Lam lê lết về nhà, hôm nay đúng là ngày xui mà!
Gặp đủ thứ người (toàn vai phụ :v) gây phiền toái
Vừa mở cửa nhà bước vào cô một mạch lên lầu mà lờ đi Khánh đang ngồi ở sofa.
Và từ đó, mọi thứ trở nên dần quen thuộc và bình thường hơn…
• • •
Lam và Khánh kể từ ngày hôm đó việc ai nấy làm, chẳng hỏi han gì nhau.
Lam sáng sớm thì phải “lết” đi thi! Khánh cũng biến mất từ buổi sáng.
Tận trưa Lam quay lại làm “quản gia đáng thương + osin”.
Đến chiều thì Khánh lại có việc rời khỏi nhà. Lam thì rãnh rỗi chẳng biết làm gì đành lấy bài ôn trước
Đến gần tối, sau khi ăn cơm xong Khánh lại làm “gia sư không công” cho Lam
~…
Cứ thế 1 tuần trôi qua. Kì thi của Lam cũng đã kết thúc. Cũng là lúc để rời đi!…
-Ô-mô, hạng 7 lận cơ đấy!_Châu chen chúc trong đám người để xem bảng thông báo. Đập vào mắt cô là Ngọc Lam – con bạn yêu dấu của cô từ top 20 leo lên nằm trong top 10, thậm chí là hạng 7 cơ đấy!(≧∇≦)
Lam ngay khi nghe tiếng la của Châu liền cố chen lên xem
-Á,á…Hạng 7 lận cơ đấy!_Cô hét toáng lên ngay khi thấy được tên mình cùng với xếp hạng
Châu và Lam mừng rỡ ôm nhau nhảy dựng như 2 con điên làm ai cũng nhìn
-Mày…hừm…Hạng 22 cơ đấy!!!_Lam dò trên danh sách tìm kiếm tên của Châu. Ngay khi thấy được hạng của Châu cô lại lần nữa hét lêm
Chúc mừng cô bạn thân thương từ hạng 30 leo lên hạng 22!
Hai đứa mừng rỡ vỗ vai nhau, dành cho nhau ánh mắt biết ơn và chúc mừng đến độ rưng rưng, mang hàm ý “Giỏi lắm cô gái! Mày làm tốt lắm!”
Và để thưởng cho bản thân vì “chiến thắng huy hoàng” cả 2 đã quyết định tự đãi bản thân 1 bữa!
• • •
Tại quán ăn…
Vì biết Lam đang bị khó khăn nên Châu đã quyết định “bao hết” ( thật là 1 con bạn vĩ đại °^°)
2 cô nàng gọi ra bao nhiêu là món. Vừa ăn vừa luyên thuyên với nhau.
Lam đã nhắn tin báo cho ba mẹ mình về kết quả đợt này, và cô cũng không quên báo cho Khánh…dù sao anh ta cũng có công!
Sau khi gửi tin nhắn cô mới chợt nhớ tới 1 chuyện quan trọng, cô phải rời đi! Cô không thể ở chung với anh ta được! Căn bản đó là điều không thể…và “có lẽ” cũng là 1 phần ý muốn của cô trước đó
Cầm điện thoại lên, định bấm số điện cho cô Trương…nhưng tay cô cứ rung rung không dám bấm, lòng lại đau nhói, khó chịu…
-A, phải làm sao đây!_Cô buông điện thoại xuống, nằm dài ra bàn mà than thở
-Chuyện gì?_Châu đang ăn một cách ngon lành, thấy bạn mình có chuyện liền hỏi
-Tao…tao…tính nói với…bà chủ…là tao xin nghỉ! Nhưng…tao không…nói ra được lí do!_Có lẽ Châu sẽ là người có cách giải quyết tốt cho cô nếu cô nói ra
-Nhoăm…nhoăm…Thế sao lại muốn nghỉ? Bức xúc với công việc à?_Châu cứ liên tục gấp đồ ăn, chăm chú nhìn Lam nói
-Có lẽ …vậy!
-Theo như “giang hồ” đồn đại , thì nếu có chuyện khó nói với 1 ai đó thì hãy mượn rượu để nói ra hết!
-Rượu à?
-Ừm, mà rượu nồng lắm, uống bia đi!
Lam đắn đo suy nghĩ, rốt cục có nên dùng đến rượu, bia không? Hay là uống mấy can đảm một chút!
Cô biết hứa với người ta , thất hứa lại rất kì, nhưng trường hợp muốn giải quyết nhanh nhất chỉ còn cách này!
-Chị ơi, cho em 3 lon bia!_Cô đấm nhẹ vào bàn, quay người sang nói với chị phục vụ đang đứng gần đó
3 lon bia được đem ra cùng với 1 ly đá. Lam chẳng ngại ngùng rót bia vào ly
Cô đưa ly lại gần, cẩn thận ngửi.
Ôi cái mùi! >
-Này uống được không đó!_Châu lo lắng hỏi. Lam chưa từng uống bia mà! Chỉ sợ uống vào hại đến sức khỏe
-Không sao! Không sao!_Lam xua tay cười nói
Lần này cô quyết tâm. Cô uống hết ly bia trong 1 lần
Cô nặng nề đặt ly xuống bàn, có gì đó cay cay ở miệng cô. Cái gì đó hơi nóng…
Mặt Lam bắt đầu đỏ ửng lên, đôi mắt khép nửa, quanh miệng còn dính bọt bia
Châu lo lắng nói :
-Thôi được rồi! Vậy đủ rồi! Xỉn quá không biết đường về luôn đó!
-Không…sao! 1 lon nữa!_Giọng Lam lần này đúng chuẩn 1 tên say xỉn, tay chân múa tứ phương tám hướng
-Được rồi! Mày xỉn rồi! Mới 1 lon xỉn rồi đó!_Thấy bộ dạng đó của Lam, Châu liền ngăn cản không cho cô uống nữa
-Ây, để tao uống mà~!_Lam giật lon bia từ tay Châu
Cô khui nắp, đổ ùng ục vào ly. Đưa lên miệng uống 1 cách mạnh dạng
Uống gần hết ly, Châu kiền cản lại.
-Được rồi! Đủ rồi mà!_Cô giật ly bia từ Lam
-Hết ly này nữa thôi mà ~! A, …tao năn nỉ mày đó ~!_Lam chẳng chịu buông. Đến say xỉn còn có thể phụng phịu năn nỉ Châu
Đôi mắt to ngấn nước vì cay của bia, 2 má đỏ ao nhìn qua rất đáng yêu!
-Được rồi! Tao cho mày uống hết ly này thôi!_Châu đành đưa Lam uống. Nếu Lam quyết tâm muốn uống cô chẳng cản
Tuy là nhỏ nói chỉ là muốn xin nghỉ việc, nhưng theo Châu chắc chắn Lam có chuyện gì đó buồn. Thôi để Lam uống cho vơi đi nỗi buồn vậy. ╯︿╰
Trong lúc Lam đang quất hết ly kia, Châu đã tranh thủ giấu đi lon bia còn lại
-Xong rồi!_Lam lại uống cạn ly. Lần này, quanh người cô toàn mùi bia, mặt thì đỏ như trái gấc
Đảm bảo lần này tâm trí Lam thật sự chẳng còn tỉnh táo nữa mà bị bia làm cho say đến mơ hồ mà nói linh tinh
-Nè, thôi đi! Mày muốn xin nghỉ chứ gì! Điện thoại nè, điện đi!_Châu vỗ nhẹ vào mặt Lam rồi đưa điện thoại cho cô
-Ờ ha! Ức!_Lam cố mở mắt nhìn điện thoại của mình. Cô cười nhẹ rồi nấc lên 1 tiếng
Sau 1 hồi mò mẫn, cô đã bấm gọi điện
-Alo?
-À-lô!!!!_Lam ngồi vật và, vật vưỡng khiến Châu ngồi kế bên phải đỡ cô
-Lam?
-À…cô Trương…con nói ~ cho cô nghe! Con không thể…làm cho cô được!…Cô muốn quản con cái? Cô tự đi mà quản!…Mình chấm dứt hợp đồng!
-Tại sao?_Người đầu dây bên kia vẫn điềm đạm hỏi
-Tại sao…Tại vì…con trai cô…là con trai! Và…con! Là con gái! Cho nên…không thể!…Còn nữa! Con nghĩ cô không phải mẹ ruột anh ta!–_Đang nói bỗng dưng Lam dừng lại
Người đầu dây bên kia lại hỏi theo kiểu khuyến khích cô nói tiếp :
-Tại sao?
-Thì…từ đầu con không nhận ra cô!…Nhưng! Con nhận ra anh ta…Con nhớ rất rõ! Chính anh ta là người …con từng gặp…Còn cô! Nếu lúc trước ta từng gặp thì âu giờ dù cô không nhận ra con…thì con cũng nên nhận ra cô! Nhưng tiếc là không phải!
-Vậy có vấn đề giữa việc đó ?
-Vấn đề là…cô không có quyền quản lí anh ta! Và…và con không muốn ở chung với anh ta_Lúc nãy Lam rất hùng hồn, um sùm mà trả lời, nhưng đến câu này cô lại thấp giọng, mặt có chút buồn xuống
Châu ngồi kế bên nghe tất. Kể cả người trong điện thoại chắn chắn không phải cô gì đó của Lam! Vì đó là giọng của nam (ặc >
-Tại sao không muốn ở chung?_Giọng nói đầu dây bên kia vẫn điềm đạm nhưng lại hỏi 1 cách ấm áp hơn, quan tâm hơn
-Vì…tôi từng thích anh ta!…Tôi sợ ở chung lại nảy sinh tình cảm hồi trước!…Tôi thật chẳng muốn yêu ai nữa!_Lần này Lam thay đổi cách xưng hô như cách nói ra nỗi lòng của mình. Giọng cô be bé, phụng phịu. Làm ai đó thật rất muốn cười vì sự đáng yêu ấy!
Sau khi nói hết nỗi lòng mình ra, Lam mệt mỏi tựa vào vai Châu mà ngủ. Châu chỉ biết cười nhẹ và chỉnh tư thế thoải mái hơn cho Lam dựa
-Alo?_Đầu dây bên kia thấy Lam im lặng một hồi lâu bắt đầu giở giọng lo lắng
Châu nhấc chiếc điện thoại trong tay Lam mà đưa vào tai mình
-Alo?
-Cô là bạn của cô ấy?_Âm thanh ấy giảm nhẹ, bớt lo lắng hơn
-Dạ phải!
-Phiền cô lo cho cô ấy giúp!Bíp…bíp…_Người đó chỉ nhẹ nhàng gửi gắm rồi cúp máy
Châu hơi bất ngờ. Giọng nói này khá quen nhưng cô chẳng nhớ ra là của ai
Nhưng thật may, cũng còn một người biết lo lắng cho Lam-cô bạn ngốc của cô! :)))
Nghĩ lại đến bản thân. Châu lại thở dài
Châu đỡ Lam dậy và có lẽ phải đưa Lam về nhà cô, chứ nếu đưa về nhà Lam, ba mẹ Lam mà biết cô ấy nhậu nhẹt ậy thì tiêu!
• • •
Ở một nơi nào đó…
Trong căn phòng nhỏ. Có một chàng trai đang đứng ở ngoài ban công ngắm…mây(?!)(Không bị Mặt Trời làm đau mắt à?)
Chàng trai ấy ngẩn ngơ về phương xa mà tự cười 1 một mình. Đôi khi lại ngó qua cái ban công phòng bên cạnh, tưởng tượng ra ai đó cứ hay thích ra đây hóng gió
~~
Sau đây là màn “thương hại” cho nhân vật phụ : Triệu Minh Châu – Bạn thân của Lam
Ta là tác giả nhưng cảm thấy rất tội chị này! Nhà chẳng phải giàu có, cũng không phải học giỏi giang gì, nhan sắc chẳng hơn ai. Đôi khi đi bên Lam cô cảm thấy rất tuổi thân! Lam thương ai, muốn gì, có sẵn sàng giúp đỡ…Và số chị này là Ế đến khi truyện END luôn :'(
(Còn tiếp)