Editor: Kẹo Mặn Chát
Khương Kiền suy nghĩ về Trương Tự Lưu từ sáng đến trưa, cuối cùng thở dài một hơi, cảm thấy mình nên hút một điếu cho quên sầu.
Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều người nhà bệnh nhân đến thăm. Như mọi khi, Tiểu Hạ mang theo hai bao thuốc lá cho Khương Kiền, Khương Kiền vui vẻ muốn hôn nhóc đẹp trai này.
Tiểu Hạ hơi lui về phía sau: "Anh đừng nghĩ đến chuyện gay tôi. Mẹ tôi kể rồi, tối hôm qua anh quấy rối hotboy viện các anh, hiện tại mọi người đều đang bình phẩm về anh đấy."
"Hotboy viện là ai?"
"Chồng anh đó."
"Đừng có mà nói lung tung, tôi quấy rối cậu thì cậu cũng là chồng tôi hả?" Khương Kiền chống tay dồn cậu ta vào tường.
Tiểu Hạ bình tĩnh nhìn cậu, bị cậu bất thình lình trêu chọc thì bật cười mãi không thôi: "Đừng gay tôi nha, bằng không lần tới tôi không mua bán gì nữa đâu."
Khương Kiền chợt có ý nghĩ muốn chòng ghẹo cậu em này, đưa tay nâng cằm cậu ta, đùa giỡn: "Nhóc con, trông cưng thật đẹp."
Tiểu Hạ cực kỳ xấu hổ, đỏ rần cả mặt, nghẹn cười nói: "Chồng anh tới rồi kìa."
Khương Kiền biết cậu ta đang lừa gạt mình, cố ý ghẹo tiếp: "Chồng anh không phải là cưng sao?"
Trương Tự Lưu tưởng thật nghiêm túc hỏi: "Thật vậy à?"
Khương Kiền như gặp phải kẻ thù, cậu ngoan ngoãn thu hồi động tác, nhát gan đứng im như một học sinh tiểu học vừa làm sai chuyện.
Tiểu Hạ muốn giải thích một chút, nhưng Khương Kiền đã bị Trương Tự Lưu kéo vào phòng của hắn và đóng cửa lại.
Tiểu Hạ: Ehmmm, cảnh này không phù hợp cho trẻ em, tôi có cần đứng đây canh giữ không? Mặc dù phòng của Trương Tự Lưu là phòng đơn, nhưng cửa phòng bệnh không có khóa!
Khương Kiền bị Trương Tự Lưu kéo đau cả cổ tay, ra sức giãy dụa. Cậu đã gầy đi rất nhiều, cả người trông giống như cây gậy trúc, gầy yếu đến mức ra gió là bay, tay trói gà cũng không chặt, vậy nên Trương Tự Lưu có thể dễ dàng kéo cậu về phòng.
"Đau chết mất, anh buông tay ra! Anh muốn làm gì? Trương Tự Lưu, anh muốn chết hả, anh bị điên à mà kéo tôi như vậy?" Khương Kiền càng nghĩ càng tức giận, cậu xông lên vung thẳng nắm đấm vào khuôn mặt "như hoa như ngọc" của Trương Tự Lưu.
Thế mà Trương Tự Lưu lại không tránh đi, bị cậu nện cho một quyền, ánh mắt vừa tủi thân vừa uất ức của hắn nhìn chằm chằm vào cậu.
Tại sao em luôn vui cười với những người khác, mà với anh thì em lại không?
Anh đã giải thích rõ ràng mà em vẫn thờ ơ, em không thích anh sao?
Liệu em còn thích anh, trong mắt chỉ có mình anh như em đã từng không?
"Buông tay ra!" Khương Kiền nổi giận hét lên, cố gắng tách tay hắn ra, "Mịe nó anh đừng nghĩ tới việc quản tôi. Anh cũng đã bỏ mặc tôi từng nấy năm trời rồi, muốn đến là đến được à. Tôi không chứa chấp anh, cũng không chiều theo anh đâu."
Trương Tự Lưu ghen tuông đến mức đau xót cả lồng ngực, hốc mắt đỏ hoe như đang bị dồn ép vào bước đường cùng, giọng nói của hắn vừa vang vừa cao: "Ngoại trừ tên bạn trai kia thì em còn có bao nhiêu người bạn trai?"
Khương Kiền quyết liệt cãi lại: "Ai cần anh quản!"
Trương Tự Lưu nhìn xuống cậu từ trên cao, tim đập nhanh hơn, lần đầu tiên hắn hiểu được kích động bạo lực thường ngày của ba mình. Cảm xúc dao động như thủy triều đánh ụp tới, hắn muốn đập phá đồ đạc, hắn muốn giam Khương Kiền lại.
Khương Kiền ngửa đầu trừng mắt nhìn hắn: "Anh sắp phát bệnh sao? Anh phát bệnh đi, tôi sẽ không thương hại anh... Nhưng tôi sẽ giúp anh một tay!"
Dứt lời, Khương Kiền xông lên ôm lấy đầu hắn thô bạo hôn tới, cậu ngang ngược ngậm lấy toàn bộ đôi môi của hắn, sau đó thuận lợi cạy mở hàm răng rồi đảo loạn một vòng ở bên trong.
Trương Tự Lưu tức giận đến mức sắp chết thẳng cẳng ngay tại chỗ, cánh môi của hắn đang bị cậu hôn mút đầy mãnh liệt. Hắn biết Khương Kiền đang cố ý dùng nụ hôn này để chọc tức hắn phát bệnh, hắn tức giận cắn lại Khương Kiền. Song ngoài dự tính, hắn cảm thấy râu của Khương Kiền thật êm mượt, môi thì vừa ngọt vừa mềm như cánh hoa.
Tất cả mọi chuyện xảy ra là để làm tổn thương mình, đừng bị lừa.
Em muốn anb phát bệnh, anh tuyệt đối sẽ không phát bệnh! Anh không thể phát bệnh, anh không thể để cho em được như mong muốn.
Hít một hơi thật sâu, hít một hơi thật sâu, nhưng miệng đã bị chặn lại.
Hô hấp của Khương Kiền quanh quẩn bên tai, khiến trái tim hắn nhói đau. Đây là nụ hôn lâu nhất của bọn họ. Khương Kiền ôm chặt cổ hắn, mơn trớn cánh môi hắn, chiếc lưỡi ấm áp ẩm ướt cẩn thận miêu tả bờ môi mỏng của Trương Tự Lưu.
Khương Kiền hôn đến tê dại cả môi, tiếng hít thở trầm nặng kéo dài, trong ánh mắt lấp lánh ánh nước xinh đẹp. Cậu chật vật nuốt nước bọt, khàn giọng nói: "Sao anh còn chưa phát bệnh?"
Trương Tự Lưu hừ lạnh, hắn sắp tức phát ngất rồi, tất cả đều dựa vào một trái tim mạnh mẽ chống đỡ, đối kháng đến cùng với Khương Kiền đấy.
Khương Kiền nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, niết nhẹ vành tai hắn rồi lập tức buông ra, cậu không còn giương cung bạt kiếm như vừa nãy, cười nói: "Anh thế này là không phát bệnh đúng không?" Nói xong, cậu buông tay hắn, muốn đi ra ngoài.
Trương Tự Lưu bừng tỉnh khỏi cơn phẫn nộ, hắn đóng lại cánh cửa mà Khương Kiền vừa mở ra: "Em có ý gì?"
"Nào có ý gì?" Khương Kiền ngẩng đầu nhìn hắn, bất giác liếm liếm đôi môi tê dại.
Đôi môi bị hôn đến đỏ thẫm, nóng rực như bị hấp khô, không còn ẩm ướt.
Ánh mắt của Trương Tự Lưu nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng càng lúc càng sáng bóng của cậu. Cặp mắt vốn hòa nhã dịu dàng dần dần nhuốm đậm vẻ hoang dã và chiếm hữu nào đó, vừa thâm thúy vừa kiên định, giống như một con sói đói đang thăm dò một vòng bên cạnh bẫy thịt. Trong giây khắc ấy, chỉ cần phá hủy trói buộc là hắn có thể lập tức giữ chặt lấy hơi thở của Khương Kiền rồi chiếm làm của riêng.
Càng nghĩ càng hưng phấn, hô hấp của hắn trở nên dồn dập nặng nề.
Khát quá. Hắn muốn hôn lên môi Khương Kiền, để cậu giúp mình giải khát.
Trương Tự Lưu ôm lấy đầu cậu, ánh mắt chan chứa tình ý sâu đậm chăm chú nhìn vào cậu. Hắn chầm chậm, cẩn thận tới gần, cảm nhận tiếng hít thở hỗn loạn của Khương Kiền. Trương Tự Lưu nghe thấy trái tim trong lồng ngực mình đang đập kịch liệt, càng ngày càng nhanh, khuôn mặt dần dần nóng lên, tầm mắt và ý thức cũng mờ mịt theo.
Môi hắn gần sát bên môi Khương Kiền, hô hấp quấn quýt đan xen lẫn nhau, cơ thể của Trương Tự Lưu bắt đầu run rẩy, huyệt thái dương đột nhiên co giật.
Khương Kiền lùi người lại, giọng nói ảm đạm: "Đợi anh khỏe lên đã..."
Trương Tự Lưu cảm thấy trong lòng hụt hẫng, hắn hít một hơi thật sâu, khó chịu ngồi xổm trên mặt đất, kích động hỏi: "Vừa rồi là em cố ý sao?"
"Trương Tự Lưu, anh cố gắng điều trị, tôi sẽ đợi đến ngày anh khỏe hẳn rồi ôm hôn với tôi." Khương Kiền vươn ngón trỏ ra, muốn cùng hắn chạm tay trong không trung.
Trương Tự Lưu mím môi, hốc mắt ẩm ướt, cả người run rẩy co giật không ngừng.
Hắn đã nghĩ tới chuyện Khương Kiền sẽ nói ra những lời này với mình, nhưng đó đều là những hoang tưởng trong vô ngàn giấc mơ. Trong mơ, hắn hôn Khương Kiền, ôm chặt lấy Khương Kiền, chỉ có trong mơ hắn mới dám bất chấp tất cả mà yêu cậu.
Chẳng ai muốn ở cùng một kẻ điên, ngay cả mẹ hắn cũng cảm thấy mệt mỏi rồi.
Hắn không thể khống chế cảm xúc, không thể khống chế sinh tử của bản thân, không thể khống chế trái tim muốn yêu Khương Kiền sâu đậm.
Trái tim này vì em mà rung động loạn nhịp, rồi ám ảnh phát điên đến chết, như vậy mới coi là một cái chết không hối hận.
Trương Tự Lưu rơi nước mắt như mưa, ngón tay run rẩy kịch liệt giơ lên chạm vào ngón tay mảnh khảnh kia: "Anh đồng ý với em... Anh sắp phát bệnh rồi... em ra ngoài đi..."
"Y tá, y tá..." Khương Kiền vội vàng mở cửa phòng, sau lưng cậu truyền đến tiếng cười to khóc lớn của Trương Tự Lưu.
Rối loạn lưỡng cực, kết hợp giữa hưng cảm và trầm cảm, tâm trạng thay đổi, lúc thì hưng phấn muốn bay lên trời, lúc thì tuyệt vọng rơi thẳng xuống địa ngục.
Khương Kiền không dám nhìn bộ dạng đau đớn giãy dụa, gào khóc dữ dội của Trương Tự Lưu khi bị dây đai trói chặt. Cậu trốn vào phòng vệ sinh, lẳng lặng đứng tựa vào tường, hai tay run rẩy, hút một hơi thuốc lá thật sâu.
Không sao cả, sau này sẽ ổn thôi, chúng ta cũng sẽ ổn thôi, sớm muộn gì bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần cũng sẽ đánh bại ma quỷ điều khiển não bộ.
Dù sớm hay muộn thì chúng ta cũng sẽ là những người bình thường.
.
Sau khi Trương Tự Lưu ổn định lại, Khương Kiền không đi thăm hắn, sợ mình lại làm hắn phát bệnh, cậu chỉ bảo y tá trả lại "bà xã" của Trương Tự Lưu cho hắn, rồi viết một tờ giấy cho hắn.
"Trương Tự Lưu, sống để yêu tôi, tôi cũng sẽ sống để yêu anh."
Những người mắc căn bệnh này, mỗi ngày chỉ có một mong muốn, chính là có thể sống sót trong tuyệt vọng ngày hôm nay. Chỉ cần vượt qua buổi tối, thức dậy vào buổi sáng mệt mỏi mới, là lại sống thêm một ngày, giành lại một ngày từ trong tay tử thần.
Khương Kiền ngồi trên ghế trước cửa phòng bệnh, bà Diêu ngồi bên cạnh cậu, bùi ngùi nói: "Được rồi, sau này dì sẽ không quản nó nữa, giao nó cho con."
Khương Kiền nhìn bà một cách khó hiểu, sau đó nghe bà nói: "Nhìn lại tờ giấy của con đi."
Khương Kiền: "..."
Lỗ đâu, chờ một chút, tôi sẽ tìm một cái để chui vào.
"Từ ngày sang Anh, lần nào gọi điện thoại với mối tình đầu của nó xong là lập tức phát điên, gào thét khóc lóc ầm ĩ, phiền muốn chết. Nghiêm trọng nhất vẫn là ngày sinh nhật nó, mối tình đầu kia còn chuẩn bị cho nó một món quà bất ngờ, nó kích động đến mức suốt mấy ngày không ngủ được. Sau khi phát bệnh thì nó lấy dao nhà bếp đâm vào tim mình để chúc mừng, phiền muốn chết. Lúc mối tình đầu của nó học năm nhất đại học, nó lén chạy về nước, rồi lại khóc lóc về Anh. Sau khi nó tự sát thì được dì đưa đến bệnh viện, phiền chết đi được... Sao lại có một đứa nhỏ phiền phức như vậy, yêu đương đến mức chết đi sống lại, dì nào dám để nó yêu đương."
Khương Kiền không biết những chuyện này, cũng không rõ Trương Tự Lưu đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ, nhưng bây giờ khi cậu đặt mình vào vị trí của hắn thì mới hiểu được.
Bà Diêu phát hiện tâm trạng của cậu đang xuống dốc, an ủi cậu: "Mọi chuyện đều đã qua rồi, con đừng phát bệnh nha, nếu không Tiểu Lưu sẽ trách móc dì."
Khương Kiền miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn bà: "Con chỉ cảm thấy hơi khó chịu thôi."
Bà Diêu mỉm cười: "Dì rất tốt với con đúng không, đến nhà họ Trương đi chúng ta không bạc đãi con đâu. Con cũng phải cố gắng hết sức, chữa khỏi bệnh rồi sau này hạnh phúc ở bên Tiểu Lưu nhé."
Khương Kiền dở khóc dở cười: "Dì à, con biết rồi."
Nói đến lần sinh nhật đó, thì thật ra cậu không làm gì cả, chỉ mượn chiếc máy ảnh của Tân Hà Mẫn và ghi lại cuộc sống bảy ngày của mình, một món quà rất tùy ý.
Cậu đã mua hai chiếc áo đôi màu trắng rồi nói rằng "chờ đến ngày anh trở về, chúng mình sẽ mặc nó và đi hẹn hò". Sau khi chia tay, áo đôi bị cậu lôi ra dùng để lau chân.
Chỉ có điều, trong lúc ống kính video đang quay, cậu cố ý thay áo để Trương Tự Lưu nhìn thấy, còn chỉ vào bụng mình, nói: "Anh thấy chưa, em cũng có cơ bụng rồi nè, đẹp ha. Bao giờ anh về em sẽ cho anh sờ thử."
Nhưng cậu lại không biết Trương Tự Lưu có thể kích động đến mức độ đó, bằng không cậu sẽ không ngốc nghếch gửi qua.