Edit: Ngân + Beta: Mộc
Lúc bò ra khỏi hồ rửa tội, do đầu óc choáng váng nên nhóc Bạch Lục vấp phải thành hồ. Cậu nhóc bước đi khập khiễng, gắng gượng đẩy cửa lớn của giáo đường.
Bên ngoài là tiếng gào thét sợ hãi không thôi của cô nuôi đang chạy loạn, đám cô nuôi mới vừa rồi còn bám riết không buông bọn nhóc giờ đây không giấu nổi vẻ kinh hoàng, sợ hãi nhìn tòa kiến trúc chìm trong tàn dư của vụ nổ, ánh lửa thiêu đốt mọi thứ trong bệnh viện tư nhân giống như đom đóm trong đêm, sáng lên lập lòe mang sức nóng tới.
"Tầng bảy của bệnh viện tư nhân đột nhiên phát nổ! Tất cả nhà đầu tư bên trong đều bị thương nặng!"
"... Bên bệnh viện báo rằng ngày mai đám trẻ này không thể tiến hành ghép đôi, các nhà đầu tư cần hồi phục, báo rằng chúng ta phải đợi thêm một ngày, cho tới thứ năm..."
"Hết cách rồi, chờ tới thứ năm mới có thể đưa đám trẻ này tới bệnh viện..."
Nhóc Bạch Lục vịn cửa nhà thờ, nhìn tòa kiến trúc bị thiêu đốt trong đêm phía xa, giống như lửa than còn đang cháy.
Ánh lửa quay quanh bay lên trên, như pháo hoa nở rộ lóa mắt, rực rỡ, lại ấm áp. Còn nhóc Bạch Lục thì đang đứng nơi nhà thờ lạnh băng trong trại mồ côi, cảm giác như sự lạnh lẽo khi vừa ra khỏi hồ rửa tội cũng bị thứ ánh sáng càn rỡ và nhiệt độ đó làm nóng, thành ra nhóc chẳng còn muốn run rẩy nữa.
Đó là một nửa khác của bản thân nhóc, dùng cả mạng sống để tạo cho nhóc có thêm một ngày cơ hội.
Nhóc Bạch Lục run rẩy lấy chiếc điện thoại ướt nước ra, có hơi do dự, cũng không biết thứ đồ chơi này còn có thể gọi nữa hay không.
Viện trưởng vốn muốn lấy điện thoại và đồng xu quản lý trò chơi khỏi người cậu, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã chết.
Nhóc Bạch Lục bấm số gọi cho Bạch Liễu. Một lần, hai lần, ba lần, đều không kết nối được với đầu bên kia, nhưng nhóc vẫn chưa từ bỏ, cố chấp phải gọi bằng được, cuối cùng không biết sau bao nhiêu lần thì bên kia đã nghe máy.
"Alo." Nhóc Bạch Lục bình tĩnh hỏi: "Còn sống không?"
Giọng nói của người bên kia mang theo ý cười, còn ho khan mấy tiếng do sặc khói, nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời nhóc: "Tôi còn tưởng tôi bị nổ chết rồi đấy, thế mà vẫn còn sống, sao nào, mấy đứa không chạy thoát được thật à? Sớm vậy đã gọi điện cho tôi rồi?"
"Không thoát được." Nhóc Bạch Lục chẳng có một xíu cảm giác thất bại nào, cậu nhóc bình tĩnh trả lời: "Bên ngoài cửa lớn có quái vật nhà đầu tư đã chết canh cửa, tôi bỏ cuộc rồi."
Bạch Liễu cũng không ngạc nhiên: "Dù sao cũng là trò chơi cấp hai mà, nếu chạy thoát dễ vậy thì sao khống chế tỉ lệ tử vong được."
Cậu vừa nói đã ho hai tiếng, chậm rãi bảo: "Chẳng qua vừa thấy quái vật đã bỏ cuộc trông không giống phong cách của nhóc, tôi còn cho rằng nhóc sẽ lấy đạo cụ bên trong công cụ quản lý trò chơi để thử đột phá vòng vây cơ đấy, dù gì cũng là một cơ hội hiếm có để chạy, sao nào, xuất hiện tình huống bất ngờ khiến nhóc buông xuôi à?"
Khóe miệng nhóc Bạch Lục mấp máy, nhóc sững người một lát mới đáp lại Bạch Liễu: "Ừm, tôi có cân nhắc dùng tới 【lời chúc phúc của hành khách】 để thoát."
"Kế hoạch của tôi là để đám Miêu Phi Xỉ xông ra ngoài, xem thử có thể tìm thấy phương tiện giao thông nào linh hoạt hơn ở bên ngoài trại mồ côi hay không —— Cũng chính là xe."
"Hôm nay có rất nhiều nhà đầu tư có tiền tới, bệnh viện tư nhân cũng gần, ngày mai bọn họ còn phải tới để đón chúng tôi, rất có khả năng đám tư nhân này sẽ dừng sẽ bên ngoài, có phương tiện giao thông là có thể dùng [lời chúc phúc của hành khách] đánh lùi đám quái vật, làm như vậy tuy mạo hiểm, nhưng cũng có thể thử chạy ra ngoài."
Bạch Liễu khẽ ồ lên một tiếng: "Sau đó còn có thể nhân tiện lỡ tay tiễn luôn Miêu Phi Xỉ với Miêu Cao Cương trong quá trình dò đường, như vậy thì nhóc vừa có thể giúp tôi dọn dẹp hai tên này, vừa hoàn thành giao dịch với đám Miêu Phi Xỉ - Nhóc đúng là đã giúp đám Miêu Phi Xỉ ra khỏi trại mồ côi thật, nhóc không làm trái giao dịch [sẽ dẫn bọn họ rời khỏi trại mồ côi], cuối cùng còn thành công đưa được mấy đứa nhóc mà tôi muốn cứu ra ngoài."
"Một mũi tên trúng ba con chim, chủ ý này thật sự không tệ, rất đáng thử một lần." Bạch Liễu khách quan đáp, trong lời còn mang theo ý tán thưởng.
Nhóc Bạch Lục nghe thấy lời bình thì khóe miệng cong lên, nhưng rất nhanh lại hạ xuống.
"Vậy tại sao nhóc lại từ bỏ phương án này?" Bạch Liễu nhẹ giọng dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Lần này nhóc Bạch Lục yên lặng rất lâu mới nói: "Lưu Giai Nghi xảy ra chuyện, nó đang chạy thì nôn ra máu, chúng tôi chạy rồi nó sẽ không được cứu chữa kịp thời, tôi cảm thấy nó sẽ chết rất nhanh."
"Nhưng trong trại mồ côi có bác sĩ, cho nên nhóc vì cô bé mà ở lại." Giọng nói của Bạch Liễu có hơi kinh ngạc: "Chà... không ngờ đó lại là lựa chọn của nhóc, tôi còn cho rằng nhóc sẽ không do dự mà bỏ lại cô bé, bởi vì rõ ràng lựa chọn này mới có thể đem lại lợi ích lớn nhất cho nhóc."
Nhóc Bạch Lục siết chặt nắm đấm, môi nhóc nhếch lên, hiếm khi phản bác lại lời châm chọc của Bạch Liễu: "... Tôi ở lại, là một lựa chọn sai lầm sao?"
"Ngược lại cũng không sai." Giọng nói của Bạch Liễu dịu đi: "Theo giá trị quan thông thường mà nói, lựa chọn mà nhóc làm có thể tính là lựa chọn chính xác."
Nhóc Bạch Lục hạ giọng, thoáng có chút buồn bực chẳng thể nói rõ được: "Nhưng cả tôi với anh đều chẳng thu được chút lợi ích nào, sự chính xác của giá trị quan thông thường thật kỳ lạ."
"Bởi vì sự chính xác của giá trị quan thông thường vốn mang ý nghĩa là dâng mình vì người khác —— Người đạt được thứ gì đó là người khác, không phải tôi với nhóc." Bạch Liễu cười nhẹ: "Lưu Giai Nghi dành được sự sống, anh trai cô bé giữ được đứa em gái còn sống, lúc này hắn đang cảm kích tôi, cũng đang cảm kích nhóc."
"Việc nhóc làm thật sự rất tuyệt, nhóc Bạch Lục."
Nhóc Bạch Lục khẽ cong môi, trên mặt hiếm khi lộ ra biểu cảm tựa như đang bối rối, nhưng thoáng chốc đã lấy lại vẻ mặt vốn có: "Ồ, vậy thì phiền anh chuyển lời tới anh trai cô bé đó, tôi không làm chuyện miễn phí đâu, anh nhớ phải thu phí, ít nhất phải cao hơn món lời của tôi và anh mới được, nhưng nhìn chung thì quyết định này với tôi vẫn là một sai lầm."
"—— Tôi không thể thuận lợi chạy khỏi trại mồ côi."
"Chuyện này không sao, tôi đã đoán được đêm nay mấy đứa có khả năng không thể thoát ra, cũng đã chuẩn bị trước phương án khác nếu nhóc chạy trốn thất bại." Bạch Liễu không nhanh không chậm nói: "Ngày mai bên bệnh viện không thể đón mấy đứa, mấy đứa còn một ngày cơ hội để chạy trốn."
Nhóc Bạch Lục ngẩng đầu nhìn bệnh viện tư nhân còn đang cháy: "Đây là cơ hội mà anh dùng mồi nổ và việc cận kề cái chết để đổi đấy à?"
"Đúng." Bạch Liễu mỉm cười: "Nhưng tôi cũng không làm chuyện miễn phí cho người nào đâu."
Cậu nói với vẻ không tập trung: "Tiếp theo nên đến lượt nhóc trả cho tôi rồi, nhóc Bạch Lục."
Nhóc Bạch Lục yên lặng hồi lâu, lần này nhóc im lặng lâu hơn, giống như đang cân nhắc chuyện gì đó.
Cuối cùng lông mi của nhóc hơi run lên, nhóc lảng tránh câu nói của Bạch Liễu, hỏi ngược lại: "Tôi rất tò mò anh làm thế nào, tuyến thân phận chính của Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương nhìn không đơn giản, cửa hàng hệ thống ở chỗ tôi còn cấm mua đạo cụ phát nổ trong diện rộng nữa."
"Làm thế nào mà chỉ trong mười mấy phút, anh hố được hai người chơi không chỉ hơn anh một cấp, còn thành công lôi đống bom không biết mò từ đâu ra cho nổ tung bệnh viện?" Nhóc Bạch Lục không biểu tình hỏi.
Bạch Liễu nằm trên mặt đất bị nổ cháy đen kịt, trên mặt và cơ thể cậu đầy vết đâm lẫn vết bỏng, đến quần áo cũng rách nát thảm hại. Dưới quần áo bệnh nhân hơi cháy, một bên tay đã mất, máu thịt bầy nhầy chảy ra từ chỗ gãy, nhìn qua chật vật đến lạ.
Nhưng trên mặt cậu lại lộ ra một nụ cười thỏa mãn như thể kế hoạch đã thành công, cậu vất vả dùng tay cầm lấy chiếc điện thoại còn chưa tan nát —— Đạo cụ điện thoại mà hệ thống phát cho cậu đúng là rất thần kỳ, dưới tình huống như vậy cũng chẳng rơi đâu mất.
Nổ cũng chẳng vỡ, ngâm nước cũng chẳng chết máy luôn.
"Chuyện này ấy à, đây là một kế hoạch vô cùng phức tạp." Bạch Liễu chầm chậm bảo, ý của lời này là cậu không muốn kể chi tiết.
"Thời gian nói chuyện của chúng ta tính phí theo phút." Nhóc Bạch Lục bình tĩnh nói: "Anh có thể nói từ từ cũng được."
Bạch Liễu: "..."