TV nhỏ Bạch Liễu trong khu phòng tối tắt, giây tiếp theo lại xuất hiện ở khu trò chơi nhiều người chơi.
Hồng Đào không chút hoang mang khôi phục lại dáng vẻ của mình rồi quay người đi.
Nhóm người hỗn chiến ở khu phòng tối không còn ý nghĩa nữa, đối phương đã có đủ điểm thì nhất định đã “chuộc” được Bạch Liễu ra ngoài —— cơ chế hoạt động của phòng tối do hệ thống thiết lập chính là bắt người chơi phải nạp tiền.
Nhưng chuộc ra rồi thì sao chứ?
Hồng Đào mặt mày nhạt nhẽo vẫy vẫy tay với đám hội viên của mình, “Quay trở về khu nhiều người chơi, tiếp tục bao vây hắn lần nữa.”
Đám thuộc hạ còn đang ảo não vì bị Mộc Kha và Mục Tứ Thành phá rối đồng thời ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Hồng Đào: “Hoàng, Hoàng Hậu, lại bao vây nữa à?”
Một hiệp hội lớn như vậy lại dùng hết sức vây ép một người chơi mới mới chơi game lần thứ 4, đã thất bại còn chưa đủ mất mặt hay sao mà lại tiếp tục bao vây nữa chứ?
“Tại sao lại không bao vây nữa? Mi nghĩ ta không nên bao vây à?” Hồng Đào mặt mày nhạt nhẽo quay đầu nhìn người vừa nói, tuy là đang hỏi nhưng sóng mắt vẫn lúng liếng lười nhác, có chút ý vị không nói nên lời.
Người bị cô nhìn không khỏi căng thẳng, toàn thân lạnh lẽo từ đầu đến chân, giống như học viên quân sự bị huấn luyện viên điểm danh, hai chân kẹp vào đùi, anh ta đứng thẳng dậy đáp lại lời của Hồng Đào, giọng điệu rất yếu ớt: “… Nếu lần này lại bị bên kia phá ngang nữa thì sao ạ?”
Tiền chuộc phòng tối dựa trên số điểm cân bằng của những người có thể trả tiền chuộc, nếu lần sau Bạch Liễu bị chặn ở đây thì hệ thống sẽ đặt ra tiền chuộc thấp hơn so với lần trước.
Giống như Bạch Liễu bị hệ thống bắt cóc là con trai của một gia đình giàu có, tiền chuộc có thể lên đến 10w điểm bởi vì Mộc Kha có thể trả được.
Nhưng hiện tại Bạch Liễu chỉ là con trai của một đám nhà nghèo rớt mồng tơi, vì thế hệ thống cũng không thể bắt hắn phải nộp tiền chuộc cao được.
Mà tiền chuộc càng thấp thì nhóm Mộc Kha mới có thể đập nồi bán sắt, gom góp vay mượn khắp nơi mới có thể chuộc Bạch Liễu ra ngoài.
Nói cách khác thì bao vây lần thứ 2 có khả năng là không có hiệu quả.
Hồng Đào nói: “Vậy thì vây tiếp lần thứ ba.”
Vẻ mặt người này càng thêm kinh ngạc và hoang mang, buột miệng thốt ra: “Lần thứ ba ….? Có cần thiết như thế không ạ?!”
“Các người cảm thấy vì sao lần đầu tiên có thể vây kín được hắn?” Hồng Đào giọng điệu bình tĩnh hỏi lại, “Hắn là hội trưởng, đây là ván cờ giữa hiệp hội và hiệp hội, chưa kể Bạch Liễu rất giỏi thu phục lòng người, thực lực trò chơi cũng rất xuất sắc —— trước hắn thì chỉ có Hắc Đào mới 3 lần chơi đã nhảy đến trò chơi cấp 3, giải đấu năm ngoái chỉ mất 2 chiêu đã giết hết toàn bộ chiến đội của chúng ta.
Người này á khẩu không trả lời được, ngây người nhìn Hồng Đào.
Hồng Đào nhướng mi mắt liếc người này một cái: “Chúng ta là đang đối mặt với một kẻ có khả năng tạo rắc rối cho chúng ta trong giải đấu sắp tới, mi nghĩ là có thể giải quyết hắn ta mà không cần phải hao tổn bất cứ một binh một tốt nào à?”
“Mi đừng xem thường Bạch Liễu, đừng nghĩ rằng không cần hao phí tâm sức để đối phó với hắn, mi đang nghi ngờ sự phán đoán của ta phải không?” Hồng Đào nhàn nhạt nhìn người này, hỏi ngược lại.
Người này lập tức cúi đầu: “Tôi không có ý tứ này! Hoàng Hậu!”
Hồng Đào đi lướt qua anh ta, giọng điệu không rõ ngầm ra mệnh lệnh: “Tranh thủ vây giết Bạch Liễu trước khi hắn thoát khỏi trò chơi, cứ vây đến khi nào Hiệp Hội Thực Hủ không thể giao ra tiền chuộc nữa, đá hắn rớt vào khu không người thì thôi.”
Mộc Kha nhìn Hồng Đào rời đi, vẻ mặt căng thẳng quay đầu nhìn những người khác.
“Hồng Đào chắc chắn sẽ tiến hành đợt vây ép thứ hai, chúng ta chờ ở đại sảnh, nghĩ cách like TV nhỏ Bạch Liễu, kéo dài thời gian để Bạch Liễu đừng rớt vào khu phòng tối. Tiền chuộc của chúng ta đã hết sạch rồi, nếu bị vây ép đến lần thứ 3 thì cũng đành phải nhìn anh ta bị rớt vào khu vô danh thôi.”
Mộc Kha hít sâu một hơi, nhìn về phía Bạch Liễu TV nhỏ.
Hồng Đào đi đến gần khu phòng tối, quay đầu nhìn thoáng qua TV nhỏ Bạch Liễu.
Hai người một vẻ mặt nặng nề, một cười như không cười cùng mở miệng.
“Để xem Bạch Liễu có kịp qua cửa trò chơi trước khi giao nộp tiền chuộc lần thứ ba không.”
“Nếu trước đó không ra được thì hắn sẽ vĩnh viễn rơi vào khu không người.”
——————————
Trong trò chơi.
Đường Nhị Đả và 2 thành viên Hiệp Hội Quốc Vương đi theo Lưu Giai Nghi hướng về nhà máy chế biến. Hai người kia che chở sau lưng Lưu Giai Nghi, cảnh giác nhìn Đường Nhị Đả đi cuối cùng, phòng ngừa đối phương thình lình đánh lén.
Mà Lưu Giai Nghi đang đi phía trước không hề để tâm đến chuyện gì xảy ra với mình, cô bé nhanh chóng tiến vào giai đoạn xử lý hoa hồng tiếp theo —— sơ chế và sấy khô.
Đổ những cánh hoa đã được phơi nắng vào một chiếc nồi sắt to và xào liên tục cho đến khi nước của những cánh hoa này bay hơi hết, màu ngả sang nâu đỏ sẫm và tỏa ra mùi thơm mê người là đã hoàn thành.
Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng kiểu xào cường độ cao này cần phải làm liên tục hơn tám tiếng đồng hồ không gián đoạn, chỉ cần dừng lại là có thể bị cháy chảo, cánh hoa dính vào đáy chảo là cháy đen thui.
Chưa kể những người mới vào nghề chỉ có thể dùng đáy nồi toàn vết ố rất dễ bị dính nồi. Và vì để tránh việc nồi của mình bị thợ cũ giành trước trước, công nhân mới thường phải xào một lúc 360kg hoa hồng, tóm gọn mà nói đó thật sự là công việc tay chân hàng thật giá thật đòi hỏi phải có thể lực rất cao.
Lưu Giai Nghi đổ hoa hồng khô vào nồi trên bếp, hoa hồng được dựng trong nồi sắt cao hơn cô bé, còn cái xẻng dùng để chiên còn cao hơn cô bé cả một cái đầu.
Ngay khi ngọn lửa bùng cháy, Lưu Giai Nghi đặt chiếc xẻng vào, nhảy lên và đè lên chiếc xẻng, dùng sức nặng của cơ thể lắc chiếc xẻng xuống như ngồi trên bập bênh, cựa quậy hết sức, cố sức để xào lên.
Cô bé thật sự muốn làm chuyện này, nhưng thoạt nhìn thì lực bất tòng tâm!
Cảm giác quen thuộc như kiểu đang thuê lao động trẻ em khiến một đám người xung quanh, bao gồm cả một số công nhân xử lý NPC, không thể không sử dụng biểu cảm này = = nhìn Lưu Giai Nghi giẫm lên xẻng, thở hổn hà hổn hển nhảy múa điên cuồng.
Đây là công việc đòi hỏi tay chân và sức lực nên Đường Nhị Đả làm thuận tay hơn rất nhiều, ánh mắt sáng ngời, xẻng lật nhanh như chớp, chẳng mấy chốc, một làn khói trắng bốc lên từ chiếc nồi sắt lớn, tỏa ra mùi thơm khiến người mê mẩn.
Đường Nhị Đả lắc lư trước mùi thơm này, dùng xẻng chống trên mặt đất để ổn định cơ thể, lắc đầu, một mảng da quanh khóe miệng bong ra giống như một lớp sơn rối mưng mủ.
【 Hệ thống nhắc nhở: Giá trị tinh thần của người chơi Đường Nhị Đả giảm xuống còn 51, vui lòng bổ sung kịp thời! 】
Đường Nhị Đả lấy lọ nước hoa từ trong túi ra, cau mày xịt vào mình, giá trị tinh thần của gã lại trên mức an toàn, những vết nứt trên mặt dần lành lại dưới tác dụng của nước hoa, nhưng bông hồng trong mắt càng ngày càng nở ra một cách kiêu ngạo.
Cánh hoa thứ mười đã nở, bông hồng Càn Diệp nở hoàn toàn có 20 cánh, còn còn mười cánh nữa thì bông hồng trong mắt Đường Nhị Đả sẽ hoàn toàn nở rộ.
Hai thành viên của Vương hội quan sát một lúc, không còn cách nào khác đành phải bước tới ôm lấy Lưu Giai Nghi mồ hôi ướt đẫm đầu, tay chân run rẩy nhưng vẫn cố chấp không rời đi, thở dài nói: “Phù Thủy Nhỏ, việc này giao cho đám đàn ông trưởng thành như bọn anh đi.”
Mặc dù họ không biết Phù Thủy Nhỏ này có thật hay không, nhưng họ cảm thấy Lưu Giai Nghi này hơi khác so với người trong trí nhớ của họ …
Phù Thủy Nhỏ sẽ không bao giờ ép bản thân mình đi làm cu li, cô bé biết mình không giỏi nên thường sẽ tìm cách phù hợp hơn để giải quyết công việc này —— chẳng hạn như sử dụng đạo cụ.
Lưu Giai Nghi này thì lại cho bọn họ cảm giác cô bé đang cố ý giả vờ thảm thương trước mặt họ, làm cho bọn họ phải làm thế cho cô bé —— cảm giác giống phương pháp của tên người mới vô liêm sỉ Bạch Liễu hơn —— lợi dụng người khác.
【Tất cả chúng ta đều nợ cô bé. 】
【Đây là lần đầu tiên cô bé muốn bảo vệ một người đến như vậy, nếu giúp được thì hãy giúp cô bé. 】
Nghĩ đến những gì Tề Nhất Phảng đã nói với bọn họ lúc trước, sau khi hai người nhìn nhau thở dài một hơi, không khỏi nở nụ cười khổ.
Ngay cả khi Lưu Giai Nghi này là giả, họ nhìn thấy Phù Thủy Nhỏ đang cố gắng dùng bản thân làm lá chắn để ngăn trước mặt Bạch Liễu để bảo vệ hắn, ngay cả khi họ cảm thấy hận thù, chua chát và khó chịu và không thật sự muốn giúp, thì họ cũng không thể tàn nhẫn như thế được.
——Vậy nếu đây là một Phù Thủy Nhỏ thực sự thì sao?
Lưu Giai Nghi rõ ràng đã cứu mạng họ! Chẳng lẽ thực sự cứ đứng đó nhìn cô bé không hoàn thành nhiệm vụ và xảy ra chuyện sao?
Một người cam chịu giơ cái xẻng bắt đầu xào, người kia thì nâng bao tải lên đổ hoa hồng Càn Diệp vào, cả hai hùng hục phối hợp nhau làm, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán thấm vào quần áo bảo hộ bị họ lau đi.
Cứ như thể đợi đến khi cả hai kiệt sức uống thuốc phục hồi thể lực thì lấy lại tinh thần làm tiếp.
Lưu Giai Nghi đứng bên cạnh cúi đầu uống thuốc phục hồi thể lực, dường như cô bé đã kiệt sức muốn ch3t rồi, hô hấp vẫn còn khò khè, người cũng có chút uể oải không có tinh thần.
Thỉnh thoảng quét mắt quan sát tình hình bên này Đường Nhị Đả lại cau mày —— gã nhìn 360kg hoa hồng Càn Diệp trong nồi sắt do Lưu Giai Nghi mang đến, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Gã thật sự không tin Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi, hai người có bộ óc mưu mẹo nhanh nhẹn như thế mà chỉ có thể phơi được 360kg hoa hồng Càn Diệp, 360kg thì cũng khá nhiều đấy, nhưng cũng chỉ đủ cho một người tiếp tục làm công nhân chế biến.
Nhưng nếu hai người bọn họ đã làm được nhiều hơn 360kg hoa hồng Càn Diệp mà không nộp để thăng chức, vậy thì số hoa hồng dư còn lại đã bị đưa đi đâu?
Đường Nhị Đả quả thật không đoán sai, bọn họ đã thu thập nhiều hơn 360kg hoa hồng —— chính xác là hai người bọn họ đã thu thập được đến 900kg hoa hồng, đạt đến số lượng tối đa mà họ có thể trưng thu hoa hồng trong một ngày.
Lưu Giai Nghi lơ đãng liếc qua nhựa hoa hồng còn lưu lại trên tay mình —— thứ này còn lưu lại khi cô bé lén mang hoa hồng ra khỏi nhà máy vào sáng nay.
- -----oOo------