Cái cửa cuốn bị hỏng kia, tuyệt đối là thứ mà ngài Dampier nhớ nhất mấy ngày nay!
Lâm Vũ Tầm đi theo sau Trình Hào, nghe ngài Dampier nói tới cái cửa cuốn kia, nhất thời có chút lúng túng.
Lúc trước Trình Hào đồng ý sửa cửa, nhưng mà căn bản là không sửa được, chỉ có thể mặc cho cái cửa này hỏng...
Trình Hào lại nói: "Ngài Dampier, tôi đã nghĩ rồi, ngày mai tôi sẽ đi mua ngay một cái cửa cuốn hàng cũ, đổi giúp ngài đi."
Nghe Trình Hào nói, ngài Dampier bất mãn lên: "Tại sao là cửa cuốn cũ?"
Trình Hào nói: "Cửa của ngài cũng cũ."
Ngài Dampier "Hừ hừ" vài câu, lại mắng vài câu tên quỷ đen làm hỏng cửa nhà hắn, cuối cùng vẫn chấp nhận chuyện này.
Lúc này, Trình Hào lại nói: "Có một việc, tôi không biết có nên nói hay không..."
"Chuyện gì?" Ngài Dampier hỏi.
Trình Hào nói: "Kỳ thực, nếu như ngài đổi cửa của cái phòng kia thành cửa bình thường, ví dụ như cửa gỗ, tôi tin là cái gara này, nhất định có thể cho thuê với giá cao hơn! Ngài cũng biết, mùa đông sắp tới, mà cửa cuốn thì không giữ ấm, không chỉ vậy, nó còn dễ bị người ta phá hoại..." Trình Hào nói rất nhiều nhược điểm của cửa cuốn, điều anh nói cũng đúng.
Mấy loại cửa kiểu này, chỉ dùng với ga ra!
"Tao đương nhiên biết điều này, mà mày biết đổi cửa phải tốn bao nhiêu tiền không?" Ngài Dampier hỏi ngược lại.
"Đổi cửa đúng là tốn không ít tiền, nhưng sau đó có thể tăng tiền thuê, sớm muộn cũng có thể kiếm về, càng quan trọng hơn là, hiện tại ngài đổi cửa tương đối có lời." Trình Hào nói.
"Tại sao?" Ngài Dampier mập mạp không rõ.
Trình Hào nói: "Bọn tôi làm hư cửa nhà ngài, nếu như không cần bọn tôi sửa giúp ngài, như vậy bọn tôi có thể bồi thường cho ngài hai mươi đồng, ngài xem, cứ như vậy, ngài có thể bớt được hai mươi đồng để đổi cửa!"
Ngài Dampier cảm thấy rất có đạo lý, nhưng mà..."Bọn mày phải bồi thường cho tao ít nhất năm mươi đồng!"
Sau một phen cò kè mặc cả, Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm thanh toán ba mươi đồng tiền bồi thường, cùng với mười lăm đồng tiền thuê tầng gác trên lầu, sau đó nhận được chìa khóa tầng gác.
Không sai, tiền thuê tầng gác là mười lăm đồng mỗi tuần, so với ga ra đắt gấp đôi.
Mà cửa cuốn...
Trước đó vài ngày Trình Hào cũng để ý tới giá cả cửa cuốn, phải tầm một trăm đồng, còn không bao gồm phí lắp đặt, mà phí lắp đặt nơi này rất đắt, còn hàng cũ... Anh không hề thấy có người bán cửa cuốn cũ.
Cho nên... Anh liền nghĩ biện pháp để ngài Dampier thay cái cửa luôn!
Như vậy anh có thể trả bớt một chút tiền!
Nghĩ như thế, Trình Hào lại nói: "Ngài Dampier, trước khi lắp cửa, ngài có thể dùng gạch miếng xây một chút tường, thậm chí có thể tạo một cánh cửa sổ, tôi nghĩ lúc đó, cho dù ngài cho thuê mười đồng một tuần, cũng được, không cần chỉ cho thuê tám đồng."
Cái gara này của ngài Dampier, vẫn luôn dùng giá tám đồng mỗi tuần cho thuê. Lúc trước trên tay Lâm Vũ Tầm không có tiền, người ở chung với ngài Dampier là Beverly liền năn nỉ ngài Dampier dùng giá sáu đồng mỗi tuần, cho Lâm Vũ Tầm thuê gara.
Ngài Dampier vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, cho nên sau khi Trình Hào xuất hiện, mới đòi tăng tiền thuê nhà.
Cũng bởi vì như vậy, Lâm Vũ Tầm mới nghe theo lời ngài Dampier, đưa cho ngài Dampier thêm hai đồng.
Ngài Dampier càng nghĩ càng cảm thấy Trình Hào nói không sai: "Tiểu tử, mày rất thông minh!"
Trình Hào cũng cảm thấy mình rất thông minh, có thể khiến cửa cuốn giá một trăm đồng ép xuống thành ba mươi đồng bồi thường.
Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm lấy được chìa khóa tầng gác từ chỗ ngài Dampier, suy nghĩ một chút, lập tức bắt đầu chuyển nhà.
Nội thất trong phòng mà Lâm Vũ Tầm thuê đều là của ngài Dampier, đồ của cậu không nhiều, chuyển rất nhanh, tối hôm nay có thể hoàn thành.
Hai người Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm khí thế ngất trời mà chuyển lên, vì để tránh cho có người đến đây nhân cơ hội trộm đồ, hai người bọn họ phải để một người ở dưới lầu trông.
Đang xách, một người phụ nữ da đen mặc áo ngủ hoa nhỏ, trên đầu thắt rất nhiều bím tóc nữ từ trên lầu đi xuống.
Người phụ nữ da đen này Trình Hào từng thấy những ngày qua, chính là người ở chung với ngài Dampier, Beverly.
Ngũ quan Beverly nhìn khá lắm, trong mắt người da đen cũng tính là đẹp, bà xuống lầu, liền đứng ở cửa gara, sau đó nói với Lâm Vũ Tầm: "Tôi chờ ở đây, hai người đi khuân đồ đi."
"Cảm ơn." Lâm Vũ Tầm nói cám ơn với bà, cùng Trình Hào nâng gia sản linh linh của bọn họ lên.
Đồ của Lâm Vũ Tầm không nhiều, nhưng cần phải sửa sang, phòng cũng phải quét sạch, cho nên hai người mất tầm hai tiếng, mới chuyển xong, trong thời gian này, Danny cũng theo ở phía sau, giúp lấy đồ.
Mới đầu, khi bọn họ lấy đồ từ trong phòng ra ngoài, Danny có chút bất an, sau đó phát hiện bọn họ chuyển lên trên lầu, nó không còn cảm giác không vui, cùng chạy lên chạy xuống.
Phòng dưới lầu rất ẩm ướt, trên tầng gác thì không giống như vậy, các tầng ở đây không cao, và có độ dốc, vì vậy mỗi phòng rất nhỏ, nhưng có ba gian!
Trong hai cái gian nhỏ, một cái đặt một cái giường 1m20, một cái đặt một cái giường 1m50, còn lại cái gian lớn là nhà bếp, đặt một cái bàn gỗ rất cũ kỹ, cùng với ghế tựa gỗ.
Nhìn thấy cái nhà bếp này, Trình Hào có cảm giác kích động.
Nơi này có khí ga! Có thể nấu cơm!
Bếp ga ở nước Mỹ khác so với Trung Quốc.
Nó là hình vuông, để sát mặt đất, mặt trên có bốn cái vòng tròn, phía dưới còn có thể mở ra, có thể nướng đồ ở bên trong, Trình Hào nhìn thấy thật cao hứng, nhưng rất nhanh lại bất đắc dĩ.
Anh phát hiện mình không biết dùng vật này!
Hiện tại cũng không phải thời điểm dằn vặt cái này... Đã muộn lắm rồi, bọn họ nên ngủ.
Trình Hào trải cái chăn mới mua trên cái giường 1m50, để hai người Lâm Vũ Tầm cùng Danny ngủ, mình thì ngủ ở trên giường nhỏ.
Đêm qua anh ngủ muộn, mặc dù hôm nay không rèn luyện nhưng làm không ít chuyện, nằm xuống liền ngủ, mà bên trong gian phòng cách vách, Lâm Vũ Tầm chưa ngủ.
Cậu ngủ không được.
Không có Trình Hào ở bên cạnh, đột nhiên cậu cảm thấy không quen, ngay cả chính cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Thậm chí cậu hối hận vì đã nói cho Trình Hào biết chuyện có thể thuê tầng gác, nếu như cậu không nói, có phải là có thể ngủ thêm với Trình Hào mấy ngày không?
Còn có chuyện Trình Hào đánh quyền...
Trong lòng Lâm Vũ Tầm thoáng qua rất nhiều ý nghĩ, rất muộn mới ngủ, mà sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học lại làm cho cậu tỉnh lại rất sớm.
Liên tiếp hai ngày ngủ không ngon, quầng mắt cậu thâm đen.
Trình Hào vừa nhìn thấy Lâm Vũ Tầm, liền chú ý tới tình hình của Lâm Vũ Tầm: "Tối hôm qua cậu ngủ không ngon?"
"Thay đổi chỗ ở, ban đầu có chút ngủ không được." Lâm Vũ Tầm nói.
Trình Hào không hoài nghi: "Đi thôi, chúng ta đánh thức Danny, đi trường học ăn điểm tâm. Sáng sớm hôm nay cùng buổi trưa vẫn ăn tại trường học, buổi tối chúng ta có thể mua một ít đồ ăn về nhà tự nấu cơm... Sau này chúng ta tự nấu cơm ở nhà mình, nhất định là ăn rất ngon."
Lâm Vũ Tầm nghe Trình Hào nói, tưởng tượng cảnh bọn họ cùng nhau nấu cơm, trong lòng hơi động.
Ngày này, Trình Hào vẫn cùng Lâm Vũ Tầm đi làm việc như cũ, chờ kết thúc công việc, bọn họ liền mua một chút rau dưa, cùng với trứng gà thịt bò về nhà.
Khi bọn họ về nhà, nhìn thấy ngài Dampier đang cầm gạch miếng cùng gạch, tự mình xây tường.
Sau khi Trình Hào đưa chủ ý cho ngài Dampier, cảm thấy sợ là ngài Dampier sẽ tốn không ít tiền, mới có thể thay xong cửa, dù sao ở bên này mời người làm việc không rẻ, mà làm cho anh không nghĩ tới chính là, ngài Dampier tự mình đi xây tường đổi cửa...
Lúc này hắn ông đã xây được nửa bức tường ở hai bên ga ra, cố định một cái khung cửa cũ ở chính giữa, sau đó liền bắt đầu xây phần tường còn lại.
Trình Hào kính nể: "Ngài Dampier... Còn rất lợi hại."
Lâm Vũ Tầm nói: "Ngài Dampier đúng là biết rất nhiều thứ, sửa ống nước, sửa khóa cửa..v.., ngài ấy đều biết, nhưng nếu muốn nhờ ngài ấy sửa, ngài ấy sẽ lấy tiền."
"Làm chủ nhà trọ, đúng là phải biết nhiều kỹ năng mới được..." Trình Hào nói: "Nhắc tới, nguyện vọng của tôi, chính là tương lai có một tòa nhà, sau đó có thể thu tiền thuê nhà mà sống."
Lâm Vũ Tầm yên lặng mà ghi nhớ lời này ở trong lòng, lại có chút phát sầu.
Muốn xây một cái nhà lầu cần phải mua đất, sau đó xây phòng ở ở phía trên, nhất định phải rất nhiều tiền.
Hai người Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm sau khi về nhà, thử nấu cơm.
Trình Hào không biết nấu cơm, mà từ nhỏ sống ở Trung Quốc, đối với các bước nấu cơm, còn có món ăn gì đó, anh vẫn biết.
Lâm Vũ Tầm thì ngược lại biết nấu cơm, lúc cậu còn rất nhỏ, cần phải nấu cơm cho cha cậu, nhưng món cậu biết làm rất ít ỏi, vẻn vẹn chỉ vài món.
Hai người thương lượng một chút, cuối cùng vẫn quyết định Lâm Vũ Tầm cầm muôi, Trình Hào ở bên cạnh đưa ý kiến.
Sau đó, bọn họ liền làm ra ba món là súp lơ luộc, đậu hà lan luộc còn có trứng gà chiên, còn món chính, Lâm Vũ Tầm làm bánh.
Cha cậu nấu ăn, đều là trộn các loại đồ ăn cùng nhau rồi nấu, nhưng kỹ xảo làm bánh lại rất khá, còn từng dạy Lâm Vũ Tầm, chỉ có điều Lâm Vũ Tầm đã mấy năm chưa làm...
Những đồ ăn này có chút mặn có chút nhạt, còn có vẻ ngoài không đẹp, nhất định là ăn không ngon, nhưng ít ra có thể ăn.
Ba người cũng không phải người lãng phí đồ ăn, cũng ăn không ít.
Ăn xong, Trình Hào rời khỏi nhà, anh muốn đi ra ngoài rèn luyện.
Sau trận thi đấu vào buổi tối thứ ba ấy, thứ tư anh đi mua đồ dọn nhà, ngày hôm nay thứ năm, phải cẩn thận luyện một chút.
Lại qua một ngày, thứ sáu đến.
Ban ngày thứ ba, Trình Hào không huấn luyện, nhưng thứ sáu tuần này, Trình Hào vẫn tiến hành rèn luyện như cũ.
Hiện tại anh đã bắt đầu thích ứng cường huấn luyện cường độ cao, sẽ không vì tiếp thu huấn luyện mà khiến trạng thái trở nên kém, dưới tình huống như vậy, huấn luyện mỗi ngày không thể dừng lại.
Trình Hào tràn ngập mong đợi với trận quyền anh vào tối thứ sáu, mà Lâm Vũ Tầm, lại bất an.
Trình Hào, có thể bị thương không?
Buổi tối đó, sau khi Trình Hào xuất phát đi đến quán bar, Lâm Vũ Tầm cũng rời khỏi, đi đến quán bar lão George.
Cậu muốn đi tìm hiểu tình huống một chút, cậu không muốn để cho Trình Hào bị thương.
Hôm nay Trình Hào đến quán bar lão George, rất nhiều người đến chào hỏi anh.
Những người này có người gọi anh là "Trình", có người thì lại gọi anh là "Nhóc khả ái", đều dồn dập hỏi anh có thể vào trận hay không.
Thi đấu ở đây, phần lớn là tuyển thủ nghiệp dư, rất nhiều người chỉ so một lần, có thể phải qua một tháng, mới trở lại so lần thứ hai, lần trước Trình Hào thi đấu bị thương, bọn họ cũng không rõ lần này Trình Hào có tham gia thi đấu hay không.
"Tôi sẽ tham gia!" Trình Hào không chút do dự mà cho đáp án khẳng định.
Anh đương nhiên sẽ tham gia thi đấu, dù sao chỉ có tham gia thi đấu, mới có thể lấy tiền.
Hơn nữa, anh thích đánh quyền, thích cảm giác nắm đấm cùng cơ bắp va chạm.
Chỉ là anh không biết đối thủ ngày hôm nay sẽ là ai.