“Chu Kiến Minh, người địa phương, lãnh bản án số tám, tội danh cưỡng hiếp trẻ vị thành niên, là anh không sai chứ?” Thiệu Quân lạnh lùng hỏi.
“Tao thao! Mẹ mày!….”
“Phòng chúng tôi không cần thằng này! Đã phạm tội còn không chịu nhận!”
“Thế này phòng chúng ta về sau làm sao lăn lộn được trong đại đội một nữa!”
…..
Một vòng người ngồi trong phòng, liền ngay lập tức trở nên hỗn loạn, mắng chửi, ánh mắt nhìn chằm chằm phạm nhân mới cũng bắt đầu lộ ra lửa giận.
Đại điểu (aka trym to /////^/////) hóa ra chính là dùng để làm cái chuyện khốn nạn kia sao? Gần như mỗi một người trong phòng, ánh mắt đều lóe lên hàn quang, hận không thể biến ra một con dao phay cầm trong tay, chém tới, tịch thu công cụ chuyên làm xằng làm bậy của người này!
Cho dù bị bắt vào ngục giam này đều là những kẻ phạm phải tội ác chồng chất, tiếng xấu rõ ràng, thậm chí là ác đồ hai tay dính đầy máu tươi, nhưng dù là tội phạm, cũng vẫn biết nhân đạo, vẫn giảng nghĩa khí. Tục ngữ nói, miêu có miêu đạo, cẩu có cẩu đạo, trong ngục giam cũng có đạo lí riêng của ngục giam, quy củ giang hồ cũng là một chuỗi bất thành văn. Hung án đại án khiến cho cả nước khiếp sợ, phạm phải hành vi tội ác tày trời, dám chống đối hệ thống máy móc chuyên chính quốc gia, dám chơi nổi ở trước mặt công an, bị truy nã cả nước, tính mạng từng bị truy sát nghìn dặm, đó đều là những nhân vật truyền kì ở ngục giam, được những người trong nhà tù tôn sùng thành anh hùng hảo hán. Ngược lại, loại hình mà nhà tù không dung nhất, chính là kẻ phạm phải tội cưỡng gian, ngôn ngữ trong nghề gọi là “Hoa án tử”.
Phạm vào hoa án tử sẽ bị người khác xem thường, bị đồng lao phỉ nhổ, lão thử diễu phố, người người chửi đánh, đến một kẻ dạy dỗ một kẻ, quy củ này những người trong nhà lao đều biết.
Trọng phạm số 3709 mới tới này, không phải ai khác, chính là La Cường.
Ngày đầu tiên La Cường đi vào ngục giam Thanh Hà, liền hiểu được, y bị vu oan.
Hồ sơ của y là giả, nhất định có người muốn chỉnh y, cố ý khiến cho y sống không thoải mái.
Ánh mắt La Cường co rụt lại, tầm nhìn sắc bén đảo qua mặt Thiệu Quân, từng câu từng từ, rành mạch nói. “Tôi không phải tên như vậy, tôi cũng không phạm qua chuyện mà cậu nói.”
Đáy mắt Thuận Tử đỏ lên, đột nhiên mắng to. “Thực mẹ nó làm xấu mặt bọn ông, động đến tiểu hài tử đều là vương bát, súc sinh!”
Thiệu Quân thấy loại phạm nhân nổi khùng kêu oan như vậy, cũng không có ý kiến, tâm lý vốn dĩ chẳng thích vòng vo làm gì, nói. “Đây là ngục giam, không phải công an, cũng không phải tòa án. Chúng tôi ở đây mặc kệ anh muốn giải oan hay xử án gì. Nếu anh thật sự thấy mình oan uổng, viết hồ sơ, mời luật sư, chúng tôi cho phép anh kháng án lên tòa.”
La Cường hừ lạnh một tiếng, không đáp lại.
Lão tử còn kháng án cái rắm, rõ ràng chính là trò xiếc để chỉnh người.
La Cường nhìn chằm chằm người kia, đột nhiên hỏi. “Cậu họ gì, tên gì?”
Thuận Tử uy hiếp, nói. “Đây là Thiệu tam gia của đại đội một, mày lễ độ một chút.”
La Cường cười lạnh, đáy mắt lóe lên.
“Thiệu cảnh quan… khá lắm, tôi sẽ nhớ kỹ cậu.”
Đêm đó Thiệu Quân trực đêm, liền xảy ra chuyện.
Thiệu Quân ở trong phòng theo dõi vô cùng chuyên chú, ngậm tàn thuốc, một bên cầm máy chơi game, một bên nhìn màn hình nhỏ, sau đó liền nhìn thấy trong camera của ban bảy, tiểu tử con nhím kia bị người khác đạp một cước vào ngực, lực đạo mạnh mẽ hung ác khiến cho tên này còn chưa sờ được đến mép cửa toilet đã bay về phía giường đối diện, đặt mông ngã vào góc tường!
Còn chưa đến nửa phút đồng hồ, Thiệu Quân cùng hai đồng sự dẫn theo côn điện ầm ầm vọt vào nhà lao của ban bảy.
“Làm gì thế? Tối rồi, không ngủ a?”
Người trong ban bảy kia tức giận bất bình, trong cơn giận dữ, đồng loạt giơ ngón tay chỉ giày vải đen. “Là nó, nó nó nó, Chu Kiến Minh, nó đánh người!”
“Đêm hôm khuya khoắt, không ngủ được, đấu võ sao?!”
Thiệu Quân gầm nhẹ.
La Cường đứng ở cửa buồng vệ sinh, lạnh mặt nhìn Thiệu Quân.
Tất cả mấy người kia đều đồng loạt nhìn sang chỗ khác, không lên tiếng.
Thiệu Quân vừa thấy mấy người kia bộ dạng xắn tay áo như hổ rình mồi, liền biết, mấy tên nhiều chuyện này là muốn ban đêm hạ độc thủ dạy dỗ người mới tới, khẳng định lại là muốn chơi một bộ “miêu miêu trốn”. “lái phi cơ”, “ôm chậu cá vàng” kia, kết quả ngược lại bị người ta đánh.
Con nhím đau đến nhe răng nhếch miệng, bò ra từ góc giường, eo cũng không duỗi thẳng được, hô. “Thiệu quản, tiểu tử này đạp tôi, y đánh người!”
La Cường cong lưng cúi người xuống nhặt gối đầu, giọng nói thâm trầm. “Ai đạp mày? Có thương tích không?”
“….” Con nhím nghẹn khuất che một bên xương sườn.
La Cường xoay mặt nhìn chằm chằm Thiệu Quân, ánh mắt đảo qua camera giám sát trên trần. “Thiệu cảnh quan, ngài nhìn thấy tôi đạp nó?”
La Cường không có biểu tình gì, hoặc là nên nói, đến cả biểu tình cũng lười làm.
Thiệu Quân đối diện với người này, cả hai cùng nghiêng đầu, không hẹn mà đồng loạt hừ một tiếng, trong lòng cả hai đều hiểu rõ ràng.
Thiệu Quân lấy cảnh côn quét một vòng, lớn tiếng nói. “Làm việc cả một ngày, mấy người không thấy phiền a? Không phiền thì ngày mai phân công gấp đôi cho ban mấy người, đem việc của ban năm ban sáu đều dành cho mấy người, có được hay không?!”
Một đống người đồng loạt nghiêng mắt nhìn Thiệu Quân, biểu tình thà chết chứ không chịu khuất phục, phân gấp đôi thì phân gấp đôi, bọn ông ghét nhau như kẻ thù, lăn lộn trên giang hồ phải có khí tiết!
“Còn không ngủ, cuối tuần chơi bóng rổ, phạt ban mấy người năm phút không được chạy vào khu ba điểm!”
Thiệu Quân lên giọng ra đòn sát thủ, chiêu này là linh nghiệm nhất.
Một đám người vừa nghe mấy lời này, nhanh chóng quay đầu đi, hậm hực trở lại giường của mình, trùm kín chăn, không lên tiếng.
Thiệu Quân trước khi đi liếc mắt nhìn giày vải đen một cái: khá lắm, có khí phách, rất lợi hại.
Một cước kia, căn chỉnh vừa chuẩn, đứng trong phòng vệ sinh mà đạp ra. Một gian nhà lao hơn mười mét vuông, camera soi không sót một cái gì, chỉ có gian toilet là góc chết, nhìn không thấy.
Chu Kiến Minh này lúc đạp tên kia còn lót gối đầu, một cước được chắn trong cái gối, trên người con nhím xui xẻo kia đến cả một dấu giày cũng không tìm thấy, cũng không bị thương chảy máu. Đánh người kiểu này, làm cho người khác không thể tìm được chứng cớ, thế nhưng kẻ bị đạp sẽ rất đau, xương sườn có thể ê ẩm đến vài ngày, một cước này chắc sẽ khiến cho con nhím phải ghi nhớ.
Trong lòng Thiệu Quân hiểu rõ mọi chuyện, nhưng là cố ý không nói. Loại sự tình này cho dù nói cũng vô dụng, phải có chứng cứ.
Hắn nghiêng mắt nhìn giày vải đen, hừ một tiếng. “Gối đầu kia của anh nếu không cần ngủ, để tôi đem đi đi?”
La Cường nhanh chóng ôm gối lùi lên trên giường, nằm ngủ.
Tiểu đoàn thể bên trong ban bảy, thường tiến hành loại hình phạt riêng này, Thiệu Quân vốn dĩ cũng không tán đồng, chướng mắt. Trước đây kẻ gặp phải đều kinh sợ, mấy người các ngươi còn có thể chiếm tiện nghi; ngày nào đó lỡ như gặp phải kẻ cứng rắn, liền toàn bộ mẹ nó đi hít bụi, còn khiến tam gia phải đi chùi đít cho mấy người.
Chuyện tốt thì chẳng thấy đâu, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm, phạm nhân mới của ban bảy nghe nói là một kẻ cưỡng dâm trẻ vị thành niên vương bát đản, sáng sớm ngày hôm sau, liền truyền khắp nửa khu nhà giam.
Nghe nói đêm hôm trước, sau khi nhóm quản giáo đi rồi, có vài người ban bảy, trong lòng khó chịu, nuốt không trôi cục tức này, đợi đến khi mọi người đều ngủ, lại bùng nổ một hồi.
Lão Thịnh đội trưởng mặt mày âm trầm, hai người Thuận Tử và con nhím đều che xương sườn, chống eo, một đường vừa đi vừa nhe răng nhếch miệng, vừa nhìn vào liền thấy, lại không gặp may, không đắc thủ.
Mọi người châu đầu ghé tai xếp hàng trong căn tin, người người lòng đầy căm phẫn, đều hận không thể xông lên hỗ trợ đánh người.
Đại đội một của ngục giam Thanh Hà từng có hai kẻ phạm phải hoa án tử, đều là tội cướp bóc cưỡng gian, nghe nói năm đó ở trong nhà lao bị chỉnh thật thảm, mỗi ngày bị buộc phải “lái phi cơ”, ôm bồn cầu. Còn có một kẻ ban ngày ban mặt ở trong nhà kho bị người ta bạo cúc. Sau này lúc điều tra xem ai bạo, các phạm nhân đều không ai nhận cũng không ai tố giác, trăm miệng một lời nói, là cặn bã nha, ức hiếp phụ nữ, xứng đáng bị bạo. Cuối cùng tra không được, chỉ có thể báo cáo với trưởng nhà giam, là lấy đầu gỗ của cây lau nhà để bạo, người đứng phía sau không rõ.
Thái độ trong ngục giam đối với người phạm hoa án tử, chính là không dễ dàng tha thứ như vậy.
La Cường đi đôi giày vải màu đen kia của y, quần áo rộng thùng thình, đứng ở cuối đội ngũ lấy cơm, trầm mặc.
Từng người đi qua bên cạnh y, đều hung tợn phỉ nhổ vào y, ánh mắt khinh thường, La Cường biểu tình hờ hững, đôi mắt trống rỗng, giống như còn chưa tỉnh ngủ, lại làm như không nhìn thấy những oán hận quanh mình.
Những người phía trước đều lấy cơm xong, đến phiên La Cường.
La Cường vừa đem bồn cơm đi qua, phạm nhân chịu trách nhiệm xới cơm lấy đồ ăn rầm một tiếng thu lại thùng cơm, tức giận nói. “Không có cơm, không đủ!”
Thiệu Quân nhìn thấy, ngày đó Chu Kiến Minh liền không đến lấy cơm.
Người này cũng không kêu gào dọa dẫm, lạnh lùng liếc mắt nhìn chòng chọc mấy người phụ trách phòng bếp kia một cái, mang theo bồn cơm trống không bỏ đi, trầm mặc không lên tiếng ngồi vào một góc căn tin.
Thời điểm giày vải đen ngồi cũng không giống với người khác.
Người này không ngồi lên ghế, mà là ngồi xổm.
Y lẳng lặng ngồi xổm trên ghế, miệng lẩm bẩm, nhai cái gì đó, hai mắt nhìn chằm chằm về phía xa một lúc, cả người giống như một tòa sơn ảnh ảm đạm, lại giống như dã thú ẩn trong rừng rậm vận sức chờ phát động, hoặc nói trắng ra là, cực giống tên cướp giật ngồi chồm hổm ở trước cửa ngân hàng mà nghiên cứu địa hình, trong lòng ôm một khẩu 54(1), rất có tính nhẫn nại, vẫn không nhúc nhích, chậm rãi đợi con mồi….
Thiệu Quân thiêu mi nhìn chằm chằm giày vải đen, nghiên cứu nửa ngày, thú vị….
Hắn lấy trong suất cơm nhỏ của quản giáo nửa phần canh, nửa muỗng thịt hầm bí đao, lại thêm hai cái bánh bao lớn, đưa cho người này.
“Của anh.” Thiệu Quân nói.
La Cường không nhúc nhích, nhưng mí mắt hơi nâng lên, nhìn lướt qua Thiệu Quân, rõ ràng là rất bất ngờ.
Thiệu Quân duy trì tư thế nhìn xuống từ trên cao, nghiêng đầu. “Bọn họ nhằm vào anh, chắc tự anh cũng hiểu rõ vì sao.”
La Cường không lên tiếng, cầm lấy bánh bao cắn một miếng lớn, xem chừng cũng rất đói bụng.
Thiệu Quân nói. “Đã biết sẽ có ngày hôm nay, sớm hay muộn cũng phải đền tội, lúc trước còn làm ra loại việc này làm gì? …. Đó không phải là việc đàn ông nên làm, sẽ khiến người khác xem thường. Về sau sống đàng hoàng cho tôi, học tập thật tốt, cố gắng cải tạo, sống cho giống hình người.”
“Tôi là quản giáo của ban năm sáu bảy tám. Về sau có gặp phải chuyện gì, nói với tôi. Nếu muốn nói chuyện, muốn tìm người thảo luận, xương cốt ngứa ngáy, hoặc là trong tư tưởng có vướng mắc gì, cứ trực tiếp tìm tôi nói chuyện!”
Thiệu Quân đưa cho phạm nhân mới một phần cơm kia, nhưng tuyệt đối không phải là vì đồng tình, thương hại, hay là quá thiện tâm.
Là quản giáo, chẳng khác nào đang dưỡng gia súc; nuôi nhốt một đoàn gia súc đủ loại hình màu sắc, cũng không được chọn giống, gặp phải cái gì thì là cái đấy, gặp gấu trúc chính là gấu trúc, gặp thảo nê mã(2) thì chính là thảo nê mã. Thế nhưng cho gia súc ăn là chức trách ở đây, tam gia lĩnh phần tiền lương này.
La Cường uống canh bí, một hai miếng cắn xong hai cái bánh bao lớn – loại bánh cỡ này, vài miếng là giải quyết xong!
Thiệu Quân luôn miệng cằn nhằn không dứt.
La Cường lau canh cùng thức ăn dính trên môi, mí mắt cũng không nâng, hừ một tiếng nói với Thiệu Quân đang ở trước mặt phê bình giáo dục y. “Cho thêm hai cái nữa.”
Thiệu Quân. “……..”
La Cường giương mắt, hất cằm ý bảo. “Bánh bao.”
Thiệu Quân. “…….”
Khóe miệng La Cường hiện lên một tia khinh miệt. “Ngay cả cậu, cũng không khác gì so với bọn họ, đầu óc chẳng khác nào cái bánh bao, chỉ có ruột, không có nhân bánh.”
“Còn tự phong là ‘gia’….” La Cường nhai đồ ăn, lẩm bẩm, “Cậu là Thiệu tam gia, vậy ông đây là gì? …. Tôi thấy cậu giống ‘Bánh bao Thiệu tam’ hơn!”
Chỉ vì những lời này, Thiệu Quân thiếu chút nữa đã lấy cảnh côn móc hai cái bánh bao lớn La Cường vừa nuốt vào ra.
Bà ngoại mi.
Mi bánh bao!
Mi mới là bánh bao đấy!
……..
Hết chương 8.