Khương Tiều đối với thực lực của đám người Trịnh Hoài, Hạ Ân vẫn tin tưởng.
Để nói bọn họ không thể khám phá không gian này, cô tin; Nhưng nếu nói bọn họ sau khi thăm dò còn bỏ sót rất nhiều manh mối quan trọng, vậy thì không hợp lý.
Những nguyên tố bất thường này nhất định là sau này cộng lại, vừa vặn cùng sự gia nhập của “bên thứ ba” là hoàn toàn phù hợp.
Lấy tính cách hố cha của quy tắc, dùng loại thao tác này để hãm hại người cũng thuộc về cơ chế.
Tốc độ phản ứng của đám người Trịnh Hoài cũng cực nhanh, lập tức chuẩn bị tốt, tấn công về phía những sinh vật đột nhiên xuất hiện này.
Lục Phương phát hiện mình đã bị tìm thấy, con chim đậu trên ngọn cây phát ra tiếng hót líu lo, sau đó vỗ cánh bay đi. Dây leo trên mặt đất đồng dạng ôm thân thể tàn phế, vèo vèo chui vào trong rừng.
Khương Tiều và biểu tình của người trong đội ngũ đều có chút khó coi, bởi vì người của Lục Phương xuất hiện, đã chứng thực cách nói trước đó của cô: Người của Lục Phương trước tiên không phải dựa theo ân oán cá nhân mà lựa chọn đối tượng săn giết, mà là đang chọn quả hồng mềm nắn bóp.
Vừa rồi đối phương cũng không có toàn lực xuất thủ, mà chỉ đang thăm dò thực lực của nhóm Khương Tiều, có thể bên Tà Thần cũng gặp phải chuyện tương tự.
Tiếng chim hót líu lo khi rời đi, không phải vì hoảng sợ mà phát ra, mà là một loại tín hiệu, nó đang truyền tin cho các đồng đội khác.
Chuyện này đồng nghĩa với hai việc.
Thứ nhất, Lục Phương không phải tự mình chiến đấu.
Vốn Lục Phương là do người chết từ hai bên trong ván thứ nhất tạo thành, vừa có sinh vật ô nhiễm vừa có nhân loại, muốn nói có bao nhiêu hài hòa, vậy khẳng định không có khả năng.
Bởi vì hiện tại, bọn họ rất có thể đã hình thành một liên minh để được hồi sinh.
Thứ hai, nếu Lục Phương phát hiện thực lực của đám Khương Tiều không dễ chọc, có thể nghĩ biện pháp hấp dẫn phe Tà Thần tới, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Giữa Khương Tiều và Lục Phương, Tà Thần nhất định sẽ ưu tiên săn giết đội đỏ, bên Lục Phương có thể sẽ đạt được cơ hội sống lại, nhưng nhóm Khương Tiều mới là địch nhân chân chính của Tà Thần.
Hạ Ân lộ vẻ nghi hoặc nhìn Khương Tiều, vừa rồi hắn muốn trực tiếp bắt con chim kia xuống, nhưng Khương Tiều lại ngăn cản.
“Chúng ta đuổi theo.”
Cho dù Lục Phương muốn xuống tay, Khương Tiều cũng không chuẩn bị nhường cơ hội cho bọn họ khai đao trước.
Cô muốn tìm đại bản doanh của Lục Phương.
Trịnh Hoài nói: “Đạo cụ theo dõi của tôi đã bị phát hiện, hiện tại nó đã mất đi hiệu lực.”
“Không sao. Đó cũng chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi.”
Khương Tiều đã sớm ném ra một hàng răng giả, răng giả có khả năng theo dõi con mồi. Sinh vật sống sẽ bị chúng phát hiện, nhưng nếu chỉ là đạo cụ, khả năng bị phát hiện rất thấp.
Đạo cụ của Trịnh Hoài dùng để theo dõi con chim, bọn họ tự cho là đã thoát khỏi truy tung, sẽ buông lỏng cảnh giác, đó mới là thời cơ tốt nhất để răng giả theo dõi.
Đối phó với người thông minh, phải làm cho bọn họ cảm thấy đầu óc thông minh của bọn họ quả nhiên dùng đến.
Đại bản doanh của Lục Phương nằm sâu trong một hang động bên trong rừng rậm.
Dám chọn loại địa điểm này, bởi vì đây là nơi phụ cận với độc xà, mật độ cây ăn quả cũng cực cao, nếu có người tới đây, khẳng định sẽ bị phát hiện trước tiên. Mà Lục Phương bị coi là một phần của rừng rậm, sinh vật ở nơi này cũng sẽ không công kích bọn họ.
Sau khi phát hiện ra điểm này, Khương Tiều không cho mọi người tới gần, mà là buộc một đạo cụ có thể thu âm trên răng giả, để răng giả tiếp tục tiến về phía trước. Sau đó, cô liền để cho các tiểu đội phân tán đi.
Không muốn lên thuyền trộm của cô?
Không lên không được!
Người bị cô cưỡng ép trói buộc còn ít sao?
Lúc này, người trong động còn không biết những chuyện đang xảy ra bên ngoài, “Vừa rồi bọn họ nghĩ biện pháp theo dõi chúng ta, đã bị ta cắt đuôi. Có điều, Khương Tiều kia nhìn cũng không dễ đối phó lắm.”
“Đội xanh còn chưa phát hiện ra chúng ta, tức khí tức của chúng ta không thành vấn đề. Bất quá, ta cảm thấy trận này đội đỏ rất khó có phần thắng.”
Nếu Lục Phương dựa vào bản lĩnh của mình ngụy trang thành hoàn cảnh bên này, vậy Tà Thần khẳng định sẽ phát hiện trước tiên. Nhưng bọn họ bị quy tắc biến thành như vậy, trừ phi bọn họ tự mình bại lộ, nếu không Tà Thần cũng không có biện pháp phát hiện.
Tà Thần lại không biết những biến hóa đang phát sinh này, đương nhiên không phát hiện ra sự tồn tại của Lục Phương.
Hắn chỉ cảm thấy Lục Phương không xuất hiện, là một sự lựa chọn khôn ngoan. Nếu bọn họ sẵn sàng giúp đội xanh tấn công đội đỏ, hắn cũng không ngại chừa cho chúng một con đường sống.
Tà Thần đã bóp méo quy tắc, khiến hắn bây giờ trở nên vô cùng yếu ớt.
Trái cây ở đây có thể tạm thời đáp ứng nhu cầu của mọi người, nhưng không thể đáp ứng nhu cầu năng lượng của Tà Thần đang bị suy yếu.
Tà Thần nỗ lực khắc chế xúc động muốn trực tiếp xuống tay với tín đồ. Hắn phải sớm tìm được người bên kia, sau đó cắn nuốt sạch sẽ tất cả bọn họ, dùng máu thịt của bọn họ làm lớn mạnh lực lượng của chính mình.
Cho nên, dưới yêu cầu của Tà Thần, đội xanh đang hoạt động với tốc độ tối đa.
Trong hang động của Lục Phương, tay sai Tà Thần đã chết liền nói: “Ta tin tất cả mọi người đều hiểu, cái gọi là Thần minh, chẳng qua đều là giả. Dù sao cũng đã chết một lần, ta cũng không muốn bán mạng cho hắn. Tên ngu xuẩn kia còn có thể trở thành Thần, vì sao ta không thể?”
Không ngoài dự đoán của Khương Tiều, người đứng đầu Lục Phương chính là tay sai Tà Thần.
Dù sao lúc trước cô cũng đã quan sát qua, năm sát thủ chết bên cô không có tài lãnh đạo gì, trong đó diễn xuất của đuôi ngựa tuy cũng không tệ lắm, nhưng ở phương diện lây nhiễm, dẫn dắt người khác còn kém một chút.
Như vậy, lãnh đạo Lục Phương cũng chỉ có thể là người bên phe Tà Thần. Tay sai Tà Thần tốt xấu gì cũng xem như sinh vật ô nhiễm cấp cao, vốn đã quản qua không ít thuộc hạ, hiện giờ lại càng là lúc phát huy năng lực.
“Bất quá thực lực của đội xanh quả thật rất mạnh, trước tiên chúng ta có thể nghĩ biện pháp để cho hai bên đánh nhau, cướp đầu người, giành được cơ hội phục sinh, sau đó lại nghĩ biện pháp báo thù. Chỉ cần ta có thể đạt được thần cách, tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Mục tiêu của tay sai Tà Thần vô cùng rõ ràng.
Hắn thấy năm sát thủ nhân loại dường như bị lung lay, lập tức lạnh lùng nói, “Nếu các ngươi không muốn sống lại, ta cũng không ngại tiễn các ngươi lên đường.”
Năm người lập tức tỏ thái độ, “Không, chúng ta đương nhiên muốn sống lại...”
Đúng lúc này, hình như hắn nghe được âm thanh quen thuộc từ xa truyền đến.
Đội đỏ và đội xanh đến nhanh vậy sao?
“Được rồi, kế tiếp liền dựa theo an bài của ta mà hành động.”
Tay sai Tà Thần hóa thành độc xà, từ trong hang động chui ra, cách thanh âm càng ngày càng gần, thế nhưng, sau khi nghe rõ thanh âm, cả thân rắn của hắn đều sắp biến thành tử xà.
Không xong!
Khương Tiều bảo các tiểu đội bố trí đạo cụ tương tự như bộ khuếch đại âm thanh.
Kỳ thật nếu nơi này có thể dùng khoa học kỹ thuật ở hiện thực thì tốt rồi, thậm chí còn không cần ghi âm, trực tiếp dùng âm thanh nhân tạo là được. Nhưng nơi này không phải là vị diện hiện thực thì cũng hết cách, chỉ có thể dùng thêm mấy đạo cụ liều mạng một chút, cuối cùng đạt thành hiệu quả khuếch đại âm thanh là được.
Đem lời nói của tay sai Tà Thần ghi lại, sau đó phát lại, “Cái gọi là Thần minh, chẳng qua đều là giả.”
“Tên ngu xuẩn kia còn có thể trở thành Thần, vì sao ta không thể?”
Bởi vì không thể xác định Tà Thần là từ nơi nào tới đây, cho nên ở các phương hướng đều phải bố trí một ít đạo cụ.
Tay sai Tà Thần trở thành lãnh đạo của Lục Phương? Vậy rất tốt, hắn đối với Tà Thần oán niệm cực nặng, có lẽ xuất phát từ lợi ích, hắn sẽ lựa chọn xuống tay với đám Khương Tiều, nhưng trong lòng oán giận đối với Tà Thần khẳng định không thể thiếu.
Nếu như không nghe được những lời này, Tà Thần tuyệt đối sẽ xem Khương Tiều là mục tiêu đầu tiên, nhưng sau khi nghe được những lời này thì sao? Một người đã từng thân cận nay lại phản bội hắn ta như vậy, Tà Thần có thể chịu đựng được sao?
Cho dù nhịn được nhất thời, trước tiên giết chết Khương Tiều, mục tiêu thứ hai cũng tuyệt đối sẽ là tên tay sai Tà Thần kia.
Tay sai Tà Thần bất tử, về sau Tà Thần sẽ không còn bất kỳ uy nghiêm của một vị thần nữa.
Sau khi bố trí xong những thứ này, đội ngũ Khương Tiều liền rút lui, “Lục Phương sẽ chủ động tới tìm chúng ta.”
Lúc này, tay sai Tà Thần cứng còng trong chốc lát, lập tức phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ mà hoảng sợ, “Nhanh chóng đập nát mấy thứ này hết cho ta!”
Nhưng đã quá muộn, những người khác của Lục Phương chạy về báo tin, “Tà Thần đã nghe được...”
Tà Thần không tìm đội đỏ, mà bắt đầu truy tìm người của Lục Phương.
Luận về sức chiến đấu, người trong tiểu đội Khương Tiều có lẽ không phải đứng đầu. Nhưng về điểm lắp đặt đạo cụ chắc chắn không có vấn đề.
Tay sai Tà Thần: “... Lập tức đi tìm đội đỏ!”
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, hiện tại bọn họ chỉ còn lại một con đường để đi.
Khương Tiều nhìn con rắn đen trước mặt, lại nhìn bộ dáng không cam lòng của hắn, thở dài: “Nói các ngươi không có đầu óc quả nhiên không sai, các ngươi vốn chỉ có thể hợp tác với ta, cuối cùng vẫn phải để ta ra tay giúp các ngươi lựa chọn.”
Tay sai Tà Thần: “A, hoa ngôn xảo ngữ! Lục Phương vốn là bên ngư ông đắc lợi!”
“Các ngươi muốn trở thành ngư ông, vậy cũng phải có thực lực kia. Trong số các thế lực ba bên, chúng ta yếu hơn, ngươi thừa nhận?”
“Cái này ta đương nhiên biết.”
“Vậy sao ngươi không nghĩ, kẻ yếu cùng liên hợp đối phó với cường giả, ngược lại muốn cùng cường giả cắn nuốt kẻ yếu? Thực lực của cường giả bị hao tổn nhỏ nhất, như vậy bước tiếp theo, bọn họ chỉ có thể đến đối phó ngươi.”
Khương Tiều sâu kín nói, “Nói cho cùng, ta cùng ngươi không có xung đột. Sau khi thần chiến kết thúc, ngươi trở về vị diện vô hạn của ngươi, ta trở về vị diện hiện thực của ta. Nhưng ngươi và Tà Thần... Cho dù không có bản ghi âm này, Tà Thần sẽ buông tha cho ngươi sao?”
Dựa theo ý tứ của Khương Tiều: Bản ghi âm này không phải cho Tà Thần nghe, mà là cho người của Lục Phương nghe.
Đầu óc của tay sai Tà Thần có chút hỗn loạn.
Những thủ hạ của hắn đều bị thuyết phục, “Ta nghĩ cô ta nói có lý.”
“Đúng không? Từ trước tới nay ta đều rất khoan dung, cũng không đành lòng nhìn các ngươi đi vào con đường chết, cho nên mới ra tay hướng dẫn các ngươi đi trên con đường đúng đắn.” Khương Tiều khoan dung đại lượng mà nói, “Tuy rằng đây là ân cứu mạng, bất quá các ngươi cũng không cần cảm tạ ta quá nhiều.”
Đã nói đến “Ân cứu mạng”, có thể không cảm kích được sao?
Hơn nữa, Trịnh Hoài còn ở một bên phụ họa, “Chân Thần vĩnh viễn khoan dung, kẻ phản bội đều sẽ tự gieo gió gặt bão.”
Tay sai Tà Thần không tỏ thái độ cũng không được, bởi vì những người trong Lục Phương đều đã hướng về phía Khương Tiều. Trái tim của năm sát thủ nhân loại vốn vẫn hướng về đội đỏ, hiện tại vì Khương Tiều nói thêm một chút lời tốt, liền nồng nhiệt truyền bá “Chân Thần”.
Tay sai Tà Thần liền nói: “Ân tình của ngài, ta tất nhiên ghi nhớ trong lòng.”
“Cũng không cần ngươi hồi báo cái gì, chỉ cần một lát nữa phối hợp tốt với ta là được.” Khương Tiều hào phóng khoát tay.
Lúc này, ngay cả tay sai Tà Thần cũng cảm thấy cô là người có khí chất.
Sâu trong nội tâm hắn mơ hồ cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng: Lục Phương bị Khương Tiều triệt để cắt đứt đường lui, sao Khương Tiều còn trở thành ân nhân cứu mạng của bọn họ, bọn họ còn phải cảm kích đến rơi nước mắt?
Logic này hình như có gì đó sai sai?