Tội Phạm Lý Trí

Chương 17



Phân cục Ngũ Thường, 3 giờ chiều.

Ánh nắng chói chang soi ngoài cửa sổ, Trương Đại Xuân ngồi dựa vào ghế, ngáp một cái. Y nhàm chán mở điện thoại ra định chơi đấu địa chủ thì đột nhiên nhận được một tin nhắn nặc danh.

—— Anh có muốn trở thành dũng sĩ diệt rồng không?

Ánh mắt Trương Đại Xuân run lên, nhanh chóng gõ chữ, hỏi lại một câu mày là ai?

—— Tôi là Smiley V.

—— Tôi có thể giúp anh tìm ra hung thủ giết hại Cố tiểu thư, giúp anh báo thù. Anh thích cô ấy đúng không? Anh có muốn tự mình lấy lại công lý cho cô ấy không?

Trương Đại Xuân nắm chặt điện thoại, gương mặt rạng rỡ, sạch sẽ của cô gái cùng với cảnh tượng thê lương khi tử vong không ngừng đan xen hiện lên trong tâm trí y.

Cô ấy từng nói, cô thích nhất là hoa hồng và váy trắng, cô ấy muốn mình thật trong sạch khi rời khỏi thế giới này.

Là ai đã tàn nhẫn hủy diệt tất cả những điều này, hết lần này đến lần khác cướp đi sự trong trắng của cô ấy, ném cô xuống đầm lầy sâu thẳm...

"A, lạnh quá đi!"

Chu Châu và Tô Thất Xảo đột nhiên đẩy cửa vào, Trương Đại Xuân lập tức tỉnh táo lại, nhanh tay chặn dãy số xa lạ kia.

"Phía đội trưởng vẫn chưa về sao?"

Tô Thất Xảo rót hai ly cà phê, thấy Trương Đại Xuân không để ý tới mình đành bất lực nhún vai với Chu Châu.

Chu Châu cởi áo khoác, đi đến trước bảng trắng, cầm lấy bút lông, suy tư một lúc lâu sau đó viết vào bảng bốn chữ nhỏ.

Ai đang nói dối?

Nhật ký của Chung Hiểu Kỳ không thể sử dụng như một lời khai để làm bằng chứng được, trừ khi có được bằng chứng chứng minh đám người Triệu Nam Tuấn thật sự xâm phạm Thẩm Quân Xuyên.

Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới việc Thẩm Quân Xuyên giết Tưởng Văn Thiệu đây?

Tại sao Thẩm Quân Xuyên lại quấy rối tình dục Ninh Lộ? Vì sao lại nhất thời kích động mà giết chết Tưởng Văn Thiệu trong cơn giận dữ?

Thẩm Quân Xuyên, rốt cuộc anh ta là người như thế nào?

Chu Châu cầm bút lông, viết tên của Tần Chương Hồng lên bảng.

"Cô Tần?" Tô Thất Xảo ngó lại gần, biểu cảm có hơi bất ngờ, "Anh nghi ngờ cô Tần có liên quan đến vụ án của Thẩm Quân Xuyên?"

"Không rõ lắm, nhưng chắc chắn cô ta biết được gì đó."

Chu Châu phân tích vụ án một cách đơn giản, từ cái chết của Chung Hiểu Kỳ đến vụ mại dâm của Triệu Nam Tuấn, Chu Mỹ Hàm dùng ma túy... Sau bức màn này dường như có một tấm lưới lớn, trói buộc những người này từng lớp một, chực chờ bọn họ kéo tơ để bóc ra lớp kén ấy!

"Đúng rồi, còn cả tên Vương Kính nữa." Tô Thất Xảo lập tức nhớ tới người này, cầm máy tính lên gõ lạch cạch, ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Vương Kính.

"Vương Kính, 53 tuổi. Năm 40 tuổi được thăng chức thành phó hiệu trưởng trường Trung học số 1 Ngũ Thường, có một cô con gái ở nước ngoài..." Tô Thất Xảo tra mất cả buổi, thế mà tìm được một tấm ảnh chụp chung của Vương Kính và ông chủ cũ tập đoàn Hồng Nghệ – Triệu Ngọc Cẩn.

Cô phóng to địa điểm chụp ảnh để tìm thử, sau đó trợn to hai mắt lên, vẻ mặt không thể tin nổi: "KTV Kim Thạch? Lại là chỗ này!"

Chu Châu nghiêng người qua, đề nghị: "Em thử điều tra cameras xung quanh KTV Kim Thạch xem, anh nhớ vào những năm 2000 thì nơi này đã có camera rồi."

Tô Thất Xảo lắc đầu, khó khăn nói: "Có thể sẽ không tìm được đâu, để em thử xem sao."

Đã qua nhiều năm vậy rồi, rất khó để tìm ra manh mối. Hơn nữa dù có kiếm được thì cũng chẳng có bằng chứng xác thực, hoàn toàn không có cách nào để lật lại bản án cho Thẩm Quân Xuyên.

Có thể những việc bọn họ làm hôm nay đều vô ích, nhưng nếu không thử cố gắng, làm sao biết được hy vọng sẽ không tới chứ?

Tô Thất Xảo và Chu Châu theo dõi hơn 2 tiếng đồng hồ, đến lúc sắp sửa từ bỏ, một bóng người trẻ tuổi bỗng vụt qua trong video giám sát.

"Dừng lại!"

Chu Châu hét một tiếng, dùng sức dụi dụi hai mắt, chỉ vào người trong video, kích động kêu lên, "Phóng to phóng to!"

"Đây là Thẩm Quân Xuyên sao?"

Tô Thất Xảo phóng to gương mặt người đó, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: "Đúng là anh ta, sao anh ta cũng xuất hiện ở chỗ này?"

"Không biết, vụ án này càng điều tra càng phức tạp."

Sắc mặt Chu Châu hơi trầm xuống, trong lòng có dự cảm không lành.

Rốt cuộc mối quan hệ giữa Trung học số 1 Ngũ Thường, tập đoàn Hồng Nghệ và KTV Kim Thạch là gì?

Ngay khi hai người đang vắt óc suy nghĩ, Biên Hành Phong và Trình Độ đã quay về.

"Sếp!"

Chu Châu kích động tiến lên nghênh đón, đem tất cả những manh mối mình vừa tìm được nói cho Biên Hành Phong nghe, tốc độ nói nhanh đến kinh người.

"Cầm lấy đưa cho Thất Xảo kiểm tra, sao chép nội dung trong USB ra cho tôi."

Cũng không biết Biên Hành Phong có nghe vào hay không, sau khi ném cho Chu Châu một cái USB thì cầm túi hồ sơ trên bàn làm việc, vội vàng đi đến văn phòng của cục trưởng Tôn.

"Lật lại vụ án?"

Cục trưởng Tôn cầm bình trà nóng trong tay đưa đến bên miệng, khẽ thổi, "Bản án từ mười ba năm trước không thể nói lật là lật được, có bằng chứng xác thực không?"

"Rất nhanh sẽ có chứng cứ thôi."

Biên Hành Phong lôi túi hồ sơ ra, sắp xếp lại tài liệu, mặt không cảm xúc nói: "Ký tên đi."

Cục trưởng Tôn nhận lấy rồi nhìn thoáng qua, vốn dĩ muốn nổi giận nhưng chợt nhớ đến điều gì đó mà tức tới bật cười.

"Thằng nhóc nhà cậu quả thật có lòng hăng say, đúng là ngày càng giống hệt cậu ta."

Kiêu ngạo từ trong xương tủy, không để bất kỳ kẻ nào dễ dàng thay đổi hay giẫm đạp lên điểm mấu chốt của bản thân, thực sự giống nhau như đúc.

Một người là cây khô bất tử, gió thổi lại hồi sinh.

Một người là gỗ mục khó chiết, nhưng đáng điêu khắc.

Hai người này, giống nhưng lại hoàn toàn không giống.

Cục trưởng Tôn thoáng liếc nhìn Biên Hành Phong bằng ánh mắt phức tạp, cầm bút ký lên.

"Chú nói cháu giống ai?"

Biên Hành Phong không những không đi mà ngược lại còn ngồi xuống, giọng điệu bình thản chậm rãi, "Hôm nay cháu rảnh, có thể tâm sự với chú. Thế thì... Nói về Trình Độ đi."

Anh thật sự rất muốn biết, trọng án 3.12 khiến cho cả nước khiếp sợ, rốt cuộc phía sau còn cất giấu điều gì không muốn ai biết.

Mà anh cũng rất tò mò về cái người tên Trình Độ này.

"Tôi đã nhắc đi nhắc lại rồi, đừng có đụng tới vụ án này!" Cục trưởng Tôn như thể bị chọc trúng dây thần kinh nhạy cảm, nếp nhăn trên mặt dúm dó lại với nhau.

"Sao các cô cậu cứ không chịu nghe vậy? Cứ một hai phải nhảy vào hố sâu, tự chui đầu vào bẫy! Biên Hành Phong tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu không làm nổi cái chức đội trưởng này, tôi sẽ thay người khác ngay lập tức!"

Cục trưởng Tôn đập bàn, sự uy hiếp hiện rõ trong lời nói.

"Vậy nên các người mới từ bỏ sao?" Cảm xúc của Biên Hành Phong không chút dao động, lời nói lại giống như nhát dao cứa vào da thịt, "Rốt cuộc là tra không ra hay không muốn tra, hay là vì điều tra nhưng phát hiện ra rằng, đây là sự thật mà không ai có thể chấp nhận được!"

"Thà là đẩy một người ra chịu tội thay còn hơn để mọi người cùng chịu, có đúng không?"

Biên Hành Phong bất giác cất cao giọng, trái tim chợt quặn thắt.

Anh lại xúc động nữa rồi.

Việc thường xuyên nảy sinh cảm xúc đối với một người hoặc vấn đề nào đó không phải là hiện tượng tốt.

Cục trưởng Tôn nặng nề thở dài, im lặng gần một phút mới chậm rãi kể: "Trình Độ, cậu ta là một thiên tài. Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, chẳng cần đến mười năm, cậu ta sẽ lên được vị trí này của tôi, thậm chí còn vượt qua cả tôi."

"Thật đáng tiếc..." Hốc mắt cục trưởng Tôn ửng đỏ, như thể vừa trải qua một đả kích rất nghiêm trọng nào, vẻ mặt đau đớn nói: "Trọng án 3.12 chết bảy người. Danh tính của bảy nạn nhân này, là người nhà của những người bị hại trong bảy vụ án khác!"

Bảy vụ án...

Biên Hành Phong thầm khiếp sợ, những thứ liên quan phía sau phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.

"Bảy vụ án này đều do Trình Độ dẫn người đi phá án, mỗi một vụ án đều không có vấn đề gì trên luật pháp cả. Thế nên cuối cùng đã phát sinh vấn đề ở đâu, cho đến bây giờ tôi vẫn nghĩ không ra!"

Cục trưởng Tôn dùng vết chai trên ngón tay miết lông mày, nặng nề nói: "Nhưng trong lòng tôi rất hổ thẹn! Đã ba năm rồi, tôi vẫn chẳng thể giành lại công lý cho những nạn nhân xấu số ấy. Vụ án đó giống như ngõ cụt không có lối thoát, ngoại trừ những người đã chết, không ai có thể biết được sự thật."

"Nếu cậu muốn biết thêm nhiều manh mối cụ thể hơn về vụ án này, có thể tự điều tra."

Hiển nhiên là cục trưởng Tôn không muốn tiếp tục chủ đề này, đuổi Biên Hành Phong đi.

"Cảm ơn cục trưởng Tôn."

Lúc Biên Hành Phong cầm túi hồ sơ quay về, Tô Thất Xảo đang cầm khăn giấy khóc nức nở.

"Tra được chưa?"

Biên Hành Phong đi đến nhìn thoáng qua màn hình máy tính, rồi nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác.

USB không bị hỏng, bên trong video rất hỗn loạn. Triệu Nam Tuấn kéo đầu Thẩm Quân Xuyên đối mặt trực tiếp với màn hình, hình ảnh rất khó coi.

Tiếng gào thét chói tai, tiếng kêu vang thảm thiết, tất cả âm thanh vui đùa ầm ĩ trộn lẫn vào nhau tạo thành một mớ hỗn độn.

Trình Độ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Quân Xuyên trên màn hình, đầu óc trống rỗng.

Có đáng không?

Ba chữ này hỏi Thẩm Quân Xuyên, đồng thời, hắn cũng đang tự hỏi chính mình.

Lòng lương thiện có lúc rất đáng trân trọng, nhưng đôi khi lại rẻ mạt hơn cả cỏ rác. Nó chưa chắc sẽ nhận được hồi báo, mà còn có thể kéo người ta vào những rắc rối.

Sở dĩ chúng ta lương thiện, chỉ vì không muốn có lỗi với bản thân mà thôi.

Chắc là đáng giá nhỉ.

Dù thân xác hèn mọn như cát bụi, bị người khác sỉ nhục khinh miệt, xâu xé giẫm đạp, nhưng linh hồn anh ta vẫn luôn cháy bỏng và tỏa sáng.

Linh hồn anh ta đẹp như thế, lóa mắt lộng lẫy, sáng động lòng người.

"Đừng xem nữa."

Biên Hành Phong lập tức thông báo, "Toàn thể phòng họp, mở họp!"

"Bắt tất cả những người có liên quan trong đoạn video, khởi động lại bản án năm 2009, vụ Thẩm Quân Xuyên bị tố cáo là cưỡng gian Ninh Lộ và giết hại Tưởng Văn Thiệu!"

"Chính thức phê chuẩn lệnh bắt giữ Triệu Nam Tuấn, đưa Ninh Lộ về cục phối hợp công tác điều tra, hành động!"

Mọi người lập tức tản ra bắt đầu hành động, Biên Hành Phong dựa lưng vào ghế, khẽ thở dài.

"Một ngày không ăn gì, cậu không đói bụng à?"

Thấy mọi người đều rời đi rồi, Trình Độ mới dám bước vào, ngồi xuống cạnh Biên Hành Phong như không có chuyện gì xảy ra, ngón tay quấn quanh chơi đùa lọn tóc xoăn trên đầu mình, nở nụ cười phơi phới.

Biên Hành Phong không trả lời, nhưng kể từ khi biết Trình Độ là 0.5, anh đã không thể nào đối xử với Trình Độ như một người "đàn ông" bình thường được nữa.

Ít 0 quá, thật sự rất ít...

"Về nhà trước đã."

Giọng điệu của Biên Hành Phong rõ ràng bớt đi được vài phần cứng nhắc, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp sáng rực như ngọn lửa của Trình Độ.

"Không về, chúng ta ăn bên ngoài, cậu dẫn tôi đi ăn lẩu đi." Trình Độ híp mắt cười với anh, nói: "Ăn xong chúng ta đi gặp Tằng Phàm, cũng đến lúc cần biết rõ rốt cuộc hắn ta sắm vai gì trong đây rồi."

Biên Hành Phong: "..."

Anh thậm chí còn không có đường nào để từ chối.

Hai người tìm một nhà hàng lẩu thoạt nhìn khá cao cấp, Trình Độ cắn đũa, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn điện thoại của Biên Hành Phong một cái.

Tútt ——

Một lát sau, quả nhiên Đường Tuy gọi điện tới.

Reng ——

Biên Hành Phong trực tiếp ngắt máy.

Túttt ——

Reng ——

Tútt ——

...

Hai người ganh nhau cả nửa ngày, Trình Độ không nhìn nổi nữa, giật lấy điện thoại, cất giọng nói ngọt ngào, "Hello, đội trưởng Đường, tôi với bạn trai đang lên giường đấy, có chuyện gì à?"

"Trình Độ! Đừng có giả vờ với ông!"

Đường Tuy có một đôi hoả nhãn kim tinh, đã nhìn thấu lớp ngụy trang của Trình Độ từ lâu rồi.

Biên Hành Phong là thuần 1, chưa bao giờ tiếp xúc với con gái, đây là sơ hở lớn nhất khi Trình Độ che giấu tung tích!

"Ồ, anh không tin hả?" Trình Độ cười nhạt, một giây sau đã chuyển sang giọng nam, giọng nói trầm thấp êm tai, giống như chiếc loa siêu trầm, cực kỳ mê hoặc, khiến người khác muốn ngừng mà không được: "Nếu không... Tôi rên hai tiếng cho anh nghe thử nhé?"

~Hết chương 17~

Tác giả có lời muốn nói:

"Mỹ nhân" Trình: "Tôi rên hai tiếng cho anh nghe thử?"

Biên Hành Phong: "!!!"

"Mỹ nhân" Trình: "Ưm...ưm...a..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv