Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
Dư Dao Dao cự tuyệt thời gian chuẩn bị, trực tiếp lên sân khấu biểu diễn, làm tất cả nhân viên đều giật mình.
"Tôi không thành vấn đề." Trần Kiệu cười hiền từ dịu dàng, mắt đào hoa lóe ra ánh sáng mê người.
"Vậy bây giờ bắt đầu được chưa?"Dư Dao Dao đã đi tới trên sân khấu, hỏi ra tiếng.
Hôm nay cô mặc một thân ưu nhã, một phần mái thắt biếm cột dãy lụa cuối đuôi, váy dài màu xanh da trời nhạt, nhìn trí thức lại xinh đẹp rực rỡ, gương mặt dịu dàng xinh như hoa đào, gương mặt cô hơi nghiêng một bên nhìn không khác gì nhân vật bước ra từ trong tranh.
"Được, bắt đầu đi."
Con đàn bà không biết tự lượng sức mình! Vị trí đứng, lời thoại, toàn dựa ngẫu hứng diễn xuất?! Xác định vững chắc muốn out!
Mạnh Hân Nhiễm đứng ở sân khấu cắn móng tay, khẩn trương lại kích động chờ cô xấu mặt!
Trần Kiệu đã bước đến thành sân khấu, tay chống, nhảy lên sân khấu, lập tức khiến cho toàn bộ thính phòng phát ra thét chói tai như tiếng sấm.
Dư Dao Dao đến gần anh, lại là làm dưới sân khấu phát ra âm thanh phản đối.
Fans Trần Kiệu cực kỳ thống hận những người từng có scandal tình cảm với Trần Kiệu.
Trong lòng họ lại giãy giụa, muốn xem kỹ xảo diễn xuất của Trần Kiệu nhưng không thích anh đến gần nữ diễn viên. Sau đó không lâu, có người xuất hiện chỉ huy hiện trường, làm cho họ cố nén an tĩnh xuống, có điều, mỗi một đôi mắt ở đây đều tóe ra lửa và dán mắt chặt vào Dư Dao Dao.
Chỉ cần cô hơi vô ý, tùy tiện tiếp xúc tay chân thôi, phảng phất nhào lên xé nát cô ra.
Dư Dao Dao làm như không phát hiện, cô chậm rãi đến gần Trần Kiệu.
Bắt đầu Biểu diễn!
Trần Kiệu đứng ở trên sân khấu, nhìn ánh mắt nặng nề nhìn cô: "Tại sao em lại làm như vậy?"
Gương mặt tuấn tú đột nhiên mây đen dày đặc. Hiển nhiên đóng vai người chồng phát hiện vợ ngoại tình. Biểu tình dịu dàng ấm áp trên mặt Dư Dao Dao lập tức thay đổi theo. Cô ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập không dám tin tưởng và bi thương.
"Ông xã... Ngay cả anh... Cũng không tin em?" Giọng nói của cô mảnh mai, có chút run, càng có chút thống khổ, lại có chút sợ hãi.
Ánh mắt như nước run rẩy và rất nhanh bốc cháy lên một tia hy vọng: "Ông xã, anh đang nói giỡn phải không, anh không tin những thứ trên mạng nói, đúng không anh?"
Giờ phút này, gương mặt tuyệt đẹp của cô hiện lên hèn mọn thấp hèn. Phần lớn, loài người kể cả động vật đều không thích loài rắn. Thậm chí nhân viên vườn thú cũng khó tránh khỏi bất công và chỉ thích những động vật nhỏ xinh có lông nhưng cô không thể lựa chọn giống loài, lại không thể làm rắn mọc ra lông, làm ra bộ dáng đáng yêu cầu yêu thương.
Cô có thể làm sao bây giờ?
Cô chỉ có thể lần lượt nhìn nhân viên vườn thú, quan tâm vuốt ve cưng chiều gấu trúc, ánh mắt yêu thương chăm sóc lũ chim nhỏ...
Cô chỉ có thể chịu đựng nhân viên vườn thú đối xử lạnh như băng nhưng vì cái gì kia chứ?
Ánh sáng trên mặt cô nhanh chóng ảm đạm, lã chã chợt khóc: "Em, em không có làm sai cái gì, anh... Đừng dùng ánh mắt lạnh lùng như thế nhìn em, được không?"
Trần Kiệu đứng đối diện với cô, không khỏi bị vẻ mặt thống khổ của cô làm ngạc nhiên. Khi nào kỹ xảo diễn xuất của cô ta đã được như thế này? Nhập diễn nhanh như vậy, sâu như vậy, biểu tình, giọng nói đắn đo đúng chỗ!
Và rất nhanh, ánh mắt anh ta hơi giãy giụa: "Em không làm sai điều gì cả sao?"
Dư Dao Dao dùng cánh tay bị thương chưa lành, che lại ngực, vẻ mặt đau đến muốn ngất đi. Cô lùi ra sau hai bước, đứng không vững lay động mấy cái.
"Anh không tin em? Anh thật sự không tin em?"
Chuyện gì xấu diễn ra trong sở thú, nhân viên đều nói là cô làm?
Chẳng lẽ không có khả năng là con gấu trúc ngu chuồng kế bên làm sao?
Trần Kiệu mắt lạnh nhìn cô, tiến lên chặt cánh tay bị thương của cô: "Em và người kia phát triển tới trình độ nào? Nói!"
"Hôn, ôm... Hay là lên giường?"
Dư Dao Dao run run, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mắt đào hoa này, gương mặt đẹp của cô chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt. Môi đỏ đều đang run rẩy, thậm chí, gian nan mà nhắm mắt, lại mở, cô cười khổ.
"Anh cũng cảm thấy em thích Trần Kiệu? Còn gian díu với anh ta?" Trên mặt cô tràn đầy thống khổ.
Trần Kiệu chấn động, lòng bàn tay như là bị lời nói của cô làm bỏng.
Cô ta mang tên anh vào trong lời thoại!!!
Dưới sân khấu, khán giả lập tức ồ lên.
Mạnh Hân Nhiễm hưng phấn sắp bấm gãy móng tay.
Dư Dao Dao bị Trần Kiệu buông lỏng cánh tay, cô bỗng nhiên ngã ngồi ở trên mặt đất. Trên mặt tràn ngập chua xót cùng buồn cười.
"Em thích Trần Kiệu thì sao lại gả cho anh hả?!!!"
Cô vô lực mà giương miệng nhỏ, thở hổn hển một hơi, một viên nước mắt từ trong mắt cô lăn xuống như là mở cửa đê.
"Em dâng thứ trân quý nhất trên thế giới này, xinh đẹp rực rỡ nhất, nhan sắc chỉ trên trời mới có... Cơ thể mà tất cả đàn ông đều động tâm..." Cô sờ lên gương mặt mình, cười so với khóc còn chua xót.
"... Đều dâng tặng cho anh..."
Khán giả toàn trường thiếu chút nữa bị lời thoại của cô cười phun nước miếng.
Đây là tự luyến đến cỡ nào!!!!
"Em thích Trần Kiệu?! Vậy tại sao em lại tặng thứ quý nhất của đời con gái cho anh?!" Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt thoáng hiện thất vọng, đau lòng tới cực điểm!
"Tuy Trần Kiệu cũng có chút nhan sắc nhưng mắt và lòng em không bị mù... Ai cho em ăn cơm, ai mua pudding cho em, em biết chứ." Cô cười chua xót.
"Vậy mà anh lại không tin em... Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh!" Cô thê thê thảm thảm mà đứng lên, thậm chí cơ thể còn lung lay một chút, mắt thấy sắp phải té xỉu.
Trần Kiệu muốn duỗi tay đỡ cô, bị cô tát một cái tránh ra.
Bốp một tiếng, hốc mắt cô đỏ âu như là động vật nhỏ bị ức hiếp, nháy mắt sừng lông toàn thân.
"Đừng chạm vào em!"
Cô che lại ngực như là cực kỳ thống khổ, giờ phút này cơ thể không thể gánh nặng sức nặng đau đớn này, sau đó lui ra phía sau một bước. Khóe miệng cong ra một nụ cười xinh đẹp đầy đau thương.
Nhìn về phía dưới sân khấu, mắt đẹp ngập nước như đứng trong gió thu đầy hiu quạnh, rét lạnh.
"Nếu em có được tiền tài, có địa vị trong xã hội... Sẽ có người nói em vì tiền, mới gả vào nhà giàu sao?"
Nếu cô có tiền, cô sẽ tự xây một cái sở thú dành riêng cho bản thân mình, toàn bộ vườn thú chỉ có một con rắn là cô, còn phải chịu đựng sự ghẻ lạnh từ nhân viên vườn thú sao?
Không thích, cô sẽ đổi một người chăm sóc mới.
Cô nói, đôi tay ôm bả vai run rẩy: "Nói đến cùng, là tại vì em không có năng lực. Em nhỏ yếu, cho nên dù em có làm điều gì cũng sẽ bị người ta khoa tay múa chân, bị người ta nghi ngờ."
Biểu tình Dư Dao Dao từ thê thảm chuyển sang cô đơn, lại chuyển thành đau lại hận.
"Cho dù làm sáng tỏ chuyện về Trần Kiệu, ngày mai cũng sẽ có Lý Kiệu, Trương Kiệu..." Bởi vì bất lực, không thể đổi nhân viên vườn thú mới nhưng họ cũng sẽ thích con gấu trúc ngu chuồng kế bên mà bỏ qua cô.
Cô đã sống như thế trong rất, rất nhiều năm.
Cô vuốt bộ ngực no đủ, nhìn khán giả dưới sân khấu cười chua xót: " nhưng muốn trách... thì cứ trách tại sao em lớn lên quá đẹp, đẹp đến chết người như vậy, làm có quá nhiều người con gái phải ghen ghét, mới làm nhiều người đàn ông đê ý..."
"Nói đến cùng, chính là vì em quá đẹp!" Nếu là bảo vật thì làm sao loài người mắt phàm thưởng thức được.
Là cô quá ưu tú, vượt qua trình độ thẩm mỹ của nhân viên vườn thú...
Một hàng nước mắt dài lướt qua cổ của cô.
"Là lỗi của em."
Trần Kiệu đứng ở một bên, đã là trở thành phông nền. Cuối cùng thình lình, tất cả ánh mắt của mọi người đều bị gương mặt tuyệt đẹp của cô hấp dẫn.
Mãi đến khi Dư Dao Dao khom lưng cúi chào, mọi người trong thính phòng mới bừng tỉnh.
Trần Kiệu vốn dĩ chính là bảng quảng cáo di động, đứng chung một chỗ với MC, hoàn toàn che dấu cảm giác tồn tại của MC. Tuy nhiên, giờ phút này, Dư Dao Dao bế mạc họ mới phát hiện, nhan sắc xinh đẹp của cô cũng đủ để sánh vai với bảng quảng cáo Trần Kiệu!
Thậm chí, vừa rồi họ đều tập trung ánh mắt ở trên người cô, xem nhẹ Trần Kiệu, là bởi vì lời thoại của cô nhiều hơn sao? Hay là ánh sáng trên người cô càng sáng hơn bảng quảng cáo?
Dưới sân khấu, có rất nhiều nữ giới, ngay từ đầu còn trừng mắt nhìn cô, tất cả đều hận không thể làm cô lập tức biến mất, rời xa nam thần Trần Kiệu của mình. nhưng bây giờ, thật nhiều người đều đỏ hốc mắt.
"Đúng vậy, con gái nhất định phải mạnh mẽ, nếu không thì làm sao theo đuổi Trần Kiệu được! Ô huhuhu, cô ấy nói rất đúng!"
"Nháy mắt tôi thật sự đồng tình với cô ấy, đề tài biểu diễn này chắc là tâm lý chân thật của cô ấy! Trời ơi, tôi có cảm giác rằng bản thân mình từng trách oan cô ấy."
"Người con gái cần thiết mạnh mẽ, nếu không môn không đăng hộ không đối, thật sự là một chuyện thống khổ! Mẹ chồng tôi cũng rất khinh thường nhà tôi, haizzz, tôi hiểu cô ấy."
"Nghe như vậy, cô ấy thật là thảm, nếu chưa làm cái gì cũng đã bị oan uổng... Chỉ bởi vì lớn lên đẹp mà gây hoạ?!"
Dưới sân khấu nhất thời ồn ào, có điều, những tiếng bàn tán đó đều đứng về phía Dư Dao Dao.
Mạnh Hân Nhiễm gần như không dám tin tưởng và lui ra phía sau một bước.
Cô ta đạt được fans ảnh đế duy trì?!
Tại sao lại như vậy!
Mà giọng từ phía ban giám khảo cũng vang lên, đạo diễn Chu cầm lấy microphone thở dài: "Dư Dao Dao, tôi muốn hỏi cô một vấn đề."
Hiện trường nháy mắt an tĩnh lại.
"Gần đây cô có rảnh không? Có nguyện ý tham gia một bộ phim mới của tôi không? Tôi có một nhân vật nữ còn chưa có ai nhận!" Đạo diễn Chu cười hỏi.
Sắc mặt Mạnh Hân Nhiễm lại thay đổi.
Là bộ phim mà cô biết kia sao?
Mỗi một bộ phim của Đạo diễn Chu Cầu đều phát lửa rất lớn, nâng đỏ vô số diễn viên.
Cô bất chấp tất cả để tham gia chương trình này, chính là muốn nhận được vai nữ phụ số 2 của đạo diễn Chu Cầu. Mà giờ phút này, trong mắt đạo diễn Chu đều chỉ có mỗi Dư Dao Dao.
"Chờ lát nữa kết thúc, tôi sẽ gửi kịch bản và giới thiệu nhân vật cho quản lý của cô, dù như thế nào thì cũng mời cô suy xét một chút."
Đạo diễn Chu mới vừa nói xong, diễn viên gạo cội bên cạnh cũng kiềm chế không được đoạt lấy microphone: "Chờ chút, tôi còn chưa có nói gì đâu đạo diễn Chu. Tôi muốn hỏi, cô có muốn diễn kịch sân khấu hay không? Tuy tôi đã già nhưng vẫn có tiếng nói, một diễn viên ưu tú như vậy, hẳn là nên phát huy trên sân khấu kịch nói mới đúng!"
Đạo diễn Chu tức giận hừ lạnh: "Anh đừng đoạt của tôi."
Dư Dao Dao nghe vậy cười, khom lưng chào họ: "Cảm ơn hai vị yêu thương, chỉ cần có cơ hội làm càng nhiều người thấy tôi, tôi đều nguyện ý thử một lần."
Kết hợp với diễn xuất vừa rồi của cô, bây giờ nói những lời này càng làm khán giả tại hiện trường cảm động. Dư Dao Dao là người con gái thời đại, biết cô gắng vượt qua khó khăn, nỗ lực thành công là hình tượng của nữ giới.
Những tin đồn bôi đen trước kia, có thể thấy được, cô ấy hoàn toàn là bị người ghen ghét hất nước bẩn, bị hãm hại...
"Tôi quyết định theo dõi Weibo của chị gái xinh đẹp này."
"Tôi cũng muốn trở thành fan của cô ấy!"
"Bây giờ lẳng lặng mà xem cô ấy đứng, thật sự rất xinh đẹp nha."
Mạnh Hân Nhiễm sắp cắn chảy máu môi, nghe toàn thính phòng bàn tán, hận không thể nhào tới sân khấu cào rách mặt Dư Dao Dao.
Con khốn này không những lừa mình chọn đề tài 'ăn mày', còn đoạt mất sự ưu ái của đạo diễn và tiền bối... Thậm chí, ngay cả dàn fans ngu xuẩn kia cũng đều bởi vì tuồng diễn đó mà tin tưởng cô ta là người bị hại, còn đồng tình với cô ta?!. Ngôn Tình Sắc
Con khốn!!!
Thứ đàn bà không biết xấu hổ!!
Mạnh Hân Nhiễm tính kế lâu như vậy, giờ phút này lại thất bại thảm hại, tức giận đến ngực đều đau. Cô ta cầm chặt di động, nhanh chóng mở ra tấm ảnh hai người vào khách sạn mà ngày kia mới nhận được!
Cô muốn cướp hết những gì mất đi trở về!
Dư Dao Dao, đi chết đi!
Hết chương 25