Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 69: Ổn định tăng trưởng dân số (3)



Hạ Ân cẩn thận ngẫm lại quá trình giao thủ giữa Hoàng Cường và Khương Tiều, liền phát hiện: Khương Tiều nhìn như không phòng bị, thực ra là cố ý để khoảng trống cho Hoàng Cường, từ đó đạt được tiếp xúc thể xác.

Hoàng Cường muốn mượn cơ hội này để tìm hiểu thân phận thật sự của Khương Tiều, nhưng người ta đã sớm phát hiện ra ý đồ của bọn họ, chẳng qua cô cũng cần tiếp xúc thân thể, mới có thể “phối hợp” như vậy.

Về phần vì sao phải tiếp xúc thân thể?

Hạ Ân từng trải qua rất nhiều phó bản, đã chứng kiến thiên phú của vô số người chơi, tự nhiên biết có một số người chơi có thiên phú cần tiếp xúc thể xác mới có thể phát huy tác dụng.

Hoàng Cường không dấu vết lắc đầu với Hạ Ân, chứng minh Khương Tiều không nhân cơ hội thu thập lông, máu của hắn. Hạ Ân suy nghĩ một chút, nói, “Loại thiên phú của cô hẳn là thu thập tin tức?”

Người bình thường nói không chừng đã bị Khương Tiều lừa gạt qua, đem trọng điểm đặt ở thân phận của cô.

Nhưng Hạ Ân không dễ lừa gạt, thậm chí còn đoán được mục đích của Khương Tiều —— cô quả thật muốn thu thập tin tức, chỉ là thiên phú không giống như Hạ Ân nói mà thôi.

Khi mở thiên phú【cắn nuốt】, có thể làm cho cô biết mình muốn thôn phệ cái gì.

Hơn nữa vừa rồi trong nháy mắt, cô cũng đồng thời mở ra trạng thái đặc thù, có thể làm cho cô đối với những khí tức đặc thù kia càng mẫn cảm.

Thiên phú thu thập tin tức? Rất tốt, có thể dùng thiên phú này ngụy trang một chút.

Khương Tiều suýt chút nữa bị thiên phú【thanh lọc】 làm cho rớt đài, liền quyết đoán đổi một cái khác, lập tức nói: “Không hổ là cao thủ của Cục Quản lý, quả nhiên lợi hại.”

Hạ Ân híp mắt, “Vừa rồi cô còn nói chưa từng nghe qua chúng ta.”

“Cậu đều đoán được thiên phú của tôi là thu thập tin tức, chẳng lẽ không biết vừa rồi trong quá trình giao thủ với Hoàng Cường, cũng đủ để tôi thu thập đủ tin tức sao?”

Tình huống thực tế: Văn Trình nói.

Tình huống hiện tại: Chứng thực thiên phú thu thập tin tức của Khương Tiều.

Bản thân Văn Trình có lẽ cũng không ngờ tới, anh đều trở thành bàn tay vàng của Khương Tiều.

Kỳ thật “thiên phú thanh lọc”, Khương Tiều còn đặc biệt tuyên truyền ra bên ngoài, nhưng ai bảo đoàn người Hạ Ân không chú ý tới loại chuyện này chứ?

Cho nên nói, tin tức kém vĩnh viễn có giá trị lợi dụng.

Năng lực “lý luận” mạnh mẽ của Hạ Ân cũng là chuyện tốt, bởi vì người bình thường sẽ không hoài nghi suy đoán của chính mình.

Khương Tiều nghiêm túc nói tiếp, “Được rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

“Vừa rồi tôi kiểm tra thân thể của hắn, phát hiện trong cơ thể mẹ bầu các cậu có hạt giống Tà Thần, nhưng lực lượng thập phần yếu ớt, yếu đến mức không có khả năng biến các cậu thành Tà Thần, nhưng có thể hấp thu thuốc trợ sản cùng khí huyết và giá trị tinh thần của các cậu, hình thành một Quỷ Hài mới.”

Hạt giống trong cơ thể những bà mẹ này, nói là [hạt giống Tà Thần] kỳ thật có chút đánh giá quá cao chúng.

Bởi vì so sánh với hạt giống Tà Thần trong cơ thể Khương Tiều và máu trong tượng đá Tà Thần lúc trước, nó càng giống một thứ lây nhiễm hơi thở Tà Thần.

Nếu như nói tình huống của Khương Tiều và tượng thần có khả năng làm cho Tà Thần hồi sinh, vậy hạt giống trong cơ thể thai phụ, trồng 800 năm cũng không có khả năng sống lại. Tác dụng hơi đặc thù một chút chính là dùng để sinh ra Quỷ Hài mới.

Đối với Khương Tiều mà nói, cắn nuốt những hạt giống nhỏ này cũng có thể lớn mạnh lực lượng của chính mình.

Nếu cô dũng cảm một chút, có thể nuốt chửng tất cả các bà mẹ trong bệnh viện, phó bản này chắc chắn sẽ kết thúc.

Nhưng đó cũng là vấn đề: Cô không thể xuống tay.

Dùng thiên phú【cắn nuốt】, ngay cả xương cốt cặn bã cũng không còn lại. Khương Tiều có thể nuốt quái vật, lại không qua được cửa ải nuốt nhân loại.

Hơn nữa, Khương Tiều cũng trước sau cho rằng: Phương pháp qua phó bản nhiều như vậy, chưa đến lúc cắn nuốt nhân loại.

Nếu thật sự muốn lớn mạnh lực lượng của chính mình, nhiều quái vật như vậy, chẳng lẽ không đủ cho cô cắn nuốt sao?

Đánh không lại kẻ mạnh, còn kẻ yếu thì sao? Nhất là Khương Tiều hiện tại còn ở trong vị diện vô hạn, có thể tùy ý lựa chọn những sinh vật ô nhiễm này.

Sau khi nghe Khương Tiều nói xong, Hạ Ân và Hoàng Cường đã xác nhận hơn phân nửa thiên phú của cô: Nếu không phải là thiên phú thu thập tin tức, chẳng lẽ còn có thể bịa ra những lời này sao?

Hạ Ân lập tức hỏi: “Hạt giống kia cũng ở trong bụng tôi? Tôi trực tiếp mổ bụng, có thể lấy ra được không?”

“A cái này…” Lúc trước, Khương Tiều còn chưa gặp qua người như Hạ Ân, thiếu chút nữa không kịp phản ứng.

Hạ Ân không để bụng nói: "Không phải chỉ là chuyện rách vết thương trên bụng sao, cho dù không có thuốc chữa trị, cũng có thể xem như vết thương nhỏ.”

Khương Tiều liền nói: “Đề nghị cậu đừng lập tức động thủ, [hạt giống] có thể lấy ra, nhưng hơi thở ô nhiễm còn sót lại sẽ không dễ giải quyết, không nhất định có thể rời khỏi phó bản. Không có tầng bảo hộ thân phận của mẹ bầu, đối với cậu mà nói càng thêm nguy hiểm.”

Hạ Ân thu hồi dao trong tay, bất quá trong lòng đã lấy lựa chọn này làm phương án dự bị: Nếu như không tìm được phương pháp khác, hắn sẽ cân nhắc giúp mọi người cùng nhau mổ bụng.

Tất cả các người chơi đều không thể làm mẹ bầu, phó bản này làm sao có thể kéo dài?

Tóm lại, hắn khẳng định phải đem đạo cụ trở về.

Lúc này, Hoàng Cường sắc mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, trước đây tôi không nên nói như vậy.”

Đối mặt với người trên màn ảnh, chán ghét thì chán ghét, không sao cả, hùa theo mọi người chửi bới hai câu thì có sao chứ?

Nhưng nếu người đó thực sự xuất hiện, cảm giác giống như nói xấu sau lưng còn bị đương sự nghe được, là một chuyện rất xấu hổ.



Hơn nữa, Khương Tiều sẽ cùng bọn họ vượt qua hoạn nạn trong phó bản này, còn có thể giúp đỡ bọn họ, làm cho quan hệ trở nên xấu hổ thật sự không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Khương Tiều liền nói: “Cậu nhìn tôi giống người keo kiệt như vậy sao? Cậu nghĩ tôi nhận hối lộ của hai người lúc trước là vì cố ý trả thù?”

Cô đều thản nhiên nói ra như vậy, vậy khẳng định sẽ không sao.

Hoàng Cường vui vẻ nói: “Quả nhiên, chị Khương là người đẹp tâm thiện! Sao có thể nhỏ mọn như vậy!”

“A, tôi chính là cố ý trả thù.”

Lời nói của Hoàng Cường nhất thời mắc kẹt trong cổ họng: Không phải, chúng ta có thể dựa theo kịch bản bình thường không?

“Nói đùa, ha ha.” Khương Tiều chủ động cười hai tiếng, nhưng thành công khiến bầu không khí càng trở nên âm u hơn.

Chuông báo động trong đầu Hoàng Cường kêu vang: Cô mang thù, rất mang thù!

Nụ cười này ý tứ rõ ràng chính là: Hắn chết chắc!

Vẫn là Hạ Ân thấy hắn đáng thương, cứu hắn ra khỏi khổ hải, “Cô ấy đang nói đùa với cậu, thật sự muốn trả thù cậu, còn nói nhảm nhiều như vậy với cậu làm gì?”

Tên ngốc này, căn bản không phải là đối thủ của Khương Tiều.

Khương Tiều hướng về phía Hạ Ân vỗ tay một cái, “Thông minh.”

Hạ Ân từ dưới giường bệnh kéo ra một cái rương lớn, từ trong đó tìm ra kim chỉ, “Cô nên xử lý làn da mô phỏng này một chút. Đúng rồi, toàn bộ những thứ này đều là chúng tôi tìm được khi thăm dò bệnh viện, có thể sẽ hữu ích, nên liền để lại. Cô xem mình cần thứ gì, đều có thể lấy.”

Bệnh viện này ngoài đời cũng là bệnh viện cho phụ nữ và trẻ em, Hạ Ân là người chơi thâm niên, cho dù không tìm được đạo cụ hoặc phương pháp thông quan, cũng sẽ kéo cho mình một ít công cụ hữu dụng trở về.

“Chỉ có đạo cụ mới hữu dụng” đều là suy nghĩ của tân nhân, càng là người chơi thâm niên, càng thích lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng.

Khương Tiều không khách khí tiếp nhận, dù sao làn da của cô bị rạch ra, chính là nồi của bọn họ.

Ngược lại, Hoàng Cường kinh ngạc mở to hai mắt, giống như nhìn cảnh lạ: Không không không, đây không phải đội trưởng của hắn, đội trưởng không thể thân thiện như vậy!

Đội trưởng của hắn đã bị ô nhiễm rồi sao?!

Chờ Khương Tiều đi khâu lại làn da của mình, Hoàng Cường mới làm mặt quỷ với Hạ Ân.

Hạ Ân lãnh đạm nói: “Lại nghén? Vậy uống ít thuốc đi.”

“... Ý em là, anh thích Khương Tiều, phải không?”

“Chậc, đúng là đầu óc hỏng rồi, không cứu được.”

Hoàng Cường ngã xuống giường bệnh, nói: “Đừng tưởng rằng em không nhìn ra, anh đối với cô ấy rất đặc biệt, người bình thường làm sao có thể ở chung với anh tốt như vậy.”

Tính cách của Hạ Ân có chút độc, cho dù hắn là người của Cục Quản lý, cũng không phải kiểu sẽ giúp đỡ người bình thường.

Nói đơn giản, loại người này chính là không có bạn bè.

Thậm chí những người cùng hắn tổ đội, cũng là ở trong thây sơn biển máu thích ứng với phong cách của hắn, dần dần cùng hắn quen thuộc.

Nhưng rất cổ quái chính là, hắn và Khương Tiều lần đầu tiên ở chung cũng không tệ lắm, hai người thậm chí có thể bỏ qua cái micro truyền cảm Hoàng Cường này, Hạ Ân còn chủ động hỗ trợ —— đổi lại là trạng thái bình thường, hắn sẽ nhắm mắt lại không để ý.

Bản thân Hạ Ân đương nhiên không cảm thấy mình đối xử với Khương Tiều có cái gì khác, hắn chỉ cảm thấy giao tiếp với Khương Tiều tương đối đơn giản: Sóng não của cô có thể đồng bộ với hắn, không cần nhiều lời vô nghĩa như vậy. Thông minh, làm việc dứt khoát, hắn đương nhiên có kiên nhẫn.

“Nói như vậy, cô ấy quả thật đặc thù, có thể làm cho tôi cảm thấy bên cạnh mình rốt cục cũng có một người thông minh.”

Hoàng Cường sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, “Rút kiếm đi đội trưởng, chúng ta đến quyết đấu!”

Hạ Ân lấy hai ngón tay ấn vào trán Hoàng Cường, nói: “Cẩn thận đứa bé trong bụng cậu.”

Chính là vì như vậy, nên hắn mới cảm thấy “người bình thường” bên cạnh mình quá ít!

Khương Tiều đã nhìn vào gương, khâu lại làn da cho mình, trên mặt bà lão vốn biểu tình cứng ngắc đan xen vết chỉ khâu rõ ràng, phối hợp với hoàn cảnh âm u trong bệnh viện —— rất tốt, cô hiện tại là một quái vật đủ tư cách.

Vì sao chỉ có thể nói là đủ tư cách?

Đương nhiên là bởi vì trong bệnh viện còn có rất nhiều y tá có diện mạo thiên kỳ bách quái, làn da này của Khương Tiều cũng không thể tính là nổi bật.

Trên hành lang đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, Khương Tiều vội vàng đi ra ngoài, phát hiện không ít người vây quanh phòng bệnh số 3.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Những người bên ngoài nói với giọng điệu ngưỡng mộ: “Sinh! Sắp sinh rồi!”

Mẹ bầu trong phòng bệnh Văn Trình vốn bụng đã rất to, không nghĩ tới không đến nửa ngày, đã sắp sinh.

Khương Tiều cũng theo mọi người đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt, hai cái bụng phệ của thai phụ đang động đậy, tiếng gào thét thảm thiết của bọn họ có thể truyền khắp tầng lầu, “Giết tôi đi! Hãy để tôi chết! A——”

Nghe thanh âm, liền có thể cảm giác được cái loại thống khổ tê tâm liệt phế này.

Bọn họ muốn tự sát, nhưng bởi vì quá suy yếu, ngay cả khí lực đụng tường cũng không có, sau khi lấy vũ khí ra, liền run rẩy làm cho vũ khí rơi xuống đất, bị Văn Trình nhặt lên.

Văn Trình thoạt nhìn có chút luống cuống, oán niệm trong cơ thể khiến anh muốn nhanh chóng mổ bụng thai phụ ra, ăn tươi nuốt sống Quỷ Hài mới sinh: “Loại này là bổ nhất! Đều ngon miệng như con người!”



Mà bản thân Văn Trình, thật đúng là không có kinh nghiệm đỡ đẻ cho thai phụ. Trên tay anh cầm dao, giống như đang suy nghĩ có nên mổ bụng hai thai phụ ra hay không.

Nhân loại và niềm vui quỷ dị không tương thích.

Trong tiếng gào thét thảm thiết thê lương như vậy, đám sinh vật ô nhiễm đứng ở bên ngoài cười càng rạng rỡ, làm việc ở chỗ này còn có chỗ tốt, chính là có thể hấp thu được cảm xúc mới mẻ mà chân thật.

“Tiêm thuốc cho bọn họ, đừng để cho bọn họ dị hóa!” Khương Tiều đột nhiên nói.

Các sinh vật ô nhiễm, ngay cả khi biết những bí quyết này, cũng sẽ không nói cho Văn Trình, bởi vì ở một mức độ nào đó, tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, bọn họ không có khái niệm “thân thiện”.

Văn Trình quay đầu lại nhìn Khương Tiều một cái, động tác trong nháy mắt trở nên nhanh nhẹn.

Anh không chỉ tiêm thuốc phục hồi tinh thần cùng thuốc giảm đau cho hai người, mà còn nói gì đó bên tai bọn họ, hai người thế nhưng chậm rãi trấn định lại.

“Thật vậy sao?”

“Thật.”

Hai bà mẹ như thở phào nhẹ nhõm, một trái một phải nắm lấy tay Văn Trình, giống như bắt được rơm cứu mạng, gắt gao cắn răng kiên trì.

Trong nháy mắt này, Khương Tiều cảm giác được bóng dáng lúc trước của Văn Trình sáp nhập lại một cách quỷ dị.

Những sinh vật ô nhiễm kia phát hiện giá trị tinh thần có thể nuốt chửng đã biến mất, nhất thời bất mãn, “Tên nhóc này là ai a..”

Có người không có ý tốt nói, “Vừa rồi hắn đã nói gì đó? Có ai nghe thấy không?”

Khương Tiều liền nói: “Tôi không nghe thấy cậu ta nói gì, nhưng hình như tôi nghe thấy phòng bệnh số 10, và 15 đều có tiếng kêu thảm thiết, mẹ bầu bên trong sẽ không dị hóa chứ?”

Các y tá quỷ dị nhất thời lui tán, vội vàng trở về xác nhận mẹ bầu đang quản lý của mình có tốt hay không.

Bọn họ cần nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của các bà mẹ mang thai, nhưng vẫn phải đảm bảo rằng họ không hoàn toàn dị hóa!

Chờ mọi người đi hết, Khương Tiều liền bước vào phòng bệnh số 3.

Đúng lúc này, bọn họ đều nghe được tiếng rắc rắc, là từ bụng mẹ bầu truyền đến.

Không cần Văn Trình động thủ mổ bụng, Quỷ Hài bên trong cũng đã cắn nát bụng mẹ bầu, bò ra.

Nhìn thấy trong bụng bò ra là Quỷ Hài toàn thân xanh tím, hai bà mẹ trực tiếp ngất đi.

Quỷ Hài cười đùa một tiếng, còn muốn tiếp tục gặm nhấm mẹ bầu, hàm răng sắc bén lóe ra hàn quang.

Sau đó, hai Quỷ Hài bị Khương Tiều một trái một phải xách lên, ấn bọn chúng vào cùng một chỗ, “Nào nào, các ngươi đánh một trận trước.”

Quỷ Hài mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn cô.

Văn Trình cũng nhìn chằm chằm cô.

Khương Tiều mặt không đổi sắc nói: “A Trình, cậu không biết sao, trẻ con nhân loại được sinh ra đều phải xem sự lợi hại, những đứa quá yếu sẽ bị đem đi chiên, còn những đứa trẻ bên cạnh thì khóc lóc. Quỷ Hài quá yếu, không cần thiết phải tồn tại.”

Rầm.

Trong phòng bệnh truyền đến tiếng nuốt nước bọt, sau đó Quỷ Hài mê man liền nhào về phía nhau, cắn xé: Bọn chúng muốn chứng minh mình không thua kém.

“Tốt lắm! Cắn ở đây!”

“Mau xông vào! Ngươi vẫn chưa thể thua!”

Văn Trình có chút bất đắc dĩ.

Dựa theo ý định ban đầu của anh, là hoàn thành KPI, còn có thể tặng một Quỷ Hài cho Khương Tiều —— nhân viên công tác không nói Quỷ Hài nhất định phải từ mẹ bầu trong phòng bệnh của mình sinh ra. Chỉ cần có thể giao nộp, đó chính là hoàn thành nhiệm vụ.

Bất quá dựa theo cách chơi hiện tại của Khương Tiều, có thể sống được một con cũng đã là tốt rồi.

Nhưng Khương Tiều làm như vậy, anh cũng không ngăn cản, mà là đứng ở một bên yên lặng nhìn, phòng ngừa Quỷ Hài đột nhiên chạy trốn.

Để cho những người khác đánh giá chính là: Khương Tiều có thể gây chuyện như vậy, tám chín phần đều là Văn Trình sủng ái mà ra!

Khương Tiều vẫn phải tô son trát phấn cho hành vi của mình một chút, “Không sao đâu, tớ khẳng định chúng sẽ không chết, nhân cơ hội này chúng ta nên làm một chút thí nghiệm.”

Quỷ Hài có thể tàn bạo hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường, nhưng Khương Tiều cũng phát hiện ra “ưu điểm” của chúng: Chúng tuân theo bản năng, có ý thức, có thể hiểu được những gì Khương Tiều nói, nhưng thiếu ý thức chung.

Nói một cách đơn giản, là dễ lừa gạt nhất!

Chúng nó sẽ theo bản năng cúng bái hơi thở của Tà Thần, dù sao chúng sinh ra cũng có liên quan đến hơi thở Tà Thần, nhưng lại khuyết thiếu khái niệm cụ thể về Tà Thần.

Bà lão vừa “trùng tu nhan sắc” - Khương Tiều nhếch miệng, nói: “A Trình, cậu có nghe qua câu nói, ‘Giáo dục phải bắt đầu từ trẻ nhỏ’ chưa?”

Văn Trình:?

“Bà lão” âu yếm vuốt ve đầu của hai đứa trẻ, nói: “Thiết lập tín ngưỡng đúng đắn, cũng phải bắt đầu từ khi còn nhỏ.”

Quỷ Hài được khẳng định từ trong vuốt ve, nhảy nhót lộ ra răng nanh của mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv