Đời sống nhân gian như quyển lịch treo tường. Mỗi người có một số trang hạn định. Từng ngày qua, sự sống rơi rớt dần từ thân thể. Thời gian âm thầm bóc ta đi từng trang một như người ta bóc vỏ một củ hành. Cho đến ngày chúng ta hết trang tiêu biến đi không còn gì nữa cả.Có những người trở nên gắn bó hơn, có những người nhạt nhoà dần khỏi thế giới của mình.
Có người trân trọng giữ bên mình, có người chôn sâu trong tim, thỉnh thoảng uống cốc trà chiều, nhớ lại những chuyện đã qua, có thể mỉm cười, vậy là đủ.
Nó bước vào lớp với tâm trạng buồn, nó đã dần quên hắn rồi tại sao hắn lại xuất hiện, hắn chẳng là gì của nó, bạn bè không phải người yêu lại càng không chỉ là người quen trong quá khứ. Nhưng sao nó lại cảm thấy thất vọng khi hắn không nhận ra nó.
Tiết học của nó tưởng trừng kéo dài hàng thiên niên kỷ.
- "" tùng.. tùng.... tùng"" ( tiếng trống kết thúc tiết học vang lên.Vậy là ra chơi rồi)
Nó cảm thấy đói, may ra nhìn hân hân, tiểu bạch, nhã kỳ nói:
-"" Mấy bà có đi căng-tin vs tôi ko? Sáng nay dậy muộn chưa kịp ăn, giờ thấy đói..."
Cả đám đồng thanh trả lời"
-"" ok... nhưng chúng tôi chủ trì, bà chủ chi nha, dạo này xuy thoái kinh tế quá... hì hì""
Nó cười nhe cả hàm răng nói:
-"" Mấy vị tiểu thư thôi đi cho tôi nhờ, mấy bà mà hết tiền thì có mà ngân hàng phá sản...., thôi đi nhanh kẻo vào lớp""
Thế là cả nhóm kéo nhau qua căng-tin. Hôm nay căng-tin trường sao mà nhộn nhịp quá. Họ đến đây chủ yếu là nghe ngóng thông tin, và buôn dưa lê... Chủ đề chính, đồng nhất được nói đến hôm nay là Chàng trai mới chuyển đến lớp 12*. Cả đám bọn nó cũng chỉ nói chuyện về hắn. Nó không tham ra hội thoại chỉ ngồi bên cạnh nghe mọi người bàn tán.
Nhã kỳ hot girl của nhóm bắt đầu:
-"" Các bà thấy chưa tôi đã điều tra được thông in của soái ca mới từ pháp về rồi""
Cả bọn không hẹn mà cùng đáp:
- "" Bà siêu quá nha, mới thế đã biết được thông tin rồi.""
Nhã kỳ khoa chân múa tay nói:
"" Tôi mà lại. Cái gì không biết chứ tin tức thì Nhã kỳ không thể không biết..""
- "" thôi vào chủ đề chính đê.. đừng có ở đó mà xàm nữa... hê hê"" lô hân hân nói.
Tiểu Lạc cũng góp câu:
-"" Kể đi, mà muốn tôi chết vì chờ đợi tin tức của bà à..""
Nó cũng tò mò nói: - "" có gì kể đi""
Nhã kỳ thấy bọn họ đều tò mò quá sắp phát cũng không vòng vo gì nữa: -"" Anh ý tên tiếng anh là Kedken lee được chuyển chính thức vào lớp của hoa khôi của trường 12*.... ""
Cả bọn chán nản nói:"" Thế là hết hi vọng rồi, ""
-""Chắc là ken đó sẽ thích hoa khôi Phạm tố Vương cho coi"".
Bọn nó nhìn qua cửa thấy hot girl Tố vương đang dẫn ken đi tham quan.
***
Tại sân trường------------------------------------------
Hot girl và soái ca đang đi thăm vòng quanh trường.
Tố vương:"" ken à.. kia là nhà hiệu bộ, kia là phòng hành chính....... bô lô ba la...""
Tố vương nói đến rát cả cổ họng trong khi đó hắn chỉ trả lời: - "" ừ... thế à"" ( đúng là chàng trai lạnh lùng có khác).
Thấy hắn cả tốp nữ sinh trong trường lao tới, hội nó trong căng-tin cũng ra xem cảnh hot boy bị làm phiền thê thảm thế nào.
Nó đứng khoanh tay nhìn hắn bọ nữ sinh vây quanh, làm phiền,.... hết tặng quà, lại tặng hoa, hỏi han, đủ kiểu.... Nó mỉm cười, chờ đợi xem hắn xử lý thế nào với đám hám zai này.
- " Anh ken, đồ ăn chưa của anh này, e vừa mua đấy."".... lại có một ng khác lên tiếng:"" đi ăn trưa với em nha.""...
- bọn họ cả đám nhao nhao lên:
"" cà phê e mua cho anh này""..
. "" anh ăn gì mà đẹp zai thế.."".... các kiểu,... các kiểu. Khiến hắn thấy đau đầu. Hắn im lặng không nói gì, mặc kệ cho bên cạnh Tố vương đang lấy hết sức trả lời.
Hắn nhìn về phía nó, thấy nó khoanh tay, miệng cười hắn. Hắn cảm thấy khó chịu vì thái độ hững hờ của nó, hắn là ân nhân của nó thế mà lại nhìn hắn gặp nạn mà cười. Rút iphone gọi người nào đó, nói:
-"" Tôi đang ở sân trường, 30s nữa các anh có mặt ở đây cho tôi"" - Giọng hắn lạnh đến nổi cả gai ốc.
Chưa đến 30 giây một đoàn có 15 người chạy đến chỗ hắn cúi chào nói:
-"" cậu ken chúng tôi đến muộn xin cậu tha thứ ""
Hắn chỉ gật đầu. Rồi bước đi, 15 tên vệ sĩ vây xung quanh hắn để bảo vệ chánh cho nữ sinh làm phiền hắn. Thấy hết kịch hay nó định bỏ lên lớp nhưng rồi nghe tiếng ai đó gọi mình:
-"" Bạch Tử Hy đứng lại cho tôi"- ( hắn ra lệnh, cho có).
Nó giật mình quay lại, người gọi nó chính là hắn:
-"" Anh gọi tôi có chuyện gì vậy?""
Hắn tiến đến phía nó, nhìn xuống chân nó lên hỏi:
-"" Chân khỏi rồi nhỉ, hình như không để lại sẹo "".
- Nó đáp: "" Hơn một năm rồi, không khỏi sao được.""... ngập ngừng một chút nó nói tiếp, "" Cảm ơn anh hôm đó đã giúp tôi"".
Hắn khoanh tay trước ngực đáp:- "" Chỉ cảm ơn thế thôi sao""
-"" Tôi là người có ơn khác trả, khi nào anh cần làm việc gì, cứ nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ cố hết sức ""....- Nó nói.
Hắn bước lại gần, ghé mặt vào tai nó nói -:"" Vậy được giờ chúng ta đi ăn thôi""
-" A. Bây giờ sao....., sắp vào tiết học rồi mà, để lần sau đi nha.... "".. nó nói
Hắn vờ như không nghe thấy, kéo tay nó ra khỏi cổng trường.Mọi người nhìn nó với ánh mắt đầy hận thù căm phẫn, nó & hắn cũng cảm nhận được điều đấy.
Có những người được số phận sắp đặt để gặp nhau. Dù họ có ở đâu đi chăng nữa. Dù họ có đi đâu đi chăng nữa. Một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau. Thì ra duyên phận đã sớm an bài trong khoảnh khắc họ gặp nhau.Giống như họ đã nói: Không sớm một bước, cũng không muộn một bước, vừa vặn trong ngàn vạn người, bạn sẽ gặp, người thuộc về bạn, là anh ấy.
------------------jung hyo seo---------------------------------------------------------------------------