Sau khi Trình Hào được lão George giới thiệu mình xong, trước tiên đi xuống khỏi đài, cởi bỏ áo khoác của mình chỉ để lại quần cộc, sau đó mới mang găng tay, lại một lần nữa lên đài.
Miệng vết thương ở bụng anh còn chưa khỏi hoàn toàn, được bao bởi băng vải không biết Lâm Vũ Tầm mua ở đâu về, mà cái này cũng không gây chú ý, các tay đấm thường đeo đai bảo vệ eo, đều rất bình thường.
Sau khi lên đài,Trình Hào điều chỉnh găng tay của mình một chút.
Lúc trước, khi anh chưa học quyền anh, xem người khác thi đấu, cảm thấy được cuộc thi đấu giống như chơi gia đình, bởi vì luôn có người không hiểu ra sao đã ngã xuống, nhưng khi anh thật sự bắt đầu luyện quyền, liền biết quyền anh không đơn giản như vậy.
Thậm chí liền ngay cả găng tay của võ sĩ quyền anh, tác dụng của nó cũng không phải như những gì Trình Hào từng tưởng, vẻn vẹn chỉ là vì tránh đả thương đối thủ, trên thực tế, tác dụng chủ yếu nhất của cái găng tay này, là bảo vệ tay của võ sĩ.
Một quyền của vận động viên quyền anh cao cấp đánh ra lực cực kỳ mạnh, tác dụng cũng sẽ chấn ngược trở lại, thậm chí sẽ khiến cho xương cánh tay gãy vỡ, không mang găng tay là không được.
Đời trước khi Trình Hào ở trạng thái đỉnh cao, tung ra một đấm có thể đánh bay một người bình thường hai trăm cân thoải mái, chén ăn cơm, nếu anh không chú ý, cũng có thể bóp nát.
Dưới tình huống như vậy, nếu anh không đeo găng tay thì không dám dùng sức đánh người.
Đáng tiếc, hiện tại thân thể này không trải qua huấn luyện nhiều năm liên tục, không có khí lực lớn như vậy.
Nhưng anh sẽ thắng.
Anh là võ sĩ quyền anh lợi hại nhất.
Mỗi lần trước khi vào trận đấu, Trình Hào đều sẽ tự nói với mình như thế.
Sau khi tự nói với mình như thế, cả người Trình Hào tựa như vượt ra khỏi trường đấu, anh tỉnh táo nhìn Geral đối diện, không một tia cảm xúc dư thừa.
Anh nhìn thấy Geral hướng về khán giả xung quanh đấm ngực gào thét, nhìn Geral biểu diễn bắp thịt của mình, nhìn Geral hướng về phía mình dựng thẳng ngón tay giữa, trong lòng không hề gợn sóng.
Anh cũng nghe được khán giả cách anh rất gần nói chuyện, nói cho Geral biết bọn họ sẽ đặt cược cho Geral, để Geral đánh anh tè ra quần… Anh vẫn là không có cảm giác gì.
Người thua, không phải là anh.
Trình Hào lần lượt tự nói với mình như thế, có thể trên thực tế, tất cả người xem thi đấu, đều cảm thấy người thua sẽ là anh.
Mặc dù bây giờ Geral xem như là tay đấm yếu nhất của phía lão George, nhưng trước đây kỳ thực hắn rất mạnh.
Thậm chí, Geral còn từng ở trên sân Hắc Quyền, tạo ra uy danh hiển hách.
Hắn đã từng ra tay đặc biệt tàn nhẫn, làm cho tình cảnh quyền anh đầy máu tanh, thậm chí còn từng làm quyết định ước chiến với người khác, chiến đấu với găng tay đặc biệt được trang bị mũi sắt nhỏ.
Các mũi sắt nhỏ trên găng tay chỉ lớn bằng đầu đinh, cho nên chiến đấu như vậy cũng sẽ không khiến tay đấm có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ khiến cả người tay đấm máu me đầm đìa.
Tình cảnh máu tanh như vậy luôn khiến khán giả nhiệt huyết sôi trào tâm tình kích động, nói trắng ra là chính là rất có tính thưởng thức, cho nên Geral một trận chiến thành danh.
Lúc đó, Geral tham gia thi đấu, cũng không chỉ lấy vẻn vẹn phần chia ít như vậy, hắn thậm chí đòi mấy ngàn đồng lệ phí ra sân, nếu như là dùng găng tay đinh, thì càng đắt giá.
Nhưng sau đó hắn chơi ma túy, say rượu, trầm mê gái gú, dần dần thân thể không còn tốt như vậy nữa, vào một lần thi đấu quyền anh lại bị thương khó có thể khôi phục hoàn toàn, thì càng đánh không lại đối thủ.
Cho tới bây giờ, kỳ thực thân thể của hắn đã sớm không thích hợp tham gia thi đấu.
Nhưng nếu hắn không tham gia thi đấu, thì không có tiền tiêu… Hắn nhất định phải tham gia thi đấu.
Trạng thái hắn như vậy, chiến đấu với tay đấm trạng thái rất tốt khác, thì không thắng được, nhưng Trình Hào thoạt nhìn không hề giống là một võ sĩ quyền anh.
Lúc Trình Hào lên đài, giống như là một con dê non đến nhầm chỗ.
Trình Cẩm Hạo người cao lớn, cân nặng cũng không tính là nhẹ, mà lúc Trình Hào xuyên tới, anh mới vừa bị trọng thương, sau đó Trình Hào lại lâm vào trạng thái “Ăn không đủ no”, hiện tại cân nặng của anh cũng chỉ là 120.
Một mét tám 120 cân, vóc người như vậy đối với thiếu niên mà nói thì rất bình thường, nhưng trên sàn thi đấu quyền anh lại có vẻ phi thường yếu ớt, này còn chưa tính, mặt Trình Hào còn non.
Người da vàng vốn đã non, trước đây Trình Cẩm Hạo được nuôi rất khá, cũng chỉ có mười sáu tuổi… Mọi người có thể nhìn ra rất dễ dàng, anh là vị thành niên.
Chớ nói chi là trên sàn thi đấu, kỳ thực người da vàng vẫn luôn không nổi bật.
Tất cả khán giả, đều cảm thấy người luôn thua như Geral, đứng trước một tiểu tử chưa mọc hết lông, nhất định có thể thắng.
Bọn họ không kịp chờ đợi muốn nhìn Trình Hào bị Geral đánh đổ.
“Lên đi Geral, giẫm nó trên đất!”
“Đánh cho kẻ hèn mọn đó khóc đi!”
“Geral mày được!”
…
Trong tiếng gào thét, thi đấu chính thức bắt đầu.
Mỗi một miếng cơ trên người Trình Hào, đều căng.
Geral khinh bỉ mà nhìn Trình Hào một cái, làm ra tư thế công kích, mà ngay lúc này, Trình Hào vọt về phía hắn.
Geral không ngờ tốc độ Trình Hào nhanh như vậy, vung tay công kích, mà Trình Hào đã lên một quyền, đánh vào mặt của hắn.
Trước khi Trình Hào xuyên qua, thi đấu quyền anh đã biến thành hệ thống điểm, đánh trúng một số bộ vị của đối thủ có thể được điểm.
Mà nếu có cơ hội đánh trúng chỗ yếu của đối thủ, Trình Hào lúc đó, thà tình nguyện liều mạng bị đối thủ đánh trúng mình được điểm, cũng muốn ra tay công kích.
Mà “điểm yếu” trong mắt anh, chính là khu thần kinh trên khuôn mặt, hai bên trái phải ở cái xương sườn cuối cùng, cùng với buồng tim.
Đánh trúng bộ vị này của đối thủ, rất dễ dàng khiến đối thủ mất đi sức kháng cự.
Lúc trước, đám người Chester đến gây phiền phức chỗ Lâm Vũ Tầm thuê phòng, lúc đó Trình Hào còn đang bị thương tổn nhưng muốn lập uy, nên tìm điểm yếu của một người mà công kích, cuối cùng khiến người kia nôn liên tục.
Hiện tại, anh công kích, chính là khu thần kinh trên khuôn mặt Geral.
Đầu Geral bị anh đánh lệch sang một bên, động tác cũng chậm một chút, Trình Hào làm thêm hai quyền, đánh vào cùng vị trí.
Geral ngã xuống, Trình Hào lùi sang bên cạnh.
Trong quán bar lão George, tiếng quát tháo, tiếng chửi rủa, tiếng hò hét đột nhiên biến mất. Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Trình Hào, và Geral bị đánh cho ngu người, căn bản không bò dậy nổi.
Geral thua, còn thua nhanh như vậy?!
Thi đấu mới vừa bắt đầu, đã kết thúc?
Trên khán đài, trong lúc nhất thời thanh âm gì cũng không có.
Mà vào lúc này, cuối cùng Trình Hào cũng ra khỏi trạng thái đặc thù của mình.
Nhịp tim của anh đập cực kỳ nhanh, trên người đều là mồ hôi, tuy rằng thời gian thi đấu rất ngắn, nhưng rất mệt.
Còn… hết sức hết sức đói bụng.
Đáng ăn mừng chính là, vết thương của anh cũng không bị nứt ra… E rằng tốc độ khôi phục vết thương, so với anh nghĩ còn nhanh hơn.
Trình Hào hít sâu một hơi luồng không khí mang theo mùi thuốc lá, đi đến chỗ Geral, muốn ôm đối phương một cái.
Trên sàn thi đấu chính là như vậy, cho dù đánh lợi hại cỡ nào, sau khi kết thúc chung quy cũng phải biểu đạt một chút hữu hảo.
Đáng tiếc chính là, Geral hôn mê, không có cách nào ôm ấp với anh.
Không chỉ có như vậy, xung quanh vẫn không có tiếng hoan hô, tuyệt đại đa số khán giả đều đang chửi bới: “Làm cái gì vậy? Geral bị tàn phế sao? Sao lại bị hạ gục nhanh vậy?”
“Phế vật, đi chết đi!”
“Geral chết tiệt!”
…
Những người này tức giận mắng, bọn họ cũng không chỉ mắng Geral, trên thực tế, Trình Hào cũng bị bọn họ mắng.
Trình Hào cũng không để ý, nhìn thấy Geral bị khiêng xuống, anh liền theo đi xuống, đi dến chỗ lão George: “George, tôi được chia bao nhiêu tiền?”
“Cậu từng học qua quyền anh?” Lão George hỏi.
“Tôi nói rồi, tôi là một võ sĩ quyền anh.” Trình Hào nói.
Lão George hút một hơi thuốc, lầu bầu nói: “Hệ thống bài võ câu lạc bộ chính quy …”
Lầu bầu xong, lão cho người đi tính tiền.
Ngày hôm nay là trận thi đấu đầu tiên của Trình Hào, khán giả còn chưa tới nhiều, hơn nữa những người này không có hứng thú gì với Geral cùng Trình Hào, lúc đặt cược cũng muốn đặt nhiều, tổng số tiền đặt cược chỉ có hơn 800 đồng.
Trình Hào còn là một tay đấm không có có lệ phí ra sân, cũng chỉ có vậy…
Lão George nói: “Tôi cho cậu ba mươi lăm đồng.”
Trình Hào nói: “Cảm ơn.”
Mặc dù nói cảm ơn, nhưng Trình Hào vẫn cảm thấy tiền này hơi ít.
Anh chưa bao giờ đánh một trận thi đấu, cuối cùng chỉ kiếm lời được có mấy chục đồng như vậy…
Dĩ nhiên, đây là đôla Mỹ, vẫn là năm 1980.
Lúc này sức mua đôla Mỹ vẫn tương đối mạnh mẽ, thông qua ký ức của Trình Cẩm Hạo, Trình Hào còn biết một chút giá hàng siêu thị, phát hiện đổi theo tỉ giá, hiện tại sức mua một đôla Mỹ, đại khái là cỡ ba mươi nhân dân tệ ở Trung Quốc trước khi anh xuyên qua.
Như thế có nghĩa là, tương đương với việc anh đánh một trận thi đấu chiếm được một ngàn nhân dân tệ năm 2020.
Tiền này đối với anh mà nói không nhiều, nhưng ít ra cũng đủ cho anh thoát khỏi cảnh dựa vào Lâm Vũ Tầm nuôi.
Trình Hào cầm tiền, chuẩn bị rời đi.
Lão George nói: “Chờ chút nữa còn có thi đấu, cậu không dự định lưu lại xem à? Tối hôm nay, Trâu Điên sẽ tới.”
Trình Hào nói: “Trong nhà có người chờ tôi, tôi phải trở về.”
Lúc này, trên đài đã thay đổi hai người thi đấu, mà thời gian đã tám giờ rưỡi.
Anh không muốn về nhà quá muộn, liền dự định đi sớm một chút.
“Được rồi.” Lão George cũng không ngăn cản Trình Hào.
Trình Hào cầm tiền đi ra ngoài, đi được một nửa, bị một người da trắng tuổi không nhỏ, trên mặt đặc biệt đỏ, bụng cũng đặc biệt lớn ngăn cản.
Bên trong cái quán bar này tuyệt đại đa số đều là người da đen, nhưng vẫn có mấy người da trắng, mà người này sau khi ngăn cản Trình Hào, lên tiếng: “Tiểu tử, biểu hiện không tệ, giúp tao thắng một số tiền lớn… Mày có muốn uống chút gì không? Tao mời mày!”
Trình Hào nói: “Tôi không uống rượu… Có thể mời tôi ăn hamburger không?”
Hiện tại anh thật sự rất đói…
Người này nói: “Được, tôi dẫn cậu đi ra ngoài mua, hamburger trong quán bar quá mắc!”
Người này mang theo Trình Hào rời khỏi quán bar, đi thẳng đến cửa hàng hamburger bên cạnh quán bar, lại hỏi Trình Hào: “Cậu muốn mấy cái?”
“Đương nhiên là nhiều một chút.” Trình Hào nói.
Hôm nay người đặt cược Trình Hào thắng chỉ có hai người, người này là một trong số đó, cho nên hắn kiếm lời một số tiền lớn, lúc này cũng là rất hào phóng, trực tiếp nói với người bán hamburger: “Cho mười cái hamburger!”
Mười cái hamburger chỉ cần ba đô Mỹ mà thôi, hắn trả tiền, trở về quán bar.
Trình Hào đứng chỗ đó đợi một chút, lấy được mười cái hamburger nóng hổi.
Sau khi chuyển kiếp, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đồ ăn thơm như vậy… Trình Hào lấy ra một cái, cắn một ngụm.
Đây là hamburger thịt gà, mà thịt gà bên trong cũng không phải gà rán KFC, nhưng mùi vị cũng được… Trình Hào vừa đi về vừa ăn, ăn một hơi sáu cái, bụng mới dễ chịu một chút.
Vốn là có tiền, Trình Hào dự định đi mua một ít đồ ăn ngon mang về cho Lâm Vũ Tầm, nhưng bây giờ có hamburger, ngược lại là không cần… Anh trực tiếp trở về nhà.
Từ xa xa, anh liền thấy phía dưới cửa cuốn không được đóng kín lộ ra ánh đèn.
Lâm Vũ Tầm còn chưa ngủ?
Trình Hào lấy chìa khóa dự bị Lâm Vũ Tầm cho anh mở cửa, phát hiện không chỉ Lâm Vũ Tầm chưa ngủ, Danny cũng không ngủ, hai người đều đang chờ anh.
Trình Hào cầm hamburger trên tay đưa qua cho Lâm Vũ Tầm: “Tôi mang đồ ăn ngon về cho hai người!”
Anh nói xong, liền đi đóng cửa cuốn.
Loại cửa cuốn bằng sắt cũ nát này cho dù mở hay đóng, đều sẽ phát ra tiếng vang ầm ầm, vì vậy tiếng gầm gừ của chủ nhà trọ lại vang lên một lần nữa: “Chết tiệt, buổi tối rồi sao còn ra ra vào vào? Còn cửa nhà tao! Rốt cuộc thì khi nào bọn mày mới chịu sửa?!”