Bạch Liễu mặt đầy chân thành: “Chúng tôi có năng lực phối hợp lao động rất cao, sức một người mà như trăm người.”
Lưu Giai Nghi liên tục gật đầu: “Đúng, đúng!”
Cho dù công nhân chế biến này không tin hay không cam lòng như thế nào thì 200kg hoa hồng cũng thật sự đang nằm chất đống trước lều trại, không thể phủ nhận điều đó.
Công nhân chế biến chỉ có thể oán hận liếc nhìn bọn họ, ném cho bọn họ 4 bình nước hoa cấp thấp rồi kéo bao tải đựng hoa hồng, xoay người ra hiệu cho bọn họ “Đi theo tôi.”
“Mấy người đã thăng chức đủ tư cách trở thành công nhân chế biến rồi.” Công nhân chế biến lạnh lùng nói, “Sắp tới sẽ còn cạnh tranh kịch liệt, không làm đàng hoàng thì sẽ bị đá xuống trở lại làm công nhân hái hoa cấp thấp đấy nhá. Bây giờ đi theo tôi học cách làm công nhân chế biến.”
【 Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Bạch Liễu hoàn thành nhiệm vụ phụ. 】
【 Khen thưởng nhiệm vụ: Người chơi Bạch Liễu nhận được 4 bình nước hoa cấp thấp, đạt được tiến độ nhiệm vụ chính ( thăng cấp làm người chế biến) 】
Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi nhìn nhau liếc mắt một cái rồi đi theo, bọn họ lại lần nữa bước vào nhà máy Hoa Hồng đang ngày đêm làm việc.
————————
Đây là lần thứ hai Bạch Liễu bước vào khu vực ngoài trời của Nhà máy Hoa Hồng.
Những cánh hoa hồng được thu hái ở khu quảng trường ngoài trời được đặt trên một màng nhựa dày để phân loại và sấy khô, những công nhân chế biến ra vào đều mặc quần áo bảo hộ kín mít, bên cạnh là vài cái vạc khổng lồ đang phơi khô cánh hoa.
“Người chế biến có trách nhiệm thu thập hoa hồng Càn Diệp mới hái từ công nhân hái hoa cấp dưới.”
Công nhân chế biến vừa dẫn Bạch Liễu vào trong vừa giải thích: “Sau khi thu hái xong thì làm vệ sinh đơn giản, sau đó đem phơi khô trên tầng cao nhất ở quảng trường ngoài trời này, phơi khô dưới ánh nắng và ánh trăng trong mười hai giờ mới có thể chuyển sang bước xử lý tiếp theo.”
Người công nhân chế biến chỉ vào những chiếc vạc trong góc và những người công nhân đang đổ cánh hoa vào trong vạc:
“Sau khi cánh hoa đủ khô thì đổ cánh hoa vào nồi này để chiên hoặc sấy khô, đến khi cánh hoa chuyển sang màu hồng nhạt thì lúc này công đoạn sơ chế hoa hồng lá khô mới sẵn sàng. Mấy người chỉ cần giao hoa hồng Càn Diệp đã qua xử lý cho công nhân nhà máy chính thức, những người đó sẽ thực hiện công đoạn chế biến tiếp theo.”
Công nhân chế biến dẫn họ vào hành lang dài mà họ đi qua lần đầu tiên, nhưng thay vì đi thẳng thì lại rẽ phải khi đi qua phòng triển lãm, tầm nhìn vừa chuyển thì đã đi vào một hành lang khác.
Hai bên là các căn phòng được đánh số thứ tự giống như ngục giam, cuối chỗ ngoặc hướng về trước là một cái cầu thang.
“Đây là ký túc xá của công nhân, mấy người không cần ở trong lều nữa.” Công nhân chỉ vào những căn phòng này, “Nói chung, ký túc xá của chúng tôi là phòng tám người, nằm ở tầng một, hai, ba. Mấy người có thể đi lên từ cầu thang, phía trên nữa là phòng của công nhân nhà máy, phòng của họ là phòng đôi. Tầng trên cùng là phòng của nhà pha chế nước hoa, có cấu trúc giống căn hộ chung cư rất sáng sủa và rộng rãi —— Công nhân cấp thấp như chúng ta không được lên tầng của công nhân nhà máy và nhà pha chế nước hoa.”
“Phòng của nhà pha chế ở tầng cao nhất, vậy phòng của giám đốc nhà máy ở đâu?” Bạch Liễu hỏi.
Công nhân chế biến nhìn Bạch Liễu như kẻ tâm thần, nghẹn một chút rồi mắng: “Phòng của giám đốc càng không phải là chỗ mấy người có thể tới!”
Bạch Liễu giả vờ vô tội nhìn công nhân chế biến: “Nhưng ít nhất tôi phải biết phòng giám đốc ở đâu thì mới tránh được? Nếu không, lỡ đột nhập phòng giám đốc thì sao?”
Sắc mặt công nhân chế biến ngẩn ra một chút rồi chế nhạo: “Không phải cứ đi lung tung là đột nhập được phòng giám đốc đâu.”
“Được rồi, giới thiệu qua mấy cái khác.” Anh ta lướt qua chủ đề này với thái độ lấp lửng, “Rẽ phải trước cầu thang là phòng y tế. Chúng tôi cho phép nhân viên nghỉ ốm ở đây, nhưng để đề phòng công nhân lười biếng thì sau khi nghỉ bệnh phải đến phòng y tế khám bệnh, khỏi bệnh phải quay lại làm việc ngay.”
“Cuối cùng là vấn đề tiền lương của công nhân chế biến.” Công nhân chế biến xoay người nhìn về phía Bạch Liễu, “Sau khi các người trở thành công nhân chế biến thì đã tính là một nửa công nhân chính thức của Nhà máy Hoa Hồng rồi, mỗi ngày chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cơ bản là có thể nhận được 3 bình nước hoa cấp thấp.”
Bạch Liễu dò hỏi: “Nhiệm vụ cơ bản là gì?”
“Mỗi ngày mỗi người phải sơ chế sấy khô 240kg hoa hồng Càn Diệp tươi để giao cho công nhân nhà máy.” Công nhân chế biến nói.
Lưu Giai Nghi chậm rãi ngẩng đầu, ủ rũ hỏi lại: “…… Anh vừa nói bao nhiêu kg hoa hồng?”
Công nhân chế biến cười lạnh liếc cô bé: “240kg, công việc của mấy người bao gồm sàng lọc, phơi nắng, sấy khô và sơ chế 240kg hoa hồng này. Đây chỉ là nhiệm vụ cơ bản nhất, nếu không hoàn thành thì sẽ không nhận được lương, sau ba ngày sẽ bị công nhân hái hoa khác thăng chức thay thế và bị đào thải.”
“Đối với công nhân mới như mấy người mà nói thì tăng ca cả đêm để hoàn thành nhiệm vụ là chuyện bình thường, ký túc xá chỉ là vật trang trí mà thôi.”
Công nhân chế biến giả vờ vỗ vỗ vai Bạch Liễu: “À, đúng rồi, mấy người biết cũng vô dụng thôi nhưng tôi vẫn nói vậy, lễ hội hoa hồng tháng 5 sắp tới rồi, gần đây nhà máy có cơ chế khuyến khích công nhân làm việc, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cơ bản, cứ 60kg hoa hồng được xử lý thì có thể nhận được một chai nước hoa hồng trung cấp làm phần thưởng đấy.”
“Cố mà làm đi.” Công nhân chế biến cười nhạo một tiếng, “Đừng có mơ mộng đến giám đốc nhà máy của chúng tôi nữa, nếu không hoàn thành nhiệm vụ cơ bản thì ba ngày sau không chừng mấy người trở thành lưu dân đấy.”
“Mấy người dùng thẻ nhân viên hiện tại là có thể thu thập hoa hồng từ những người hái hoa, nhớ kỹ là thu thập bao nhiêu thì phải xử lý bấy nhiêu. Hoa hồng bị hái rồi thì chỉ cần nửa ngày đã hết tươi, lúc đó hoa hồng lãng phí sẽ bị trừ vào tiền công của mấy người —— bên kìa là chỗ phát đồng phục, thay xong quần áo là có thể bắt đầu làm việc rồi đó.”
Công nhân chế biến chỉ bọn Bạch Liễu chỗ thay quần áo xong thì vội vã kéo bao tải hoa hồng đi đến khu vực ngoài trời của nhà máy.
【 Hệ thống nhắc nhở: Kích hoạt nhiệm vụ phụ —— đạt được một lọ nước hoa hoa hồng Càn Diệp trung cấp】
Lưu Giai Nghi trầm mặc thật lâu sau mới mở miệng: “Nhiệm vụ mỗi ngày 240kg, nhiệm vụ khen thưởng 60kg, tổng cộng phải xử lý 300kg hoa hồng Càn Diệp, cho dù chúng ta làm 24 tiếng đồng hồ không ngủ không nghỉ thì mỗi giờ cũng chỉ xử lý được 12.5kg……”
“Không đâu, phải hơn như thế, bởi vì nếu bắt đầu tính từ thu thập thì phơi nắng đã mất một ngày một đêm.” Bạch Liễu sờ sờ cằm, lâm vào trầm tư, “Có nghĩa là ngày đầu tiên chúng ta chưa thể bắt đầu công việc được, theo lời của công nhân chế biến vừa nói, trong ba ngày không thể hoàn thành nhiệm vụ cơ bản thì chúng ta sẽ bị thay thế bởi công nhân hái hoa thăng cấp. Nói tóm lại, khối lượng nhiệm vụ trung bình của chúng ta trong hai ngày tới phải là 360kg, còn nếu muốn thêm khối lượng nhiệm vụ phần thưởng hàng ngày thì … “
Bạch Liễu bình tĩnh bổ sung thêm một câu: “Không sao, bất quá đây là chuyện tăng ca bình thường hàng ngày của nô lệ xã hội, anh có thể chấp nhận được.”
Lưu Giai Nghi: “……”
Chưa gì Lưu Giai Nghi đã bắt đầu sợ hãi cuộc sống bon chen sau khi bước vào xã hội rồi.
——————
Bọn Bạch Liễu đi lãnh đồng phục, bình thường mà nói, bọn họ hiện tại hẳn là phải dựa theo mệnh lệnh bắt đầu ra ruộng thu thập hoa hồng, nhưng Bạch Liễu lại cực kỳ yên tâm để cho Lưu Giai Nghi một mình ra lấy 720kg hoa hồng, còn hắn thì vẫy vẫy tay nói mình có việc phải đi một chuyến.
Lưu Giai Nghi cạn lời: “Một mình em không xử lý nhiều như thế được, tốt nhất là anh mau trở về đó.”
“Anh biết rồi.” Bạch Liễu nhoẻn khóe miệng, rũ mắt nhìn bốn bình nước hoa trên tay mình, “Không phải anh đi kiếm người giúp xử lý sao?”
Mắt thấy Bạch Liễu xoay người phải đi, Lưu Giai Nghi gọi hắn lại: “Từ từ!”
Bạch Liễu nhướng mày quay đầu lại đi.
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Giai Nghi dùng 200 điểm để sử dụng ( tắt tiếng TV nhỏ)】
Lưu Giai Nghi nhìn xung quanh khắp nơi một chút, xác định phụ cận không ai tới gần, mới nhíu mày tới gần Bạch Liễu nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua anh dụ 4 người chơi kia tới, có ba người đều là người chơi cao cấp Hiệp Hội Quốc Vương, em đã nói với anh chưa nhỉ?”
Bạch Liễu gật đầu.
“Em cảm thấy là thợ săn kia đã hợp tác với Hiệp Hội Quốc Vương rồi.” Lưu Giai Nghi siết chặt chân mày, “Mục tiêu của thợ săn rõ ràng là anh, mà nếu Hiệp Hội Quốc Vương hợp tác với thợ săn thì mục tiêu của bọn họ là em.”
Lưu Giai Nghi mím môi, lặng im một lát mới mở miệng: “Hồng Đào…… Hoàng Hậu rất coi trọng em, cô ấy bồi dưỡng em làm Chiến Thuật Sư của chiến đội, nếu em phản bội hiệp hội thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc tham gia giải đấu của Hiệp Hội Quốc Vương ……”
“Anh trắng trợn lôi em vào game như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ chĩa mũi nhọn vào anh, dựa vào cách làm của Hoàng Hậu thì khẳng định cô ấy cảm thấy chỉ cần giết anh thì em sẽ trở về Vương hội …”
Lưu Giai Nghi có chút không được tự nhiên kéo kéo bộ đồ đồng phục quá khổ trên người, ngón tay vặn vẹo sau lưng, cô bé quay đầu đi thấp giọng nhanh chóng nói: “Xin lỗi anh, chuyện của em làm ảnh hưởng đến anh rồi.”
Sở dĩ Lưu Giai Nghi nói như vậy là có lý do, nếu Bạch Liễu đơn giản chỉ vì muốn cứu Lưu Giai Nghi, chữa khỏi vết thương của Lưu Giai Nghi thì hắn chỉ cần ném cô bé vào trò chơi cấp 3 rồi để cô bé tự mình qua cửa trở ra.
Như vậy vừa tránh cho hiệp hội Hồng Đào theo dõi Bạch Liễu, còn làm cho Lưu Giai Nghi nhanh chóng trị liệu vết thương rồi qua cửa nhanh chóng, khách quan mà nói đây là biện pháp tốt nhất.
Nhưng nếu dùng cách này thì Lưu Giai Nghi nhất định sẽ bị Hiệp Hội Quốc Vương chèn ép, lâm vào hoàn cảnh rất khó khăn.
Người của Hiệp Hội Quốc Vương tuy rằng sẽ không hại Lưu Giai Nghi, nhưng sẽ tìm mọi cách hạn chế tự do của cô bé, để cô bé tham gia giải đấu sắp tới.
Hồng Đào có khá nhiều kỹ năng tẩy não, hơn nữa với sự hỗ trợ của nhiều đạo cụ giá trị tinh thần cất giữ trong hiệp hội và các kỹ năng của Hồng Đào, không khó để Hồng Đào điều khiển Lưu Giai Nghi phục vụ Hiệp Hội Quốc Vương hết mình.
Vừa nghĩ thế thì Lưu Giai Nghi không muốn trở về, cô bé bắt đầu cảm thấy sợ hãi Hoàng Hậu, Lưu Giai Nghi sợ mình một lần nữa lại trở thành Phù Thủy Nhỏ bị cuốn vào vòng xoáy của sự nghi ngờ dưới sự mê hoặc của Hoàng Hậu.
Mà Bạch Liễu đi theo Lưu Giai Nghi tiến vào, rõ ràng là muốn bảo vệ cô bé, đứng ra làm bia đỡ đạn để dời lực chú ý, nguyện ý đối lập với Hiệp Hội Quốc Vương vì cô bé.
Lưu Giai Nghi không phải đứa ngốc, ngược lại cô bé rất thông minh, cô bé hiểu là Bạch Liễu bị phiền toái là do mình cho nên mới nói câu xin lỗi này.
—— tuy rằng cô bé cứu Bạch Liễu một lần, chắn đạn cho Bạch Liễu, nhưng đó chỉ là trả ơn cho hắn.
Tiểu Bạch Lục đã cứu cô bé một lần ở viện mồ côi, Bạch Liễu liều ch3t ở giáo đường để cứu cô bé.
Hiện tại đến lượt cô bé thiếu nợ Bạch Liễu —— Lưu Giai Nghi có chút ủ rũ, cô bé cảm thấy mình và Bạch Liễu không thể tính ra món nợ trong thời gian ngắn được.
Nhưng sau khi thì thầm nói lời xin lỗi, Lưu Giai Nghi lén lút ngẩng đầu lên, cố gắng “vô tình” liếc nhìn phản ứng của Bạch Liễu từ khóe mắt, thì nghe Bạch Liễu thản nhiên nói: “Nói chuyện nhỏ xíu vậy còn muốn xin lỗi anh à?”
Lưu Giai Nghi: “……”
- -----oOo------