang thành. Lúc cậu về đến nhà cũng không nghỉ ngơi ngay mà thực hiện lời hứa từ trước. Cậu không quên cho đem chén trà nhỏ đi tắm, cũng không quên spa toàn thân cho cửa chính… Cả một ngày cậu đều vội vàng “chăm sóc” “những người trong nhà” đáng yêu.
(●′▽`●) Cảm ơn Tiểu An, tui thoải mái đến muốn ngủ.
“Đừng khách sáo, vất vả một thời gian rồi.” Quý Trạch An cười thả khăn lau vào thùng nước, xách thùng vào nhà, đóng cửa lại rồi nhìn hàng chữ trên cửa, trả lời.
Đến buổi tối, Quý Trạch An nhìn thời gian biểu trên tường rồi mới bắt đầu chuẩn bị bữa cơm cho một người. Du Dịch ban đầu muốn qua nếm thử tay nghề của cậu nhưng anh vừa trở lại thì có người quen đến nhờ anh làm việc nên anh chỉ kịp chào cậu một câu rồi đi làm. Vì vậy mua nhiều nguyên liệu nấu ăn cũng không dùng được. Quý Trạch An thu dọn lại tất cả rồi cất vào tủ lạnh, chỉ để lại một ít đủ để cậu nấu bữa cơm cho mình.
Vừa bật bếp thì có tiếng gõ cửa.
Quý Trạch An rửa tay, nói với bên ngoài “Chờ chút”, cởi tạp dề treo sau cửa rồi bước nhanh đến trước.
Cậu nhìn qua mắt mèo thấy người đàn ông bên ngoài, cảm thấy người này nhìn rất quen mắt nhưng Quý Trạch An chắc chắn mình không biết người này.
“Xin hỏi ai thế ạ?” Quý Trạch An Quý Trạch An để tay ở trên tay cầm nhưng vẫn rề rà không mở cửa, cậu đang chờ người này tự giới thiệu.
Ninh Văn Ngạn đứng ngoài cửa nhìn về phía mắt mèo, không trốn trốn tránh tránh. Y biết mình bỗng đến tìm sẽ khiến cậu nhỏ này lo lắng nhưng y bất đắc dĩ mới tìm đến. Lần này còn là y cố ý gạt người đó đến một mình “Chào con, ta là Ninh Văn Ngạn.”
“Xin hỏi ngài tìm ai?” Ở đây chỉ có một mình Quý Trạch An nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đến tìm nhầm người nên cậu mới hỏi thêm một câu đó.
Ninh Văn Ngạn: “Ta tìm con, Quý Trạch An.”
Quý Trạch An vừa nghe thấy, dừng một chút, nhìn chữ viết trên mặt Ninh Văn Ngạn qua mắt mèo. Cậu do dự một lúc mới mở cửa.
Cửa vừa mở ra, hai người mặt đối mặt. Quý Trạch An phát hiện bên ngoài là một người đàn ông cao lớn, tâm trạng khẩn trương lại lần nữa xuất hiện. Quý Trạch An để người nọ đi vào, lấy một đôi dép cho y thay, đóng cửa lại rồi vào phòng bếp pha trà. Trong chớp mắt hai người đối mặt nhau, Quý Trạch An nhận ra người đàn ông này là ai. Người này là người đàn ông đẩy xe lăn mà cậu vừa khéo gặp ở Kỳ thành, chỉ là đến giờ cậu mới biết người này tên là Ninh Văn Ngạn. Việc y có chuyện muốn nhờ đã bị lộ hết bởi đống chữ viết trên mặt hắn.
Ngày hôm nay cậu vừa về đến nhà đã đun một phích nước nóng, chỉ việc ngâm trà. Cậu bưng chén trở lại phòng khách, đặt xuống bàn trà trước mặt người này. Cái chén cậu dùng không phải là chén Du Dịch dùng, ban đầu Quý Trạch An định dùng chén trà nhỏ đó nhưng chén trà nhỏ “thề sống thề chết không theo”.
(,,???,,) Tiểu An anh không thể đối xử với iêm như vậy. Người của iêm, tâm của iêm đều là của nam thần Du Dịch rồi. Iêm vừa tắm rửa xong, lần đầu tiên của iêm là dành cho nam thần!
Quý Trạch An thấy hàng chữ trên chén, tay run lên tý thì làm bể. Chén trà nhỏ sợ đến mức chữ viết chuyển thành vẻ mặt “”(つ﹏?)”.
Bưng cốc của riêng mình ngồi xuống đối diện Ninh Văn Ngạn. Quý Trạch An uống một ngụm nước đun sôi để nguội mát lạnh trong cốc rồi nhìn y, chờ người kia mở miệng trước.
“Ta là Ninh Văn Ngạn, là bạn của… cha con.” Ninh Văn Ngạn nhìn mặt Quý Trạch An, nhìn cậu suy nghĩ một lúc lâu mới nói câu đầu như vậy.
“Chào bác.” Quý Trạch An trừ hai chữ này cũng không biết phải nói gì. Cho đến bây giờ, sự tò mò với cha mình là không có. Cậu tin tưởng chỉ một mình mình cũng có thể sống tốt. Hơn nữa cậu còn có “những người trong nhà” đáng yêu và cả Du Dịch. Tuy khi lần đầu nhìn sơ qua người ngồi trên xe lăn cực kỳ giống mình thì có suy đoán nhưng cậu không bao giờ muốn đi nhận người. Đi trách móc hoặc đòi một chút bồi thường, v.v… cũng không muốn. Quý Trạch An cảm thấy đó chẳng qua chỉ là một sự việc chẳng may ngoài ý muốn thôi.
“Con không tò mò về cha con một chút nào sao?” Ninh Văn Ngạn thấy thái độ của Quý Trạch An có chút không hiểu được. Ban đầu y cho rằng một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua cha mình, hơn nữa còn không biết cha mình là ai thì sẽ có sự tò mò với cha mình, có thể là vui vẻ, cũng có thể là tức giận… ít ra… là một phản ứng nào đó như thế chứ không phải như phản ứng bây giờ của Quý Trạch An, cảm giác quá mức bình tĩnh này. Thái độ của Quý Trạch An khiến Ninh Văn Ngạn nghĩ chuyện tiếp theo sẽ càng khó khăn hơn.
“Ninh tiên sinh, tôi không còn nhỏ. Nhiều năm qua đều một mình, những năm sau ở một mình vẫn được. Ông ấy có thể giàu sang có thể nghèo khó đều không liên quan đến tôi. Từ góc độ pháp luật để nói, tôi cũng không có nghĩa vụ phải phụng dưỡng ông ấy. Không chỉ vậy mà quan hệ cha con cũng không có.” Nếu đặt ở Quý Trạch An kiếp trước thì sẽ để ý nhưng kiếp này quả thực không có. Giờ cậu thấy rõ nhiều chuyện, cũng không khát vọng thứ gì quá đáng. Quý Trạch An nghĩ tình huống bây giờ hai người không nên có quan hệ. Hai người ở hai nơi, cứ ở trong tình trạng không biết người kia thì sẽ sống tốt hơn.
Quý Trạch An nhìn Ninh Văn Ngạn, nói: “Cho tới bây giờ, chúng tôi cứ giữ tình trạng hiện tại sẽ tốt hơn. Hai chữ người cha cũng không có ý nghĩa gì với tôi. Nếu Ninh tiên sinh đến để nói với tôi chuyện tình cha con thì có thể dẹp đường hồi phủ được rồi.”
Ninh Văn Ngạn nhìn Quý Trạch An, nghĩ tình huống bây giờ càng không xong.
Y thở dài, có chút khổ sở nói: “A Thư, em ấy, cũng chính là cha con, chưa bao giờ biết có một đứa con trai như thế ở bên ngoài, đến tận bây giờ.”
“Ta cũng là lừa em ấy để đến. Nếu em ấy biết chắc chắn sẽ theo đến, nhưng giờ thân thể em ấy không tốt…” Ninh Văn Ngạn nhìn Quý Trạch An, cầm chén trà nóng để trên bàn trà nắm trong tay “Lần trước ta mang A Thư đến Lạc Tiên Sơn ở Kỳ thành gặp được con. Ngay từ đầu ta đã phát hiện con và A Thư lớn lên rất giống nhau. Sau khi trở về ta liền cho người điều tra con, mới biết A Thư có một đứa con lưu lạc bên ngoài. Em ấy…”
Quý Trạch An nhìn chữ viết trên mặt Ninh Văn Ngạn thay đổi rất nhanh, lúc y dừng lại, chữ viết trên mặt trong chớp mắt dừng lại ở hai chữ “Xin con”.
“Ninh tiên sinh, ngài cứ nói mục đích đến đây, tôi nghĩ ngài không phải vì mục đích nhận tôi mà tự tìm đến.” Ngay khi người đàn ông này vừa vào cửa Quý Trạch An đã biết y có việc cầu xin. Người này không giống người dài dòng thế nhưng y lại cố ý nhiều lần không đi thẳng vào vấn đề. Quý Trạch An không muốn tiếp tục như thế, cậu thầm muốn biết rõ mục đích thực sự khiến người này đến.
“Ta… ta chỉ mong con mau cứu A Thư, mau cứu cha con. Tuy em ấy chưa một ngày chăm sóc con, nhưng vì là em ấy không biết sự tồn tại của con.” Ninh Văn Ngạn mở miệng, cuối cùng vẫn nói thẳng mục đích.
Bỗng chốc phòng khách chìm vào im lặng.
Quý Trạch An không trả lời, cậu không vội vã trả lời, cũng đang do dự.
Ninh Văn Ngạn càng thêm khẩn trương, y đang chờ đợi. Nếu Quý Trạch An từ chối… y nghĩ y sẽ bất đắc dĩ mà có thể sẽ làm ra những hành động điên cuồng.
(? _?) An An, người đàn ông này lực tay mạnh lắm.
Trong chớp mắt ngẩng đầu lên Quý Trạch An chú ý đến chén trà trong tay Ninh Văn Ngạn đang “oán giận”. Điều này khiến cậu hiểu rằng người đàn ông này khẩn trương hơn cả những chữ viết viết ra. “Ông ấy bị sao vậy?”
“A Thư bị bệnh bạch cầu cấp tính, cha mẹ em ấy không còn trên đời, không có anh chị em ruột mà anh em cùng cha khác mẹ của em ấy thì độ phù hợp là không. Con là con của em ấy, tình huống bình thường thì độ phù hợp tủy của cha con là 50%. Cho nên ta cầu xin con mau cứu em ấy.” Đời này Ninh Văn Ngạn chỉ ăn nói khép nép có hai lần. Lần đầu tiên là để theo đuổi người đàn ông Sầm Ân Thư cao ngạo kia. Lần thứ hai là bây giờ, cầu người con mà em ấy chưa từng gặp cứu em ấy một mạng.
Quý Trạch An nghe lời Ninh Văn Ngạn nói tâm trạng rất phức tạp, cậu hé miệng. Cuối cùng vẫn đồng ý.
Coi như là vì trả nợ ông ấy đã cho mình một cơ hội sống ở trên đời này… Đây đúng là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng họ có liên hệ.
“Cảm ơn con.” Ninh Văn Ngạn lập tức nắm chén đứng dậy rồi hoang mang bối rối để chén xuống. Y lấy điện thoại di dộng từ trong túi ra, chuẩn bị gọi điện, nhìn qua rất không có hình tượng “Ta, ta bây giờ gọi ngay đến bệnh viện hẹn trước thử xét nghiệm độ phù hợp.”
Quý Trạch An muốn hỏi có thể để hôm nào khác nhưng vừa nghĩ đến chuyện độ phù hợp không phải 100% thì không nói gì nữa. Hiện giờ xét nghiệm phù hợp không giống trước kia, chỉ cần lấy một chút máu là được. Bây giờ đi bệnh viện lấy chút máu cũng không mất bao nhiêu thời gian, thôi không cắt ngang người đàn ông đang kích động này.
***
Địa vị của Ninh Văn Ngạn có vẻ không bình thường chỉ là Quý Trạch An cũng không hỏi nhiều, cậu chỉ là từ cách y ăn mặc cùng muộn thế này vẫn có thể khiến bệnh viện xét nghiệm độ phù hợp tủy để nhìn ra. Vào bệnh viện cậu cũng không gặp người đàn ông ngồi xe lăn, hay còn gọi là cha của cậu. Giống như lời Ninh Văn Ngạn nói, tất cả đều là gạt người đó mà làm. Ninh Văn Ngạn nói với Quý Trạch An rằng muốn cho người kia biết sự tồn tại của cậu nhưng Quý Trạch An từ chối. Cậu muốn giữa họ chỉ có quan hệ lúc này, như thế cũng sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt của nhau.
Lấy máu xong Quý Trạch An liền nhận được điện thoại của Du Dịch.
“Ở đâu vậy? Tôi đang ở nhà em, em không ở nhà sao?” Du Dịch ngoài ý muốn khi thấy nhóc con tối rồi còn ở bên ngoài. Bởi sau khi tan học trong cậu hay trong nhà sách hoặc thư viện.
Quý Trạch An nghĩ chuyện này hình như gạt Du Dịch cũng không có ý nghĩa gì nên nói thẳng “Em ở bệnh viện.”
“Em ốm sao? Ở bệnh viện nào? Tôi lập tức tới.” Du Dịch đầu dây bên kia nhíu màu, để hoa quả vừa mua treo ở cửa, lấy chìa khóa xe ra trực tiếp xuống nhà.
Quý Trạch An vừa nghe giọng anh thì biết anh hiểu nhầm, phải giải thích “Không sao, em không ốm, chỉ là rút một chút máu. Tối nay giải thích cụ thể với anh sau.”
Ninh Văn Ngạn nhìn thoáng qua Quý Trạch An đang gọi điện thoại không lên tiếng.
“Em chờ tôi đến.” Du Dịch đã điều tra những người đó, anh biết nhóc con rút máu là chuyện gì. Nghe cậu đọc địa chỉ anh liền chạy đến. Du Dịch không hề thích nhìn thấy nhóc con làm vẻ anh hùng chút nào. Anh mong cậu ích kỷ một chút, anh thấy người đàn ông kia không cứu cũng được.