Lưng Hồng Thanh bị đá văng vào quầy hàng bán trái cây khiến quầy hàng đổ sập, trái cây lăn lông lốc. Hồng Thanh muốn dậy nhưng không dậy ngay được. Hắn cảm giác hình như xương sườn của mình bị gãy.
"Ngươi muốn chạy đi đâu?"
Cái tên hung thần ác sát kia tiến về phía hắn rồi nhấc bổng hắn lên quăng ra bên ngoài. Người Hồng Thanh đau ê ẩm không thể cử động được.
"Ta nói thật là ta không lấy trộm ngọc bội của ngươi. Là do tên khốn lấy trộm đồ của ngươi rồi ném cho ta."
"..." Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?
"... Thôi được rồi. Cứ xem như ngươi không tin đi. Nhưng đồ ngươi đã lấy về rồi cũng nên thả ta đi chứ."
"Nếu ban đầu ngươi không chạy thì ta cũng không định đánh ngươi."
"Ngươi ngay từ đầu đã đánh ta rồi."
"... Ai bảo ngươi trộm đồ của ta."
"..." Má nó. Coi như hôm nay hắn xui tận mạng rồi.
"Được rồi. Thế thả ta đi được chưa? Ta còn có việc."
Tử Hằng nhíu mày. Lần đầu tiên trong đời hắn gặp một tên trộm mà còn bá đạo thế này. Y không những thẳng thắn thừa nhận còn đòi hắn thả người. Hắn tức giận túm cổ áo kéo y lên đối diện với mình, nói:
"Ta thấy cái ngữ trộm cắp như ngươi nếu không nhận được trừng phạt trích đáng thì không chừa được. Để ta đưa ngươi lên quan phủ."
Hồng Thanh hốt hoảng kêu lên:
"Không được. Ta không trộm đồ của ngươi, sao lại bắt ta chứ? Ta không đi. Ta phải đi tìm con ta. Buông ra!"
"Đến lúc này còn già mồm cãi à? Đi gặp quan rồi muốn nói gì thì nói. Danh Thần, đưa hắn đi!"
Tử Hằng định ném Hồng Thanh cho Danh Thần đang đứng phía sau. Ngay lúc này một thằng nhóc tầm năm, sáu tuổi từ trong đám đông chạy ra ôm chặt lấy chân của Tử Hằng kêu lên:
"Thúc thúc, thúc thúc đừng đưa cha con đi! Thúc thúc!"
Tử Hằng ngạc nhiên cúi đầu nhìn. Thằng nhóc này chính là đứa con trong lời của tên trộm kia? Nhìn thằng bé cũng kháu khỉnh, lanh lợi, sao lại có một người cha tệ như vậy chứ?
"Cha ngươi trộm đồ của ta. Ta rất tiếc nhưng phải đưa hắn đi báo quan."
"Đồ điên! Ta đã nói ta không ăn trộm. Ta là bị người khác hại mà." Hồng Thanh không ngừng vùng vẫy khỏi tay Tử Hằng.
"Cha con không ăn trộm đâu. Ông ấy có thể vô sỉ, mặt dày nhưng tuyệt đối sẽ không ăn trộm. Thúc thúc chắc nhầm lẫn gì rồi."
Hồng Thanh: "..." Con nói về cha con như vậy đó hả?
Tử Hằng nhìn thằng nhóc, vừa ngạc nhiên vừa hứng thú với cách nói chuyện của thằng nhóc. Hắn đột nhiên hỏi:
"Ngươi tên gì? Mấy tuổi rồi?"
"Con tên Phương Phi Diên. Mấy ngày nữa là con tròn năm tuổi."
"Mới năm tuổi mà đối đáp khôn quá nhỉ." Hắn mỉm cười xoa đầu thằng bé.
"Này, ngươi xoa đầu con ta làm gì hả? Không được có ý đồ gì đó với thằng bé."
"Nhiều lời."
Tử Hằng buông tay thả Hồng Thanh. Tay vừa thả ra, Hồng Thanh đã ngã phịch xuống đất. Phi Diên vội chạy lại đỡ cha mình. Hồng Thanh ôm chầm lấy con mình, nhìn Tử Hằng bằng ánh mắt cảnh cáo. Nhóc Phi Diên vừa thông minh, lanh lợi, còn rất dễ thương, kháu khỉnh. Đã có rất nhiều người từng hỏi hắn muốn nhận nuôi Phi Diên nhưng hắn đều từ chối. Tên này nhìn ánh mắt kia là biết ngay y nhìn trúng con của hắn. Hắn tuyêt đối không cho phép bất cứ kẻ nào cướp Phi Diên ra khỏi vòng tay hắn.
"Nhìn cái gì? Ta chỉ hỏi thôi, cũng không định làm gì. Hôm nay ngươi nên cảm ơn thằng nhóc đi. Vì nó ta sẽ thả ngươi đi. Nhớ lần sau đừng ăn trộm nữa, làm gương cho con của ngươi."
"Ta đã bảo ta không ăn trộm. Sao ngươi không chịu nghe ta nói hả?!"
"Chủ tử, tên này đã khai rồi." Lục Ly kéo tên trộm lúc nãy bị Tử Hằng bắt được đưa tới. "Người kia không liên quan gì. Hắn vì muốn chạy trốn nên mới kéo người kia vào. Nhưng rốt cuộc lại bị thuộc hạ bắt lại."
Tử Hằng sững người.
Hồng Thanh nhận ra kẻ đó. Y vẫn luôn ganh ghét nói hắn cướp địa bàn hoạt động của y, khiến tiền y kiếm được giảm đi rất nhiều. Hôm nay ăn trộm không thành lại muốn kéo hắn gánh tội thay. Nếu không phải e ngại tên hung thần đang đứng bên cạnh hắn đã cho y một đạp rồi. Hồng Thanh bức xúc ngẩng đầu nói với Tử Hằng:
"Đấy, ta đã nói là ta không ăn trộm mà. Ngươi nhất định không chịu tin ta."
Tử Hằng thở dài day trán. Thật không ngờ bao nhiêu tuổi rồi còn bị lừa dễ dàng như vậy.
"Thúc thúc đánh cha con. Thúc thúc làm vậy là sai rồi. Thúc thúc phải xin lỗi."
Lần đầu tiên trong đời Tử Hằng bị một đứa con nít mắng như thế. Hắn cảm thấy xấu hổ. Hắn không hối hận vì đã đánh tên kia. Nhìn mặt y là hắn đã thấy không ưa rồi. Nhưng hắn lại không muốn thằng nhóc đáng yêu này hiểu sai về mình. Hắn định xoa đầu thằng bé nhưng nó sợ hãi núp sau lưng cha nó, còn người cha kia thì đang lườm hắn đe doạ. Hắn thở dài nói:
"Đúng. Là thúc sai rồi. Thúc xin lỗi hai cha con. Để thúc đưa hai cha con đi trị thương."
"Khỏi cần. Ngươi đưa tiền cho ta để ra tự đi khám."
Tử Hằng: "..." Tên này không có liêm sỉ à? Ai lại đi thẳng thừng đòi tiền chữa trị như thế.
"Ngươi muốn bao nhiêu?"
"Ngươi đánh ta, đạp vào lưng ta chắc nứt xương sườn luôn rồi. Còn làm ảnh hưởng đến công việc của ta, ảnh hưởng đến tinh thần của ta. Ngươi phải đưa ta năm lạng bạc."
"Này, chữa cái xương nứt thôi mà, làm quái gì cần nhiều bạc như thế? Ngươi muốn ăn cướp à?" Lục Ly tức mình nói.
"Các ngươi có võ công trong người mà đi so sánh với một thường dân trong tay không tấc sắt mà xem được à? Ta tính như vậy là vẫn còn rẻ chán. Đã vu oan giá hoạ cho ta giờ muốn bỏ chạy?"
"Được rồi. Là ta sai trước. Ta đưa tiền cho ngươi."
Tử Hằng nói rồi lấy túi bạc đeo bên hông ném cho Hồng Thanh. Hồng Thanh hí hửng cầm túi bạc, tay kéo Phi Diên đi. Nhưng vì lưng vẫn đang bị thương nên hắn vẫn không thể đi đứng bình thường được.
"Chủ tử, sao ngươi lại đưa cả túi bạc cho y như thế? Y rõ ràng là đang cố tình ăn cướp."
"Kệ đi. Dù sao cũng là do ta sai trước. Hơn nữa, đứa bé tên Phi Diên đó lãnh lợi, hoạt bát, thông minh như vậy. Ta không đành lòng nhìn thằng bé sống khổ sở."
Lục Ly và Danh Thần ngạc nhiên nhìn nhau. Lần đầu tiên hắn thấy chủ nhân của mình quan tâm đến một đứa trẻ xa lạ như vậy.
Chính Tử Hằng cũng rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao mình lại quan tâm đến một đứa bé dù chỉ mới qua một lần gặp mặt. Hắn chỉ cảm thấy đứa bé này gương mặt sáng sủa, thông minh, lanh lợi như vậy, nếu được sinh trưởng trong một môi trường tốt không biết sẽ có tương lai sáng lạng như thế nào. Người tên Phương Hồng Thanh kia, nhìn cách ăn mặc, cách nói chuyện đủ biết là không được ăn học đàng hoàng rồi. (Au: xin lỗi nhá. Thanh nhi nhà ta là thế tử, được ăn học đàng hoàng, chẳng qua lăn lộn kiếm tiền trong nhiều năm nên ăn nói có chút dân dã thôi.) Để thằng bé suốt ngày đi theo người cha như thế đúng là uổng phí cho tương lai của nó.
...***...
Hồng Thanh bị nứt xương sườn nhẹ, phải băng bó lại. Chi phí chữa trị vốn không tốn bao nhiêu. Nhưng nếu có cơ hội kiếm thêm ít tiền hắn ngu gì mà không tận dụng. Dù sao tên kia có vẻ cũng rất nhiều tiền. Có năm lượng bạc đối với y cũng chẳng thấm vào đâu nhưng với hai cha con hắn là chi phí ăn uống sinh hoạt cả tháng trời.
Hắn cũng hơi ngạc nhiên là người này lại đồng ý số tiền đền bù lớn như vậy. Hắn cứ nghĩ cái kẻ lạnh lùng, bạo lực như y khi nghe đến số tiền này phải tức giận lắm. Hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần la ầm lên nếu y định đánh hắn. Vậy mà y đồng ý rất nhẹ nhàng. Hơn nữa, có vẻ y có thiện cảm với Phi Diên nên mới dễ nói chuyện như vậy. Hồng Thanh không kìm được ôm Phi Diên hôn chụt vào đôi má đỏ hồng mềm mại của nó.
"Cha làm sao vậy? Ghê quá đi!" Thằng bé nhăn mặt đẩy cha nó ra.
"Con đúng là phúc tinh của ta mà."
"Chuyện đó còn phải nói sao? Lúc nào cha gây chuyện cũng là con chạy tới cứu cha."
"Đúng rồi. Nhờ cái mặt dễ thương của con cứu cha đó. Mà lúc nãy con chạy đi đâu thế hả? Nếu không phải cha lo đi tìm con cũng không bị người ta tính kế."
"Con đi xem tân lang. Lâu lâu mới có đám cưới hoành tráng như thế nên con phải đi xem chứ. Nhưng con không thấy cha nên con vội quay lại tìm." Thằng bé xoa lưng cho Hồng Thanh, lo lắng hỏi: "Lưng cha còn đau không? Hay hôm nay thôi đừng đi nữa, về nhà nghỉ ngơi đi. Dù sao chúng ta cũng có tiền rồi."
"Không được. Con có biết đám cưới của công tử huyện lệnh lớn thế nào không? Thức ăn bày đầy hơn trăm bàn. Đồ ăn thừa ra rất nhiều, đến cuối buổi thải ra nhiều lắm. Mấy tên kia đã phục sẵn ở cửa sau rồi. Chúng ta mà cứ làm theo cách thông thường thì không có còn phần dư nào đâu. Muốn ăn thì phải liều."
Ở cái huyện nhỏ Tân Châu này, dân nghèo đi lao động đủ mọi nghề kiếm ăn như hai cha con Hồng Thanh rất nhiều. Thường những đám cưới lớn như vậy, thức ăn nấu nhiều mà dư ra cũng lắm. Dân nghèo tụ tập ở cửa sau của nhà người ta, chờ phụ bếp đem đồ ăn thừa quăng ra rồi cùng nhau dành giật. Hồng Thanh từng mấy lần giành đến sứt đầu mẻ trán mà không giành chút miếng ăn nào. Lần này hắn muốn đi trước bọn họ một bước.
Hắn lăn lộn kiếm tiền năm năm, phụ bếp đã từng làm qua. Hắn chỉ cần tìm cách lẻn vào trong đó giả làm phụ bếp rồi trộm ít đồ ăn mang ra ngoài cho con trai đang đứng đợi sẵn ở cửa là được.
Nhưng hắn là nghĩ thế còn đời vốn không như là mơ.