Người dịch: Tồ Đảm Đang
1. Chạng vạng
Tòa nhà cũ và hoàng hôn.
Một con đường vô cùng chật hẹp mọc ra, bị chèn ép méo mó bởi tòa kiến trúc cồng kềnh. Các ngóc ngách của tầng lầu nhỏ đến độ không chứa được hoàng hôn. Một chút ráng đỏ của cánh chim, một chút cam vàng của đám mây bồng bềnh hòa lẫn vào nhau lướt qua đã là tất cả quang cảnh có thể nhìn thấy được.
Mặt trời xuống núi, hơi thở gấp gáp dưới chân lầu giống như một mũi tên, ngột ngạt, đè nén.
...
Động tác của đối phương quá mạnh bạo, bàn tay siết chặt lấy cổ tay của Chúc Văn Ai, không đau nhưng cũng chẳng để chút cựa quậy nào.
Cậu bị ép ngẩng đầu lên, cằm và cổ hiện lên một đường cong mượt mà. Tay phải đã thoát ra khỏi được gọng kìm, chặn giữa hai người, không còn bị cưỡng ép lôi trở lại nữa.
Chúc Văn Ai mất kiểm soát run bần bật, chiếc lưỡi trơn ướt cạy răng cậu ra sau đó luồn vào.
Ban đầu chỉ là lướt nhẹ rồi thôi, nhưng từng cái chạm vào như có như không ấy nối nhau cướp mất linh hồn người khác. Không có ngôn từ nào cả, cuốn quýt lấy nhau một cách thật tự nhiên thôi.
Phong cảnh eo hẹp, ánh chiều tà ít ỏi dán từng chút một lên đường nét cơ thể của Chúc Văn Ai đã chạy mất, tiện thể dụ đi hai chú chim đang nghỉ cánh trên cây cột điện.
Chỉ là giờ đây cậu không còn thời gian rảnh để đuổi theo nữa, bàn tay đã thoát ra đặt lên vai rồi ôm cổ đối phương lại, bàn tay vẫn còn bị khống chế kia đang thử tìm kiếm sự tự do, cũng như thế dây dưa với người đang hôn cậu.
Chúc Văn Ai đã bị dẫn dắt hơi quá sức, đầu óc toàn bộ chỉ là một mảng trắng xóa, không thể tìm về được với lý trí.
"Cứng rồi." Thẩm Tập Nham cúi người xuống nói nhỏ bên tai cậu.
Lúc nói chuyện môi lưỡi cậu ấy đã tách ra, hơi thở ấm nóng thổi phà vào bên gáy, vùng da thịt nơi ấy mềm mỏng vô cùng. Toàn bộ dục vọng và sực xúc động cuộn trào lên, xâm chiếm lấy hết đầu óc cậu, cậu muốn hôn lại lần nữa.
"Hứa Mai... Hứa Mai!"
Trước mắt tán loạn, từng đường nét ghép lại thành hình.
Có người gõ cửa nhà cậu, gọi to tên của Hứa Mai.
Cậu đẩy Thẩm Tập Nham ra, kéo dây kéo lên, nhưng hơi thở gấp gáp kia không cách nào điều chỉnh lại ngay lập tức được.
2. Núi của chúng ta
Người gõ cửa là vợ của chủ nhà, lúc nhìn thấy Chúc Văn Ai, vẻ mặt càng thêm thảng thốt: "Trời ạ! Mày không có nhà hả? Làm tao tưởng mày cũng..."
Chị ta đang cho đứa bé trong lòng bú sữa, nửa thân trên lộ ra ngoài, hỏi sự thật với cậu: "Aiz, nghe nói mẹ mày bà ấy... haiz, mày đừng trách chị nhiều chuyện nha, "đi" thật rồi hả?"
"Thì chết rồi đó." Chúc Ăn Ai mất kiên nhẫn trả lời.
"Ơ..." Chị ta lại thể hiện một vẻ mặt hoảng sợ.
"Sao mày nói nghe nhẹ nhàng quá vậy, làm như nói chuyện nhà người ta không bằng. Vậy tang lễ thì sao? Nhà mày cũng đâu có ai, chôn rồi hả? Thằng nhóc mày hễ thấy không ổn thì.... tụi tao giúp cho."
"Ê..." Chị ta ngăn động tác đóng cửa lại của Chúc Văn Ai, nhắc nhở.
"Vậy tiền nhà tháng trước mẹ mày cũng chưa có trả, nói gộp trả chung với tháng này luôn. Giờ đã cuối tháng rồi, không được quên đâu. Còn mày nữa, đừng có nghĩ bậy bạ đó, nãy làm tao hết hồn hết vía..."
Chúc VĂn Ai vào nhà thay giày ra, liếc mắt đến chậu cây có vẻ ngoài xấu xí kia, cầm lên vứt vào thùng rác.
Thư trả lời lại tích thêm mấy cái.
Chúc Văn Ai nhắm mắt lại, không bật đèn. Cậu nằm dài dưới sàn, mặt đất lạnh lẽo đang giúp cậu hạ nhiệt.
"Cậu đã dẫn Giang Kiều lên núi." Trước khi nụ hôn Thẩm Tập Nham đáp xuống, hai người nói chuyện.
"Nó đi cũng đâu có gì, ai đi cũng vậy thôi."
Tiếng máy lạnh trên trần là một tiếng "ve" khác giữa đêm hè, Chúc Văn Ai là một ngọn cỏ dưới bóng cây.
"Ai, đó chẳng phải là núi của chúng ta sao."
"Sao cậu lại như trẻ con thế."
Chúc Văn Ai cười với cậu ấy.