Khoảnh khắc vừa đăng nhập vào trò chơi, Bạch Liễu rơi thẳng xuống biển.
Đây tựa hồ là một vùng biển sâu cực kỳ, Bạch Liễu dễ dàng cảm nhận được áp lực cực lớn xung quanh cơ thể mình. Nếu không phải bởi vì giao diện điều khiển hiện tại của hắn có tố chất cao đến bất thường thì trong giây phút truyền tải vào vùng biển này, thân thể hắn đã bị bị áp lực nước đè ép nổ tung.
Bốn phía biển sâu đen kịt, nhưng sóng nước thỉnh thoảng đập tới nhắc cho Bạch Liễu biết phụ cận nhất định có loại cá lớn nào đó đang bơi lội.
Tóm lại nơi này không nên nán lại lâu.
Bạch Liễu hướng mắt về nguồn sáng duy nhất dưới biển sâu —— một thành phố khổng lồ chìm dưới đáy biển.
Dùng từ thành phố để miêu tả nó cũng không đủ chính xác, Bạch Liễu lơ lửng ở khoảng cách rất cao so với đáy biển, toàn bộ thành phố trải dài phía dưới hắn, thậm chí không nhìn thấy biên giới ở đâu. Càng kỳ quái chính là, thành thị được bao bọc trong một tấm kính bảo vệ hình bán nguyệt khổng lồ —— tạo cho Bạch Liễu một cảm giác rất quen thuộc, lúc trước khi hắn bị bắt vào Cục xử lý dị đoan, bên ngoài Cục xử lý dị đoan cũng phủ lớp kính bảo vệ như vậy.
Theo lý mà nói thì đứng ngoài vẫn có thể nhìn xuyên qua lớp kính bảo vệ để quan sát tình hình bên trong, nhưng khắp thành phố đều là bụi vàng rực rỡ bay lơ lửng trong không trung, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những tòa nhà lộng lẫy trong đó.
Thoạt nhìn đây là một thành phố đã từng phồn vinh thịnh vượng một thời, nhưng không biết vì sao mà giờ đây nó đã bị phủ lớp vỏ bọc bảo vệ và chìm sâu dưới đáy biển.
Từ góc độ Bạch Liễu, thành phố tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, bên trong bụi vàng bay lên bay xuống như tuyết, giống như một quả cầu tuyết pha lê cực lớn như trong những câu chuyện cổ tích.
——Đây hẳn là 【 Vương quốc vàng đã mất 】.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi vui lòng tiến vào ( Vương quốc vàng đã mất) mở khóa nhiệm vụ chính. 】
Bạch Liễu lặn xuống, hắn nhanh chóng chạm vào đỉnh của lớp bảo vệ, trong khoảnh khắc vừa chạm vào, hắn rơi vào vương quốc vàng dưới biển.
Bụi vàng khắp trời nháy mắt lao thẳng về phía Bạch Liễu, hắn ổn định thân thể rồi chìm xuống, cuối cùng đáp xuống nóc một tòa nhà cao tầng, mái nhà được bao phủ bởi một lớp phấn vàng kỳ lạ, lúc dẫm vào nếu không cẩn thận sẽ bị trượt chân. Bạch Liễu nhìn lên bầu trời phảng phất như có vô tận bụi vàng trôi nổi trong không trung, vươn tay bắt lấy một chút rồi xoa xoa thử.
Thật mịn, cảm giác như rất dễ hít vào.
Trên mặt đất phủ dày đặc lớp bột vàng mịn này. Từ tòa cung điện hình vòm nguy nga trang nghiêm trên cao cho đến tòa nhà trước mặt, tất cả đều chìm dưới lớp bụi vàng kỳ lạ, mặt đất cũng đầy bột vàng óng ánh rực rỡ, cả thành phố yên tĩnh đến mức chẳng nghe được tiếng chim hót chứ đừng nói đến là tiếng người, lặng im đến mức chỉ nghe thấy tiếng bụi rơi.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu hãy tìm cuốn truyện cổ tích lưu truyền rộng rãi ở Vương quốc vàng, hiểu rõ cốt truyện của phó bản và mở khóa nhiệm vụ chính. 】
Bạch Liễu nhẹ nhàng nhảy khỏi mái nhà, sau khi đáp xuống, hắn tìm một tòa nhà ở gần đó rồi gửi tin nhắn cho đồng đội kêu họ tới đây tập hợp, chưa đầy 3, 4 phút, cả bốn thành viên trong đội đều đã có mặt đầy đủ.
"Trên đường đi không thấy bất kỳ NPC hay quái vật nào ngăn cản chúng tôi." Đường Nhị Đả giắt súng trở lại thắt lưng, cau mày nói, "Cũng không thấy người của Bình Minh Vàng."
"Cứ tưởng bọn họ vừa tiến vào phó bản thì sẽ tấn công chúng ta luôn chứ, nhưng mà dọc đường đi tôi có quan sát bụi trên mặt đất, không thấy dấu vết hành động của người khác ngoại trừ chúng ta."
"Đúng đó." Mục Tứ Thành nhìn hoàn cảnh quỷ dị của phó bản này, xoa xoa da gà trên cánh tay, "Tôi vốn định bỏ chạy nhưng mà không có ai đuổi theo."
"Có thể liên quan đến thiết lập trò chơi của phó bản này." Lưu Giai Nghi ngẩng đầu lên, nhấp vào giao diện hệ thống của mình, "Phó bản này không giới thiệu nội dung bối cảnh và giao nhiệm vụ ngay lúc vào game như các phó bản trước đây mà bắt chúng ta phải tự mình khám phá, có thể đối thủ cũng muốn mở khóa nhiệm vụ chính rồi mới hành động giống như chúng ta."
Mộc Kha gật đầu tán thành: "Nhưng tổng thể đối với chúng ta mà nói cũng không phải chuyện gì xấu, xem như cho chúng ta thời gian giảm xóc."
"Tôi không nghĩ vậy." Bạch Liễu lắc đầu phủ nhận, "Bình Minh Vàng vốn không phải chiến đội thiên về tốc độ, chơi tốc độ chỉ là đối sách của chúng ta thôi, bọn họ thích kéo chậm tiết tấu, nhưng tiết tấu chậm lại gây bất lợi cho những người chơi có kỹ năng CD như chúng ta."
"Tóm lại vẫn hành động như đã bàn trước đây, tốc chiến tốc thắng."
Bạch Liễu nhìn thoáng qua lớp bụi vàng trên người mọi người, hơi híp mắt lại: "Tôi luôn cảm thấy bản thân phó bản này còn nguy hiểm hơn so với Bình Minh Vàng."
"Chúng ta tìm quyển truyện cổ tích trước đi."
"Được!"
Một nhóm người do Bạch Liễu dẫn đầu đi vào tòa nhà gần nhất, tòa nhà cũng đầy bột vàng trôi nổi, bảng thông báo ở quầy lễ tân đã phủ đầy bột vàng, không thể nhìn rõ, Lưu Giai Nghi ngồi xổm xuống lau sạch lớp bột vàng dày cộm mới thấy được nội dung trên đó.
Lưu Giai Nghi nhìn chằm chằm vào những từ trên đó một lúc, sau đó vẫy tay: "Mộc Kha, em không hiểu loại chữ này."
"Để anh." Mộc Kha đi tới, nhìn chăm chú thông báo một hồi, suy nghĩ một chút nói: "Đây là loại ngôn ngữ ít thấy rất cổ xưa, đọc hiểu toàn bộ thì anh cũng không biết, nhưng trước đây anh có học qua khóa học tự chọn ngôn ngữ hiện đại phát triển sau nó, ý nghĩa đại khái vẫn có thể nắm được một chút."
"Thông báo viết là trong tháng này vẫn còn 13 hộ gia đình chưa thanh toán tiền điện nước. Có một hộ gia đình nợ nghiêm trọng nhất, nợ tiền điện nước tổng cộng khoảng 500gr..."
"Vàng?"
Khi Mộc Kha nhìn thấy từ cuối cùng, giọng điệu có chút do dự.
"Oaaa?!" Mục Tứ Thành vô cùng hứng thú ngồi xổm xuống thò đầu qua, "Tiền điện nước đến 500gr vàng, nhà này làm gì vậy? Nuôi cá vàng à?"
"So với chuyện đó thì có thứ còn khiến tôi kinh ngạc hơn." Mộc Kha nhìn chằm chằm bảng thông báo, sắc mặt càng ngày càng kỳ quái, "Nơi này không phát hành tiền tệ mà dùng vàng để làm vật trao đổi, giao dịch hàng ngày với nhau. Họ dùng vàng để thanh toán hóa đơn điện nước và mua thức ăn vật dụng sinh hoạt mỗi ngày, ví dụ như là 3 quả táo giá 2g vàng, một chân thịt xông khói giá 12g vàng."
"...Dùng vàng để giao dịch hàng ngày?" Mục Tứ Thành sửng sốt, trong lòng tính toán, "Giá cả thế này thì cũng cao quá rồi, người ở đây giàu thật đấy."
"Dùng vàng làm tiền tệ giao dịch và giá cả hàng hóa cao như vậy, hẳn là kinh tế nơi này rất phát triển, đúng là rất giàu có." Mộc Kha nhíu mày, "Nhưng khẳng định về sau không còn nữa, giá thuê tòa nhà này gần nhất đã tăng gấp 4, 5 lần, các loại điện nước tăng gần 40 lần, giá cả các loại đồ ăn thì liên tục tăng mỗi ngày một giá."
"Vì vậy mới có hộ gia đình nợ hóa đơn điện nước đến 500gr vàng."
"Cái gì cũng tăng giá." Mục Tứ Thành ngập ngừng hỏi, "Không phải chứng minh người nơi này càng ngày càng giàu sao?"
Mộc Kha liếc nhìn Mục Tứ Thành: "Còn phải xem loại đồ vật nào lên giá nữa."
"Nếu tăng giá những mặt hàng không thiết yếu vốn đã rất đắt đỏ như xe sang, đồng hồ thì có nghĩa là ai cũng có tiền để hưởng thụ những thứ xa xỉ ngoài nhu yếu phẩm, thông thường thì đúng là những nước có nền kinh tế phát triển sẽ sở hữu đặc điểm này."
"Nhưng theo thông báo của tòa nhà thì chỉ có giá của một số loại thực phẩm cao cấp, chẳng hạn như pho mát, là giảm, còn ngược lại tất cả các nhu yếu phẩm như thịt hun khói, táo, nước, điện và tiền thuê nhà đều bị tăng giá. Điều này chứng mình tiền hoặc chính xác hơn là vàng ở khu vực này đã chảy vào các sản phẩm sinh tồn, cho thấy người dân khu vực này đang sống rất tồi tệ, bởi thế họ mới hoảng loạn tích trữ nhu yếu phẩm với số lượng lớn khiến giá cả tăng gấp đôi."
"Theo những gì tôi quan sát thì điều này khá hợp lý." Mộc Kha nhấp vào bảng thông báo, "Trong tòa nhà này ngày càng có nhiều người không trả nổi tiền thuê nhà."
"Khó mà tưởng tượng được một nơi sử dụng vàng làm tiền tệ lưu thông lại phải trả mức giá cao như vậy cho các nhu yếu phẩm." Mộc Kha khoát khoát tay, "Chỉ cần nơi này có hải cảng và bọn họ đồng ý dùng vàng ngoại thương, tôi tin là trên thế giới sẽ có rất nhiều nơi sẵn sàng bán 400 quả táo để lấy 2g vàng của họ, nhưng mà từ nãy đến giờ tôi không thấy dấu vết của ngoại thương."
"500gr vàng là chi phí sinh hoạt của rất nhiều gia đình trong vài năm, vậy mà ở đây chỉ bằng tiền điện nước của tòa nhà này trong vài tháng."
"Trên thế giới có rất nhiều người khao khát vàng của họ, nhưng họ lại đóng kín cửa không muốn giao dịch với nước ngoài để giá cả tăng chóng mặt như vậy"
"Có lẽ là họ cũng chẳng thích thú gì khi có quá nhiều người muốn vàng của mình?" Bạch Liễu quỳ một gối xuống, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mộc Kha, "Cậu nói ngôn ngữ ở đây là ngôn ngữ hiếm, chuyện này là sao?"
"Đây cũng là một trong những điều mà tôi thắc mắc." Mộc Kha ngần ngừ một lúc rồi mới trả lời: "Ngôn ngữ mà tôi học là loại ngôn ngữ cực kỳ hiếm, trong hiện thực có rất ít quốc gia sử dụng, nguồn gốc của loại văn minh ngôn ngữ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết."
"Nghe nói hơn một ngàn năm trước, bên cạnh biển Cổ La có một quốc gia cổ xưa vô cùng thịnh vượng. Mặc dù quốc gia này không rộng lớn, chỉ là một quốc gia nhỏ ven biển, nhưng lại rất giàu có, giàu đến nỗi đường đi dưới chân trong cung điện đều được lát bằng vàng, được gọi là 【 Vương quốc Vàng được thần ban phước 】. Vào thời điểm đó, gần như nó là trung tâm giao lưu kinh tế trên thế giới, các quốc gia nhỏ xung quanh đều hướng về nó, bắt chước ngôn ngữ của nó và lưu truyền cho đến bây giờ, chính là ngôn ngữ hiếm mà hiện giờ tôi đang học."
"Nhưng mọi thứ về quốc gia này đều được suy luận dựa trên các tài liệu lịch sử hiện có của một số quốc gia láng giềng. Không có di tích và tài liệu lịch sử nào chứng minh rằng quốc gia này thực sự tồn tại, và cũng không có gì chứng minh rằng ngôn ngữ gốc của ngôn ngữ tôi đã học xuất phát từ xứ sở vàng này."
"Nhưng bây giờ xem ra." Mộc Kha nhìn màn hình phủ bột vàng bên cạnh bàn tiếp tân, đài phát thanh và mấy chiếc điện thoại di động hiện đại, "Đất nước này thực sự tồn tại."
"Và nó đã âm thầm phát triển hàng nghìn năm ở một nơi mà chúng ta không thể nhìn thấy, cho đến khi nó diệt vong."
Mục Tứ Thành nghe xong tâm tình vô cùng phức tạp: "... Sao cậu lại học loại ngôn ngữ hiếm này vậy?"
"Bởi vì cha tôi muốn tôi học. Đứa con trai không thể kế thừa công việc kinh doanh của gia đình như tôi chỉ có thể dùng làm vật triển lãm với thế giới bên ngoài mà thôi. Nếu tôi học được điều gì đó mà những người xung quanh tôi không biết thì ông ấy sẽ cảm thấy rất tự hào, vì vậy tôi đã học được rất nhiều thứ mà tôi nghĩ là vô dụng nhưng ông ấy lại cho rằng chúng rất phong cách, ngôn ngữ hiếm là một trong số đó." Mộc Kha cười như không cười trả lời: "Cậu có thể xem đây là sự phù phiếm nhàm chán của những người giàu có."
"Nhưng mà hiện giờ nó lại phát huy tác dụng, cũng không phải hoàn toàn vô nghĩa nhỉ."
"Cho nên hệ thống muốn chúng ta thăm dò tại sao quốc gia này diệt vong?" Lưu Giai Nghi nhíu mày, nhẹ giọng nói: "【 Vương quốc Vàng được thần ban phước 】, nghe có vẻ như ——"
Cô bé không nói tiếp, chỉ liếc mắt nhìn Bạch Liễu, cả hai lâm vào trầm mặc.
—— Nghe có vẻ như lại là một tác phẩm của Bạch Lục.
"Bắt chúng ta tìm truyện cổ tích đúng không?" Đường Nhị Đả nghiêm túc nhìn qua sổ địa chỉ ở quầy lễ tân, "Trong phòng của mấy gia đình có trẻ con hẳn là sẽ dễ tìm hơn?"
"Tầng hai có ba hộ có trẻ con, tầng ba cũng có."
Đường Nhị Đả cầm lấy sổ địa chỉ, quay đầu nhìn về phía Bạch Liễu: "Chúng ta đi lên tìm xem?"
Bạch Liễu gật đầu: "Đi thôi."
Quá trình tìm kiếm truyện cổ tích không khó, lúc Đường Nhị Đả mở cửa căn phòng thứ hai, cả bọn đã thành công tìm thấy một cuốn truyện cổ tích trên bàn phủ đầy bụi vàng.
"Truyện tên là 【Vương quốc vàng được thần ban phước】." Mộc Kha cầm lấy cuốn truyện, đọc chữ trên đó, sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người, "Chắc là cuốn sách này."
"Cậu dịch cho chúng tôi nghe đi." Bạch Liễu ngồi ở trên băng ghế nhỏ bên cạnh, làm tư thế chăm chú lắng nghe.
"Tôi không chắc là sẽ dịch được hết." Mộc Kha hít sâu một hơi, "Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Cậu lật trang đầu tiên của cuốn sách cổ tích nặng trĩu phủ đầy bụi vàng.
"Ngày xửa ngày xưa, có lẽ là ngàn năm trước, bên cạnh biển Cổ La có một quốc gia xinh đẹp tên là Cổ La Luân."
Cùng lúc đó, Georgia đứng trong cung điện, anh nhìn xuống nơi quen thuộc mà xa lạ này —— sau mười năm, anh lại đặt chân lên Vương quốc Cổ La Luân, nơi mà anh đã tự tay nhấn chìm xuống đáy biển một lần nữa.Trong suốt 10 năm, anh đã canh giữ dị đoan lớn nhất và đắt giá nhất bên bờ biển, cũng chính là quê hương duy nhất, không thể nào quên của anh.
Cung điện này, cung điện nguy nga dát vàng này, là nơi anh sinh ra và lớn lên. Anh còn nhớ năm mình 10 tuổi, cả nước mừng sinh nhật anh. Hoàng tử nhỏ đứng trên đài cao của cung điện, kiễng mũi chân, đứng bên lan can cao hơn mình nhìn xuống dòng người trên quảng trường đang chào đón cho sự trưởng thành của anh.
Họ đốt pháo hoa, vảy bột vàng tứ tung, gọi tên anh thật to và trìu mến:
"Georgia!"
"Georgia!"
Bột vàng và pháo hoa rơi lả tả xuống vai Georgia, đôi mắt của mọi người phản chiếu ánh sáng rực rỡ đẹp đẽ nhất trên thế giới, anh sững sờ dựa vào lan can, nhìn mọi thứ náo nhiệt, thì thầm nhẹ nhàng: "Con thật sự đáng giá để mọi người làm như vậy sao?"
Cha của anh, vua Cổ La Luân cười lớn đặt tay lên bả vai anh: "Con là thái tử của Cổ La Luân."
"Con sẽ là vị vua dẫn dắt bọn họ đến thời kỳ hoàng kim huy hoàng hơn trong tương lai, hãy bảo vệ và gìn giữ bọn họ."
"Tất nhiên là con xứng đáng rồi!"
"Nhưng nếu như..." Georgia bé nhỏ do dự nắm chặt tay, "Nếu như con làm không tốt thì sao?"
"Không đâu." Nhà vua âu yếm vuốt ve trán của anh, "Con là hoàng tử tốt nhất, cha biết tuy là nhìn con rất lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng thực ra con là một người có trách nhiệm, có lý trí. Con trai ngoan của cha, điều con sợ nhất chính là làm những người đang mong đợi mình thất vọng."
"Một người có nỗi sợ hãi như vậy nhất định sẽ trở thành một vị vua tốt."
"Này." Thấy Georgia vẫn luôn cau mày, nhà vua vụng về vuốt ve giữa mày anh, "Con trai của cha, con còn nhớ rõ câu chuyện cổ tích kia không?"
"Đất nước chúng ta là đất nước vàng được thần ban phước, nếu có một ngày con không làm được, chúng ta vẫn có thể cầu xin thần giúp đỡ."
"Nhưng nếu thần không giúp chúng ta thì sao?" Georgia không giấu được vẻ lo lắng, điều này khiến anh trông có vẻ trưởng thành hơn: "Không ai vô cớ giúp chúng ta cả. Nếu thần giúp chúng ta, chúng ta nhất định sẽ phải trả giá."
"Làm sao có thể?" Nhà vua cười ngây ngô, "Ý nghĩa tồn tại của Thần chính là làm cho những người tin vào Ngài hạnh phúc!"
"Đội trưởng?" Chris nhẹ giọng hỏi, "Anh sao vậy?"
"Hệ thống vừa yêu cầu chúng ta tìm một quyển truyện cổ tích, anh liền dẫn chúng tôi một đường tới đây, anh rất quen thuộc chỗ này à?"
—— Sự tồn tại của dị đoan 0073 là bí mật hàng đầu của cục 3, ngoại trừ Georgia và Lục Dịch Trạm, hầu như không ai biết dị đoan 0073 trông như thế nào.
Georgia nhắm mắt lại, thu hồi suy nghĩ, khi mở mắt ra lại là đội trưởng cục 3 trầm tĩnh uy nghiêm: "Ừ."
"Tôi nhớ nơi này có một quyển truyện cổ tích nhưng lại quên mất vị trí cụ thể rồi, mọi người tản ra tìm những nơi khác đi."
"Vâng! Thưa đội trưởng!"
Các đội viên nghe theo mệnh lệnh, bắt đầu trật tự tìm kiếm toàn bộ cung điện.
Georgia chỉ ngừng lại trong chốc lát rồi đi về phía phòng ngủ của hoàng tử trong cung điện, bước đi vững vàng và trang nghiêm giống như ngày anh trở thành thái tử. Georgia lần lượt đi ngang qua đài cao nơi anh được mọi người cổ vũ, bãi cỏ mà anh học bắn cung, bồn hoa nơi Armand bị ngã, cuối cùng đến phòng ngủ của mình.
Tất cả mọi thứ ở đây vẫn cứng nhắc và tiêu chuẩn như trước, mười ba loại cung tên có những quy cách khác nhau được treo trên tường bằng dây rút, giá sách khổng lồ đối diện chất đầy các loại sách, trong đó có rất nhiều cuốn đã được đọc, bên trong còn có lá cây bằng vàng dùng để đánh dấu sách —— cái này là do cha anh đặc biệt làm cho anh.
Hầu hết những cuốn sách này đều là sách chuyên môn liên quan đến trị nước rất khó hiểu, khi còn nhỏ lần nào đọc anh cũng ngủ quên. Để ép mình đọc nhiều hơn, Georgia đã bí mật giấu một chậu nước đá dưới gầm giường, khi đọc sách mà buồn ngủ, anh lại nhúng chân trần vào chậu nước đá một lúc, dựa vào nhiệt độ thấp để bản thân tỉnh táo, buộc mình phải đọc được nhiều sách hơn.
Sau khi bị Armand phát hiện và mách lẻo với cha, Georgia đã bị cha mình tức giận trừng phạt.
【 Thân thể là gốc trị nước. 】 Cha nghiêm khắc mắng anh, 【Con vội vàng học hỏi một cách thực dụng như vậy, trong hoàn cảnh ổn định thế này lại không giữ được bình tĩnh thì làm sao có thể khiến người khác yên tâm đi theo con?! 】
Khi đó Georgia bị phạt không được đọc sách, tuy quỳ xuống nhận phạt, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại tràn đầy lo lắng không thể khống chế.
——Như thể nếu anh lơi lỏng sự quan tâm của mình đến quốc gia được thần ưu ái này thì nhất định nó sẽ xảy ra chuyện.
Vào thời điểm đó, truyện ngoài lề duy nhất mà Georgia được phép đọc là cuốn truyện cổ tích —— 《 Vương quốc vàng của thần 》.
Cuốn sách này là một cuốn truyện cổ tích nổi tiếng ở Vương quốc Cổ La Luân.
Nhưng Georgia không thích cuốn truyện cổ tích này, anh không muốn đọc nó, nhưng lúc ấy anh vẫn xem qua một lần.
Georgia đi đến đầu giường, anh chậm rãi ngồi xuống chiếc giường phủ đầy bụi vàng, trên tủ đầu giường bên cạnh giường là một bức chân dung gia đình, anh cầm lên lau sạch sẽ. Trong hình là Armand chỉ mới mấy tháng tuổi, anh với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng trong mắt vẫn ẩn ẩn ý cười, cha anh cười có chút ngốc nghếch, và mẹ anh ngồi trên ghế nở nụ cười rạng rỡ.
—— Lúc Armand 4 tuổi mẹ anh qua đời, sau đó cha anh đau lòng, sớm phong cho anh làm thái tử.
Cho nên đây là một trong số ít ảnh chân dung gia đình của họ, đồng thời cũng là bức ảnh anh thích nhất nên vẫn luôn để ở đầu giường. Nhưng thời điểm Cổ La Luân chìm vào biển sâu, anh vội vàng cõng Armand hôn mê chạy thoát nên không kịp đem theo bức ảnh.
Không ngờ rằng sau một thời gian dài cũng gặp lại.
Georgia ngồi lặng lẽ hồi lâu rồi mở gối ra, liền thấy cuốn truyện cổ tích mà anh giấu dưới gối, anh lật sang trang thứ hai:
"Người dân của vương quốc Cổ La Luân cần cù và tốt bụng. Mặc dù đất đai của họ không rộng lớn và màu mỡ, nhưng tất cả mọi người đều sống hạnh phúc dựa vào sự chăm chỉ của mình."
"Đó là thời đại mà tất cả mọi người đều theo đuổi vàng, nhưng Cổ La Luân lại không có mỏ vàng, người dân không có vàng, vì vậy cuối cùng họ dần quen với cuộc sống ổn định nối tiếp từ thế hệ này sang thế hệ khác."
"Mặc dù người dân ở vương quốc Cổ La Luân nghèo khó nhưng họ sống rất hạnh phúc, loại hạnh phúc này đã thu hút sự chú ý của thần, ngài đã đến gặp vua Cổ La Luân, mỉm cười nói: "Các ngươi có muốn giao dịch với ta không?"
"Nhà vua hỏi, thần ơi, chúng tôi là một nước nghèo và không có gì để giao dịch với ngài."
"Thần mỉm cười nói, có chứ."
"—— đó là niềm hạnh phúc của các ngươi."
"Các ngươi trao cho ta hạnh phúc và thống khổ, để đổi lấy cái giá đó, ta sẽ cho các ngươi vô số vô tận mỏ vàng đủ để các ngươi hưởng thụ ngàn năm."
"Nhưng ngàn năm sau, các ngươi sẽ phải trả cho ta thống khổ."
"Nhà vua suy nghĩ hồi lâu, ông triệu tập thần dân hỏi ý kiến mọi người, mọi người đều vui mừng khôn xiết, không ai chán ghét vàng cả, nhất là loại vàng từ trên trời rơi xuống này, mọi người đều đồng ý giao dịch với thần. "
Mộc Kha lật đến trang thứ sáu, tiếp tục nhẹ giọng đọc:
"Vương quốc Cổ La Luân đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất."
"Vùng đất không có vàng ngày nào giờ đây đã trở thành xứ sở của vàng. Nông dân tùy ý đào bới đất đai liền tìm thấy những khối vàng óng ả, ngư dân đánh bắt cá, kéo lưới lên cũng toàn là vàng thô, thậm chí không cần rèn giũa, chẳng mấy chốc, Cổ La Luân đã trở thành quốc gia giàu có nhất thế giới."
"Tuy nhiên, loại của cải này đã thu hút nhiều quốc gia có mưu đồ đen tối đối với Cổ La Luân. Họ muốn phát động chiến tranh để cướp vàng của Cổ La Luân. Trong tình huống tuyệt vọng, vị vua nhanh trí tìm được thần một lần nữa và nói với ngài rằng, thần ơi, xin ngài hãy giấu chúng tôi đi, chỉ cần chừa lại một cửa nhỏ để chúng tôi có thể buôn bán vàng là được."
"Thần đồng ý. Ngài cất giấu Cổ La Luân, và từ đó không ai trên thế giới có thể tìm thấy dấu vết của Cổ La Luân."
"Cứ như vậy, Cổ La Luân sống trong hòa bình và thịnh vượng trong một ngàn năm, và rồi đã đến lúc phải trả giá."
Mộc Kha lật sang trang khác, truyện cổ tích kết thúc.