Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 322



Tin tức về một đội thắng 41 trận liên tiếp mà không hề bước vào thi đấu chính thức trong ngày khởi động mùa giải đã bùng nổ lan truyền khắp nơi trong trò chơi.

Đâu đâu cũng nghe thấy chuyện này, ngay cả khán giả xem thi đấu giữa mùa giải ở hồ quan sát cũng bàn tán xôn xao.

"Không thể tưởng tượng nổi!" Có khán giả lắp bắp, "Cái đứa bốc thăm có vận may kiểu gì vậy?"

Khán giả bên cạnh phổ cập thông tin cho hắn: "Là một người mới có giá trị may mắn 100."

Người kia kinh ngạc: "Giá trị may mắn là 100?! Sao công hội lớn lại không mời chào người mới này?!"

Khán giả bên cạnh lắc đầu: "Công hội lớn nắm giữ cũng vô dụng, vào giữa mùa giải thì đội nào cũng phải thi đấu, không phụ thuộc ngẫu nhiên cũng không có chuyện bốc thăm phân đội."

"Mà ông nghĩ xem, cái loại may mắn kiểu này có tác dụng gì ở vòng loại trực tiếp thảm khốc như địa ngục kia chứ?"

Người kia chẹp miệng: "Ờ đúng, nhưng giá trị may mắn thực sự quá hữu ích trong giai đoạn tiền mùa giải."

"Chỉ có may mắn thì cũng vô dụng." Khán giả bên cạnh cong môi, "Tôi nghĩ cái đội này chỉ là một đám rác rưởi lợi dụng vài trò mèo để bốc thăm nháo nhào ở tiền mùa giải thôi, nháo được đến đâu chứ."

"Đợi giai đoạn sau bốc thăm hết mấy đội cùi bắp rồi thì bọn họ vẫn phải đối đầu với các đội mạnh, đến lúc đó lại quỳ gối xin người ta tha cho."

Người kia do dự: "Nhưng tôi cảm thấy thực lực của bọn họ cũng được mà, tôi muốn đánh cược thử xem thế nào."

Khán giả bên cạnh khinh thường bình luận: "Cái đội Đoàn Xiếc Thú Lang Thang này á hả, tôi méo thấy chỗ nào được hết, dù sao tôi cũng méo đặt cược vào đội này đâu."

"Đánh cược cho đội này không bằng đánh cuộc vào công hội lớn." Khán giả bên cạnh ngẩng đầu lên, hào hứng xem trận chiến của chiến đội tr3n màn hình lớn. "Đây mới là trận chiến đẫm máu đỉnh cao."

Chiếc mặt nạ hề tr3n màn hình bị máu bắn tung tóe, cậu ta cười hì hì điên loạn, giơ khẩu súng bắn tỉa màu xanh lá cây lên, nhắm vào người đối diện bóp cò.

【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Daniel đã giành chiến thắng trong trò chơi đơn, hiệp hội Thợ Săn Hươu nhận được 1 điểm. 】

Toàn bộ khán đài im lặng trong hai giây, ngay sau đó những tiếng reo hò chói tai gần như lật úp màn hình TV.

"tên hề ——!!"

"tên hề ——!!"

Daniel tr3n người bê bết máu đăng xuất khỏi màn hình TV, máu tr3n người rơi xuống từng giọt, lớp vỏ mặt nạ giấy bị máu làm cho mềm nhũn bị cậu ta thản nhiên cởi ra vứt sang một bên.

Sau đó Daniel đột nhiên dừng lại, xoay người, nở một nụ cười nhếch mép đạo đức giả chuẩn mực, cúi đầu lễ phép với mọi người, sau đó cởi mũ vẫy tay:

"Tôi là tên hề, xin các vị hãy ủng hộ tôi."

Đôi mắt màu xanh táo của cậu ta cong lên theo nụ cười: "Nếu không thì kẻ chết trong TV kia sẽ là kết cục của các vị."

Trong TV, đối thủ của Daniel đang nằm tr3n vũng máu chết không nhắm mắt, khuôn mặt méo mó vì nỗi đau hủy diệt linh hồn, toàn thân lỗ chỗ những lỗ đạn do súng bắn trúng.

Hắn đã bị Daniel tra trấn đến chết.

Nói xong, Daniel không quan tâm khán giả cổ vũ thế nào, cậu ta thản nhiên vẫy tay: "Ciao ~ (Tạm biệt bằng tiếng Ý)"

Sau đó bước xuống sân khấu.

Người khán giả nãy giờ đang bàn luận về Bạch Liễu nuốt một ngụm nước bọt: "Cảm giác... đáng sợ quá, tên hề, tôi vẫn thích cách chơi nhẹ nhàng như kiểu chiến thuật rút thăm trúng thưởng của Bạch Liễu Đoàn Xiếc Thú Lang Thang hơn, tôi nghĩ nó thú vị mà."

"Ông thì biết cái gì!" Khán giả bên cạnh kích động, sốt ruột phản bác lại, "Giết người đẫm máu kiểu này, máu me bắn lên nhìn mới sướng! Tên hề có đáng sợ đến đâu cũng có giết ông đâu! Nhìn hắn giết người khác k1ch thích không thể tưởng!"

"Bạch Liễu chỉ là một thằng yếu ớt hèn nhát cơ hội thôi." Khán giả bên cạnh bình luận đầy phẫn nộ, "Sớm muộn gì cũng chết trong tay kẻ mạnh, tôi ghét nhất là loại người này, đợi hắn chết, tôi sẽ đặt cược cho đối thủ của hắn."

Daniel cả người bê bết máu đang bước xuống đột nhiên dừng lại, quay ngoắt đầu, lao tới trước mặt khán giả vừa bình luận về Bạch Liễu nhanh như chớp.

Daniel lấy cây súng bắn tỉa màu xanh lá cây nhắm vào người khán giả đó, nở nụ cười rạng rỡ: "Vừa rồi hình như tôi nghe ngài nói xấu Bạch Liễu."

Khẩu súng bắn tỉa hình loa kèn áp sát vào đầu khán giả, Daniel mở to đôi mắt màu xanh lá cây, từ từ hạ thấp người: "Nhưng tôi không nghe rõ lắm, ngài có thể lặp lại lần nữa được không?"

Khán giả này choáng váng hết cả người, hắn nhìn khẩu súng nhắm vào mình thì run như cầy sấy ——  thứ này sẽ phá hủy linh hồn của một người!

"Tôi, tôi bảo Bạch Liễu đang đầu cơ trục lợi, hắn là một kẻ hèn nhát, còn cậu rất lợi hại." Người này run rẩy giơ lên ngón cái với tên hề.

Nụ cười tr3n mặt Daniel phút chốc biến mất hoàn toàn, cậu ta lạnh lùng nhìn người khán giả: "Tôi ghét nhất là nghe ai đó nói Bạch Liễu không tốt."

"Anh ấy là người tốt nhất."

Daniel không chút do dự bóp cò.

"Pằng pằng pằng pằng ——!"

Khán giả ôm đầu hét lên thảm thiết,  suýt chút nữa là tè ra quần, co người xuống đáy ghế, chờ sau khi tiếng súng chấm dứt, người khán giả vẫn còn sống mới giật mình nhận ra đây là đại sảnh trung tâm, tên hề không thể tấn công hắn.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, sát khí mạnh mẽ của tên hề khiến hắn cảm thấy mình thực sự sắp bị gi3t ch3t.

Daniel buồn bã nhìn cây súng không thể tấn công khán giả: "Tôi quên mất là không thể giết người trong đại sảnh trung tâm."

Khán giả giơ tay lên, khóc thét đến khản cả cổ: "Tôi không nói về Bạch Liễu nữa! Tôi không dám nữa đâu! Tôi đặt cược vào Bạch Liễu! Tôi dồn hết điểm cho hắn! Hắn là tốt nhất! Tốt nhất!"

Daniel chuyển ánh mắt từ khẩu súng sang khuôn mặt đầm đìa nước mắt của khán giả, mỉm cười tiếc nuối nhún vai: "Nhưng mi không phải là người tốt nhất."

"Muốn đặt cược cho Bạch Liễu?" Daniel cầm súng nâng mặt người khán giả lên, tỏ ra cực kỳ chán ghét, "Mi cũng xứng?

"Bạch Liễu không cần một tín đồ thấp kém như mi."

Daniel đặt súng và chắp hai tay sau lưng, ngoan ngoãn nhu thuận nhưng lại đầy vẻ khinh thường: "Có thể mời ngài vào trò chơi để cho tôi giết ngài không?"

Người khán giả sợ đến sắp ngất xỉu, bất lực nhìn xung quanh tìm người cầu cứu.

Nhưng khán giả xung quanh đã sớm lui ra xa, không ai dám lại gần.

"Hề." Sầm Bất Minh hội trưởng Thợ Săn Hươu bước lên, anh ta hờ hững liếc nhìn người khán giả, rồi nhìn Daniel, "Sắp đánh đôi rồi, đừng phá rối nữa."

Khán giả này nhìn Sầm Bất Minh cảm động rơm rớm nước mắt.

Daniel lại không rời mắt khỏi người khán giả đó: "Tôi đâu có đấu đôi nhỉ? Tôi tranh thủ trở về trước khi đánh đội là được."

"Giết hắn xong tôi sẽ trở về." Daniel quay đầu nhìn Sầm Bất Minh cười hì hì, "Nhanh thôi."

Người khán giả thất thần ngã quỵ tr3n mặt đất.

Vương Thuấn nhìn những người khác trong phòng nghỉ: "Nhờ có Đỗ Tam Anh nên chúng ta sẽ thoải mái hơn trong giai đoạn tiền mùa giải."

"Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta buông lỏng cảnh giác, các cậu cần phải chú ý đến tình hình giữa mùa giải nữa."

Vương Thuấn nhấn vào hệ thống giao diện, một biểu đồ tròn hiển thị lịch đấu nhảy ra ở mặt tr3n giao diện.

"Thi đấu giữa mùa giải không giống thi đấu ngẫu nhiên và dựa vào điểm như trước mùa giải, tổng cộng có 496 trận, mỗi ngày 16 trận thi đấu trong tổng số 31 ngày, tức là tròn một tháng sẽ kết thúc. "

"Theo thông lệ của những năm trước thì trận đấu giữa mùa giải sẽ kết thúc cùng thời điểm với tiền mùa giải, hoặc sớm hơn một chút."

Vương Thuấn tiếp tục nhấp vào giao diện điều khiển, tr3n đó xuất hiện một bảng xếp hạng:

"Trong giai đoạn giữa mùa giải, các cậu nên tập trung chú ý xếp hạng mức độ được yêu thích, đa số những người chơi nổi tiếng đều tập trung ở trận đấu giữa mùa giải."

"Đây là bảng xếp hạng gồm 300 tuyển thủ được yêu thích nhất ở thời điểm hiện tại, nhưng mọi người chú ý nhé, phải ở trong top 100 được yêu thích trước khi giải đấu tiếp theo bắt đầu mới nhận được kim bài miễn tử."

Vương Thuấn nhìn cả nhóm, "Sở dĩ tôi cho các cậu xem danh sách ba trăm người đứng đầu là bởi vì trong đội ngũ chúng ta có hai người nằm trong danh sách đó."

"Lưu Giai Nghi, thứ hạng nổi tiếng là 267."

"Bạch Liễu, thứ hạng nổi tiếng là 248."

"Nhân tiện, vì màn bốc thăm quá bắt mắt của Đỗ Tam Anh hôm nay." Vương Thuấn bấm vào giao diện điều khiển, "Cậu ấy đã được rất nhiều người chú ý, thứ hạng đã tăng lên 351."

Đỗ Tam Anh kinh ngạc aiss một tiếng, chỉ vào mũi mình: "Tôi á?"

Mục Tứ Thành tức giận đập bàn: "Đậu má, Đỗ Tam Anh vậy mà cũng có tên trong danh sách, sao tôi không có chứ!"

Vương Thuấn dở khóc dở cười giải thích: " Mục Thần, Đường Nhị Đả và Mộc Kha xếp hạng thấp hơn bởi vì ba người đều không tương tác nhiều với công chúng, cũng không giao lưu trò chuyện thường xuyên với họ, nhất là sau khi vào Hồ Trò Chơi thì biến mất tăm mất tích."

"Không ít khán giả nghĩ là các cậu đã chết rồi."

Mục Tứ Thành: "... Tiếc quá ha, tôi vẫn còn sống nhăn răng đây!"

Đường Nhị Đả xấu hổ khụ khụ một tiếng.

Mộc Kha lại rất thản nhiên, thân phận kỹ năng của cậu là sát thủ, công khai quá mức cũng không phải là chuyện tốt.

"Trong thời gian giải đấu, bất kỳ trận đấu nào cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến thứ hạng." Vương Thuấn nhìn giao diện điều khiển, "Thứ hạng hôm nay dao động rất nhiều, ngoài Đỗ Tam Anh còn có hai người mới."

"Một người là Armand của Bình Minh Vàng, tăng từ 681 lên 302 sau khi biểu hiện xuất sắc ở một trận đấu đơn."

Vương Thuấn nhìn Bạch Liễu: "Còn một người là tên hề của Thợ Săn Hươu, hôm nay cấp bậc của cậu ta tăng từ 549 lên 203, sau đó giảm xuống 321."

"Ở đây tôi sẽ tập trung vào tên hề này, cậu tăng thứ hạng là do màn trình diễn xuất sắc trong trận đấu đơn và phong cách cá nhân tàn bạo của mình, cả hai điều đó đã giúp cậu ta thu hút sự chú ý của nhiều khán giả."

Vương Thuấn nhấp vào giao diện điều khiển, hình ảnh một người đàn ông đã chết có khuôn mặt méo mó hiện ra.

"Đây là dáng vẻ của đối thủ chết trong tay tên hề, cái chết rất kinh người."

"Nhưng đây cũng không phải là điểm chính." Vẻ mặt của Vương Thuấn nghiêm trọng. "Giết đối thủ là một hành động tương đối phổ biến trong giải đấu, nó mang lại cho khán giả cảm giác chấn động mạnh, không đến nỗi khiến cậu ta giảm thứ tự xếp hạng."

"Lý do khiến tên hề này tụt hạng là vì cậu ta đã rời sân và gi3t ch3t một khán giả khi Thợ Săn Hươu đang tiến hành đấu đôi."

Vương Thuấn nhấp vào giao diện điều khiển, tr3n đó hiện ra một bức ảnh của một người chơi bị đập đầu nát bấy.

"Đây là bộ dáng khán giả bị cậu ta hành hạ đến chết."

"Lúc cậu ta hành hạ và gi3t ch3t khán giả này thì vẫn còn mở TV nhỏ, đoạn phim này trực tiếp phát sóng cho tất cả mọi người xem nên thứ hạng của cậu ta bị sụt giảm là vậy."

Vương Thuấn giọng điệu căng thẳng: "Hiện tại vẫn chưa rõ tại sao cậu ta lại giết khán giả, nhưng tôi nghe nói tên hề dùng một loại đạo cụ nào đó buộc khán giả đăng nhập vào trò chơi, sau đó theo sau anh ta và gi3t ch3t đối phương rồi vượt cửa ra ngoài."

"Sau khi giết người xong, tên hề còn thuận lợi bắt kịp trận đấu đội của Thợ Săn Hươu."

Vương Thuấn nghiêm mặt: "Tóm lại, các cậu nên để ý người mới này, đây là một người mới rất, rất nguy hiểm."

"Cái kia..." Đỗ Tam Anh yếu ớt giơ tay lên, "Thứ hạng của tên hề hình như đang tăng lên."

Vương Thuấn sửng sốt một chút, sau đó quay đầu đột nhiên nhìn về phía bảng xếp hạng, thứ tự tên hề leo từ 321 lên hơn 200 trong chốc lát.

Mục Tứ Thành sửng sốt: "Sao lại tăng nhanh vậy?!"

"Thứ hạng trong giải đấu tăng mạnh như vậy hẳn là do thi đấu." Vương Thuấn nhanh chóng mở diễn đàn xem lướt qua, "Thợ Săn Hươu thua trận đôi nên phải đấu đội, lúc nãy khi tôi thống kê thứ tự thì bọn họ đấu đội vẫn chưa kết thúc."

"Bây giờ thứ hạng của tên hề tăng lên chỉ có thể chứng minh một điều."

Bạch Liễu nhẹ giọng nói: "Cậu ta lại thắng rồi phải không?"

Vương Thuấn hít một hơi thật sâu: "Đúng vậy, không chỉ thắng thường mà chắc còn đoạt được MVP của đấu đội, nếu không thì thứ tự không tăng nhanh như vậy."

Mục Tứ Thành nhìn chằm chằm bảng xếp hạng mức độ nổi tiếng của Vương Thuấn một hồi, sau đó do dự vỗ vai Bạch Liễu: "Bạch Liễu, có phải tôi nhìn nhầm hay không..."

"Hình như thứ tự xếp hạng của anh cũng đang tăng lên cùng lúc với tên hề thì phải?"

Hồ quan sát thi đấu giữa mùa giải.

【 hệ thống nhắc nhở: Hiệp hội Thợ Săn Hươu thắng cuộc thi đồng đội, tích lũy được 8 điểm】

【 hệ thống nhắc nhở: Hiệp hội Thợ Săn Hươu thắng một trận đơn và một trận đồng đội trong vòng này, tổng số điểm là 9】

Những tin tức về chiến thắng luôn khiến khán giả phát cuồng, nhất là khi có một chú ngựa đen mới xuất hiện trong trò chơi.

Nhưng trận thắng đầu tiên của Daniel lần này lại khác hoàn toàn.

Khán giả nhìn tên hề với vẻ sợ hãi và cuồng tín, muốn gào thét hào hứng vì người mới thần kinh và cực đoan này, nhưng không ai dám phát ra tiếng động.

Vị khán giả mới rồi bị gi3t ch3t chưa được bao lâu, cũng không có ai dám lộn xộn với tên hề nữa.

Một cái hồ quan sát lớn như thế vậy mà tất cả mọi người đều chào đón chiến thắng trong sự vui sướng trầm lặng.

Nếu bỏ qua mong muốn bàn luận tột độ tr3n khuôn mặt của khán giả, thì cảm giác đó giống như khoảnh khắc bi ai khi chứng kiến hai người chơi bị tên hề giết một cách dã man trong trò chơi.

Máu chảy tí tách từ người Daniel, lần này khi vừa đăng xuất, cậu ta đã vứt bỏ chiếc mặt nạ tên hề và đi thẳng xuống dưới, đến nửa đường, cậu ta lại đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn khán giả.

Khán giả theo bản năng nghiêng người về phía sau, hồi hộp nuốt nước bọt.

...... Thật là khủng khiếp.

Daniel đột nhiên bật cười, cậu ta vẫy tay như một cậu nhóc đang tuổi dậy thì ngây ngô chào hàng xóm:

"Hôm nay tôi đã thi đấu rất vất cả, các vị nhớ ủng hộ và đặt cược cho tôi nhé, cảm ơn."

"À đúng rồi." Daniel cười ngây ngô, đôi mắt màu xanh táo tràn ngập ánh sáng, "Những người ghét Bạch Liễu thì không cần hỗ trợ tôi."

"Bởi vì tôi không cần người chết hỗ trợ, tôi sẽ giết hết các người."

Daniel thản nhiên vẫy vẫy tay, dùng hai ngón tay thổi một nụ hôn rất vô tình, sau đó xoay người bước đi: "Ciao (tạm biệt) ~"

- -----oOo------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv