Bệnh viện nhanh chóng cử người xuống xử lý sự việc, cẩn thận xác minh nguyên nhân của toàn bộ chuyện này. Biết được lại là củ khoai lang nóng bỏng tay Triệu Dương Hào phạm tội, họ quyết định tạm thời nhốt y lại trước rồi chuyển đến nơi khác.
Trương Tự Lưu xé nát tờ giấy đỏ giật xuống từ trên người Triệu Dương Hào rồi ném vào bồn cầu, Khương Kiền ôm chăn mới ra trải giường cho hắn.
"Thật nguy hiểm, nếu anh xuất hiện muộn hơn chút nữa là em đánh hắn ngay rồi đấy."
"Ông chủ Vương thế nào rồi?"
"Không sao, đã ổn định lại. Nhưng mà lần này chúng ta lại lợi dụng ông ấy."
"Để anh bảo mẹ tặng ông ấy chút hoa quả." Trương Tự Lưu cười khẽ rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh, xoa gáy Khương Kiền: "Có sợ không?"
"Không sợ, rất kích thích. Làm chuyện xấu mà thuận lợi quá trời luôn."
Khương Kiền không ngờ Trương Tự Lưu còn có thể dùng những vật đơn giản chế tạo ra một thiết bị đốt cháy, đương nhiên là cần phải có rượu. Cho nên ngày đó khi lôi chai nước hoa hồng từ dưới gối ra, cậu còn bối rối không hiểu, tại sao đang yên đang lành Trương Tự Lưu lại mang theo thứ này để làm gì. Sau khi lo nghĩ suốt mấy ngày, Khương Kiền không nhịn được hỏi chuyện nước hoa hồng.
Bởi vì có một lần Trương Tự Lưu đi vào phòng giặt ủi, vừa vặn gặp được cô hộ lý kia nói rằng trong phòng giặt ủi có mùi khói, là do Triệu Dương Hào đã hút thuốc ở bên trong. Sau đó hắn quan sát thử, sự thật đúng là như thế.
Không thể đốt đồ của người khác, vậy nên chỉ có thể lấy chính mình làm mồi nhử.
Trong phòng vẫn còn mùi khét nồng nặc, hiếm khi hộ lý nhân từ cho mở khóa cửa sổ.
Trong hai tháng rưỡi qua, nay là lần đầu tiên Khương Kiền hít thở không khí bên ngoài. Nhưng khi mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi tới, cái lạnh cắt da cắt thịt khiến cậu run lẩy bẩy.
Cậu đứng sững bên cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm gió lạnh cuồn cuộn ở thế giới bên ngoài. Cho đến bây giờ, cậu nhìn thấy cửa sổ vẫn muốn bước ra ngoài, khát vọng muốn tung người nhảy xuống, giải thoát cho cơ thể cứng nhắc này.
Nỗi đau tận cùng trong tim, nỗi đau không nói thành lời, nỗi đau luôn quấn quanh thân thể mà không cách nào diễn tả cho người khác hiểu được.
Trương Tự Lưu bình tĩnh nhìn chăm chú bóng lưng cậu, hắn biết cậu đang nghĩ gì. "Kiền, anh vẫn ở đây."
Khương Kiền mỉm cười, chỉ có người đồng bệnh tương liên mới có thể hiểu được nỗi đau khổ muốn chết như thế này.
"Nưu Nưu à, mùa đông sắp tới rồi."
Trương Tự Lưu gọi cậu đến chỗ mình, Khương Kiền xoay người, vui mừng chạy vào trong vòng tay của hắn tìm kiếm an ủi, nhưng lại nghe thấy hắn nói: "Mình còn chưa chép xong Tâm Kinh đâu."
Khương Kiền: "..."
Bây giờ bước lên bệ cửa sổ vẫn còn kịp chứ.
Sau khi Triệu Dương Hào rời đi, Khương Kiền cảm thấy bệnh viện tươi sáng hơn rất nhiều, bởi vì thị lực của cậu đã khôi phục. Càng đáng mừng hơn chính là cuối cùng Khương Kiền cũng đã có hứng thú muốn ăn cơm, cậu vui vẻ ăn hết sạch hai bát cơm chiên.
Khương Kiền còn muốn ăn bát thứ ba nhưng bị vẻ mặt nghiêm khắc của Trương Tự Lưu dọa sợ, hòng dùng kế làm nũng để ăn thêm một chút.
"Không được, lúc trước em chán ăn, giờ lại ăn quá nhiều, sẽ không tốt cho tiêu hóa."
Mẹ Khương phát hiện trạng thái của Khương Kiền càng ngày càng tốt, cười vui vẻ không khép được miệng: "Tiểu Trương nói đúng đó, con nghe cậu ấy đi. Ăn thế đủ rồi, vẫn còn bữa tối nữa mà."
Buổi chiều, danh sách đi dạo ngoài sân nhỏ có thêm một Khương Kiền, mà Trương Tự Lưu vẫn chưa được phép ra ngoài.
Khương Kiền đắc ý nói: "Anh yên tâm, em sẽ thay anh hít thở không khí trong lành, đến lần sau chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài."
Trương Tự Lưu vỗ vỗ đầu nhỏ của cậu: "Bên ngoài lạnh lắm, nhớ đi phơi nắng, anh chơi cờ chờ em về."
Khương Kiền và ông chú Độc Cô phơi nắng ở bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp chói chang, vàng rực đong đầy trong mắt. Kể từ khi bị bệnh đến nay, cậu đã không nhìn thấy bầu trời suốt một thời gian dài, và đã lâu rồi cậu mới cảm thấy còn sống trên thế giới này là một chuyện tốt.
Cậu đã vẽ ra một bức tranh về cái chết của chính mình, khung cảnh có lẽ là vào lúc sẩm tối khi cơn mưa lớn đột ngột ào ào đổ xuống.
Trong màn tối dày đặc, mọi người vội vã chạy về nhà, dưới chân dính đầy những vệt nước bẩn bắn tung tóe. Người lớn tan làm giơ cặp táp lên trên đỉnh đầu, bác gái đi mua thức ăn chậm rãi kéo xe đẩy về nhà, người mẹ kéo theo đứa con vừa tan học đi ngang qua quảng trường rộng lớn, túi bánh mì trong tay lấm tấm những giọt nước mưa đọng lại.
Đứa con bị mẹ dắt tay lôi đi chỉ về phía Khương Kiền đang ngồi trên băng ghế ở quảng trường, khó hiểu hỏi: "Mẹ ơi, trời mưa rồi, sao anh trai kia không về nhà?"
Người mẹ thúc giục đứa con: "Đừng quan tâm đến người khác, mẹ bị ướt hết người rồi, con nhanh chân lên."
Nhưng bọn họ không biết, chàng trai ngồi trên băng ghế kia, lục phủ ngũ tạng trong người cậu ấy đều đang sôi trào, sinh mệnh của cậu ấy đang trôi qua từng chút từng chút một. Trên đời này không ai biết cậu ấy suy nghĩ những gì trong giây phút cuối đời, chỉ có một bức di thư trong ngực nói cho người đời biết, cậu ấy đã tự kết liễu chính mình.
Nghĩ lại bức tranh tuyệt đẹp này, Khương Kiền thực sự muốn kí đầu mình một phát.
Vừa trẻ trâu vừa buồn cười, nhưng đích xác khi đó cậu rất muốn chết như vậy.
Hiện tại cậu hy vọng mình và Trương Tự Lưu có thể nhanh chóng khỏe lại.
Khương Kiền lấy ra một túi nilon từ trong túi áo, quơ quơ trong không khí rồi buộc đầu túi lại, chạy vèo vào trong bệnh viện, mừng rỡ gọi Trương Tự Lưu: "Nưu Nưu, em mang không khí trong lành đến cho anh này, anh ngửi thử đi."
Trương Tự Lưu ngước mắt lên, cảm thấy kỳ lạ nhìn cậu chăm chăm, giống như đang nhìn người thiểu năng trí tuệ, trong lòng tràn đầy lo lắng.
"Sao nào? Tấm lòng của em cả đấy."
"Được, anh ngửi thử một chút." Trương Tự Lưu phối hợp ngửi chút không khí, thưởng thức một lát: "Cũng không tệ lắm, rất ngọt."
Khương Kiền bật cười khúc khích thành tiếng: "Em tiếp tục đi thu thập không khí trong lành cho anh, anh chờ nha."
Cậu vừa mới dứt lời, Trương Tự Lưu liền mỉm cười đưa mắt nhìn cậu lạch bạch chạy ra ngoài, xung quanh đều là những vầng sáng màu vàng, chỉ có một mình Khương Kiền sống động.
Kể từ khi Khương Kiền thèm ăn trở lại, tính cách của cậu đã khôi phục giống như ngày trước. Mùa đông vừa đến, cậu ao ước được ăn chực một bữa lẩu để bồi bổ những dinh dưỡng thiếu hụt của mình.
Thế nhưng, đã không ăn được lẩu mà mẹ Khương còn nấu canh thuốc mang tới cho cậu uống suốt cả ngày. Chẳng hạn như "canh hoàn hồn Bạch Nương Tử", được nấu từ cỏ linh chi nhét vào bụng gà mái rồi ninh nhừ, vừa cay vừa đắng còn đầy dầu mỡ.
Khương Kiền cực kỳ ghét bỏ: "Con sợ uống xong Hứa Tiên sẽ gọi hồn con."
"An thần hỗ trợ giấc ngủ, chuyên trị loại người thận hư còn suy nhược thần kinh như con."
Khương Kiền lập tức phản bác lại: "Nè, Thổ Quyên Nhi, con thận hư ở đâu? Mẹ chú ý lời ăn tiếng nói nha!"
Mẹ Khương bị nhũ danh "Thổ Quyên Nhi" làm cho phát cáu. Khi còn bé, chỉ có người lớn trong nhà mới gọi bà như vậy, bà tức khắc giơ bình giữ nhiệt lên muốn đánh cậu.
Khương Kiền vội vàng trốn sang bên cạnh Trương Tự Lưu đang uống canh, vừa định nói chuyện thì một thìa canh được nhét thẳng vào miệng cậu.
"Uống rất ngon."
"Thôi đi, mẹ em làm gì anh cũng khen ngon hết."
Mẹ Khương rất quý Trương Tự Lưu nghe lời hiểu chuyện như này, bà nhiệt tình gắp gà vào trong bát của hắn, chỉ tiếc mài sắc không thành thép nói: "Tiểu Trương con đừng học nó, cho nó uống canh bổ mà nó còn chê, chỉ thích ăn mấy đồ thực phẩm rác. Sức khỏe không tốt chính là tại nó ăn những thứ kia đấy."
"Lần trước mẹ còn nói sức khỏe của con không tốt là vì để tóc dài, lần trước nữa nói là vì chơi điện thoại di động. Lần sau mẹ nên nói là vì yêu đương với Trương Tự Lưu nhé."
Khương Kiền không còn gì để nói, tại sao chuyện gì trong mắt mẹ cũng quy kết thành bệnh được vậy?
Trương Tự Lưu ấn người cậu về chỗ ngồi, nói nhỏ một câu bên tai cậu, ánh mắt linh động của Khương Kiền sáng rực hẳn lên. Cậu vui mừng nhìn Trương Tự Lưu, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu học bá rồi tự giác uống canh.
Mẹ Khương nhìn mà chẳng hiểu gì, tò mò hỏi: "Con nói gì với nó để có thể khiến nó ngoan ngoãn uống canh như vậy?"
Trương Tự Lưu nhỏ giọng nói: "Gọi em ấy là ba ạ."
Mẹ Khương: "..."
Khương Kiền đang uống canh, một giây sau cậu đã bị mẹ Khương xách tai: "Con còn bắt nạt Tiểu Trương?"
"Tự anh ấy muốn gọi mà." Khương Kiền che lỗ tai, tức giận quay đầu bảo "con trai" đích thân giải thích.
Trương Tự Lưu rũ mắt không nói lời nào, im lặng uống canh, không muốn giải thích chút nào.
Khương Kiền hô to: "Giỏi lắm, anh hố em!"
Uống canh xong, Khương Kiền tức giận không để ý tới hắn, mà Trương Tự Lưu vẫn theo cậu đi dạo khắp nơi trong hành lang.
"Đừng đi theo em, em đoạn tuyệt quan hệ ba con với anh."
"Ba, con trai bất hiếu." Đuôi mắt Trương Tự Lưu rũ xuống, vẻ mặt vô tội suy sụp, tựa như đã phải chịu đựng không ít ấm ức.
Khương Kiền vẫn muốn tức giận tiếp nhưng lần nào người này cũng nhận sai rất nhanh, tất cả lời phê bình còn chưa kịp nói đều nghẹn lại ở bên miệng.
"Dáng vẻ khom lưng cúi đầu của anh thể hiện rất đúng lúc. Lần sau nhớ đứng về phía em, Thổ Qiều Nhi không dễ chọc vào đâu."
"Được."
Đi dạo loanh quanh vài vòng, hai người làm hòa với tốc độ ánh sáng, đứng bên cạnh cửa sắt nhìn bầu trời bên ngoài thông qua khe hở nhỏ.
Bầu trời xám xịt, gió lạnh thấu xương thổi qua cổng sân đập vào cửa kính. Bên ngoài, cơn mưa nhỏ lành lạnh rơi rả rích trên mặt đất, tung bay như những sợi tơ nhỏ nhảy múa trong không trung.
Mùa đông năm cấp ba ấy cũng có một cơn mưa nhỏ như vậy.
Khi đó Trương Tự Lưu đến lớp học tìm Khương Kiền cùng đi căng tin ăn cơm tối, còn cậu thì đang hỏi bài trong văn phòng của giáo viên. Cậu không ngờ Trương Tự Lưu lại đội mưa đến tìm mình.
Lúc quay về phòng học, Tân Hà Mẫn nói học bá tới tìm cậu, cô tưởng Khương Kiền đã đi ăn cơm, cho nên bảo học bá đến căng tin tìm.
Khương Kiền nhanh chóng lao xuống cầu thang, trong sắc trời xám xịt, cậu nhìn thấy Trương Tự Lưu đang cầm ô chậm rãi đi xa, dáng vẻ cô đơn lẻ loi.
Cậu đội mưa chạy qua đám đông thưa thớt, hét lớn lên: " Trương Tự Lưu, em ở đây!"
Chàng trai cao lớn cầm ô chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu. Trên khuôn mặt lạnh lùng thấp thoáng hiện lên nụ cười nhè nhẹ, hắn vẫy tay chào cậu rồi đón gió chạy về phía cậu.
"Sao anh lại tới tìm em?"
"Trời mưa."
Khương Kiền đưa tay gạt nước mưa trên người, nước mưa trên mặt thì được Trương Tự Lưu dùng ống tay áo lau khô, trong lòng cậu vô cùng kích động.
"Trời mưa tới tìm em làm gì?"
"Anh lo em không có ô che mưa, nên anh mang tới cho em."
Khương Kiền thực sự rung động trước chàng trai này, rung động đến độ xao xuyến không yên. Từ nhỏ đến lớn, Thổ Quyên Nhi còn chưa bao giờ đến đón cậu tan học.
Mưa bụi li ti bay qua bả vai, Trương Tự Lưu hít sâu, bàn tay cứng đờ lạnh buốt ôm lấy bả vai Khương Kiền qua lớp áo khoác thật dày, giọng nói hơi khàn vì căng thẳng: "Sắp có tuyết rồi."
Trương Tự Lưu không dám chạm vào người Khương Kiền, hắn chỉ có thể thông qua lớp áo khoác cẩn thận vuốt ve vải áo của cậu, cơn xáo động ẩn nấp bên trong sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Hắn lo lắng mình sẽ phát bệnh, đến khi Khương Kiền nhận ra thì vội vàng thả tay xuống.
"Tuyết rơi... Tuyết rơi thì phải ăn lẩu... Ăn đồ nướng... Ăn khoai lang nướng, còn phải ăn kẹo hồ lô, mochi dâu tây đậu đỏ, còn phải ăn củ hoài sơn ngào đường và kẹo sữa táo đỏ hạnh nhân nữa." Khương Kiền nói xong liền dừng bước, "Chúng ta trốn tự học tối đi ăn lẩu và kẹo hồ lô đi."