“Rầm.” Cửa bị đóng sập lại. Nghiêm Cẩm đứng yên ngoài cửa một lúc lâu cũng không phản ứng lại được. Hắn không nghĩ sẽ có một ngày bị Quý Trạch An – một người luôn ấm áp, quan tâm hắn chặn ngoài cửa. Chuyện này thực sự khiến hắn hết sức ngạc nhiên, vì vậy mà hắn đứng đần mặt ngoài cửa một lúc. Đến lúc phản ứng được thì hắn lại đập cửa tiếp.
“An An, anh là Nghiêm Cẩm. Mở cửa ra.” Nghiêm Cẩm vừa gõ cửa vừa gọi.
Lúc này trong nhà Quý Trạch An đang cầm cốc mỳ còn chưa mở ra vừa đặt ở trên bàn, thấy trên đó có một dòng chữ “Tui đã quá đát, thùng rác mới là nơi tui thuộc về, suy nghĩ kỹ trước khi ăn tui nha chàng trai.” Cậu thấy thật xoắn xuýt. Nghĩ đến có khả năng đây là trò đùa dai của người nào đó, Quý Trạch An lấy tay lau đi nhưng một chút cũng không được. Cậu mang vào WC thử rửa vậy mà sau ba phút, thậm chí nước giặt quần áo cũng lôi ra xài mà dòng chữ vẫn như cũ không mờ đi chút xíu nào.
“Ầm ầm ầm.” Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục nhưng Quý Trạch An hoàn toàn không có ý định ra mở cửa.
Cái tên cặn bã Nghiêm Cẩm từng hãm hại một đời của cậu còn muốn tiếp tục thêm một đời nữa? Mơ đi cưng! Cậu sẽ không vì mình sống lại trước khi những chuyện đó xảy ra thì cậu sẽ coi như không có. Ngược lại cậu nhớ rất kỹ, như đang diễn ra ở trước mắt luôn! Cậu sẽ tính toán từng món từng món một rồi sẽ trả thù từng chút từng chút một. Muốn cậu ngu xuẩn giống đời trước bán nhà đi lấy tiền để cung phụng hắn học, để hắn nuôi bồ nhí á. Không có cửa đâu! Để cậu chống mắt lên xem không có cậu giúp thì hắn giải quyết đống lùm xùm rắc rối của hắn thế nào.
Quý Trạch An bỗng dưng muốn xem chữ viết chỉ là ở bên ngoài hay cả bên trong nữa? Vì vậy cậu bật người, nhanh chóng xé lớp bọc bên ngoài dùng ngón tay lau thử. Mới lau lau được hai lần, dòng chữ viết bên trên đã đổi ngay trước mắt cậu “Tuy rằng tui đây không ăn được nữa nhưng cũng không thể hành hạ tui như vậy!!!”
Quý Trạch An nhìn dòng chữ xuất hiện phản khoa học mà giật thót, vứt luôn bát mỳ xuống đất.
Ngay lúc bát mỳ rơi xuống đất, cậu thấy dòng chữ tiếp tục đổi, biến thành hai chữ to đùng “Ai u”. Quý Trạch An thấy rất rõ.
Ngồi khoanh chân trên sopha cho tỉnh táo lại, vừa mới đứng dậy định đi xem thử bát mỳ vừa rồi thì thấy trên mặt sopha nổi lên dòng chữ màu trắng siêu bắt mắt – An An, lão già rồi, có lẽ không ở cùng cậu được lâu nữa đâu.
Quý Trạch An nhìn dòng chữ màu trắng mà hoảng hốt, lơ đãng vuốt tay vịn bằng gỗ của ghế. Cậu nhớ lại từ khi nào mà sopha đặt ở nơi này. Quay ngược lại thời gian rất lâu rất lâu về trước, cậu ngẩn ngơ nhớ rằng sopha có từ lúc mẹ cậu vẫn còn sống, tuổi còn lớn hơn cậu. Thực sự là đã rất xưa rồi, cậu giờ còn không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ thế nào nữa.
Quý Trạch An nhịn không được thở dài sau đó đứng dậy nhặt bát mỳ, xác nhận rằng đúng là hết hạn rồi thì vứt vào trong thùng rác.
Nhìn thùng rác bỗng nhiên hiện lên một loạt “Tôi no rồi, lúc nữa xuống lầu nhớ giúp tôi làm sạch dạ dày nha.” Cậu không còn kinh ngạc nữa.
Lúc bấy giờ, tiếng đập cửa đã ngừng, Quý Trạch An chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng. Cậu tìm cuốn lịch trong nhà nhìn một chút. Sau khi xác định ngày tháng quay trở lại, cậu bèn lảo đảo đi đến giường rồi lập tức ngã người xuống. Cái giường cũ hơi lung lay, khăn trải giường giặt nhiều đến mức trắng bệch, còn cả gối đầu xẹp lép nữa, tất cả khung cảnh xung quanh đều nhắc Quý Trạch An rằng cậu sống lại. Cậu trọng sinh vào khoảng thời gian nghỉ hè năm lớp mười một. Lúc đó cậu bị ốm ba ngày nhưng không ai biết, cậu chỉ có thể nằm trên giường để bệnh tự khỏi. Hôm nay chính là ngày thứ ba, cậu đã khỏe hơn nhiều. Nghiêm Cẩm đến thăm khiến cậu vô cùng cảm động. Từ đó cậu dần dần thân với hắn hơn và cuối cùng rơi vào kết cục bị người lừa gạt đến mất mạng. Mẹ mất sớm, ba thì không rõ, họ hàng đùn đùn đẩy đẩy cậu cho nhau. Vất vả lắm thì năm mười sáu tuổi cậu dọn vào căn phòng mẹ cậu để lại trước khi mất. Khi đó cậu còn trẻ lại thiếu cảm giác ấm áp nên một chút ấm áp đó của Nghiêm Cẩm cũng đủ làm cậu say đắm.
Nhưng mà đời này thì không, cậu đã không còn là Quý Trạch An mười bảy tuổi trẻ người non dạ nữa.
Chỉ cần không quan tâm đến Nghiêm Cẩm thì cậu sẽ không vì hắn mà làm nhiều chuyện ngu ngốc, cậu chỉ cần tìm cho mình một người trao cậu ấm áp. Chẳng qua Quý Trạch An biết tính hướng của mình, cậu cũng không cho rằng thích một người con trai khác là đáng xấu hổ. Đời này cũng chẳng thể thích con gái, tính hướng chẳng thể nào thẳng lại được, cậu sẽ không hại đời con gái nhà người ta. Về còn trai thì cậu lại khó mà tin tưởng thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi, cùng lắm thì ở vậy cả đời. Điều đó cũng chẳng có gì xấu, thời gian quay ngược lại nhưng cậu không còn là một Quý Trạch An trẻ tuổi sợ cô đơn năm xưa.
***
Hôm sau, Quý Trạch An thấy thân thể tốt hơn nhiều. Đang nằm trên giường, cậu đột nhiên híp mắt ngồi dậy. Cậu không quên rằng học phí thì có thể dùng tiền mà mẹ để lại để trả nhưng thêm cả tiền sinh hoạt thường ngày thì cậu muốn thi lên đại học cũng chỉ còn nước thôi học. Nghỉ hè nhất định phải đi làm thêm kiếm tiền. Đời trước cũng là cậu còn chưa khỏe hẳn đã đi làm thêm khiến sức khỏe ngày càng yếu đi. Nhớ lại những ngày tháng ấy Quý Trạch An thấy chẳng đáng.
Mở mắt, chớp vài cái chờ đến khi nhìn được rõ thì Quý Trạch An mới quét mắt nhìn khắp phòng một lượt. Khắp nơi đều thấy chữ viết to nhỏ không đồng đều cũng chẳng làm cậu ngạc nhiên nữa. So với chuyện sống lại thì khả năng nhìn thấy những chữ viết kỳ quái cũng không tính là gì. Nhớ tới những chữ viết ở trên mặt Nghiêm Cẩm ngày hôm qua cậu nhịn không được bật cười. Đời này cho dù cậu có nhìn không rõ thì cũng không sợ nhìn sai người nữa. Có lẽ là trời cao thương tình cậu đời trước vì không nhìn rõ được sự chân thật hay gian dối của mọi người mà đặc biệt ban cho bàn tay vàng….
Bước xuống giường, Quý Trạch An đi vào phòng bếp đổ hết nước trả để ba ngày đi rồi đun một bình nước mới. Tiếp theo cậu mang đống bát đĩa đi rửa thật sạch đến tận khi trên đĩa viết “Tôi sạch bong sáng bóng rồi nè” thì mới dừng. Sau đó cậu dọn dẹp toàn bộ đồ dùng hiện lên các thể loại từ ngữ. Bận rộn hết buổi sáng mới xong việc, đến khi mà các chữ viết đều thỏa mãn thì cậu đem ấm trà đã đun xong rót ra cốc thủy tinh, uống một cốc đầy.
Quý Trạch An đổ đầy mồ hôi, chuẩn bị tắm rửa thay quần áo. Thấy trên cái áo phông trắng bình thường cậu rất thích mặc “Ngốc chết, tắm cho tui một cái cũng làm không được, góc phải còn có vết bẩn lớn như vậy, cậu không định đi cắt kính hả? Mau mau đưa tui vào trong máy giặt để tui bơi cái coi!” vẫn không nhịn được co rút khóe miệng. Cậu lấy nó xuống, cho vào chậu giặt sạch vết bẩn đó rồi theo ý của cái áo vứt vào máy giặt. Tất nhiên là Quý Trạch An không tốn nước tốn xà phòng cho mỗi cái áo, tiện thể cậu nhét khăn trải giường và vỏ chăn vào.
Thấy hôm nay trời nắng to cậu đem chăn, nệm mang ra sân thượng phơi nắng. Ngay khi chúng nó được tắm nắng chữ viết liền biến thành “︿( ̄︶ ̄)︿” khiến cậu không khỏi bật cười.
Một buổi sáng này đã giúp cậu biết được những dòng chữ kia đều là tiếng lòng của tụi nó. Cũng không biết có phải là do đồ để trong phòng cậu hay không mà mặc dù những câu chữ này tuy không giống nhau, có tốt có xấu nhưng đều là quan tâm đến cậu. Vì thế đối với những dòng chữ đòi hỏi này cậu đều làm theo.
Nhìn ánh mặt trời vừa chói mắt vừa ấm áp, Quý Trạch An thở ra một hơi, cười tươi. Cậu tin rằng đời này sẽ rất tốt. Báo thù là chuyện tất nhiên nhưng không phải quan trọng nhất. Việc cậu cần làm nhất cũng phải làm tốt nhất là không….. để bản thân mình thất vọng! Suy nghĩ cẩn thận rồi Quý Trạch An quay vào trong phòng, tay xách nách mang, còn mỗi việc cuối cùng làm làm sạch bụng của thùng rác. Nhét chiếc thìa đã dùng đến bóng loáng vào túi, rồi cầm vài túi rác cùng với thùng mỳ đã hết hạn ra bãi rác vứt.
Nếu là cậu của ngày hôm qua thì sẽ ăn sạch sẽ đống mỳ đó để tiết kiệm tiền, cậu không biết nấu cơm nên hôm nào cũng ăn mỳ ăn liền, ăn đến nỗi chỉ cần nghe tới ‘mỳ ăn liền’ là buồn nôn. Thật ra nếu tính kỹ thì nấu cơm không đắt hơn ăn mỳ tôm suốt ngày bao nhiêu. Trước kia Quý Trạch An chủ yếu ăn mỳ là do không biết làm cơm nhưng sống lại rồi thì có thể nói rằng cậu làm cơm ngon như nhà làm. Đây là thành quả của ngày xưa học để lấy lòng tên cặn bã Nghiêm Cẩm nhưng đời này thì tay nghề nấu nướng để tự yêu bản thân rồi.
Vứt hết đống rác rồi Quý Trạch An cũng không về nhà ngay, cậu mang bóp ra xem, nhìn chỗ tiền bèo bọt mà thở dài. Tìm cửa hiệu cắt tóc gần đó, thay đổi kiểu tóc mới cho nhẹ nhàng thoải mái hơn. Tóc dài che hết ánh mắt trở nên ngắn gọn hơn làm lộ ra khuôn mặt trái xoan của cậu. Da tay của cậu rất trắng, là kiểu trắng trời sinh. Muốn phơi nắng cho đen cũng khó, mà có đen được thì cũng chẳng mấy mà trắng trở lại cũng vì thế mà cậu còn từng bị Nghiêm Cẩm đố kỵ. Có điều dinh dưỡng không đầy đủ, nhìn có chút vàng vọt, cần phải bồi bổ lại. Nhìn lại mình thấy giống một học sinh cấp hai moe moe hơn, không còn kiểu trầm trầm lặng lặng như ngày xưa nữa. Tất nhiên một điều khiến cậu càng thêm vui vẻ là các từ phê phán trên chiếc gương cũng thay đổi. Lúc ở nhà soi gương trên mặt kính đều là các chữ chê bôi, từng từ từng từ như con dao đâm thẳng vào người cậu. Gương của cửa hiệu cắt tóc cho cậu 8/10 điểm thế chắc về nhà sẽ không bị cái gương nói mỉa nữa đâu ha.
Quý Trạch An cười đầy thoả mãn, hài lòng với tay nghề của bác trai nên sảng khoái rút tiền ra trả. Còn bây giờ cậu sẽ đi ăn mừng việc mình sống lại.