Quan Cửu ánh mắt oán độc mà nhìn chằm chằm Khương Tiều, nói: "Thả tôi ra, tôi nguyện ý tùy cô sai sử. Cô vốn dĩ không phải người chung đường với Cục Quản lý, bọn họ cũng sẽ không coi cô là người bên mình."
"Ngu ngốc, tôi xác thực không phải người chung đường với bọn họ, nhưng hợp tác với họ, ít nhất tôi không phải lo lắng về việc bị đâm sau lưng, hiểu không?"
Bảo hổ lột da là có ý gì?
Chỉ cần làm một công dân lương thiện, thì cô có thể hưởng quyền lợi và nhận được sự bảo vệ tương ứng.
Khương Tiều né tránh thân phận phản diện còn không kịp, thế mà tên này còn muốn gán cái danh phản diện lên người cô, ý đồ đáng chết!
Lực đạo dưới chân Khương Tiều trở nên mạnh hơn, trực tiếp dùng hành động để phủi sạch quan hệ với loại phần tử phạm tội này.
Quan Cửu vốn đã bị thương rất nặng, làn da lộ ra ngoài đã đen kịt từng mảng, Khương Tiều còn giẫm mạnh lên, khỏi nói cũng có thể tưởng tượng ra hương vị đó xót xa nhường nào.
Hắn rên rỉ, nhưng vẫn không chịu thua, "Người như cô thật sự sẽ quan tâm đến những kẻ không liên quan đến mình sao? Cô thật sự quan tâm đến cái gọi là sự thật sao? Cô không phải đang diễn phim anh hùng!"
Khương Tiều trầm mặc nhìn hắn, "Kỳ thật tôi không quan tâm, nhưng mà có người lại để ý."
Lúc này, Trương Quyên sau khi được truyền tống trở về cũng chạy tới, còng tay Quan Cửu lại, "Quan Cửu, anh đã bị bắt."
Sau đó, cô thô bạo nhấc người lên.
Đối với những kẻ như Quan Cửu, chỉ cần không chết, bị thương thế nào cũng không thành vấn đề.
“Tôi đem người đi trước?” Trương Quyên nhìn Khương Tiều.
Khương Tiều không khách khí mà vẫy vẫy tay: Không tiễn.
Xe tiếp ứng của Cục Quản lý đã chờ sẵn bên ngoài.
Bọn họ cử Trương Quyên theo dõi Quan Cửu, kết quả cả hai cùng tiến vào phó bản. Nhân viên tiếp ứng không còn cách nào khác, đành phải đợi. Cuối cùng họ cũng đợi được người ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra ngoài, Trương Quyên cũng đã phát tín hiệu hành động.
Trần Vân, Khương Nhất và Khương Nhị cũng thay phiên nhau canh giữ trước phó bản.
Thời điểm Khương Tiều bị Quan Cửu đưa vào phó bản, Khương Nhất và Khương Nhị liền cảm ứng được, họ “tín ngưỡng” Khương Tiều, dĩ nhiên có mối liên hệ với cô. Hơi thở của Khương Tiều biến mất, hai người lập tức phát hiện.
Nhưng mà, bọn họ cũng không lo lắng giống như Trần Vân, một tồn tại như cô sao có thể có chuyện gì được chứ?
Chuyện cần lo lắng là người chơi và sinh vật dị hóa trong phó bản kia kìa...
Đương nhiên, chờ khi Trần Vân xem camera giám sát, hai người phát hiện Khương Tiều không phải tự nguyện tiến vào phó bản, liền bóp nát ly: Chết tiệt, thế nhưng có kẻ ngay dưới mí mắt bọn họ mạo phạm "Thần"! Là bọn họ bảo hộ "Thần" không tốt!
Nếu Quan Cửu chết trong phó bản, này cũng hết cách, nhưng nếu hắn dám xuất đầu lộ diện, bọn họ tuyệt đối không buông tha cho hắn!
Khi đám người Khương Tiều rời khỏi phó bản, cả hai nhìn thấy thân ảnh đáng chết kia, lập tức chuẩn bị hành động.
Cũng may Trần Vân đã kịp ngăn cản bọn họ, "Đừng làm loạn."
Không phải cô có cảm tình với Quan Cửu, mà là cô cũng nhìn thấy Trương Quyên trong camera. Tuy Trần Vân đã giúp hai người lấy chứng minh thư, giả danh làm vệ sĩ, nhưng Trương Quyên đã từng gặp họ, nếu bị phát hiện liền toi.
Thấy hai người còn tức giận, Trần Vân liền hờ hững nói: "Nhìn Khương Tiều giống bộ dạng ăn mệt lắm sao? Nếu còn tức giận, thì đánh hôn mê rồi hẵng ra tay, không cần thiết vì loại người này mà để bản thân mình bị bại lộ."
Khương Tiều bị Quan Cửu bắt cóc, Trần Vân lo lắng hơn ai hết.
Nhưng nhìn thấy Khương Tiều trở lại, cô cũng cảm thấy an tâm hơn ai hết: Chỉ cần cô không chết, so với người khác còn tai hoạ hơn gấp ngàn lần, cần bọn họ ra tay chắc?
Cứ nhìn Quan Cửu là biết, hắn chắc chắn đã bị Khương Tiều hố đến thảm.
"Đánh hôn mê?"
"Đừng để người của Cục phát hiện, chỉ cần động tay động chân trên người hắn một chút, có thể giữ cho hắn còn sống, nhưng phải đau không chịu nổi." Trần Vân chỉ bảo.
Hai người đồng thanh gật đầu, "Chúng tôi đã hiểu."
Vì chuyện này mà Khương Tiều chân trước quay về, cả hai chân sau mới tới.
Khương Tiều nhìn sắc trời tĩnh lặng, "Hai người làm gì vậy?"
“Chúng tôi muốn đi đón ngài, không may lại bỏ lỡ.” Hai người đặc biệt thành thật trả lời.
Đến nỗi đón người trên đường rồi thuận tay làm chút chuyện, việc vặt vãnh như vậy không cần báo cáo lại với cô.
Đối với lý do "bỏ lỡ" này, Khương Tiều tất nhiên không tin. Nếu bọn họ thực sự đến đón cô, sao có thể bỏ lỡ được? Nhưng cô cũng không tiếp tục hỏi, chỉ cần họ không vi phạm hiệp định ban đầu, Khương Tiều sẽ không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Về phía Trương Quyên, vừa mới nâng Quan Cửu lên xe, cô đột nhiên nhìn về một phương hướng nào đó.
Ánh ban mai mờ ảo, tiểu khu hoàn toàn tĩnh lặng, cũng không nhìn thấy một bóng người nào...
Người khác không khỏi hỏi: "Chị Quyên, sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là có cảm giác như có người đang theo dõi chúng ta."
Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn lên tầng Khương Tiều ở, nơi đó đèn vẫn sáng.
“Chắc là không đâu.” Các nhân viên của Cục Quản lý lập tức cảnh giác hơn, nhưng lại không phát hiện mục tiêu khả nghi nào.
Trương Quyên cũng không bận tâm, "Đi thôi."
Không ngờ, khi xe chạy ra ngoài được một đoạn, Quan Cửu đang nằm ở khoang sau bắt đầu gào thảm. Tên này ngày thường thích giả phong độ, bị thương nặng cũng không hé răng nửa câu, không nghĩ tới hiện tại đột nhiên lại như vậy.
Thành viên của Cục Quản lý ngồi phía trước nhịn không được mà nhìn thoáng qua Trương Quyên.
Đang nhắm mắt dưỡng thần - Trương Quyên:?
Các người nhìn cái gì đó?
Trương Quyên giơ tay lên: "Tôi không làm gì cả."
Đúng là cô rất ghét Quan Cửu, nhưng bây giờ hắn đã đền tội rồi, cô cũng không cần phải trả thù nữa.
“Đúng, đúng, chúng tôi biết.” Đội viên vội vàng nói.
Tính tình của Trương Quyên, bọn họ cũng biết một chút, chỉ có thể nói: Chúng tôi hiểu mà.
Nhưng Trương Quyên là người một nhà với bọn họ, đến nỗi Quan Cửu xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không để bụng.
Trương Quyên rất muốn mắng người: Các người thì biết cái gì!
Cô thực sự không làm gì cả!
Trương Quyên vốn giỏi thao túng tâm lý mọi người, nay lại cảm thấy tâm lý mình sắp suy sụp.
Cô đại khái đoán được, vừa rồi có cảm giác bị theo dõi, là người bên Khương Tiều đã động thủ với Quan Cửu. Nhưng hiện tại mà giải thích, tất cả chỉ là ngụy biện.
Hóa ra, ôm nồi là cảm giác này.
Trương Quyên lạnh lẽo nhìn Quan Cửu đang gào lên thảm thiết, "Này, muốn ăn vạ đúng không? Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể chứng thực cái tội danh này."
Sau đó, là một hồi tay đấm chân đá trút xuống người Quan Cửu.
Cô tức giận, vậy cũng phải có nơi để trút giận chứ!
Quan Cửu: … Tại sao cuối cùng người bị thương vẫn luôn là tôi?
Cảm giác bị thương quá khó chịu, hắn nhắm mắt lại, ngất hoàn toàn.
Khương Tiều hoàn toàn không biết chút nhạc đệm bên chỗ Trương Quyên.
Trần Vân nói với cô: "Bất động sản bên kia đã chào hỏi qua, giám sát đều được xóa bỏ."
Khương Tiều bị trói vào phó bản, nói ra thì, bất động sản bên kia cũng có trách nhiệm. Trần Vân không truy cứu trách nhiệm của họ, mà chỉ yêu cầu xóa tất cả các bản sao lưu giám sát để tránh rò rỉ tin tức, cũng xem như đã thủ hạ lưu tình, bất động sản tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Tuy thân phận người chơi của Khương Tiều không còn là bí mật, nhưng thông tin đăng tải trên mạng vẫn phải được sàng lọc. Nếu mọi chuyện được lan truyền, người khác sẽ không khỏi thắc mắc về mối quan hệ giữa Quan Cửu và Khương Tiều, rồi từ đó bôi nhọ danh tiếng của cô.
Nhưng có Trần Vân ở đây, cô ấy biết nên làm gì, dĩ nhiên Khương Tiều không có gì phải lo lắng.
"Trước tiên cô đi tắm rửa một chút rồi nghỉ ngơi đi."
Mấy ngày nay, Khương Tiều vào hết phó bản này đến phó bản khác, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, người bình thường đã sớm chịu không nổi.
Ở trong phó bản một thời gian dài, dù không gặp phải những nguy hiểm khác, nhưng tinh thần lúc nào cũng sẽ căng thẳng, bị nguồn ô nhiễm ảnh hưởng, rồi từ đó trở nên mệt mỏi.
Ngay cả loại thuốc tốt nhất cũng không phải là thuốc chữa bách bệnh, nếu uống nhiều thì tác dụng sẽ giảm đi nhiều. Càng là người chơi thâm niên thì càng phải nghỉ ngơi nhiều hơn, bởi vì phó bản mà họ vào tiến vào, đa phần là những phó bản có chỉ số ô nhiễm cao.
Nhưng Khương Tiều thực sự không mệt như vậy.
Bởi vì thiên phú của mình, cô luôn ở trong tinh thần phấn chấn, vào phó bản giống như cho cô ăn thập toàn đại bổ hoàn, cảm giác như cô có thể thức thêm vài đêm nữa.
Nhưng trạng thái bất thường này cũng không cần nói với bọn họ.
Bọn Trần Vân đều là những người thông minh, chắc hẳn đã có suy đoán riêng đối với tình trạng của cô, nhưng có nói ra hay không lại là chuyện khác.
Hơn nữa, Khương Tiều xác thực cũng muốn tắm rửa một chút. Cô có thói quen ở sạch, có điều kiện, đương nhiên phải tắm rửa sạch sẽ trước rồi làm gì thì làm!
Tắm rửa xong đã hơn nửa giờ. Khương Tiều nằm trên giường, bắt đầu xem thu hoạch lần này.
Sau khi phó bản được giải quyết, cô liền nhận được đạo cụ khen thưởng: Hai lọ phục hồi tinh thần trung cấp, ba lọ chữa trị thân thể trung cấp, hai bẫy trung cấp dùng một lần, hai giấy chẩn đoán tâm thần* (có thể làm cho mục tiêu bị chững lại trong một phút), trừ những thứ này ra, còn có một ít đạo cụ cấp thấp vụn vặt.
Thứ Khương Tiều cảm thấy hứng thú, là giấy chẩn đoán tâm thần.
Tính tổng thu hoạch, còn không bằng những gì cô kiếm được trong phó bản. Chưa xét đến hai món đạo cụ tấn công quan trọng là cưa và răng giả, chỉ tính mỗi những lọ thuốc kia thôi, giá trị cũng đã cao hơn so với khen thưởng của phó bản.
Lợi ích duy nhất từ việc khen thưởng của phó bản là có nhiều loại đạo cụ hơn, xác suất cần sử dụng cũng sẽ cao hơn, bù đắp những khiếm khuyết trong kho hàng của cô.
Nếu suy nghĩ ghét bỏ của Khương Tiều bị người khác biết, chắc chắn sẽ làm họ tức chết.
Thực ra cô thu hoạch rất nhiều, bởi vì khen thưởng không chỉ liên quan đến may mắn, mà còn liên quan đến biểu hiện của cá nhân trong phó bản. Người bình thường vào cùng phó bản với cô, chưa chắc đã có đãi ngộ tốt như vậy.
Đương nhiên, Khương Tiều đều lấy tất cả đạo cụ ra kiểm tra lại một lần, không cần biết là đạo cụ cấp bậc gì.
Nếu chính kho hàng của mình có cái gì cũng không biết, dưới tình huống khẩn cấp, rất khó để phát huy tác dụng của đạo cụ.
Khương Tiều có dũng khí nhảy trên ranh giới sinh tử, nhưng cũng không phải kẻ ngốc chỉ biết đem mạng ra đùa giỡn.
Sau khi xem lại những thứ này, Khương Tiều mới đặt lực chú ý lên bảng điều khiển cá nhân:
Thiên phú (Bão hòa): Cắn nuốt
Trạng thái đặc thù: Hạt giống của Thần (Không thể nào, sẽ không có người ngay cả Thần cũng dám ăn chứ? Bạn thật sự có thể trở thành khay nuôi cấy của Thần đó nha!)
Chuyện này đã xảy ra sau khi cô cắn nuốt miếng thịt quỷ dị đó.
Rõ ràng chỉ là một miếng "socola", nhưng Khương Tiều có thể cảm nhận được thiên phú của mình đã đạt tới cực hạn, nhất thời không thể kích hoạt được.
Hơn nữa, dòng giải thích bổ sung đó cũng khiến người ta cảm thấy rất không ổn: Tác động ô nhiễm của vật này sẽ rất mạnh.
Thiên phú của Khương Tiều không phải lo lắng về vấn đề ô nhiễm, nếu không thì cô đã dị hoá từ lâu. Nhưng dù có thiên phú đặc thù như vậy, hệ thống vẫn nhắc nhở nguy cơ ô nhiễm, nghĩa là【cắn nuốt】của cô không còn an toàn 100% như trước.
Nhưng Khương Tiều không cảm nhận được mình có chỗ nào thay đổi, nhận thức về bản thân cô vẫn rất rõ ràng, không hề có dấu hiệu dị hoá.
Không, vẫn có một chút thay đổi.
Trong bệnh viện tâm thần, khi Khương Tiều từ lầu bốn trở lại lầu một. Thay vì đi thang bộ, cô lại trực tiếp leo xuống từ bức tường bên ngoài.
Khả năng leo trèo của Khương Tiều trước đây rất mạnh, nhưng dường như không đến trình độ này.
Hơn nữa, cô tự cho mình là “người bình thường”, sao có thể coi việc trèo tường là lựa chọn đầu tiên được?
Lúc đó mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái, có khả năng còn cho rằng cô đã sử dụng đạo cụ.
Nếu không phải Khương Tiều xem xét kỹ lưỡng lại, có lẽ đã không nhận ra vấn đề này.
Cái gọi là máu thịt của Thần đã biến đổi thể chất của cô đến một trình độ mà người bình thường không thể đạt được, cả thói quen cũng dần thay đổi…
Sự thay đổi không kiểm soát này khiến cô có cảm giác rất không thoải mái.
Vừa lúc đó, Khương Tiều nghe thấy ngoài ban công có tiếng động.
Căn nhà cách âm rất tốt, nhưng thính giác của Khương Tiều lúc này quá nhạy bén, tất cả âm thanh trong căn nhà này đều không thể thoát khỏi tai cô.
Khương Nhất và Khương Nhị kéo Trần Vân đang không hiểu chuyện gì đến ban công, cúi đầu chín mươi độ, "Chị Trần, xin hãy dạy tôi!"
Trần Vân:???
Cô biết rất rõ sự khách khí của hai người họ đối với mình chỉ là vẻ bề ngoài. Nhưng tình huống hiện tại, đây là uống lộn thuốc gì vậy?
"Chị Trần, chúng tôi muốn học những âm mưu quỷ kế đó của chị. Thực sự quá hữu ích!" Hai người sốt ruột nói.
Sau sự việc Quan Cửu, hai người mới nhận ra vấn đề của chính mình: Có một số việc không thể giống như trước, cứ tùy tiện đấm đá lung tung, mà cần phải dùng đến đầu óc.
Nghĩ đến Khương Tiều, bọn họ nhận ra: Khương Tiều là Thần, đương nhiên thuộc hạ cũng phải lấy cô làm chuẩn!
Nhưng những điều này, họ không thể để Khương Tiều dạy cho họ, nên họ đã để mắt đến một “thuộc hạ” khác của Khương Tiều, Trần Vân.
Khoé miệng Trần Vân giật giật, nhịn không được muốn đánh chết bọn họ: Quên đi, đánh không lại.
"Cho hai người một cơ hội nói lại."
Cái gì gọi là âm mưu quỷ kế? Nơi đây là hang ổ của nhân vật phản diện đúng không?
Hai người sững sờ trong chốc lát, "Chúng tôi muốn học chiến thuật, chiến lược từ chị!"
Nói xong, trên mặt hai người đều lộ vẻ vui sướng, "Chúng tôi đã học được rồi!"
Điều tương tự, chỉ đổi một cách nói khác, hiệu quả cũng hoàn toàn khác nhau.
Họ cảm thấy đây là bài học đầu tiên Trần Vân dạy họ.
Trần Vân:... E rằng hai người đã uổng công học.
Khương Tiều nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tâm trạng vốn không tốt lại thoải mái không thể giải thích được: Thói quen và năng lực là một, năng lực thay đổi, thói quen thay đổi thì có gì phải sợ? Chỉ cần cô vẫn là cô, những chuyện còn lại đều không quan trọng.
Ngón tay của Khương Tiều vô tình chạm vào trạng thái đặc thù trên màn hình ảo, lúc này, cô đột nhiên cảm giác được một cỗ hơi thở lạnh lẽo.
Cô nhìn thấy mình trong chiếc gương.
Đó là bộ dáng của cô, không có gì dị thường cả, nhưng Khương Tiều lại có một loại cảm giác không khỏe.
Đó là cô.
Nhưng Khương Tiều biết, đó lại không phải là cô.
Khương Nhất và Khương Nhị ngay lập tức cảm thấy không bình thường, lập tức đến trước cửa phòng Khương Tiều, "Tiểu thư, ngài không sao chứ?"
Khương Tiều nện một quyền vào gương, nắm đấm xuyên qua gương, xuyên qua tường, dường như cả tòa nhà đang rung chuyển, nhưng bàn tay cô lại trắng nõn mịn màng, không chút thương tích nào.
Đây không phải năng lực của cô! Sau khi bước vào trạng thái đặc thù, cô giống như trở thành một tồn tại mạnh mẽ hơn, nhưng đây không phải là cô!
Khương Tiều lại chạm vào trạng thái đặc thù, cô có cảm giác, mình đã trở lại.
Khương Tiều mở cửa, "Không sao, vừa rồi chỉ là thử một chút."
Trần Vân đưa máy theo dõi chỉ số ô nhiễm cho cô, "Vừa rồi chỉ số ô nhiễm đột nhiên vọt lên hai nghìn, còn không ngừng tăng lên, ba giây sau liền trở lại bình thường."
Khương Tiều nói: "Vừa rồi em vô tình thả vật ô nhiễm ra, nhưng hiện tại đã ổn rồi."
“Cô biết mình đang làm gì là được.” Trần Vân nhìn lỗ hổng trên tường, nói, “Ngày mai tôi sẽ cho người đến sửa.”
Không biết tòa nhà này có ai bị đánh thức không. Nếu có, Trần Vân còn phải phụ trách trấn an và xin lỗi.
Khương Tiều lại đóng cửa.
Vừa rồi, giá trị tinh thần của cô đã giảm xuống 98!
Đây là lần đầu tiên ô nhiễm ảnh hưởng đến giá trị tinh thần của cô!
Khương Tiều thử tiêm cho mình một lọ phục hồi tinh thần trung cấp, nhưng giá trị tinh thần của cô vẫn là 98, không tăng lên.
Bởi vì tình trạng đặc biệt, thuốc phục hồi tinh thần không có tác dụng gì với cô. Cô cũng không có loại thuốc cao cấp hơn, không biết có tác dụng không…
Trong thời gian tới, cô cần phải thận trọng hơn.
Hiện tại, không có gì có thể ảnh hưởng đến giá trị tinh thần của cô, cũng không có nghĩa là sau này sẽ không có.
Lúc này, Khương Tiều có thể chắc chắn: Vừa rồi không phải là cô, cô không muốn đập tường, nhưng dường như có một thế lực đang khống chế cô, khiến cô lấy suy nghĩ của người đó thành của mình..
Trạng thái đặc thù đó giống như trạng thái ô nhiễm: Cô đã sử dụng quyền lực không thuộc về mình, và cô cũng sẽ phải trả cái giá tương ứng.
Khương Tiều không biết trạng thái này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng trừ khi là trường hợp khẩn cấp. Nếu không, cô sẽ không sử dụng lại.
Sau khi sử dụng nó, giá trị tinh thần sẽ giảm xuống, đây không phải là một dấu hiệu tốt, mà còn là một trở ngại.
Chiều hôm sau, Khương Tiều nhận được điện thoại của Trương Quyên, "Cô có muốn đến Cục Quản lý xem một chút không? Quan Cửu đã khai một số tin tức về bệnh viện tâm thần Quan Ái. Còn có, nghiên cứu của Cục đã có tiến triển mới."
Trương Quyên biết Khương Tiều có hứng thú với chuyện gì, nên sẵn lòng bày tỏ thiện chí của mình.
Đây quả thực là chuyện khiến Khương Tiều hứng thú.
Bản thân cô không phải là một nhân tài nghiên cứu, có một số thông tin nếu tự mình tìm hiểu, không biết cô đã bị hố bao nhiêu lần.
Khương Tiều không thích bị gò bó, nhưng cũng nhận ra sức mạnh của đoàn đội, giống như hộp đựng nguồn ô nhiễm mà Trương Quyên lấy ra lần trước, nó rất hữu dụng, cô sẽ lấy đạo cụ không cần ra đổi với bọn họ.
"Đúng rồi, Trần Vân cũng có nói với tôi, nếu được thì hãy gửi cho cô một tấm bằng khen. Đến lúc đó, cô đến đây lãnh, nhân tiện chụp một tấm ảnh chung luôn."
Người không hiểu sẽ tự hỏi, với tài nguyên và năng lực của Khương Tiều, cần gì đến loại hư danh này.
Nhưng Khương Tiều hiểu rõ ý định của Trần Vân: Cô ấy cảm thấy Khương Tiều có quá nhiều điểm không thích hợp, nên phải gấp rút tìm cơ hội gán ghép Khương Tiều vào vai nhân vật chính diện.
Mà việc này cũng trùng với suy nghĩ của Khương Tiều: Chỉ cần thiết lập nhân vật ổn, thì những việc vai ác ngoài kia làm, cùng một công dân nhiệt tình thích giúp đỡ mọi người là cô có quan hệ gì chứ?
Thời điểm Khương Tiều đến, Trịnh Hoài đã đến rồi.
Nhìn thấy Khương Tiều, hai mắt hắn liền sáng lên.
Sau khi rời khỏi phó bản, Trịnh Hoài muốn liên lạc với Khương Tiều. Nhưng lại xấu hổ khi phát hiện, hắn vốn dĩ không có thông tin liên lạc của Khương Tiều.
Không còn cách nào, Trịnh Hoài chỉ có thể đến Cục Quản lý ôm cây đợi thỏ.
Không ngờ vào lúc này, một bàn tay duỗi đến, muốn tách hắn khỏi Khương Tiều, là người đại diện Trần Vân, "Thực xin lỗi, chúng tôi không quen biết cậu."
Trịnh Hoài: "... Tôi và cô ấy đã quen biết nhiều năm!"
Trần Vân nghi ngờ hỏi: "Quen biết nhiều năm? Nhưng tôi nhớ rõ người của cậu nói, chỉ cần nơi nào có Khương Tiều, thì nơi đó không có cậu, đúng chứ?"
Trần Vân nghi ngờ Khương Tiều và Trịnh Hoài ở thời điểm cô không biết mà kết thù. Nhưng đó cũng không phải là vấn đề lớn, Khương Tiều có rất nhiều kẻ thù, không thiếu một Trịnh Hoài này.
Trịnh Hoài: Đột nhiên cảm giác được cái gì gọi là vác đá nện chân mình.
Những lời trước kia quả thực do chính hắn cho người truyền ra. Hắn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ tiếp tục làm đàn em của Khương Tiều, kết quả là vả mặt có thể sẽ đến muộn, nhưng không phải không đến.
Khương Tiều xem diễn trong chốc lát, lúc này mới mới buông tha Trịnh Hoài, cùng hắn trao đổi thông tin liên lạc.
Trương Quyên dẫn Khương Tiều và Trịnh Hoài đi xem một số đạo cụ, "Nếu hai người có yêu cầu, đều có thể đổi. Còn nếu nơi này không có đạo cụ vừa mắt, nhưng trên người lại có đạo cụ không cần, cũng có thể báo cho Cục Quản lý. Cục sẽ đăng ký, đồng thời phân phát điểm tích lũy tương ứng. Điểm tích lũy về sau có thể dùng để mua tin tức hoặc đạo cụ.”
Theo thời gian, hệ thống của chính phủ đang dần được cải thiện, dù là cho người chơi hay người bình thường.
Trên thực tế, diễn đàn người chơi cũng đã phát động một mục tương ứng. Chỉ là gần đây Khương Tiều không có thời gian lên mạng, nên không phát hiện điểm này.
Trịnh Hoài lấy mấy đạo cụ không cần ra, mang theo chút cảm giác khoe giàu, "Khương Tiều, lần sau chúng ta cùng tiến vào phó bản đi. Tuy cô rất mạnh, nhưng với thiên phú 【may mắn】 của tôi, thu hoạch chắc chắn sẽ không tệ."
Hắn giống như khổng tước xoè đuôi, luôn cố gắng chứng minh giá trị của mình.
Sau đó, Khương Tiều cũng đổ ra một ít đồ vật: Các loại thuốc tiêm từ phòng điều trị trong bệnh viện tâm thần, vài bức tranh trang trí có tác dụng ô nhiễm, và một số linh dược mà cô không cần đến.
Giọng Trịnh Hoài như bị bóp nghẹt.
Trương Quyên cũng có chút ngốc, cô biết Khương Tiều đã đi qua hai phòng trị liệu, nhưng không ngờ thu hoạch lại lớn như vậy!
Vậy đây là cách chơi của trò chơi vô hạn? Cô đột nhiên có một ý tưởng lớn mật...
“Tiếc là những phòng điều trị khác còn chưa vào được, những sinh vật dị hoá kia cũng đều chết trong đám cháy.” Khương Tiều nói.
Nghe đi nghe đi, đây mà là tiếng người sao?!
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Trịnh Hoài cảm thấy thiên phú 【may mắn】 của mình thực chất chỉ là loại râu ria.
Dù giá trị may mắn có cao đến đâu, cũng không thể so sánh với kẻ đã cướp sạch phó bản được!