Liêu Khoa hỏi: "Cậu buồn vì Bạch Liễu buồn, chứ thật sự cậu không buồn, đúng không?"
Ống nghe ừ một tiếng.
Liêu Khoa cúi đầu viết: "Cậu và Bạch Liễu cộng tình."
Ống nghe hỏi: "Cộng tình là gì?"
"Cộng tình là vì hai người có những trải nghiệm giống nhau, hoặc người kia có những ý nghĩa đặc biệt rất khác đối với cậu, dẫn tới cậu có thể đồng cảm với cảm xúc mà đối phương đã trải nghiệm như thể chính bản thân cậu cũng trải nghiệm." Liêu Khoa viết trong sổ tay, "Hắc Đào, cậu biết tại sao mình lại buồn vì Bạch Liễu buồn không?"
Ống nghe thành thật trả lời: "Tôi không biết."
"Thật ra cậu thiếu khuyết nền tảng của sự đồng cảm, kinh nghiệm của cậu hoàn toàn là một tờ giấy trắng, vì vậy cậu không thể hình dung cảm xúc của người khác bằng trải nghiệm của chính mình."
Liêu Khoa giải thích: "Hầu hết sự đồng cảm dựa tr3n sự hiểu biết lẫn nhau, cậu và Bạch Liễu lại không phải, cậu cũng không hiểu biết về Bạch Liễu, nói chính xác là cậu không hiểu biết bất kỳ ai, thậm chí cậu còn không biết cơ chế cảm xúc của con người."
"Cho nên nếu cậu cộng tình với Bạch Liễu thì thật sự rất kỳ lạ." Liêu Khoa ngước mắt lên, "Theo như những gì tôi biết về cậu, tôi nghĩ lời giải thích duy nhất chính là ——"
"Cậu dựa vào bản năng cảm nhận được cảm xúc của Bạch Liễu."
"Nhưng tương ứng là, tuy rằng cậu cảm nhận được nhưng lại không thể xử lý những cảm giác phức tạp như vậy." Liêu Khoa mỉm cười, "Nói theo kiểu khác, nếu cảm xúc của Bạch Liễu là một loại dữ liệu đặc biệt nào đó, còn cậu là một máy tính, khi cậu không có khả năng xử lý loại dữ liệu đặc biệt này thì nó có thể khiến cậu nảy sinh phản ứng rất kỳ lạ."
Ống nghe hỏi: "Phản ứng thế nào?"
"Để đối phó với loại dữ liệu đặc biệt này, cậu cũng sẽ không ngừng sản xuất ra các dữ liệu đặc biệt để phản hồi lẫn nhau." Liêu Khoa cười ấm áp, "Có khi người ta yêu người yêu mình, hận người hận mình, đó là một loại phản hồi cảm xúc của con người, cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương, theo đó cậu cũng sẽ nảy sinh cảm xúc để đối phó với cảm xúc của đối phương. "
"Bạch Liễu buồn vì cậu, cho nên cậu cũng sẽ buồn vì Bạch Liễu."
Liêu Khoa tiếp tục: "Nhưng chúng ta phải cùng nhau tìm kiếm gốc rễ của sự đồng cảm này, tức là giữa rất nhiều người xung quanh cậu, tại sao bản năng hay tiềm thức của cậu lại chọn Bạch Liễu thay vì những người khác để cảm nhận cảm xúc đối phương?"
Ống nghe như có điều suy nghĩ, hơi rủ xuống: "Bạch Liễu... không giống với những người khác."
"Không giống những người khác ở đâu?" Giọng Liêu Khoa nhẹ nhàng "Có lẽ rất khó để Hắc Đào trả lời câu hỏi này, chúng ta hãy sử dụng mối quan hệ xung quanh cậu để khám phá tại sao Bạch Liễu lại khác biệt."
"Lấy ví dụ những người lạ trong Hồ Trò Chơi, sự khác biệt giữa họ và Bạch Liễu là gì? Tại sao cậu không chọn cộng tình với họ?"
Ống nghe trầm mặc hồi lâu: "Những người này sợ hãi tôi."
Liêu Khoa gật đầu tỏ ý hiểu rõ: "Bởi vì những người này sợ cậu, giữa các cậu tự nhiên xuất hiện rào chắn cộng tình, bọn họ có ác ý với cậu, cho nên tương ứng cậu cũng che chắn đối phương."
"Thực ra mà nói, nếu Hắc Đào là con người lớn lên trong môi trường bình thường, phản ứng đầu tiên khi bị đám đông sợ hãi sẽ là sự lây nhiễm, sợ hãi và ghê tởm bản thân trong tiềm thức, để phù hợp với quan niệm của những người khác, tìm kiếm một cảm giác về bản sắc tâm linh và tránh bị cô lập khỏi nhóm."
"Con người là động vật sống theo quần thể, lẩn tránh cô đơn theo bản năng, nhưng Hắc Đào thì không như vậy."
Liêu Khoa nhìn về phía Nghịch Thần: "Hắc Đào hẳn là vẫn luôn tồn tại trong một môi trường bị bài xích rất lớn, cậu ấy đã quen với trạng thái này, vì vậy khi bị sợ hãi tr3n diện rộng, cậu ấy sẽ chỉ cảm thấy bình thường và phớt lờ đối phương, không tìm kiếm sự đồng cảm với nhóm người sợ hãi này."
"Tôi muốn hỏi cậu một chút, Nghịch Thần, cậu có biết Hắc Đào sinh ra trong hoàn cảnh như thế nào không?"
Nghịch Thần lặng thinh giao tay ở chóp mũi, khựng người một chút rồi nói: "Tên nhóc này... đã đăng nhập vào hệ thống từ phó bản một người chơi ở thị trấn Siren."
"Tawil, cũng chính là Tà Thần trước đây, trở thành bạn tốt với con người, sau khi sụp đổ và bị ép chìm vào giấc ngủ sâu, y đã trôi dạt đến bản đồ thị trấn Siren trong hiện thực."
"Kể từ thời điểm đó, để trừng phạt Tawil, Tà Thần mới đã khiến y trôi dạt giữa các phó bản khác nhau trong trạng thái ngủ say, trở thành một NPC thần cấp lang thang bị người chơi đánh giết, còn bị cắt nhỏ chế tạo thành nhiều nguồn tà ác khác nhau để tạo ra phó bản thiết kế trò chơi."
"Để có thể quay lại tìm con người đó, Tawil quay trở lại thị trấn Siren, nơi y đã trôi dạt vào phó bản trò chơi lúc đầu, thừa dịp Tà Thần mới phân tán lực chú ý để tìm người thừa kế, y đã cắt đứt tinh thần và x4c thịt của chính mình ở đó."
"Tawil để linh hồn của mình mắc kẹt trong trò chơi mãi mãi đau khổ, còn cơ thể biến đổi thành hình dạng con người, trộn lẫn vào một nhóm người mới đăng nhập, cuối cùng đăng nhập vào trò chơi từ chiếc TV nhỏ của một người chơi đã chết."
Liêu Khoa hiểu ra: "Lúc trước nghe mọi người bàn tán, có phó bản trò chơi một người chơi dư ra một chiếc TV nhỏ bị chặn không xem được nội dung bên trong, là Hắc Đào à?"
Nghịch Thần ừ một tiếng: "Hắc Đào được sinh ra từ cơ thể người cá Tawil, lúc đó tuy là người chơi và NPC chính đã chết, nhưng trò chơi gần như đã kết thúc, chuẩn bị vượt cửa rồi."
"Nói cách khác thì cư dân của Thị trấn Siren về cơ bản đã khôi phục được ý thức bình thường, là những con người bình thường, bọn họ biết bi kịch của họ bắt nguồn từ việc bắt người cá Tawil, vì vậy bọn họ rất sợ hãi và ghê tởm Hắc Đào được sinh ra từ cơ thể Tawil."
"... Nhóm người dân thị trấn đã dùng rất nhiều cách để gi3t ch3t Hắc Đào, thiêu cháy, lấy dao chặt chém, nhưng sức chống cự của Hắc Đào quá cao, những thứ này không thể làm tổn thương cậu ấy, cậu ấy cũng không cảm thấy đau."
Nghịch Thần hít sâu một hơi: "Hắc Đào từ đầu đến cuối đều không kháng cự, hay nói cách khác, cậu ấy không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thản nhiên để người thị trấn hành hạ mình."
"Người dân thị trấn không thể giết được Hắc Đào, nỗi sợ hãi tột độ đã khiến họ phát điên."
"Họ xếp hàng trước Hắc Đào, vẻ mặt điên cuồng méo mó gào thét chửi bới Hắc Đào là quái vật, sau đó cùng nhau cắt cổ và tự sát."
"Sau đó, Hắc Đào tìm được xác người chơi bên trong đống thi thể của những người dân thị trấn, cầm đồng tiền xu của hắn ta và đăng nhập vào trò chơi."
Liêu Khoa gật đầu ra vẻ hiểu rồi, sau đó quay lại nhìn Hắc Đào: "Hắc Đào, tại sao cậu không chọn đồng đội làm mục tiêu cộng tình? Đồng đội không sợ hãi cậu."
Ống nghe cúi đầu, như thể đang suy nghĩ nghiêm túc, trả lời: "Đối với tôi, họ không có dữ liệu đặc biệt."
Liêu Khoa cười: "Cậu đang sử dụng phép so sánh của tôi à? Đối với cậu cảm nhận là số liệu, nhưng tình cảm của đồng đội dành cho cậu không đủ mạnh để cậu tạo ra dữ liệu đặc biệt đáp lại."
"Chuyện này thật ra cũng khá bình thường." Liêu Khoa trầm ngâm suy nghĩ, "Cũng giống như những người xa lạ trong xã hội loài người bình thường, sẽ có cảm giác xa cách, nhưng tình cảm của đồng đội dành cho Hắc Đào chắc sẽ mạnh mẽ hơn so với người lạ, cậu cũng có thể cảm nhận được một chút, vả lại bọn họ ở bên cạnh cậu lâu hơn Bạch Liễu, tại sao không hồi đáp lại cho đồng đội, mà lại hồi đáp lại Bạch Liễu?"
Ống nghe lúc này im lặng một hồi lâu: "Bởi vì... lần đầu tiên tôi nhìn thấy Bạch Liễu, em ấy đã cười với tôi."
"Tôi cảm thấy như em ấy muốn tôi ôm em ấy."
"Tôi cảm giác em ấy không muốn tôi đi, em ấy muốn ở bên tôi mãi mãi."
"Người khác thì không, họ không sợ tôi, nhưng họ không muốn ôm tôi và cũng không muốn ở bên cạnh tôi."
"Chỉ có Bạch Liễu là tạo ra loại dữ liệu đặc biệt này cho tôi."
Liêu Khoa và Nghịch Thần đều im lặng một lúc, sau đó Liêu Khoa tiếp tục hỏi: "Dữ liệu đặc biệt mà Bạch Liễu cung cấp cho cậu khác với cảm giác mà những người khác, chẳng hạn như đồng đội của cậu cho bạn, phải không?"
"Ừ." Ống nghe nhanh chóng trả lời.
Liêu Khoa tiếp tục hỏi: "Có thể dùng cái gì đó để so sánh cảm giác về số liệu đặc biệt do Bạch Liễu mang đến được không?"
Ống nghe dừng lại: "Lần đầu tiên Bạch Liễu nhìn thấy tôi, em ấy đã nắm cổ tay của tôi."
"Thật ấm áp."
Liêu Khoa cúi đầu tiếp tục viết vào sổ tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Nghịch Thần: "Tôi hỏi xong rồi, tin là không cần tôi nói thì cậu cũng biết vấn đề tâm lý của Hắc Đào là ở đâu rồi nhỉ?"
Nghịch Thần ôm trán bất lực thở dài: "Tuy rằng trong game đã đoán được, nhưng khi xác nhận thực sự, vẫn là có chút..."
Liêu Khoa mỉm cười, anh đứng dậy, nới lỏng dây kiềm giữ Hắc Đào, sau đó quay lại, vỗ vai Nghịch Thần: "Thật phức tạp đúng không? Lúc con gái út kể cho tôi nghe về đối tượng thầm mến của nó, tôi cũng có cảm giác thế này."
"Một mặt, tôi mừng là nó đã trưởng thành và có được người mình thích." Liêu Khoa quay sang nhìn Hắc Đào, đôi mắt mỉm cười, "Mặt khác lại lo lắng tên ngốc này sẽ thích nhầm người xấu."
"Cũng may là nếu cậu muốn tìm hiểu đối phương thì cũng dễ dàng thôi." Liêu Khoa đột nhiên duỗi tay ra, nắm lấy cánh tay của Nghịch Thần kéo mạnh, "Tôi thấy tôi không chỉ tư vấn tâm lý cho Hắc Đào, mà còn phải tư vấn tâm lý cho cậu nữa. "
Nghịch Thần mất cảnh giác rít lên một tiếng, hai tay bị Liêu Khóa rút ra chằng chịt vết roi còn đầm đìa máu tươi.
Liêu Khoa ngước mắt lên nhìn Nghịch Thần: "Cậu bảo mình không bị thượng chỉ có thể đánh lừa Bách Dật thôi, nhưng sao lừa được người chuyên nghiệp như tôi chứ, mấy vết roi này là sao? Sao lại mang vết thương ra ngoài?"
Nghịch Thần khựng người sau đó rút tay về, cười nhẹ than thở: "Biết thế nào được? Lúc chuẩn bị đăng xuất game thì thằng nhóc Hắc Đào đột nhiên nổi điên lên lấy roi đánh tôi, tôi trở tay không kịp nên mang theo vết thương ra ngoài thôi."
Liêu Khoa yên lặng nhìn Nghịch Thần: "Vết thương tr3n người cậu và vết thương tr3n người Hắc Đào đều là một loại vết roi, đều có móc, roi của Hắc Đào thì không dài như vậy."
Nghịch Thần ngồi ở lưng ghế sô pha, cúi đầu không nói lời nào, trầm mặc một lúc lâu.
Máu rỉ ra từ những vết roi tr3n người anh rơi xuống từng giọt, từng giọt tr3n sàn nhà.