Dịch + beta: Bánh
- -------
Hiệu suất làm việc của đạo diễn Trình luôn rất cao, y lập tức gọi biên kịch đến, trực tiếp chỉ đạo cho thêm vào 3 cảnh quay cho Thời Duyệt.
Y đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng mình sẽ bị tra tấn dày vò, dù kỹ thuật diễn của Thời Duyệt có bết bát tới cỡ nào, y cũng nhất quyết phải vớt vát cho bằng được.
Nhìn người đã không còn chút khí chất của quý công tử nào mà chỉ còn lại vẻ nhắng nhít của cậu em trai nhà bên đang bị Trần Thư Ngữ cùng Tiểu Điềm kéo qua nói chuyện phiếm, đạo diễn Trình có chút lo lắng mà liếm môi dưới.
Dù sao thì cũng chỉ có ba cảnh quay thôi mà, chắc là cầm tận tay Thời Duyệt để dạy bảo sẽ không quá khó đâu nhỉ.....
Chỉ trong chốc lát, Trần Thư Ngữ cùng Tiểu Điềm và Thời Duyệt đã nói chuyện với nhau đến quên trời quên đất, hai cô gái một tiếng cũng "Tiểu Duyệt", hai tiếng cũng "Tiểu Duyệt", không khác gì bị chuốc bùa mê thuốc lú cả.
Tên nhóc này cũng có giỏi ăn nói lắm đâu, sao bọn con gái mê thế nhỉ!
Đạo diễn Trình phóng cái nhìn phẫn nộ về phía Thời Duyệt, còn Thời Duyệt bị trừng vẫn không hiểu mô tê gì, chỉ biết ngơ ngác.
Đạo diễn Trình vô cùng săn sóc mà đưa cho Trần Thư Ngữ một ly nước, dùng giọng điệu vô cùng thân mật để thương lượng với cô: "Hay là dời cảnh quay chiều nay của em lại, để cho đứa nhỏ này quay trước nhé?"
Trần Thư Ngữ cũng không làm mình làm mẩy gì cả, mấy chuyện này không thành vấn đề đối với cô: "Nghe anh đó."
Hai người nhìn nhau rồi cười, bầu không khí này có chút mập mờ.
Thời Duyệt và Tiểu Điềm liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự nhiều chuyện trong ánh mắt của người kia. Hai người này, sao giống như có cái gì đó vậy nhỉ?
Rất nhanh sau đó, Thời Duyệt bị đạo diễn Trình gọi đi để chuẩn bị cho cảnh quay, Tiểu Điềm cũng rất tự giác mà nói lời chào tạm biệt với người xem, sau khi tắt livestream, cô tự tìm cho mình một chỗ để ngồi xem. Là một người đã đọc tác phẩm gốc, cô cũng rất muốn biết anh bé này có thể diễn ra khí chất của Thái Tử được hay không.
Cơ mà đây là lần đầu tiên Thời Duyệt thật sự được tham gia diễn xuất, mấy hôm nay, cậu chỉ là một diễn viên quần chúng, đó đều là những vai diễn không cần phải lộ mặt mà chỉ cần làm một vài động tác cụ thể theo những gì được dặn mà thôi. Mấy vai đó còn không thể được xem như một vai diễn, mà chỉ có thể được xem như mấy tấm phông nền di động, không cần kỹ thuật cũng có thể đóng được.
Thế nên khi đạo diễn Trình nhét một tập kịch bản đã được biên kịch sửa lại vào tay cậu, Thời Duyệt - người chưa được sờ vào kịch bản bao giờ - đã mở những trang giấy ra với sự hiếu kỳ cao ngất.
Nhưng khi mở kịch bản ra rồi, cậu lại nhận ra những thứ này có chút quen thuộc, khi mẹ còn sống, Thời Duyệt vẫn hay thấy bà xem những tập giấy có bố cục cùng cách trình bày y hệt tập kịch bản này, có đôi khi, bà còn vừa xem vừa đọc lên thành tiếng.
Chỉ là khi đó cậu vẫn còn nhỏ, vẫn chưa biết chữ, cũng không biết được mẹ mình đang xem những gì. Thời Duyệt chỉ biết, mẹ cậu có đủ loại tập giấy như thế, cuốn thì dày, cuốn thì mỏng, có cuốn còn quăn cả góc vì bị lấy ra xem quá nhiều lần.
Lần nào mẹ cũng sẽ đọc thật kỹ, nhưng mỗi khi xem xong, bà chỉ biết im lặng rồi thở dài.
Giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó mẹ cũng xem kịch bản.
Nhưng bà không phải diễn viên, cũng chẳng phải biên kịch, thế kịch bản ở đâu mà ra chứ?
Còn chưa kịp suy nghĩ xong thì đạo diễn Trình đã bắt đầu nói về cảnh quay, Thời Duyệt đành phải tạm gác những thắc mắc của mình lại, lắng nghe y thật cẩn thận.
Giảng giải xong, đạo diễn Trình vội gọi nhân viên trang điểm đến để tút tát lại cho Thời Duyệt cùng đổi trang phục cho cậu thành một chiếc trường bào màu xanh lá mạ phối với áo trong màu trắng.
Thấy tạo hình này lại càng tôn lên vẻ điển trai của Thời Duyệt, đạo diễn Trình gật đầu đầy hài lòng, y tiếp tục kêu người phụ trách đạo cụ và những khác bắt đầu set up cho cảnh quay này, không mất quá nhiều thời gian để mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng, Thời Duyệt chuẩn bị lên hình.
Cảnh quay này là cảnh nói về lần đầu tiên nữ chính Mộ Ca gặp được Thái Tử Mộ Vân Bạch. Khi ấy, nàng chỉ là một đứa trẻ mồ côi không tên không họ, là một nhóc ăn mày ai ai cũng có thể ức hiếp. Một ngày nọ, lúc nữ chính sắp bị người ta đánh chết thì lại được cứu bởi Thái Tử Mộ Vân Bạch, từ đó, nàng có được một thân phận, có tên có họ.
Và có cả tia sáng cứu rỗi cho cả cuộc đời của mình.
Cảnh quay này là cảnh được thêm vào sau, diễn viên nhí sắm vai Mộ Ca lúc nhỏ đã đóng máy từ lâu, có khi giờ này nhóc con đó đã đến lớp học bài mất rồi, đạo diễn Trình không thu xếp kịp, thế nên y chỉ có thể để Thời Duyệt tự diễn một mình, và cũng đã tự chuẩn bị tâm lý hô NG mấy chục lần.
*NG: No good, Not good, ý nói cảnh quay chưa đạt yêu cầu.
Chàng trai trong bộ trang phục tuy giản dị nhưng lại không kém phần khí chất chậm rãi bước đến dưới tán cây rồi ngồi xuống. Y dùng ánh mắt dịu dàng pha chút thương xót mà nhìn vào khoảng không ngay trước mắt mình, cứ như thể thật sự đang có một người đang nằm co ro ngay tại đó vậy. Một lúc sau, y từ từ vươn bàn tay mảnh khảnh thon dài ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
Ánh hoàng hôn bao phủ lên thân thể y, tựa như một loại ánh sáng chỉ dành riêng cho thánh thần.
Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.
"Đi theo ta nhé?" Khóe miệng y cong lên, để lộ một nụ cười nhẹ như để trấn an nhóc ăn mày. Mà nụ cười đó cũng chính là nụ cười mà cả đời này Mộ Ca sẽ không bao giờ quên được, và trong những đêm khuya khoắc, dáng vẻ này sẽ luôn xuất hiện trong giấc mơ của nàng.
Trần Thư Ngữ đang ngồi tự do cũng phải ngồi ngay ngắn lại, Tiểu Điềm đang ngồi trong góc cũng không nhịn được mà nín thở.
Đạo diễn Trình nhìn chằm chằm vào chàng trai trên màn ảnh, y im lặng một hồi lâu mới lên tiếng hô "Cắt".
"Thời Duyệt, em thật sự chưa đi diễn bao giờ sao?"
"Nếu nói thật lòng thì là có." Thời Duyệt chậm rãi đứng dậy, nhoẻn miệng cười với đạo diễn Trình: "Lúc còn nhỏ thì em có hay đóng mấy cảnh gia đình với mẹ, thế có được tính không ạ?"
Đạo diễn Trình: "......" Tính, tính cái quần què! Chẳng lẽ người này chỉ thật sự là có thiên phú trong diễn xuất thôi sao? Lần đầu tiên đi diễn mà lại có thể tự nhiên đến như vậy, diễn với không khí thôi mà vẫn có thể lột tả được vẻ xót xa đó, chỉ có bấy nhiêu thôi đã đủ để đè bẹp những diễn viên đồng trang lứa trong giới này rồi.
Nếu nói chút tao nhã cao quý mà Thời Duyệt thể hiện được lúc thử đồ chỉ là một sự trùng hợp, thì sự "đau lòng" lúc diễn thật vừa nãy không thể nào được gọi sự trùng hợp nữa.
Có khả năng là Thời Duyệt đã học qua lớp diễn xuất, nhưng nếu vậy thì cần gì phải đi làm diễn viên quần chúng, cần gì phải nói dối bọn họ đâu? Một người vừa có tài lại có sắc như thế, tất nhiên là sẽ không có công ty quản lý nào nỡ từ chối rồi.
Hoặc là, Thời Duyệt không nói dối, đứa nhỏ này thật sự là một diễn viên có thiên phú bẩm sinh.
"Lão Trình, anh qua đây một chút đi."
Câu nói của Trần Thư Ngữ đã cắt ngang mạch suy nghĩ của đạo diễn Trình, y vừa đi về phía cô vừa hỏi: "Sao vậy?"
Trần Thư Ngữ kéo y đi ra một chỗ vắng, thấp giọng nói gì đó, chỉ thấy đạo diễn Trình nhíu mày rồi quay đầu nhìn về phía Thời Duyệt. Nhóc con này đang bị Tiểu Điềm quấn lấy đòi xin WeChat, có vẻ như cậu không muốn cho nhưng lại không chịu nổi cảnh Tiểu Điềm làm nũng, bộ dáng lúng túng kia quả thật có chút đáng yêu.
Đạo diễn Trình trầm ngâm một lát rồi gật đầu với Trần Thư Ngữ. Trần Thư Ngữ thấy vậy, lập tức nở một nụ cười thật tươi, thấy cô cười như thế, đạo diễn Trình cũng không khỏi nở một nụ cười nhẹ.
Khi y quay trở lại, Tiểu Điềm đã thành công xin được Weibo cùng WeChat của Thời Duyệt rồi chui vào một góc để xem, Trần Thư Ngữ cũng mò tới xem chung.
Đạo diễn Trình phớt lờ vẻ mặt bất lực của Thời Duyệt, nhẹ nhàng nói: "Qua đây, anh sẽ hướng dẫn cho em cách di chuyển và cách cảm nhận ống kính."
Kỹ thuật diễn của đứa nhỏ này rất được, nhưng lại không có cảm giác với máy quay, lối di chuyển cũng không ổn lắm, từ hai điểm này, có thể thấy cậu thật sự vẫn chưa có kinh nghiệm diễn xuất.
Bên kia, Tiểu Điềm cùng Trần Thư Ngữ đã xem xong Weibo của Thời Duyệt, vừa thấy đau lòng lại vừa thấy buồn cười. Tiểu Điềm cũng không quên chia sẻ tài khoản Weibo của Thời Duyệt cho mọi người, dù gì cô cũng phải đu bám một hồi lâu mới có được đấy.
[ Trước thềm phát sóng - Tiểu Điềm V: Trên livestream có vài bạn muốn xin Weibo của anh bé Thời Duyệt đúng không, Tiểu Điềm đã xin về cho mọi người rồi đây @Giàu mới sướng ]
Chỉ mới có cái tên thôi đã thấy niềm vui ngập tràn rồi, cư dân mạng nhanh chóng tràn vào Weibo của Thời Duyệt, trên đó chỉ toàn là bài đăng trong nửa năm nay đổ lại, không nhiều nhặn gì cho lắm. Và những bài đăng mấy ngày gần đây cũng đủ để mọi người thấy được, đây thật sự là một nhóc nghèo, đã thế còn vừa nghèo lại vừa xui.
—— nhóc con này bị lừa tiền. Anh bé này cầm tiền ba mình cho rồi đi theo một anh Lý nào đó vốn là chỗ quen biết suốt mấy năm qua để đi "trải nghiệm sự đời", kết quả anh Lý trông thật thà chất phác lại lừa hết số tiền mặt mà cậu có, thậm chí còn nhân lúc nhóc con này ngủ, chuyển hết tiền trong WeChat cùng Alipay của cậu đi rồi biến mất tăm, chỉ để lại cho Thời Duyệt một căn phòng cho thuê rách nát sắp đến ngày hết hạn hợp đồng.
[ @Giàu mới sướng: Tui đã báo cảnh sát rồi, chú cảnh sát nói sao tui lại tin người tới mức cho người ta biết luôn cả mật mã thẻ ngân hàng của mình là gì luôn vậy. Chỉ là tui không nói ra thôi, chứ thật ra anh Lý đã có âm mưu từ lâu rồi nhòm ngó mật mã của tui từ đời nào rồi. Giờ tui chỉ còn biết chờ tin tốt của chú cảnh sát thôi à. Chú ấy còn đưa tui đi làm diễn viên quần chúng, nói rằng công việc này vừa được trả lương theo tuần vừa được bao cả cơm ăn. Chú ấy còn mua đồ ăn cho tui ăn nữa, đúng là người tốt. Người tốt sẽ được bình yên cả đời! ]
[ Buồn héo úa, chỉ có duy nhất một đoàn làm phim là bao ăn thôi, nhưng không phải lúc nào bọn họ cũng cần diễn viên quần chúng. Thôi dù gì thì cơm bọn họ cho cũng không tệ lắm, có thể ăn đỡ được, cái này thì tui chịu. ]
[ Ba lại gọi điện thoại cho tui, tui không dám kể lại những gì đã xảy ra với mình cho ông ấy. Vốn dĩ ông ấy đã không muốn cho tui xuống núi rồi, nếu biết được chuyện này chắc tui bị cấm cửa luôn quá. Hết cách rồi, tui phải đăng hình mấy món ăn ngon lên vòng bạn bè để bịp ba mình, để khiến ông ấy nghĩ tui đang sống rất tốt. Hu hu, xem hình mà đói quá. ]
[ Thêm một ngày đói khát trôi qua, cuối cùng tui cũng cảm nhận được mùi vị của một con đỗ nghèo khỉ rồi. Tiền tiền tiền! Không ai có thể ngăn cản tui kiếm tiền đâu!!! ]
[ Nhớ cha già ở nhà quá, nhớ cơm ngon mà ông ấy nấu, nhớ những con gà mà ông ấy nuôi, nhớ món canh gà ông ấy làm ]
......
Một chiếc Weibo sặc mùi đau khổ, nhưng rõ ràng là gặp nhiều chuyện xui rủi như vậy mà người đăng lại không có vẻ gì gọi là hận đời cả. Mọi người tiếp tục kéo xuống dưới, và phần nội dung ở dưới đúng là quá xuất sắc.
[ Con ngỗng lớn của dì hàng xóm lại tới ăn hiếp gà nhà tui, thế là tui quyết định gánh vác trọng trách của một người đàn ông, đi SOLO với nó! ]- Hình ảnh đi kèm là ảnh một con ngỗng siêu to khổng lồ.
[ Đi câu cá với ba, ông ấy câu được đúng một con thì không câu nữa. Vậy sao được chớ, một mình con cá nhỏ lẻ loi đáng thương muốn chết! Thế là tui bèn câu thêm hai con nữa, cho tụi nó đoàn tụ một nhà ba người. Chậc, một con đem đi kho thịt, một con đi hầm với cải chua, một con để ba thích nấu thế nào thì nấu thế nấy. ] - Kèm hình ảnh một cái xô màu đỏ có ba con cá.
[ Tay nghề nấu ăn của ba càng lúc càng đi lên, tui bảo ông ấy hãy mua một cái nồi thật to để hầm con ngỗng đã dám ăn hiếp gà nhà tui. Ba tui vậy mà lại không đồng ý, còn bảo là tui hãy đi mua một cái nồi to hơn nữa rồi tự hầm mình luôn đi, tui nói thế là không được, không thực tế, vì làm gì có cái nồi nào bự bằng tui chứ.] - Kèm hình ảnh một mâm cơm tràn trề.
...... Mấy bài đăng này khiến cư dân mạng vui vẻ không thôi, dẫu biết đây là một người rất hài hước, nhưng ai ngờ lại chúa hề tới mức này chứ, quả thật có thể sánh vai với các tác giả truyện cười. Vì thế, sự thương cảm bọn họ dành cho những xui xẻo dạo gần đây của Thời Duyệt cũng được giảm nhẹ đi rất nhiều.
Thời Duyệt quay xong rồi thay quần áo, lúc vừa ra tới đã thấy Tiểu Điềm cùng Trần Thư Ngữ nhìn về phía mình rồi nở nụ cười, cậu không hiểu, tự sờ vào mặt mình rồi hỏi: "Sao hai người lại nhìn em như thế?"
Trần Thư Ngữ lắc lắc di động: "Tiểu Duyệt, em lên xem Weibo của em đi."
Thời Duyệt vẫn không hiểu, chỉ có thể mở điện thoại ra tìm câu trả lời.
Vừa mở Weibo ra thì điện thoại lại đứng máy, Thời Duyệt có chút lo lắng, nhỏ giọng nói thầm: "Đừng có đình công vào những lúc như thế này chứ, tui không đỡ nổi nữa đâu."
May mắn thay, điện thoại chỉ lag một chút rồi lại hoạt động như bình thường. Thời Duyệt nhấn xem mục tin nhắn rồi tới bình luận, nhiều tới mức cậu hoa cả mắt, thế là chỉ đành bỏ qua những thứ đó mà nhấn vào bài đăng gần đây nhất trên Weibo của mình rồi đi thẳng đến mục bình luận để tìm kiếm câu trả lời.
[ Tuy cậu thảm thật nhưng xem xong Weibo của cậu thì tui lại thấy rất vui ha ha ha ha ]
[ Cười chết mấy, xem mấy bài trước thì còn thấy tội tội chứ xem xong mấy bài sau thì chỉ có nước cười ẻ thôi hhh ]
[ Tui xin lỗi, tui cũng không thấy thương cảm nổi nữa rồi, tui là kẻ tội đồ 333* ]
*333: số 3 giống miệng người, có nghĩa là moaz moaz =)))
[ Hãy mở chức năng nhận thưởng* đi, tui sẽ donate cho cậu! Tui chỉ cầu xin cậu hãy nhanh chóng vui trở lại rồi đăng Weibo cho tui coi là được rồi! ]
*Chức năng nhận thưởng: Một tính năng của Weibo, khi kích hoạt thì một người có thể nhận được tiền từ những người ủng hộ mình, ví dụ như khi bạn đăng một bài và người xem cảm thấy hay thì họ có thể donate tiền cho bạn.
[ Tui có một thắc mắc là, người đàn ông đích thực ơi, kết quả của trận chiến giữa cậu và con ngỗng là như thế nào vậy? ]
[ Ha ha ha ha vừa đau khổ lại vừa hài! ]
......
Xem sơ qua Weibo của mình, Thời Duyệt không khỏi dở khóc dở cười.
Trần Thư Ngữ cười hỏi: "Có cảm tưởng gì không?"
Thời Duyệt ưỡn ngực, vừa vui vẻ lại vừa tự hào: "Em cảm thấy mình thật vĩ đại."
Cống hiến thân mình để mua vui cho thiên hạ, chậc, giờ mà có thêm chiếc khăn quàng đỏ ngay trước ngực thì chắc là sẽ càng thêm sinh động rồi.
Nghe xong câu đó, Trần Thư Ngữ cùng Tiểu Điềm lại càng cười không ngừng lại nổi, sau khi cười xong, Tiểu Điềm phải trở về để báo cáo kết quả công tác, cô chào tạm biệt mọi người rồi rời đi. Thời Duyệt cũng muốn chạy, vì đã sắp tới giờ phát cơm rồi, thế nhưng cậu vừa định chuồn thì đã bị đạo diễn Trình ngăn lại.
"Thời Duyệt này, em có muốn ký hợp đồng với anh không? Anh muốn biến em thành một ngôi sao."
Gương mặt của Thời Duyệt lập tức tràn ngập sự khiếp sợ, thiếu điều viết mấy dòng chữ "Anh có bị điên không?" rồi dán lên trán.
Cậu nhìn đạo diễn Trình bằng vẻ mặt không thể tin nổi: "Đạo diễn, anh thấy người như em mà làm người nổi tiếng được sao?"
"Sao lại không chứ!" Người lên tiếng là Trần Thư Ngữ đang đứng ở một bên.
"Nhưng em dốt đặc văn võ, hát múa phế lòi!" Thời Tiểu Duyệt tỏ vẻ mình rất tự hiểu lấy bản thân mình.
Đạo diễn Trình & Trần Thư Ngữ: "............"
Liệu mình có nên khen một câu Thời Tiểu Duyệt đúng là biết thân biết phận hay không nhỉ?!