Màn sương trắng tan biến, mọi thứ trong khán đài lại trở nên rõ ràng.
Thông báo máy móc của hệ thống vang lên:
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Hắc Đào chủ động thoát khỏi trò chơi...]
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu thắng trận đấu đơn, nhận được 1 điểm】
【Trò chơi 《 Tế Tà Thần · nhà thuyền 》 đã kết thúc, xin chúc mừng Đoàn Xiếc Thú Lang Thang thắng trận đấu đơn. 】
Cả khán phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Người dẫn chương trình trên sân khấu hít một hơi thật sâu, anh ta nhìn vẻ mặt đờ đẫn của tất cả khán giả, giơ tay hét lớn: "Bạch Liễu thắng trận!!"
"Anh ấy đã phá vỡ huyền thoại bất bại của Hắc Đào!! Anh ấy trở thành người chơi đầu tiên đánh bại Hắc Đào trong trận đấu đơn!"
Vương Thuấn ngồi trên băng ghế gỗ mơ mơ hồ hồ nhìn số liệu tăng vọt trên giao diện hệ thống, trong thoáng chốc hắn còn nghĩ mình đã đọc nhầm đơn vị đo lường.
Điểm trong Hồ Đánh Cuộc tăng nhanh gấp 400 lần so với lúc bắt đầu trò chơi và tăng gần gấp đôi trong nháy mắt. Độ nổi tiếng của các thành viên khác của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang thì giống như tên lửa vậy, leo nhanh một đường thẳng tiến bảng xếp hạng top 100.
Thứ hạng của Lưu Giai Nghi tăng hai bậc, cuối cùng dừng lại ở vị trí 52.
Thứ hạng của Đường Nhị Đả tăng lên 67.
Mục Tứ Thành trực tiếp lọt thẳng vào top 50, hạng 48.
Thứ hạng của Mộc Kha tăng lên 77.
Còn Bạch Liễu... Vương Thuấn click mở giao diện thống kê mức độ phổ biến của Bạch Liễu mà tay run hết cả lên. Hắn nhìn chằm chằm vào dữ liệu xếp hạng cuối cùng, x4c nhận tới x4c nhận lui đến tận 3 lần rồi xụi lơ gục xuống băng ghế dự bị, thở phào nhẹ nhõm.
Xếp hạng cuối cùng của Bạch Liễu là thứ 6, lọt vào top 10 độ nổi tiếng, là người chơi ngôi sao tuyệt đối.
Chỉ dựa vào một trận đấu duy nhất, tự lăng xê mình trở thành một tuyển thủ ngôi sao để thu hút sự nổi tiếng cho tất cả các thành viên, để tất cả các thành viên đều giành được kim bài miễn tử trước cuộc thi đồng đội, giống hệt như Bạch Liễu đã mong đợi trước đó.
Chỉ là... chỉ là...
"Bạch Liễu!!"
Vừa thông báo kết quả thi đấu xong, đám khán giả ngồi hàng ghế đầu vốn đang sững sờ đột nhiên đứng bật dậy, dù vui hay buồn thì gương mặt bọn họ cũng đều đỏ bừng vì phấn khích, gân xanh trên cổ nổi cuồn cuộn, vung tay lắc lư cuồng nhiệt, gào thét tên người chiến thắng cuối cùng trong trận đấu quá xuất sắc này.
"Bạch Liễu——!!"
"Bạch Liễu!!!"
Khán giả ở hàng ghế sau bị ảnh hưởng của bầu không khí này cũng bắt đầu sôi sục hùa theo la to ầm ĩ, chẳng mấy chốc trong hồ quan sát chỉ còn âm thanh gọi tên Bạch Liễu vang dội tứ phía. Daniel đứng nghênh ngang trên hàng rào, cậu giơ hai tay lên vung vẫy cười phấn khích, hét tên Bạch Liễu cùng với đám khán giả kia, cuối cùng ngay cả người dẫn chương trình cũng gào thét.
"Đây chính là kỳ tích!!" Giọng người dẫn chương trình khàn khàn, "Một huyền thoại mới ra đời! Một tân binh lần đầu tiên tham gia giải đấu đã phá vỡ huyền thoại Hắc Đào bất bại trong thi đấu đơn!"
"Hãy dành những lời chúc chân thành nhất cho người mới dũng cảm này —— và cả điểm của chúng ta nữa, quẩy lên nào quý vị ơi!"
Tiếng vỗ tay vang lên rào rào liên tục trong hồ quan sát, một số người không ngừng la hét tên của Bạch Liễu, bọn họ c0i quần áo trên người rồi ném vào bên trong hồ quan sát, pháo hoa điện tử cũng lóe sáng bập bùng khắp nơi, đây vốn là pháo hoa điện tử do khán giả hứng lên mua để bày tỏ tình yêu với các tuyển thủ.
Mà thường thì người chơi cũng sẽ phản hồi tương tác lại với các fans của mình.
Cách đáp lại tình cảm người hâm mộ cơ bản nhất là nhặt một vài món quần áo của họ rồi ký tên vào đó, sau đó ném ngược lại. Trước đây có kha khá các tuyển thủ ngôi sao thi đấu xuất sắc đều làm như vậy, thế nên đây cũng xem như là một cách làm truyền thống của người chiến thắng.
Vương Thuấn tiến lên, kề vào tai Bạch Liễu giải thích một lượt, Bạch Liễu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn quay đầu liếc nhẹ khán phòng.
Khán giả bị ánh mắt của Bạch Liễu kích động nháy mắt còn gào thét dữ dội hơn, quần áo hoa tươi không ngừng ném vào sân khấu. Đường Nhị Đả còn thấy có cả quần chip, áo dzú, tất ren đủ thứ thập cẩm bị ném loạn xạ như mưa bay thì liền nghiêm túc che lại đôi mắt của Lưu Giai Nghi.
Lưu Giai Nghi đã nhìn thấy hết cả:.....
Vương Thuấn cảm thấy vừa xấu hổ vừa thích thú: "Còn một cách khác, đó là cậu c0i quần áo của mình, ký tên lên đó rồi ném vào khán giả. Có một vài tuyển thủ ngôi sao cũng làm như thế đấy, khán giả sẽ phản ứng kịch liệt hơn và điểm cá cược của chúng ta cũng sẽ tăng nhanh."
Lưu Giai Nghi bị che mắt thản nhiên kể lại, "Hồng Đào rất thích làm như vậy, có lần cô ấy còn cởi cả giày cao gót và tất chân xong ký tên vào rồi ném cho khán giả, tốc độ điểm tăng nhanh gấp 2, 3 lần luôn đấy."
Đường Nhị Đả nghe thế thì lặng lẽ buông tay bịt mắt Lưu Giai Nghi ra.
Mục Tứ Thành cạn lời chửi thề một tiếng: "Vậy xem như bán sắc luôn còn gì?"
"Cách này hiệu quả tốt hơn, cứ chọn cách này đi." Bạch Liễu trầm ngâm sờ sờ cằm, "Đến lúc phát huy giá trị nhan sắc của tôi rồi."
Mục Tứ Thành: "..."
Đm, quên mất là tên này vì tiền thì cái gì cũng đều làm được!
Ba người đàn ông to x4c còn lại bên cạnh đều sững sờ, ánh mắt vi diệu nhìn Bạch Liễu từ trên xuống dưới, Bạch Liễu mặc một chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm nước, quần tây cũng đang nhỏ nước, đi giày da đen bình thường và tất trắng.
Đường Nhị Đả hắng giọng, hiền lành đưa ra lời khuyên: "Đừng miễn cưỡng, bây giờ điểm cũng đang tăng nhanh lắm rồi."
"Trên người anh có gì để cởi đâu." Lưu Giai Nghi trắng trợn chỉ ra, "Muốn moi tiền của họ thì chỉ có nước ném quần áo bó sát ấy, anh chỉ có thể c0i đồ lót..."
Mộc Kha bình tĩnh che miệng Lưu Giai Nghi: "Cá nhân tôi nghĩ tương tác bình thường là được rồi."
"Nếu vậy thì phải cởi 3 món." Vương Thuấn nắm chặt tay ho khan, ánh mắt ngại ngùng nhìn Bạch Liễu trước mặt không biết đặt ở đâu. "... Hay là thôi đi hội trưởng. "
"Hử, ba món à..." Bạch Liễu dừng bước đi tới khán đài, trên mặt mang theo nụ cười kinh doanh quen thuộc, "Ba món vẫn được."
Hắn nói xong thì đưa tay lên kéo dây buộc tóc của chính mình, mái tóc dài ướt sũng nháy mắt xõa xuống vai, Bạch Liễu nhướng mắt nở nụ cười, ném dây buộc tóc vào khán phòng.
"Đây đây đây!!" Người xem tức khắc ùa lên la hét, "Bạch Liễu, em yêu anh, ném bên đây nè!!"
Bạch Liễu rũ mắt xuống, một tay tháo cà vạt áo sơ mi, cắn đứt nắp cây bút dạ mà Vương Thuấn đưa cho hắn, cúi đầu ký tên vào cà vạt, cuộn lại thành một bó nhỏ rồi lại ném bay lên hàng ghế đầu.
"AAAA!!!! Của mị của mị! Mị chụp được rồi!"
Khán giả phấn khích đến nỗi bất chấp tất cả nhào lên giành giựt đồ Bạch Liễu vừa ném.
Mục Tứ Thành chỉ biết trợn mắt nhìn, tinh thần chấn động quá mức rồi.
Sao tên này c0i quần áo thành thục quá vậy?!! Đứt dây thần kinh xấu hổ luôn rồi à?
Bạch Liễu với hai ngón tay vào cổ áo, rút ra một cuộn băng vải rồi lại tiếp tục ném về phía khán đài, xong xuôi hắn bình tĩnh xoay người, mặc kệ đám người điên cuồng phía sau, giống như một game thủ đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Được rồi." Bạch Liễu nghiêng mắt Vương Thuấn, "Bây giờ ai cũng có kim bài miễn tử rồi đúng không?
Vương Thuấn nãy giờ xem cũng choáng váng, nghe hỏi thì mới tỉnh người gật gật đầu: " Hội trưởng, cậu hạng 6 rồi."
"Top 6?!" Mục Tứ Thành kinh hãi gọi, anh ta chỉ vào Bạch Liễu, "Ổng lên top 6 rồi á? Ổng cưỡi tên lửa hay gì?"
"Cũng giống như cưỡi tên lửa vậy." Vương Thuấn không thể nhịn được cười "Độ nổi tiếng của các cậu cũng lọt vào top 100 hết rồi, ngoài ra thì độ nổi tiếng của những người chơi cấp cao cũng bị ảnh hưởng thay đổi khá nhiều đấy."
"Độ nổi tiếng của Hắc Đào giảm rõ nhất, từ top 1 xuống top 2 rồi."
"Có nghĩa là top 2 lúc trước sẽ lên top 1 à?" Mộc Kha cau mày, "Tôi nhớ hình như top 2 độ nổi tiếng lúc đầu là..."
Vương Thuấn cười khổ, hắn dịch người sang một bên nhìn người bên Danh Sách Sát Thủ đối diện đang cười tủm tỉm nhìn mình, ánh mắt bất lực: "Ừm, hiện giờ top 1 độ nổi tiếng là Thẩm Phán Nghịch Thần, Chiến Thuật Gia số 1 trong trò chơi."
"Cũng là đối tượng quan trọng mà các cậu cần phải chú ý trong trận đấu đội kế tiếp."
Sau một hồi vui đùa ngắn ngủi, khán giả đã dịu đi dưới sự điều tiết nhiệt độ của của người dẫn chương trình, anh ta hét lên: "Bây giờ, mời Chiến Thuật Gia của hai bên tiến lên bắt tay, khởi động cho trận đấu đôi và đưa ra danh sách thi đấu cho trận tiếp theo ạ. "
Bạch Liễu đang bị một đám đội viên băng bó, nghe vậy liền giơ tay ngăn cản động tác của bọn họ, đứng dậy bước về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh.
Nghịch Thần đã cởi áo khoác trên vai, anh nhìn Bạch Liễu, bước từng bước đi về phía bên này.
Cả hai gặp nhau ngay giữa màn hình lớn.
Nghịch Thần duỗi tay ra đầu tiên, trên mặt mang theo ý cười, chân thành hỏi: "Bị thương thế nào?"
"Tôi cũng muốn hỏi cậu câu này." Bạch Liễu đảo mắt qua vai phải Nghịch Thần, "Nếu không chịu được thì nhận thua đi."
"Tôi không ngại đâu."
Nghịch Thần gãi đầu cười ha ha: "Cậu đang nói nhảm với tôi đấy à?"
"Không." Giọng điệu Bạch Liễu đều đều, hắn vươn tay nắm lấy tay Nghịch Thần, "Chỉ là đề nghị thành khẩn thôi."
"Chuyện Hắc Đào giải quyết xong rồi. Dựa theo trạng thái của anh ấy thì trong thời gian ngắn sắp tới sẽ không thi đấu được. Tuy rằng Bách Dật và Bách Gia Mộc có ưu thế đấu đôi nhưng nếu cứ giằng co với chúng tôi thì hai người đó cũng tiêu hao ít nhiều, dù thua hay thắng thì cũng uổng phí hai tấm kim bài miễn tử, cứ như thế thì đội của các cậu sẽ có 3 lỗ hổng."
"Vả lại Chiến Thuật Gia lại đang bị thương nặng, đối với tôi thì tổng cộng có 4 lỗ hổng."
Bạch Liễu nhướng mi: "Cậu hoàn toàn không hề có ưu thế khi đấu đội với chúng tôi, thậm chí có thể nói là bất lợi."
Nụ cười trên mặt Nghịch Thần hơi trầm xuống, anh thở dài bất lực nói: "Ừm, cậu nói không sai."
"Bạch Liễu, đúng là đối đầu với cậu không thể phân tâm chút nào mà."
"Vậy bỏ cuộc không?" Bạch Liễu nhìn thẳng Nghịch Thần.
Nghịch Thần nhìn Bạch Liễu, ánh mắt thật sâu, anh chậm rãi thở ra: "Tôi nghĩ cậu đã biết đáp án rồi chứ."
Nói rồi từ từ đưa tay lên.
Người dẫn chương trình chú ý đến hành động Nghịch Thần, anh ta mở kết giới không gian giao tiếp giữa Chiến Thuật Gia của hai bên: "Xin hỏi tuyển thủ Nghịch Thần, anh muốn phát biểu gì với khán giả ạ?"
"Ừ." Nghịch Thần ngẩng mặt lên cười, có chút ngại ngùng, "Là thế này, bên Danh Sát Sát Thủ chúng tôi không có đội viên thi đấu đội, cho nên chúng tôi bỏ trận đấu đôi."
"Trực tiếp chuyển sang thi đấu đội."
- -----oOo------