Hồng Thanh suy nghĩ một hồi. Tử Hằng đã nói đến như thế rồi, nếu hắn cứ vậy mà kiên quyết ôm con quay về cứ cảm thấy có lỗi thế nào. Chỉ là sự việc xảy ra vừa rồi vẫn khiến hắn cảm thấy rất sợ hãi. Khoảng khắc nhìn thấy Phi Diên bị bắt đi trước mắt mình đến bây giờ hắn vẫn còn thấy rất ám ảnh.
Tử Hằng nhìn ra được lo lắng của Hồng Thanh, nắm lấy tay y và nói bằng giọng tha thiết nhất có thể:
"Ta hứa tuyệt đối sẽ không để chuyện như vừa rồi xảy ra lần nữa. Kể từ giờ ta sẽ theo sát Diên nhi mọi lúc mọi nơi, nhất quyết sẽ không bao giờ để hai cha con ngươi ở một mình. Cho nên ngươi có thể cho ta cơ hội tiếp tục được chăm sóc cho hai cha con ngươi được không?"
Hồng Thanh đỏ mặt, che miệng ho nhẹ.
"Khụ khụ. Ngươi nói chuyện cứ như là đang cầu thân vậy."
"A không phải. Ta…"
"Thôi được rồi. Ngươi đã nài nỉ đến như vậy ta mà còn từ chối thì giống như là người không có lương tâm rồi."
"Nói vậy là ngươi đồng ý đi cùng ta rồi?"
"Ta đồng ý nhưng có một điều kiện."
"Điều kiện gì ngươi cứ nói."
"Nếu như để Diên nhi gặp nguy hiểm thêm một lần nữa thì cho dù ngươi có quỳ xuống năn nỉ ta cũng không bao giờ đồng ý đi cùng nữa."
"Được. Ta hứa."
"Nhưng mà ta bị thương thế này e là phải dừng lại ở đây một thời gian khá dài, không ảnh hưởng đến công việc của ngươi chứ?"
"Không sao. Việc của ta có người thay thế rồi. Ngươi có thể ở lại đây tĩnh dưỡng bao lâu cũng được."
Tử Hằng nói những lời này mà trong lòng không ngừng đổ mồ hôi. Vết thương của Hồng Thanh rất nặng, ít nhất phải nghĩ dưỡng ở nơi này một tháng. Trở về kiểu gì hắn cũng bị Thẩm Minh Hiên mắng cho xối xả, liền sau đó là liên tục mấy ngày liền bị nhốt trong thư phòng không ra được khỏi cửa.
"Nếu ngươi đã nói vậy thì ta tạm yên tâm nhưng còn một chuyện ta muốn hỏi."
Tử Hằng hai mắt sáng long lanh, dáng vẻ sẵn sàng trả lời bất kì câu hỏi nào Hồng Thanh đưa ra. Nhìn y Hồng Thanh có cảm giác cứ như đang thấy một con cún đang chờ chủ nhân ban thưởng vậy. Cũng đáng yêu thật.
"Thân phận thật sự của ngươi là gì?"
Câu hỏi vừa dứt sắc mặt của Tử Hằng lập tức thay đổi, trở nên lo lắng, bất an. Nó càng khiến Hồng Thanh nghi ngờ, thân phận của Tử Hằng không lẽ nhạy cảm lắm sao?
Tử Hằng xác thật đang rất lo sợ. Hắn sợ sau khi Hồng Thanh biết sự thật hắn chính là đương kim hoàng đế có phải sẽ lập tức ôm con rời đi không suy nghĩ không? Hắn khó khăn lắm mới thuyết phục được Hồng Thanh chịu đi cùng mình, không thể để y bỏ về giữa chừng được. Chỉ cần đưa được y đến hoàng cung, lúc đó chuyện đã rồi y có muốn chạy cũng không có cơ hội. Tử Hằng biết mình ép buộc Hồng Thanh như thế là không đúng nhưng để đưa bằng được Phi Diên đi cùng mình, hắn sẵn sàng chấp nhận mình là kẻ tồi tệ. Để bù lại sau này hắn sẽ đối xử thật tốt với y, để y được hưởng vinh hoa phú quý trọn đời. Không phải Hồng Thanh rất thích tiền sao, vậy thì chắc chắn sẽ dễ dàng tha thứ cho hắn thôi. Nghĩ đến những điều này Tử Hằng mới chợt giật mình. Từ lúc nào mà hắn trở nên vô sỉ như vậy?
"Sao vậy? Không nói được?" Hồng Thanh nghiêng đầu hỏi.
"Không phải. Chỉ là… ta không biết mình nên mở miệng nói thế nào. Ta sợ… sợ sẽ doạ đến ngươi. Ngươi sẽ đổi ý không đi cùng ta nữa."
"Ta đã đồng ý đi cùng ngươi thì ta sẽ không nuốt lời, cho dù là có bất cứ chuyện gì. Ta tuy là kẻ vô liêm sỉ nhưng cũng không đốn mạt đến mức nói một đằng làm một nẻo đâu."
"Ta chưa bao giờ nghĩ ngươi là người như thế."
Nhìn nét mặt do dự của Tử Hằng có vẻ không nguyện ý nói. Hồng Thanh thở dài. Không nói thì hắn cũng đã chắc chắn đến tám chín phần rồi.
"Ngươi không cho rằng biết ngươi là hoàng thân quốc thích thì ta sẽ sợ đấy chứ?"
Tử Hằng giật mình sửng sốt:
"Ngươi biết sao?"
"Đoán được. Đừng xem ta làm nghề nhặt rác quanh năm thì vô học không biết gì. Ta biết nhiều hơn ngươi nghĩ đó."
"Ta biết là ngươi đặc biệt. Từ lần đầu tiên gặp ngươi ra đã biết ngươi không giống với những người dân lao động bình thường rồi. Những kiến thức mà ngươi có chỉ có những người làm trong triều mới biết. Không chỉ vậy cả cách nói chuyện, cách hành động tuy giống dân thôn dã nhưng vẫn có những nét của một người vốn sinh ra trong hoàng cung. Ta đã luôn thắc mắc ngươi… thật ra ngươi là ai vậy?"
Thân thế của Phương Hồng Thanh, Tử Hằng đã cho người điều tra rất kỹ nhưng rõ ràng không có chút gì liên quan đến hoàng cung. Cho nên đối với hắn, con người của Hồng Thanh hiện tại vẫn là một bí ẩn không tài nào lý giải được.
Hồng Thanh nhìn thấy sự tò mò và nghi ngờ trong ánh mắt Tử Hằng. Hắn có thể đoán được Tử Hằng chắc chắn đã cho người điều tra về thân thế của hắn rồi. Chính vì điều tra không được nên mới hỏi hắn như thế. Thân phận kiếp trước của hắn là một thế tử, sinh ra và lớn lên trong hoàng cung. Cung cách hành động và cư xử theo kiểu hoàng tộc đã ăn sâu vào máu thịt rồi, cho dù có đổi sang một hoàn cảnh sống khác thì cũng không thể dễ dàng mà thay đổi hết được. Nhưng mà nói thật cho Tử Hằng biết thì đời nào người ta tin. Lúc hắn mới xuyên đến hắn còn chả tin vào hiện thực mà mình đang trải qua nữa là. Nhắc lại việc đó lại khiến hắn nhớ đến tên khốn kiếp đã cưỡng bức hắn hơn năm năm trước, lòng lại thấy tức lộn ruột. Hắn mà gặp được tên khốn đó nhất định sẽ xé xác y ra làm trăm ngàn mảnh cho dù đó có là cha ruột của Phi Diên.
Nhìn sắc mặt của Hồng Thanh thay đổi liên tục khiến Tử Hằng không khỏi ngạc nhiên. Hắn đang muốn hỏi có chuyện gì vậy thì đột nhiên Hồng Thanh ngẩng đầu trừng mình khiến hắn giật mình ngồi nín thinh.
"Xin lỗi. Ta đang nghĩ đến chuyện bực mình nên cư xử không đúng."
"À không… không sao."
Hồng Thanh nhìn Tử Hằng, nghĩ một lúc rồi hỏi:
"Nếu ngươi là người có thân phận cao như thế liệu có thể giúp ta tìm một người được không?"
"Ngươi muốn tìm người? Tìm ai?"
"Một nam nhân có dáng người rất cao lớn. Ờ, hắn…" Hồng Thanh suy nghĩ nhưng không biết nên miêu tả thế nào. Hôm ấy trời rất tối, đến gương mặt của y thế nào hắn còn nhìn không rõ thì nên tả thế nào mới đúng đây?
"Sao thế? Nói tiếp đi chứ! Người kia trông ra sao?"
"Ta… lúc ấy tối quá ta không thấy rõ mặt hắn. Chỉ biết hắn rất cao lớn, ừm… có lẽ cao cỡ như ngươi. Có lẽ là người giàu có vì y phục của hắn rất đắt tiền. Hình như hắn sống ở thôn Nghi Xuân."
"Chỉ vậy thôi à? Thế này ta rất khó mà tìm được. Ngươi không nhớ hắn có đặc điểm gì khác à? Hắn là người thân của ngươi sao?"
Hồng Thanh đột nhiên nổi nóng:
"Người thân cái quái gì? Hắn là kẻ thù, là người mà ta căm hận nhất. Ta muốn tìm để giết hắn."
Tử Hằng giật mình. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hồng Thanh nhắc đến một người với ánh mắt giận dữ như vậy. Người này chắc hẳn đã gây ra chuyện gì kinh khủng lắm mới khiến Hồng Thanh có thái độ căm hận như vậy. Tử Hằng cũng thấy tức giận. Kẻ nào dám làm hại đến Hồng Thanh cũng tức là làm hại đến cha của con trai hắn. Hắn sẽ thay Hồng Thanh xử lý kẻ đó.
"Ngươi cố gắng nhớ kỹ lại xem còn có đặc điểm gì khác nữa không? Ta sẽ cho người đi tìm khắp nơi. Chỉ cần tìm được ta sẽ đưa kẻ đó đến trước mặt ngươi chịu tội."
Hồng Thanh ôm đầu: "Chuyện đã xảy ra hơn năm năm, có nhiều chi tiết ta không nhớ rõ cũng do khi đó quá tối. Hơn nữa, ai biết kẻ đó có còn ở thôn Nghi Xuân hay không."
Nghe Hồng Thanh nói Tử Hằng rất ngạc nhiên. Hắn cũng đang muốn tìm một nữ nhân sống ở thôn Nghi Xuân cách đây hơn năm năm, nhưng vì khi đó trời quá tối nên hắn không nhìn rõ mặt. Cho nên suốt năm năm qua hắn luôn muốn tìm người đó nhưng không tìm được.
"Năm năm trước ngươi cũng sống ở Nghi Xuân?"
"Ờ, cứ xem là thế đi." Nguyên chủ vốn là sống ở đó từ nhỏ nhưng hắn không có ký ức gì về thời gian đó cả.
"Vậy ngươi đã từng gặp qua một cô gái nghèo… à, ta nghĩ cô ấy từng mặc một cái áo ngoài của nam nhân…"
"Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?"
"À không. Cứ xem như ta nói linh tinh đi."
Tử Hằng cảm thấy mình đúng là bị khùng rồi. Thông tin có được quá ít như thế, nếu mà có khả năng tìm được thì người của hắn đã tìm được từ lâu rồi.
Hồng Thanh nhíu mày nhìn Tử Hằng, cảm thấy rất khó chịu. Tên này nói úp úp mở mở rồi lại im bặt bảo rằng xem như không có chuyện gì. Tìm một nữ nhân sống ở thôn Nghi Xuân? Lại còn với gương mặt ửng hồng, lúng túng như thế là có ý gì? Muốn ẩn ý nói với hắn là hắn có cảm tình với nữ nhân kia, muốn tìm cô ta về để làm mẫu thân cho Phi Diên hả?
* Không đâu. Các ngươi là đang đi tìm lẫn nhau mà không biết đó thôi.