"Ta ban cho tạo vật tên Tawil này tất cả những phẩm chất mà ta cho rằng sẽ mang đến cho nó linh hồn, sau đó biến nó thành một vị thần và đưa nó vào tất cả các dòng thế giới đi qua cánh cửa, hy vọng con người ở đó có thể khiến nó cảm nhận được tình yêu, từ đó sinh ra linh hồn."
Bạch Lục thong thả ngước mắt lên, ông ta thở dài tiếc nuối:
"Nhưng dù có trải qua bao nhiêu dòng thế giới thì nó cũng giống như một pho tượng băng lạnh lẽo, một tấm gương vỡ nát không có giá trị, ngồi trên thần tọa thờ ơ nhìn xuống những phàm nhân cúi đầu trước nó, ban tặng cho bọn họ ngoại vật để đổi lấy lòng tín ngưỡng, thế nhưng nó chẳng mảy may cảm nhận được cảm xúc của con người."
"Ta nhận ra rằng phương pháp này không khả thi, vì vậy ta đã triệu hồi nó trở lại."
"Ta hỏi nó." Bạch Lục rũ mắt xuống, nâng cằm Tawil lên, nhẹ nhàng hỏi Tawil đang say ngủ, "Vì sao mi không muốn trở thành Tà Thần?"
"Vì sao mi không cảm nhận được tình yêu, niềm đau và trở thành người gác cổng có linh hồn?"
Bàn tay đeo găng của Bạch Lục vuốt v3 đôi mắt nhắm nghiền của Tawil, giọng điệu của ông ta rất mực dịu dàng: "Rồi ta nhận được một câu trả lời rất thú vị."
"Nó nhìn ta bằng đôi mắt đen tuyền đó và nói, nó cảm thấy con người như thế này là ổn rồi, không cần đến sự tồn tại của các vị thần và cánh cổng nữa."
"Trong mắt Tawil, nhân loại trong vũ trụ này cứ sưởi ấm cho nhau, yêu thương và đau khổ đan xen nhau như thế này là đủ rồi."
"Nó không hiểu tại sao phải cần thần tồn tại, cần thần canh giữ cánh cửa, thần có quyền quyết định ban cho nhân loại thứ này hay thứ kia, những thứ đó không làm cho thế giới tốt đẹp hơn chút nào, ngược lại càng khiến bọn họ khốn khổ hơn."
Bạch Lục ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu mỉm cười: "Ta nói cho nó, không phải thần muốn tồn tại, mà là thần vốn dĩ đã tồn tại, nếu không phải mi thì cũng sẽ là người khác."
"Nó không thể hiểu được, hỏi ta, trên thế giới này không tồn tại dòng thế giới dành cho thần sao?"
"Ta trả lời nó, không có."
"Thành thật mà nói, Tawil làm ta khá thất vọng." Bạch Lục từ từ lùi lại, ông ta khẽ đưa tay lên, sợi tơ quấn quanh Tawil nâng y lên như một con rối, "Bởi vì dù cho ta giảng giải đạo lý cho nó như thế nào, dạy dỗ nó để trở thành Tà Thần như thế nào đi nữa thì nó cũng đều không hiểu được và cũng không làm được."
"Nó chỉ có một sự hiểu biết ngu dốt và ngây thơ về con người."
"Ta ban cho nó sức mạnh thần thánh nhiều như thế, nhưng nó lại ngu ngốc tiêu hao sức mạnh của chính mình từng chút một trong quá trình thực hiện nguyện vọng của loài người."
Bạch Lục nhìn Tawil đang bị sợi tơ nâng lên với vẻ thương hại: "Ta vốn dĩ tưởng rằng Tawil cho tặng miễn phí như vậy sẽ khiến những con người đó yêu quý y hơn, nhưng không, thứ mà y nhận được luôn là những đòi hỏi tham lam hơn."
"Là một vị thần, dù đã trả giá cho loài người bao nhiêu thì thứ mà Tawil nhận lại của loài người vẫn luôn chỉ là dục v0ng, dục v0ng vô tận."
"Ta cảm thấy quá phiền chán, và sau khi chút kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại dành cho tạo vật mà mình yêu thích đã không còn, ta đã trục xuất y."
"Nếu con người không thể khiến mi học được 【 tình yêu 】, ta sẽ khiến con người làm mi 【 đau đớn 】."
Bạch Lục rũ mắt xuống, ông ta nới lỏng sợi tơ treo Tawil trên tay, trong nháy mắt đó Tawil rơi vào trong vũ trụ tối tăm vô tận.
Nhưng sau đó tay ông ta lại b4n ra một sợi tơ, Tawil lại bị treo lên.
Bạch Lục cười tủm tỉm, ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu đối diện bức tường nước: "Đừng căng thẳng như thế, ta sẽ không thật sự buông tay đâu."
"Y là lợi thế duy nhất mà ta có thể dùng để trò chuyện trực diện với cậu, ta không dám tùy ý vứt bỏ, nếu không thì biết làm cách nào để cậu thành thật ngồi im nghe ta nói bây giờ."
Thái độ của Bạch Lục đối với Tawil rõ ràng là một kiểu thái độ đối với thú bông, ông ta thản nhiên đùa bỡn Tawil, và cũng đang đùa bỡn với Bạch Liễu.
Bạch Liễu nắm chặt tay cầm ghế, nhìn chằm chằm Bạch Lục: "Vậy ông đã làm gì anh ấy?"
"Ta đặt một phần 【 cánh cửa 】lên mắt Tawil." Bạch Lục nhấp nháy sợi tơ trong tay, Tawil cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra.
Tawil trôi lơ lửng trong vũ trụ, đôi mắt khẽ mở, đó là một đôi mắt màu xanh bạc rạng rỡ, như thể phản chiếu toàn bộ thiên hà lưu chuyển và ánh sáng rực rỡ của vũ trụ phía sau, nhưng không hề có chút cảm xúc nào, chỉ phản ánh mọi sự vật trên thế giới một cách đơn giản và hờ hững, giống như một mảnh thủy tinh được gia công hoàn hảo nhưng hoàn toàn trống rỗng phản chiếu những thứ đằng sau nó.
Trong đôi mắt đó không hề có chút cảm xúc, cũng chẳng có linh hồn.
"Khi con người nhìn vào mắt Tawil, họ có thể nhìn thấy vực sâu vũ trụ ở phía bên kia 【 cánh cửa 】, nơi vô số dòng thế giới điên cuồng đang điên cuồng cấu xé, dục v0ng của chúng sẽ phản chiếu vào đôi mắt của những người này, khiến họ cũng chìm đắm vào cơn điên loạn như bên kia cánh cửa."
Bạch Lục nhìn Bạch Liễu, ông ta nhẹ nhàng giải thích: "Rồi chẳng mấy chốc, bọn họ sẽ cực kỳ căm ghét người gác cổng vừa có thể hoàn thành tâm nguyện, vừa có thể kiềm chế dục v0ng của mình."
"Vì vậy, họ sẽ làm thương tổn người mang cánh cửa này, chủ sở hữu của đôi mắt này, cho đến khi dục v0ng của họ được thỏa mãn."
Bạch Lục nhếch khóe miệng: "—— cho đến khi lũ quái vật vực thẳm ở bên kia cánh cửa lợi dụng sự tàn khuyết của Tawil để chui qua khe cửa trên mắt Tawil đến bên này cánh cửa thành công, trở thành dị đoan trong miệng của những người đó."
"Lũ quái vật đó không phải do Tạ Tháp gây ra." Bạch Liễu bình tĩnh hỏi, "Chính dục v0ng của những người đó đã phá hủy cánh cửa trong mắt Tạ Tháp, cho phép lũ quái vật đi qua cánh cửa và đến đây, nhưng ông lại ám thị Tạ Tháp, khiến anh ấy cảm thấy rằng đó là lỗi của mình, và khiến những người xung quanh cũng cảm thấy đó là lỗi của anh ấy, vì vậy bọn họ càng căm hận anh ấy, làm cho anh ấy đau khổ hơn, phải không?"
"Bingo." Bạch Lục cười rộ lên, "Đúng vậy."
Bạch Lục nhún vai, tiếc nuối thở dài: "Thật ra chuyện đã đến lúc bi thảm như thế này rồi, bản thân ta cũng cảm thấy mình có chỗ chưa làm tốt lắm."
"Ta vốn hy vọng Tawil vì yêu mà có linh hồn nên mới tạc nó thành vị thần không hề có tính công kích, nhưng mục đích cuối cùng của ta vẫn là hi vọng nó có thể gi3t gi3t ta, nhưng với loại tính cách đó, cho dù Tawil đã bị ta hành hạ đến mức hủy diệt cũng không thể chủ động tấn công người sáng tạo ra nó."
"Vì vậy, ta đã thay đổi chiến lược của mình."
Bạch Lục mỉm cười: "Ta đã làm sạch trí nhớ của nó và nói với nó rằng, mi vốn là Tà Thần và người gác cổng, còn 【 ta 】 chỉ là một con người tham lam đã cướp đi thần vị của mi."
"Nếu mi muốn duy trì trật tự của vũ trụ và sự toàn vẹn của cánh cổng, mi phải giết kẻ tham lam nhất trên thế giới muốn phá hủy sự tồn tại của mi, đó là 【 ta 】."
"Thế rồi ta trục xuất Tawil vào 658 dòng thế giới tiếp theo, đồng thời cũng thả phóng hợp chất diễn sinh của ta vào những thế giới đó, ta hướng dẫn, ám chỉ, thao túng nhóm hợp chất diễn sinh của ta, thì thầm vào tai chúng trong những giấc mơ —— chỉ cần gi3t gi3t Tawil, các ngươi sẽ đạt được thứ giá trị nhất trên thế giới này."
"Ta biết ta là vị thần như thế nào, vì vậy ta cũng biết những tạo vật của ta sẽ như thế nào và chúng sẽ làm gì —— chúng không thể cưỡng lại sự cám dỗ như vậy."
Bạch Lục nhướng mi, đôi mắt nhìn Bạch Liễu lập tức chuyển sang màu xanh bạc:
"—— Bởi vì chúng, cũng như ta, là tập hợp những dục v0ng lớn nhất của hai vũ trụ ở hai bên cánh cửa."
"Ta cứ nghĩ rằng Tawil sẽ nổi dậy chống lại ta để bảo vệ cánh cửa, duy trì chân lý và trật tự, nhưng mọi chuyện vẫn không xảy ra."
"Nó vẫn giống hệt như vị thần trong vô số dòng thế giới trước đó, để mặc cho ta cùng loài người tàn sát, ngược đãi, cắt xẻo nó. Ngay lúc đó, ta mới hiểu ra được, nó thực hiện dục v0ng của con người không phải vì thương hại con người."
"Nó ngây thơ trong sáng và thờ ơ hờ hững, nó chưa bao giờ buồn để mắt đến ta và nhân loại, trong mắt của nó không hề tồn tại bất kỳ dục v0ng nào như chúng ta —— ngay cả khi 【 ta 】khiến cho kẻ thù nó gi3t gi3t và chiếm đi thần vị của nó trong dòng thế giới 657, nó vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhưng rất nghiêm túc đọc sách, chẳng buồn quay đầu lại một lần."
"Bởi vì nó cảm thấy sách thú vị hơn con người."
"Sau đó, ngay cả khi 【 ta 】khiến kẻ thù của nó tra tấn nó dã man hơn, thậm chí đày ải nó vào trò chơi, nó vẫn không hề có cảm xúc với ta, yêu, ghét, hận thù, không có gì cả."
"Bởi vì nó không có dục v0ng đối với ta và tất cả những người khác."
"Điều oái ăm chính là." Bạch Lục khẽ cười một tiếng, "Tại thời điểm ấy, nó chỉ là một tạo vật của ta, ấy vậy mà nó còn không giống con người, ngạo mạn còn hơn cả ta."
"Khi ta chuẩn bị từ bỏ tạo vật này ở dòng thế giới 658, thì có hai điều kỳ diệu đã xảy ra."
Bạch Lục nhìn Bạch Liễu đối diện bức tường nước, nụ cười trên mặt càng sâu: "Điều đầu tiên là hợp chất diễn sinh của ta đã vượt ngoài tầm kiểm soát của ta."
"Ta không có cách nào tiến vào giấc mộng của hắn, tiếp xúc hắn, xúi giục hắn, ám chỉ hắn, đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra. Hợp chất diễn sinh này giống như một đứa trẻ con người hoàn toàn bình thường lớn lên một mình trong thế giới này."
"Điều ngạc nhiên hơn nữa là khi ta quan sát hắn, phát hiện hắn ấy vậy mà có thể sinh tồn trong một môi trường cực kỳ bài xích hắn."
"Trong giai đoạn thời thơ ấu, con người thường rất dễ tự tử khi không có đồng loại, hoặc bị tất cả đồng loại bài xích. Nói nôm na là bọn họ sẽ tự tử khi không nhận được tình yêu của đồng loại. Nhưng điều thú vị là hắn đã sống sót mà không cần bất kỳ con người nào chấp nhận hắn ta."
Sắc mặt Bạch Liễu càng lúc càng lạnh lùng.
Bạch Lục vờ đi như không thấy, cười tủm tỉm nói tiếp: "Hợp chất diễn sinh trẻ con đó không chỉ còn sống, mà dưới sự ghê tởm và chán ghét của đồng loại mình, hắn còn nhận Tawil, một tạo vật không hề có khả năng sinh ra tình cảm bị ta thả nhầm xuống gần hắn là đồng loại."
"—— Nhận thức sai lầm này chỉ vì cả hai người bọn họ đều ở trong trạng thái bị cô lập giống nhau mà thôi."
"Mà nhận thức lệch lạc này khiến hợp chất diễn sinh nảy sinh tình cảm với kẻ thù định mệnh của mình, một tạo vật không hề đặt hắn vào mắt."
"Cả ngày lẫn đêm hắn đều quanh quẩn lang thang xung quanh người duy nhất hắn nghĩ là đồng loại, cho rằng mình đã ngụy trang rất tốt để quan sát Tawil. Còn giả vờ vô tình chia phần thức ăn ít ỏi cho đồng loại duy nhất của mình để đối phương không bị chết đói, lại lén lút giấu những cuốn sách mà hắn thích đọc ở nơi mà Tawil thường mượn sách."
"Tiếp đó, điều đáng kinh ngạc hơn đã xảy ra."
Bạch Lục nở nụ cười vui vẻ: "Hợp chất diễn sinh này đã sinh ra linh hồn hoàn toàn dựa vào cảm xúc sinh ra từ sự hiểu lầm của chính mình chứ không hề nhận được bất kỳ phản ứng tình cảm nào từ Tawil."
"Đây là lần đầu tiên ta thấy con người không được yêu thương mà vẫn sinh ra linh hồn."
Biểu cảm cuối cùng trên mặt Bạch Liễu hoàn toàn biến mất.
- -----oOo------