Editor: Towf (Melbournje)
Beta-er: Chang
Về Ngự Cùng Công Quán xong, Thích Trình Diễn trực tiếp đưa cô về tới tận nhà.
“Tiểu thư đã về.” Dì giúp việc đi tới. Quan Tri Ý vâng một tiếng, lên lầu thay quần áo.
Quan Tri Ý lên lầu xong, Thích Trình Diễn mới hỏi nói: “Nguyên Bạch có ở nhà không ạ.”
“Thiếu gia có ở nhà, để tôi giúp cậu đi gọi cậu ấy.”
“Vâng.”
Hôm nay không chỉ có Quan Nguyên Bạch ở nhà, Quan Hưng Hoài cũng thế. Quan Tri Ý thay một bộ quần áo thoải mái rồi xuống dưới, liền thấy ở trong phòng khách có ba người đàn ông, nhìn người nào người đấy càng khiến cô sợ hơn.
“Lại đây ngồi đi.” Quan Hưng Hoài vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Quan Tri Ý không quá vui, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của ba thì vẫn đi qua.
“Vừa rồi ba với anh con có xem phát sóng trao giải trực tiếp, nhìn con lãnh thưởng.” Quan Hưng Hoài nói.
“Dạ……”
“Không tồi, thật ra phim con đóng ba cũng đã coi rồi, giải thưởng này rất xứng đáng.”
Quan Tri Ý sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía ba, “Ba…… Xem phim con đóng sao?”
“Không ngờ à?” Quan Hưng Hoài liếc mắt nhìn cô một cái, “Phim mà con gái của ba đóng, ba còn không xem sao?”
Trong lòng Quan Tri Ý rất vui vẻ, bởi vì đây là lần đầu tiên cô nghe ba tán thưởng về công việc của cô.
Quan Hưng Hoài: “Hiện tại ba không ngăn cấm con làm gì, nhưng đóng phim là đóng phim, ngoài đời là ngoài đời. Tiêu Nhiên kia đúng thật là không tồi, ở trong phim các con cũng rất xứng đôi, nhưng mà, các con cũng không nên từ diễn thành thật đâu.”
Chuyện vừa chuyển, đột nhiên lại đến một phương hướng không thể hiểu được.
Quan Tri Ý đầu đầy vạch đen, nhìn về phía hai người còn lại. Chỉ thấy Quan Nguyên Bạch và Thích Trình Diễn yên tĩnh mà ngồi, trêи mặt đều là sự tán đồng.
Quan Tri Ý: “……”
Quan Hưng Hoài: “Con có nghe không, Tiêu Nhiên ở trong giới nổi tiếng như vậy, con có biết có bao nhiêu bát nước bẩn muốn hắt lên người con không.”. Truyện Full
“Ai da ba ơi, con không có, ba đừng tin mấy tin vỉa hè đó có được không.”
Quan Hưng Hoài: “Người ta cũng đã đưa con về nhà rồi, tin tức ba đều đã xem cả.”
“Đó là bởi vì xe của Mao Mao bị hỏng, mà con lại không tự đi xe, anh ấy chỉ thuận tiện mà chở con về thôi ạ.”
Quan Hưng Hoài nhíu mày: “Vậy sao con không tự lái xe, trong gara của anh con có nhiều xe như vậy, tính để đó thôi sao.”
“Anh ấy……”
“Cái gì?”
“Em nói là lâu rồi em chưa lái xe thử.”
“Bằng lái xe của em đúng thật là chỉ để trang trí.” Quan Nguyên Bạch thuận miệng nói, “Như này đi, mấy ngày nữa anh sẽ dắt em đi tập lái xe.”
Quan Tri Ý cũng không phản bác, Thật ra cô cũng muốn tự mình lái xe, nhưng vẫn luôn bận rộn nên không có thời gian rảnh để đi luyện tập.
“Gần đây không có lịch trình gì chứ?”
“Không……”
“Vậy vừa khéo.”
Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi Quan Tri Ý ngủ trưa dậy, nhớ tới hôm qua Quan Nguyên Bạch nói muốn tập lái xe cho cô.
Vì thế cô đi tới phòng anh nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.”
Quan Tri Ý đẩy cửa, thò đầu vào: “Anh, có thể đi tập lái xe chưa.”
Quan Nguyên Bạch đứng ở trước gương thắt cà vạt, nghe vậy nhìn cô một cái: “Em đợi lát nữa, Trình Diễn hẳn là sắp tới rồi.”
Quan Tri Ý vẻ mặt ngây ngốc: “Tới gì ạ? Không phải anh nói sẽ giúp em học lái xe sao.”
Quan Nguyên Bạch đem áo khoác tây trang ở bên cạnh mặc vào, đi tới: “Ở bên công ty đột nhiên có chút việc, anh phải đi một chuyến, yên tâm đi, anh đã nói qua với Trình Diễn rồi, cậu ta nói cậu ta sẽ dạy em.”
Quan Tri Ý hơi hơi trố mắt: “Nếu hôm nay anh không rảnh thì học hôm khác không phải là được rồi sao, cần gì phải phiền tới nhà người ta chứ.”
Quan Nguyên Bạch không hiểu được nhìn cô một cái: “Em với cậu ta mà còn phân chia nhà này nhà nọ sao?” Nói xong anh giương mày: “À, không phải em đang giận cậu ta đấy chứ? Khó trách, cuối cùng có thể tìm cậu ta để hỏi rồi.”
Quan Tri Ý nghẹn: “Em không có.”
“Nếu không có thì tới gara với anh đi.” Quan Nguyên Bạch nhìn đồng hồ, “Cũng tới giờ rồi, phải đi thôi.”
Cuối cùng, Quan Tri Ý vẫn bị Quan Nguyên Bạch kéo đến gara.
Hai người đợi ở gara một lát, Thích Trình Diễn liền tới. Quan Nguyên Bạch thấy người tới liền ngồi vào xe của mình, “Cậu ta dạy cho em, em sẽ lái xe, đừng nhát gan, đi quen rồi là không có việc gì đâu.”
Thích Trình Diễn gật đầu, cầm chìa khoá xe từ tay anh: “Được, cậu đi đi.”
“Ừm.”
Quan Nguyên Bạch đóng cửa sổ xe, sau một tiếng gầm rú, xe từ gara đi ra ngoài.
Quan Tri Ý đứng tại chỗ, nhìn Thích Trình Diễn lấy xong chìa khóa thì đi tới chỗ mình. Hôm nay anh không đi làm, cho nên không mặc tây trang đứng đắn, mà nhàn nhã mặc áo khoác đen cùng quần dài, rất mỏng manh, đi đường mang theo chút gió lạnh.
Quan Tri Ý có chút không được tự nhiên mà chuyển tầm mắt.
“Lên xe đi.” Thích Trình Diễn đem chìa khóa đưa tới trong tay cô.
Quan Tri Ý không mở cửa xe, chỉ nói: “Anh thật sự muốn giúp em tập lái xe sao.”
Thích Trình Diễn: “Làm sao vậy?”
“Anh em nói sẽ tập kĩ cho em, sao lại đem việc này ném cho anh chứ. Kĩ thuật của em không tốt, nếu ra ngoài có vấn đề thì phải làm sao bây giờ…… A.”
Nói còn chưa dứt lời đã bị Thích Trình Diễn gõ nhẹ đầu: “Nói xui cái gì đó.”
Quan Tri Ý ôm đầu: “Em đang nói nghiêm túc mà……”
“Không sao đâu, người ra ngoài cùng em là anh, nếu chết cùng em thì cũng là anh thôi.”
Quan Tri Ý ngẩn ra, ngơ ngác mà nhìn về phía Thích Trình Diễn. Chỉ thấy người này đang cười: “Có như vậy, nhà em mới may mắn còn có thế hệ sau tồn tại, không đến mức toàn quân bị diệt đâu.”
Quan Tri Ý: “…………”
Rốt cuộc là ai đang nói xui chứ.
“Được rồi lên xe đi, trước tiên thì đừng đi quá 40km/h, không thành vấn đề chứ.”
“Vâng.”
Quan Tri Ý thật ra cũng không vì kĩ thuật của mình mà từ chối anh, cô chỉ đơn thuần cảm thấy anh dạy cô cũng tốt mà thôi.
Hiện tại cũng đã không thể lùi bước, đành phải mở cửa xe ngồi vào.
Quan Nguyên Bạch cho cô mượn một chiếc xe thể thao, anh nói này xe tương đối nhỏ, cô có thể khống chế. Nhưng Quan Tri Ý hoài nghi Quan Nguyên Bạch hoàn toàn không muốn những chiếc xe khác bị trầy xước nên mới cho cô mượn cái này, anh không bỏ được những chiếc xe bảo bối đó của anh.
Lên xe xong, Thích Trình Diễn đơn giản nói với cô cách điều khiển, Quan Tri Ý liền lên đường. Cô đi rất chậm, ba mươi mấy km/h, đi từ Công Quán ra ngoài.
Tuy chậm, nhưng cô vẫn khẩn trương, cả người nhìn phía trước, chỉ sợ đột nhiên có người nhảy ra giữa đường.
“Không cần hoảng, đường này vắng người lắm.”
“Vâng……”
“Đi tiếp ít nhất mười phút nữa đường vẫn thẳng tắp, nếu cảm thấy quen rồi thì có thể tăng tốc.” Thích Trình Diễn nghiêng đầu, nhàn nhạt mà nhìn phía trước.
“Không cần không cần, không tăng tốc, như vậy là được rồi.”
Thích Trình Diễn nhìn cô một cái, khóe miệng hơi hơi nhếch: “Được, tùy em.”
Đã hai năm kể từ lần đầu Quan Tri Ý lái xe lên đường, cho nên ngay từ đầu Thích Trình Diễn đã chọn cho cô một con đường lớn vắng người qua lại. Chờ đến khi cô dần dần quen rồi, lúc này mới đi vào nội thành.
Xe chạy đến nội thành thì cũng đã tối, Quan Tri Ý tìm một ven đường rồi dừng xe lại: “Hôm nay không tệ lắm, em cảm thấy có thể về nhà rồi.”
Thích Trình Diễn: “Được, vậy em lái về nhà đi.”
Quan Tri Ý vặn vẹo cổ, mới vừa rồi trong quá trình lái xe cả người đều căng thẳng, hiện tại buông lỏng thì lại biếng nhác, cánh tay cũng sắp lên men rồi.
“Em không muốn lái nữa.” Cô nói.
Thích Trình Diễn nhìn thấy vẻ mặt mỏi mệt của cô nên hiểu được, “Vậy để anh lái, em ngồi lại đây đi.”
Nói xong, anh xuống xe, Quan Tri Ý liền trực tiếp bò sang ghế phụ. Thích Trình Diễn ngồi vào xong, điện thoại vang lên, anh nghe xong lại quay đầu nhìn cô: “Đói bụng chưa.”
Quan Tri Ý gật gật đầu.
“Có mấy người bạn gọi tới, rủ anh đi ăn một bữa cơm.”
“À…… Vậy em đưa anh qua đó, rồi em tự lái xe về nhé.”
Thích Trình Diễn không tán đồng mà nhìn cô một cái: “Em yên tâm còn anh thì không yên tâm, nếu không có việc gì, cơm nước xong liền đưa em về.”
Thích Trình Diễn trực tiếp lái xe, không chờ cô từ chối.
Quan Tri Ý vốn nghĩ rằng đây là một bữa tiệc lớn, nhưng khi cô tới hội sở này, đi vào nhìn người bên trong xong, mới phát hiện bên trong lại có mấy người cô quen.
Gian phòng này rất lớn, khu giải trí và khu dùng để ăn cơm phân chia rõ ràng, thiết bị cực kì đầy đủ. Lúc này bên trong có ba nam hai nữ, đang ngồi ở bàn ăn dùng cơm.
Nhìn thấy bọn họ tiến vào xong, người ngồi ở ghế dựa đứng lên: “Trình Diễn cậu đến rồi, tôi đã nói ngay từ đâu là sao cậu lại nói không tới mà, thì ra là dẫn theo một cô gái, mà cô gái này ——”
Người nọ đang nói, đã nhận ra: “Đây không phải Quan Tiểu Ngũ sao.”
Quan Tri Ý đối với người đang nói chuyện này thì không có ấn tượng, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thích Trình Diễn.
Thích Trình Diễn giải thích nói: “Tống Lê, một người bạn học cũ của anh với anh trai em, khi còn nhỏ em đã từng gặp qua vài lần rồi.”
“À…… Chào anh.”
Tống Lê xua xua tay: “Không có việc gì không có việc gì, không nhớ cũng không sao, nhưng anh nhớ rõ em đó, gần đây còn thường xuyên thấy em ở trêи TV.”
Quan Tri Ý có chút ngượng ngùng mà cười cười.
“Đến đây đi, đừng đứng đó nữa, ăn chút gì đi.”
Thích Trình Diễn mang cô đi tới bàn ăn, Quan Tri Ý đi đến bàn ăn xong, lúc này mới quy quy củ củ mà chào hỏi với người còn lại mà cô quen trong phòng bao này.
“Anh Tuỳ Châu.”
Tống Lê kéo ghế dựa ngồi xuống, nói: “Gọi anh gì chứ, trực tiếp gọi anh rể là được.”
Quan Tri Ý sờ sờ mũi, người này còn chưa kết hôn với chị cô mà, sao lại gọi được chứ……
Giang Tùy Châu ngồi đối diện nhàn nhạt cười: “Không cần để ý đến cậu ta.”
“Nè, gọi anh rể cũng không sai mà, cậu yêu đương với Quan Hề lâu như vậy rồi.” Tống Lê nói ý bảo người phục vụ lại đây đưa thêm hai bộ chén đũa, lại hỏi, “À đúng rồi, sao hôm nay hai người lại tới chung vậy.”
Thích Trình Diễn nói: “Gần đây Tiểu Ngũ đang học lái xe, tôi dạy con bé.”
“Cậu làm huấn luyện viên sao?” Tống Lê cười thâm sâu, nói, “Cũng chỉ có Quan Tiểu Ngũ mới có thể khiến một người trăm công nghìn việc như cậu đi làm huấn luyện viên, ầy, tôi còn nhớ như in khi còn nhỏ cô nhóc này rất dính lấy cậu, rất nhiều lần cậu đi đánh bóng cũng đi theo.”
Quan Tri Ý nghe có chút quẫn, chuyện khi còn nhỏ thật đúng là ai cũng biết.
“Đúng rồi, trêи mạng nói Tiểu Ngũ và đại minh tinh Tiêu Nhiên kia yêu đương, là thật hay giả đó?” Tống Lê hỏi xong, mọi người ở đây đều có chút tò mò mà nhìn lại, ngay cả Giang Tùy Châu cũng có vẻ rất hứng thú.
Quan Tri Ý vừa muốn mở miệng nói gì, Thích Trình Diễn đã nói: “Giả.”
Tống Lê có chút thất vọng: “Ầy, biết ngay mà, Quan Nguyên Bạch sao có thể để em gái mình yêu đương với một người trong giới giải trí chứ, Tiểu Ngũ, hiện tại cậu ta còn cấm em làm diễn viên không.”
“Không ạ, đỡ bài xích hơn rồi.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.”
Đồ ăn đã lên, nhưng người ở đây hình như không có ý muốn ăn, trêи cơ bản đều đang nói chuyện trêи trời rồi uống rượu. Quan Tri Ý rất đói bụng, nhưng lại ngượng ngùng khi vùi đầu vào ăn.
“Sao lại chưa ăn?” Thích Trình Diễn gắp thức ăn cho cô.
Quan Tri Ý: “…… Em tự ăn.”
Thích Trình Diễn lại lấy điểm tâm cho cô, nghiêng đầu nói: “Em không cần phải chú ý tới bọn họ, tự ăn là được rồi.”
Anh dựa có chút gần, khi nói chuyện có mùi rượu rất khẽ. Quan Tri Ý nhìn đôi mắt phản chiếu ánh đèn của anh, chậm rãi gật đầu.
Thích Trình Diễn: “Hoặc là em thích ăn cái gì, anh gắp cho em?”
Quan Tri Ý lắc đầu, vừa định nói không cần, liền nghe Tống Lê nói: “Nè Thích Trình Diễn, em gái Tiểu Ngũ của cậu có thể tự ăn mà, kiểu quan tâm như này, về sau làm sao người ta còn tìm chồng được chứ.”
Tống Lê đã uống có chút nhiều, cho nên nói chuyện nửa trêu chọc nửa vui đùa, đã không nghĩ gì nữa.
“Cậu nhọc lòng nhiều như vậy làm gì.” Thích Trình Diễn nhàn nhạt nói.
Tống Lê: “Tôi đây không được nhọc lòng sao, người ta không tìm được chồng, cũng có thể để lấy cậu đấy.”
Quan Tri Ý ngừng đũa, bị sặc: “…… Khụ, khụ khụ.”
Thích Trình Diễn nhìn cô một cái, đưa tờ khăn giấy qua: “Ăn chậm một chút.”
“Khụ khụ ——”
Tống Lê nhìn cô nhóc này sặc mà tỉnh hơn vài phần, ai nha…… Ngày thường nói giỡn thành thói quen rồi, như thế nào lấy cô bé này ra mà náo loạn chứ.
Người khác không biết, nhưng anh biết Thích Trình Diễn và Quan Nguyên Bạch khi còn niên thiếu đối xử với đứa nhỏ này như nào, anh tức khắc cười nói: “Ha ha ha ha tôi chỉ nói đùa ——”
Thích Trình Diễn không để ý đến anh, chỉ cau mày nhìn Quan Tri Ý bị sặc đến đỏ bừng mặt mũi.
Mà tầm mắt Giang Tuỳ Châu ở đối diện xoay giữa hai người, khóe miệng hơi hơi nhếch một chút.