Cũng không nhìn xem người họ Thẩm kia đang được ai bảo vệ.
༶•------------୨♡୧-------------•༶
Editor: Hannie
Beta: MChou, Nho
-----------
Khi quay đầu lại, Thẩm Đình Dục - người đã lâu không gặp đang đứng ở đó, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cậu.
Gió biển thổi mái tóc đen của anh nhẹ nhàng tung bay, đôi mắt ấy cùng với tiếng sóng biển phía sau thoáng chốc khiến người ta cảm nhận được hơi thở từ biển sâu.
Trong giây lát khiến người ta ngỡ như đang ở trong mơ.
Trong mắt Từ Thanh Nhiên lướt qua một tia ngỡ ngàng.
Rồi từ từ đứng dậy, không nói một lời, đi về phía người đến.
Thẩm Đình Dục thấy vậy, khẽ dang tay thở dài: "Bạn trai à, em bỏ anh một mình lâu như vậy có phải nên bù đắp cho anh một cái ôm không?"
Vừa dứt lời, người bạn trai yêu dấu của anh đã vung nắm đấm tặng cho anh một cú.
Ra tay không hề nương nhẹ chút nào.
Thẩm Đình Dục: "..."
Cũng là kết quả trong dự liệu.
Anh đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Từ Thanh Nhiên, dường như lại quay về đêm rất lâu trước đó khi anh vì bắt Minh Hải mà suýt bắn xuyên qua Từ Thanh Nhiên.
Lúc đó anh tiêu hao hết tinh thần lực nên không thể đánh trả được.
Còn bây giờ, chủ yếu là --
Từ Thanh Nhiên túm lấy cổ áo kéo anh lại gần mình, vừa hung dữ vừa kiêu ngạo nói: "Thẩm Đình Dục, anh dám đánh trả thử xem."
Thẩm Đình Dục cụp mắt.
Trên người Từ Thanh Nhiên có mùi hương rất giống với khí chất của anh, lạnh lùng thanh tao. Hòa quyện với hơi thở sức mạnh tinh thần của cậu, thật khó để người ta không rung động.
Anh khẽ cười một tiếng, trầm giọng đáp: "Được, không đánh trả."
Từ Thanh Nhiên dừng lại một chút rồi lại hung hăng đấm vào người anh một cú.
Chỉ vì thấy anh phối hợp như vậy, nên đã giảm nhẹ lực đạo đi khoảng 1%.
Vì vậy, con chó trắng - kẻ hoang mang nhất hiện trường, đã nhìn thấy chủ nhân mới nhận của nó tóm lấy một người đàn ông trông có vẻ còn lợi hại hơn cả chủ nó rồi đè xuống đánh.
Lập tức cảm thấy vinh dự vô cùng.
Tuy Từ Thanh Nhiên ra tay thật sự, nhưng cũng không đến mức đánh chết người.
Dù sao nếu vô ý đánh hỏng tên đàn ông chó này, cậu vẫn sẽ hơi tiếc. Hơn nữa cũng chỉ có gương mặt này là đẹp thôi, đánh hỏng mặt cũng không được.
Thẩm Đình Dục cảm nhận được điều đó, nên dù cơ thể đang bị đánh nhưng ý cười trong đáy mắt lại càng ngày càng sâu.
Anh thậm chí còn nghĩ, lần này Từ Thanh Nhiên đánh anh mà còn biết kéo anh từ khu vực đá ngầm sang bên cạnh chỗ bằng phẳng hơn, chắc chắn là sợ đập vỡ đầu anh.
Có lẽ vì nụ cười trên mặt anh càng lúc càng đắc ý, Từ Thanh Nhiên cuối cùng cũng dừng tay.
Đè người xuống đất, ngồi trên người anh nhìn chằm chằm vài giây, cười lạnh: "Thẩm Đình Dục, anh cũng chỉ dựa vào việc tôi thích anh thôi."
Người nằm dưới đất cong đôi mắt tuyệt đẹp của mình, một tay vô thức đỡ lấy eo người trên người, tay kia từ từ vuốt ve cằm cậu. Khẽ dùng lực, khiến cậu hơi cúi đầu đối diện với mình rồi nói: "Từ Thanh Nhiên, không phải em cũng thế sao?"
Cười khẽ, giọng điệu dịu dàng.
"Trên thế giới này, người dám đánh anh như vậy mà anh không đánh trả cũng chỉ có mình em thôi."
Anh là một kẻ thuộc loại E không cẩn thận sẽ phát điên cực đoan đấy.
Từ Thanh Nhiên im lặng.
Lời này nói cũng không sai, cậu công nhận mình đã bị lấy lòng thành công một chút nhưng vẫn hơi tức giận: "Anh không nói một lời đã nghỉ việc, còn không tiếp liên lạc của tôi nữa."
Dừng lại một chút, mới cười không ra cười nói: "Tôi còn tưởng anh định tiện thể từ bỏ luôn cả chức danh bạn trai của tôi nữa chứ."
Ngón tay Thẩm Đình Dục đang nhẹ nhàng vuốt ve đường nét khuôn mặt cậu khựng lại, nhướng mày hỏi: "Nghe anh giải thích trước?"
Từ Thanh Nhiên không đáp lời.
Cũng coi như đồng ý.
"Anh không từ chức, Kim Dực không cho."
Thẩm Đình Dục được Từ Thanh Nhiên đỡ dậy khỏi mặt đất, thuận tiện nói.
Anh biết mấy ngày nay tâm trạng Từ Thanh Nhiên không được tốt.
Không còn cách nào, dù chỉ là mối quan hệ ràng buộc tạm thời anh vẫn không tránh khỏi bị ảnh hưởng, cũng đại khái biết nguyên nhân Từ Thanh Nhiên giận dỗi.
-- Dù sao từ khi rời khỏi ghế phỏng vấn, khi phát hiện máy liên lạc của anh bị hỏng khi kết thúc trận chiến ở hệ Thiên Cầm, anh đã cảm thấy có chuyện chẳng lành rồi.
Nên anh vội vàng nói: "Anh chỉ là muốn dọa Kim Dực Doanh và Mục Tử Nguyệt một chút thôi."
Dù gì cũng là vị trí khó khăn lắm mới leo lên được, tuy có hay không đối với anh không có gì khác biệt, nhưng dù chỉ để chọc tức Mục Tử Nguyệt, anh cũng không thể tùy tiện từ bỏ.
Căn cứ hệ Thiên Cầm gặp sự cố, Mục Tử Nguyệt tâm trạng không tốt, chắc chắn muốn tìm anh - 'cái gai trong mắt' này để trút giận. Vì vậy trước khi Mục Tử Nguyệt lại tìm đủ loại lý do để trừ công của anh, anh đã bước trước một bước để thể hiện thái độ. Chỉ là muốn đưa ra một lời nhắc nhở cho Mục Tử Nguyệt để gã nhìn rõ một số sự thật.
Đến bước này, anh đã không còn là công cụ mà gã - với tư cách là Tư lệnh Kim Dực, có thể tùy ý điều khiển nữa. Thành tựu của anh ở quân đoàn Kim Dực đã sớm gắn chặt với anh rồi.
Hy vọng Mục Tử Nguyệt có thể bắt đầu nhận ra, nhiều chuyện chỉ là anh không muốn làm mà thôi.
Nếu không, vị trí Tổng tư lệnh này cũng có thể đổi người khác làm.
Thẩm Đình Dục lại nói: "Không phải cố ý không tiếp liên lạc của em, máy liên lạc của anh bị hỏng rồi."
"Có lẽ là trong khi giao chiến với con quỷ loại X ở hệ Thiên Cầm vô tình bị nó đập hỏng, lúc đó không để ý."
Trước khi đến Thiên Long mới đổi cái mới.
Lúc đó nghĩ muốn tạo một bất ngờ cho Từ Thanh Nhiên, thêm vào đó máy liên lạc mới chưa có ghi lại tần số liên lạc của Từ Thanh Nhiên nên đã chọn cách đến gặp cậu trực tiếp.
Từ Thanh Nhiên không biết có chấp nhận lời giải thích này không, nghe xong rồi hỏi anh: "Vậy bây giờ anh...?"
Nếu không nghỉ việc, vị Thượng tướng Kim Dực này sao có thể không nói một lời đã chạy đến hệ Thiên Long do Ngân Long quản lý để tìm cậu? Không sợ người ta lấy cớ gây chuyện sao?
Thẩm Đình Dục mỉm cười: "Ban quản lý Kim Dực đã từ chối yêu cầu xin từ chức của anh, lo anh áp lực quá lớn, thêm vào đó lúc anh liều mạng bảo vệ căn cứ Thiên Cầm còn bị thương nên cho anh một kỳ nghỉ dài."
"Họ nói miễn là anh điều chỉnh tốt trạng thái thì có thể quay lại bất cứ lúc nào, quân đoàn Kim Dực sẽ mãi mãi chờ anh."
Vì vậy anh đã mượn cớ nghỉ phép để vượt tinh hệ đến tìm người.
Từ Thanh Nhiên thần sắc hơi lạ, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc: "Anh bị thương à?"
"Vậy sao lúc nãy không nói?" Cậu còn ra tay nặng như vậy.
"Bị thương ở đâu?" Nói xong liền vén áo Thẩm Đình Dục lên, muốn kiểm tra vết thương trên người anh.
Trên bụng, ngoài cơ bụng ra thì chẳng thấy gì cả.
Tay Từ Thanh Nhiên ở ngoài hứng gió lâu rồi, khi áp lên người thì lạnh đến kích thích.
Thẩm Đình Dục không ngờ cậu động tác nhanh như vậy, câu 'đã khỏi rồi' còn chưa kịp nói, đã bị bàn tay lạnh giá của cậu chạm vào khiến anh nuốt lại lời nói.
Vô thức nắm lấy cổ tay cậu, ánh mắt trầm xuống: "Đừng sờ nữa."
"Giữa thanh thiên bạch nhật, anh không muốn làm chuyện bậy bạ gì với em ở nơi lộ thiên thế này."
Từ Thanh Nhiên im lặng, vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ nhìn chằm chằm cơ bụng của người bạn trai ưu tú này, xác nhận trên đó không có bất kỳ vết thương nào mới lại nắm tay đấm một cú không nhẹ không nặng.
Mặt không biểu cảm hỏi anh: "Còn muốn làm chuyện kỳ quái gì nữa không?"
Thẩm Đình Dục cười một tiếng, vừa định trả lời, ánh mắt bỗng thoáng thấy một bóng trắng đang tiến về phía họ.
Rồi dừng lại bên chân Từ Thanh Nhiên, ngẩng đầu dùng đôi mắt băng giá sắc bén đó đánh giá anh.
Thẩm Đình Dục: "?"
Lúc nãy anh đến đây chỉ nghĩ đến việc tìm Từ Thanh Nhiên, bây giờ mới hoàn hồn nhận ra, bên cạnh cậu sao lại còn có một kẻ rất giống chó sói thế này?
Nụ cười hiền hòa lập tức biến mất.
Trong đôi mắt xanh dần dần dấy lên vẻ lạnh lùng như đang so tài, đặc biệt là sau khi thấy đối phương còn có đồng tử rất giống mình --
"Sao em lại lén lút có một con chó khác?"
Trong ánh mắt Thẩm Đình Dục nhìn Từ Thanh Nhiên tràn đầy oán trách.
Từ Thanh Nhiên nhất thời không biết nên châm chọc việc anh thực sự đặt mình ngang hàng với chó để so sánh hay nên châm chọc việc anh ngay cả một con chó cũng ghen.
"Không tốt sao?" Cậu hỏi lại, tiện tay vuốt đầu con chó trắng, "Dù sao anh cũng bận rộn công việc, khi anh không ở đây, có một con chó đẹp như anh làm bạn cũng khá tốt."
Thẩm Đình Dục: "..."
Nghĩ vậy, hay là từ chức luôn đi.
Nhưng thực sự từ chức thì Từ Thanh Nhiên cũng sẽ cho anh nghỉ luôn.
Đang buồn bực, Từ Thanh Nhiên đã đi vòng qua anh về hướng doanh trại quân sự.
Khi đi còn gọi một tiếng: "Thẩm Thượng tướng."
"Hửm?" Thẩm Đình Dục trầm giọng đáp lại.
Từ Thanh Nhiên lại như không nghe thấy vậy, lại gọi thêm một tiếng: "Thẩm Thượng tướng."
Thẩm Đình Dục định hỏi, bỗng thấy con chó trắng vốn còn đứng trước mặt anh vẫy đuôi một cái rồi theo sau.
Dù ánh mắt lạnh nhạt nhưng vẫn ngoan ngoãn cọ vào bàn tay buông thõng bên người Từ Thanh Nhiên.
Từ Thanh Nhiên nghiêng đầu, ánh mắt câu người quét qua người Thẩm Đình Dục rồi lại thu về, nói với con chó trắng bên cạnh một câu: "Thượng tướng thật ngoan."
Thẩm Đình Dục: "..."
Đã lâu rồi lại bị chọc cười.
Từ Thanh Nhiên đương nhiên không thật sự đặt tên như vậy cho con chó trắng.
Chỉ là con chó trắng này quá thông minh, thực sự là ngoại trừ Thẩm Đình Dục ra, nó là sinh vật có thể kết nối với cậu. Cậu chỉ mới nói vài câu, nó đã biết cậu đang có ý đồ gì, còn phối hợp rất tốt.
Sau khi Thẩm Đình Dục đi được một đoạn ngắn, phát hiện cậu cúi đầu, vai hơi rung động nhẹ dường như đang cười thầm, mới phản ứng lại là bị cậu trêu.
Lúc này, anh bỗng cảm nhận được qua sự ràng buộc linh hồn một cảm giác vui sướng kỳ lạ.
Như gió xuân vậy, xua tan đi nỗi buồn bực trong lòng anh.
Cả sự bất an về mối quan hệ vừa mới thiết lập đã phải xa cách lâu như vậy trong những ngày qua dường như đều biến mất một cách khó hiểu.
... Thêm một con chó thì thêm một con chó vậy.
Thẩm Đình Dục nghĩ.
Dù sao người vẫn là của anh.
·
Khi Từ Thanh Nhiên dẫn Thẩm Đình Dục vào khu vực quân Đông Thành, cảnh tượng được mọi người chú ý lại xuất hiện.
Tuy nơi này đối với những chuyện ngoài hệ Thiên Long của đế quốc Kian khá không nhạy cảm nhưng đối với nhân vật như Thẩm Đình Dục -- họ vẫn khá hiểu biết.
Chủ yếu là thời gian trước vị Thượng tướng Kim Dực mới hiếm hoi xuất hiện trước ống kính tin tức. Mọi người vẫn còn nhớ rõ ngoại hình kinh diễm của anh, chưa kịp quên thì bản thân đã xuất hiện, làm sao có thể không khiến họ chấn động!
Lập tức lại càng nghi ngờ thêm về thân phận của Từ Thanh Nhiên.
Những người có trí tưởng tượng phong phú lại bắt đầu đoán rằng cậu chính là Thượng tá mới, nhưng thực sự không chắc chắn cậu rốt cuộc muốn làm gì. Cũng có người nói Thẩm Đình Dục không phải thật sự đã từ chức ở Kim Dực, chuẩn bị gia nhập quân đoàn Ngân Long, thậm chí còn muốn đến hệ Thiên Long của họ nhận chức.
Dù sao đủ loại thuyết pháp đều có.
Từ Thanh Nhiên không quan tâm đến việc quân vệ của Đông Thành tổng doanh có thể đoán ra thân phận của cậu không.
Dù sao hiện tại người Đông Thành nhìn qua vẫn khá dễ quản lý, quyền chỉ huy quân đội cũng nằm trong tay cậu, có Mao phó quan giúp trông coi huấn luyện cũng như bình thường. Ngoài việc thích ngồi lê đôi mách tiếp tục chửi Thượng tá vô dụng, thích đập phá khu đất ra, những lúc khác đều ổn.
Trong văn phòng, Mao phó quan khi thấy nhân vật chỉ tồn tại trên ti vi xuất hiện trước mặt mình, cả người kinh ngạc đến nỗi xoạt một cái đứng bật dậy khỏi ghế.
Tháo kính lau lau, rồi đeo lại.
Mới thực sự xác nhận không phải do ông hoa mắt mà là Thẩm Đình Dục thật sự đã đến!
Ông run rẩy hỏi: "Từ Thượng tá, xin, xin hỏi Thượng tướng Kim Dực đến Thượng Nam châu nhỏ bé của chúng ta có việc gì hệ trọng sao?"
Từ Thanh Nhiên khoanh tay tựa nghiêng vào cửa không nói gì, chỉ liếc nhìn Thẩm Đình Dục bên cạnh.
Người sau mỉm cười dịu dàng, đáp: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ đến nghỉ phép."
Mao phó quan: "..."
Được được được.
Hai người này, một người đến làm 'lính mới', một người đến nghỉ phép phải không?
Vì vậy, suốt cả buổi chiều sau đó, Mao phó quan ngồi trong văn phòng xem Từ Thanh Nhiên nói chuyện với Thẩm Thượng tướng thuộc loại E trong truyền thuyết.
Nội dung cuộc trò chuyện nghe đến nỗi hai mắt ông đờ đẫn.
Từ Thanh Nhiên trải bản đồ Tây Thành trên bàn trà, nói với Thẩm Đình Dục về kế hoạch công việc sắp tới của cậu.
Trên đó có vài khu vực được cậu đánh dấu vòng tròn đỏ: "Mấy ngày nay tôi hỏi người xung quanh, những nơi này lần lượt là khu vực tập trung của tà giáo, săn trộm, bọn bắt cóc và hai doanh trại quân sự lớn nhất của Tây Thành."
Thẩm Đình Dục rất bình tĩnh hỏi cậu: "Em định đạp tung hết những điểm này?"
Từ Thanh Nhiên mặt không đổi sắc: "Đi xem một chút đi, nếu đều là những kẻ không có giá trị, giết hết."
Thẩm Đình Dục: "Được, em muốn anh giúp em không?"
Từ Thanh Nhiên: "Không giúp cũng được, từ đâu đến thì về đó."
Thẩm Đình Dục cười, giọng điệu đặc biệt dịu dàng nói: "Không vấn đề, giết người là sở trường của anh."
Từ Thanh Nhiên gật đầu: "Đừng để những kẻ đáng chết đó chết quá nhẹ nhàng, động tác có thể tàn bạo một chút."
Mao phó quan: "..."
? ? ?
Cứu mạng, đây là nội dung cuộc trò chuyện mà ông có thể nghe sao?
Đây là những lời mà một vị Thượng tá và Thượng tướng chính thức của đế quốc nên nói sao? Vị Thượng tá mới đến này rốt cuộc muốn làm gì!
Từ Thanh Nhiên lại hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của ông, giống như đặc biệt yên tâm về ông vậy.
Trước khi rời khỏi văn phòng với Thẩm Đình Dục, còn nói với ông: "À đúng rồi Mao phó quan, một số nhiệm vụ chính của bốn thành Thượng Nam châu, cùng với mục tiêu năm mới tôi đã gửi vào hộp thư của anh rồi."
"Anh sắp xếp lại rồi gửi đến từng đại doanh của các thành nhé."
"Bảo họ nhớ trả lời, những ai không tuân thủ không hợp tác thì anh nói cho tôi một tiếng."
Sau khi Từ Thanh Nhiên rời đi, Mao phó quan tìm trong hộp thư kế hoạch Thượng Nam châu mà cậu gửi đến.
Đầu tiên, ông đã bị hoài bão của vị Thượng tá này làm chấn động.
-- Cậu ta thực sự hy vọng trong một năm thống nhất quân đội của bốn thành Thượng Nam!
Cậu ta còn hy vọng trong vòng một năm ít nhất giành lại một nửa khu vực bị thiên tai của Thượng Nam châu!
Còn muốn thực hiện tự do mạng toàn Thượng Nam châu, xây dựng tàu cao tốc, dẫn nhập trung tâm thương mại và các địa điểm khác mà chỉ những tinh hệ phồn hoa mới có!
Ly kỳ hơn là mục tiêu cuối cùng của cậu ta là giành lại Cựu Ngân Long thành mà quân đội Ngân Long mới vừa vứt bỏ không lâu!
Mao Phó quan sợ đến nỗi suýt làm rơi cả kính.
Ông thầm nghĩ bọn trẻ bây giờ nói chuyện thật to gan, chỉ riêng điều kiện đầu tiên đã không dễ thực hiện rồi. Tạm không bàn về Nam thành và Tây thành, chỉ riêng đám quân phiến loạn ở Bắc thành, nếu Từ Thanh Nhiên thực sự có thể làm cho họ nghe lời, ông sẽ trực tiếp gọi cậu là bố!
Từ Thanh Nhiên không biết có người đã tự nguyện nhận cậu làm bố.
Cậu rời tòa nhà, đổ đầy xăng cho xe, bổ sung thêm những thứ cần thiết, xách theo một cái ba lô và cùng Thẩm Đình Dục khởi hành đến Tây thành.
Từ Thanh Nhiên không muốn ngồi không nên không để anh lái xe.
Chiếc xe từ từ tiến về phía trước.
Con chó trắng vẫn nằm ở ghế sau, hơi ngẩng đầu ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Lần này con đường họ đi vẫn qua trạm kiểm soát Khu 19 Tây thành - Khu 1 Nam thành.
Nơi đây đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Những người canh gác đã được thay bằng một nhóm mới, có vẻ khá bình thường, từ xa đã có thể thấy bóng dáng họ làm việc tại vị trí của mình.
Từ Thanh Nhiên vốn đang suy nghĩ không biết Thẩm Đình Dục có quá nổi bật để qua được trạm kiểm soát không, kết quả là khi xe dừng lại, một trong những vệ binh canh gác đi đến bên xe, bất ngờ phát hiện ra đó là một người quen cũ.
Vệ binh có tuổi khi nhìn thấy cậu, cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Sau khi lấy điếu thuốc trên miệng xuống và nhả một hơi khói sang bên, ông ta hỏi: "Ôi trời, sao cậu Từ lại ở đây?"
Từ Thanh Nhiên đánh giá Trần Bân trước mặt, người đang mặc bộ quân phục Ngân Long không phù hợp với cấp bậc và vị trí của mình.
Cậu hỏi ngược lại: "Tiền bối Trần Bân, đó mới là câu tôi nên hỏi anh chứ?"
Cậu và Trần Bân dường như có một duyên phận kỳ lạ, luôn gặp nhau ở những tình huống khác nhau.
Một thời gian không gặp, trên mặt Trần Băng lại nhiều thêm vài nếp nhăn.
Hắn thở dài: "Không có cách nào khác, người già rồi. Mà tôi cũng chỉ là vệ binh cấp A bình thường trong hệ thống tinh thần, không còn có thể đóng góp nhiều cho tổ chức nữa nên tháng trước đã được điều đến hệ Thiên Long."
Tháng trước cậu đến Nam thành, vừa hay đã bỏ lỡ nhau.
Mấy vệ binh canh gác khác trên đài cao dường như vẫn còn xa lạ với Trần Bân, thấy ông ta tự nhiên tựa vào cửa sổ xe người khác nói chuyện, cũng chỉ tò mò liếc nhìn vài cái nhưng không xuống góp vui.
Trần Bân lại hỏi cậu: "Còn cậu thì sao? Chắc không phải cũng đến đây làm lính mới đấy chứ?"
Đang nói chuyện thì tình cờ nhìn thấy Thẩm Đình Dục ngồi ở ghế phụ, mắt ông ta mở to đến nỗi nếp nhăn đuôi mắt cũng giãn ra: "Thẩm Thượng tướng của quân đoàn Kim Dực?"
"Anh ấy đến đây du lịch, đừng để ý đến anh ấy." Từ Thanh Nhiên đáp.
Rồi lại nói với hắn: "Tôi đến đây thực sự có công việc."
Trần Bân trầm ngâm một lúc.
Nhìn vẻ mặt hắn, có lẽ đã đoán ra điều gì đó, hoặc có lẽ không, nhưng hắn cũng chỉ "Ồ" một tiếng, không hỏi kỹ.
Từ Thanh Nhiên lại hỏi ông ta: "Anh đến Tây thành một tháng rồi, có cảm nhận gì không?"
"Có tiện nói cho tôi biết tình hình quân đội ở đây không?"
Trần Bân chép miệng, khóe miệng cong xuống lắc đầu: "Không được tốt cho lắm."
Hắn hạ thấp giọng nói: "Chủ yếu là vị lãnh đạo tổng quản Tây thành, vị trung tá đó phẩm chất không tốt lắm."
"Ai cũng biết thượng tá ở Nam Châu không quản việc, cả ngày chỉ nghĩ đến việc đấu trí đấu dũng với đội quân phiến loạn lớn nhất ở Bắc thành để thể hiện quyền lực. Vùng biên giới Tây thành này bị bỏ bê lâu ngày, kỷ luật quân đội đã trở nên hỗn loạn. Nhân cơ hội quân phiến loạn ở Bắc thành nổi lên, vị trung tá chỉ huy quân đội cũng tự chiếm đất xưng vương."
Quân đội Tây thành chia làm hai loại người.
Một loại chính là như những người mà Từ Thanh Nhiên đã gặp trước đây, không có đạo đức, không muốn làm việc chính đáng, chỉ chạy theo lợi ích. Hợp tác với những băng đảng địa phương bao gồm cả thợ săn trộm, còn lợi dụng thân phận để tạo điều kiện cho họ.
Loại quân vệ này chủ yếu chịu ảnh hưởng từ vị trung tá lãnh đạo của họ, nghe nói vị trung tá này vốn là một kẻ côn đồ nổi tiếng ở Tây thành, trước khi vào quân đội đã dựa vào sức mạnh tinh thần cấp SS của mình để có thể ngang nhiên làm những việc mờ ám ở Tây thành.
Sau khi phát hiện địa phương sẽ bị quân đội quản lý, không cam tâm bị người khác đè đầu cưỡi cổ nên hắn đã thi vào quân đội Tây thành. Dựa vào việc hợp tác với những kẻ xấu ở Tây thành, cộng với khả năng áp đảo người khác, cuối cùng đã trở thành lãnh đạo.
Từ đó không khí quân đội Tây thành ngày càng tệ hại.
Loại thứ hai chính là những vệ binh bình thường, chăm chỉ làm việc như Trần Bân và cậuấm kia.
Họ phần lớn là cư dân bản địa Tây thành, lý do chính trở thành vệ binh là hy vọng có thể bảo vệ quê hương, chống lại sự xâm lược của bọn quỷ. Một số ít được điều đến đây vì chịu ảnh hưởng kỷ luật từ các hệ sao khác, không thể chấp nhận việc đồng lõa với quân đội ở đây, nhưng không đánh lại được nên chỉ có thể lựa chọn làm ngơ.
"Nghe nói trước đây, họ còn kiềm chế hơn một chút." TrầBân bổ sung, "Nhưng nghe nói gần đây... khoảng nửa năm trước? Tây thành có một người bí ẩn rất ghê gớm đến."
"Không rõ ghê gớm đến mức nào, tôi cũng chỉ nghe đồng nghiệp nói tuần trước, người đó đối mặt với cả quân đội mà không hề sợ hãi, còn đánh cho tên cầm đầu lợi hại nhất của họ không thể tự sinh hoạt được."
"Tinh thần lực cũng rất mạnh, giết quỷ ở khu vực bị nạn như giết gà."
Trần Bân cảm thán: "Cậu cũng biết tính cách người Tây thành chắc chắn là tôn sùng kẻ mạnh."
"Quan trọng nhất là nếu vị cường giả này là người có phẩm chất đoan chính thì còn được, nhưng gã ta - phong cách hành sự còn tệ hơn cả dân xấu ở Tây thành!"
Mấy ngày đầu mới đánh vào quân đội, chiếm văn phòng của trung tá ngồi thoải mái làm ông lớn vài ngày.
Tâm trạng không tốt là chọn ngẫu nhiên một binh sĩ không nghe lời vào hành hạ giết chóc. Không đơn giản chỉ là giết người ta, nghe nói những người canh gác bên ngoài đều có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người bị hại, khỏi nói kinh khủng đến mức nào.
Tên thần kinh đó chơi vài ngày rồi cảm thấy chán, chê phải phối hợp với họ đi quét dọn bọn quỷ quá phiền phức, cuối cùng đã tha cho quân đội.
Ngay sau đó, hắn chuyển sang khu người dân.
Ở Tây thành có loại tổ chức ngầm, tất cả những việc phi pháp đều do một gã đàn ông vạm vỡ được gọi là 'Hắc lão đại' quản lý.
Nghe nói vị Hắc lão đại này là một kẻ cực đoan loại E, ngay cả người của quân đội cũng phải nể vài phần vì vậy tổ chức của hắn luôn có thể ngang nhiên hoành hành ở Tây thành. Cư dân ở đây, người nhà bị bắt cóc bị hại cũng chỉ có thể tự đau lòng khóc lóc, dù sao cũng không có tiền để rời đi lại không đánh lại được.
Tuy nhiên vị Hắc lão đại này, nghe nói sau khi bị vị cường giả đó hẹn đánh nhau đã không còn xuất hiện nữa.
Không biết kết cục thế nào, chỉ biết trận đánh đó vị cường giả kia đã thắng.
"Tóm lại là không tốt." Trần Bân vừa nói vừa lắc đầu.
Hắn lại nhún vai: "Tiếc thay, Đế quốc hoàn toàn không quản hệ Thiên Long này, chỉ muốn tất cả những kẻ nghèo nàn, tồi tệ, vô dụng tập trung ở đây, tốt nhất là để những thiên tai này vô tình giết sạch họ, đến lúc đó có thể đường hoàng không quản, còn có thể tiết kiệm được không ít tài nguyên."
"Giá như có người đến quản lý thì tốt biết mấy!"
Từ Thanh Nhiên nghe mà im lặng.
Thẩm Đình Dục ngồi ở ghế phụ, trầm ngâm suy nghĩ.
Nửa phút sau, Từ Thanh Nhiên lại hỏi Trần Bân: "Vậy chúng tôi có thể đi qua không?"
Trần Bân nói: "Trong tình huống bình thường, với thân phận của hai người các cậu sẽ hơi phiền phức."
Nói xong, cậu nháy mắt với họ: "Nhưng hôm nay may mắn gặp được tôi, coi như là ngày may mắn của các cậu rồi."
"Đi thôi đi thôi." Trần Bân cười hì hì, rồi hút thêm hơi thuốc, "Cảm giác những nơi thiếu gia đã đi qua,đều sẽ xảy ra những thay đổi kỳ diệu."
"Hy vọng lần này cậu cũng có thể thay đổi tình hình của hệ Thiên Long."
Từ Thanh Nhiên nghe xong, khẽ cười một tiếng rồi đưa tầm mắt trở lại phía trước, chuẩn bị tiếp tục tiến lên.
Giọng điệu đầy ẩn ý nói: "Chỉ cần một số người sẵn lòng hợp tác là được."
Tất nhiên, nếu không muốn, cậu cũng sẽ giống như tên điên đó, đánh cho đến khi những người đó chịu mới thôi.
"Cảm ơn." Để lại câu nói này cho Trần Bân, Từ Thanh Nhiên lại lái xe đi.
Khi nhìn theo chiếc xe rời đi vẫn có thể thấy bóng trắng ở ghế sau ngồi dậy đổi tư thế rồi nằm xuống lại.
Trần Bân lại hút thêm một hơi thuốc.
Hắn có lẽ chưa nói với Từ Thanh Nhiên rằng thực ra anh ta cũng là người từ Bắc Thành.
Hắn biết lý do tại sao chó trắng phần lớn đều là thủ lĩnh của bầy chó trong núi, là vì từ khi sinh ra chúng đã bị bầy chó nhắm vào do màu lông đặc biệt.
Vì vậy chúng chỉ có thể phản kháng, đánh lén từng bước, đánh hết tất cả đồng loại.
Thua thì chết.
Thắng thì trở thành vua mạnh nhất trong bầy chó.
Năm đó khi hắn rời Bắc Thành đi phiêu bạt mới chỉ hai ba mươi tuổi, lúc đó nghe nói ở khu rừng lớn nhất của khu 9 Bắc Thành có một chó sói con màu trắng mới sinh.
Đôi mắt màu xanh băng.
Còn nghe nói con chó trắng đó đặc biệt hung dữ.
Chưa đầy một tuổi đã có thể đánh chết một con chó sói trưởng thành lớn hơn nó.
Về sau... về sau nó thế nào, Trần Bân cũng không biết.
Dù sao với tình hình căng thẳng hiện tại ở Bắc Thành, sau khi hắn rời nhà gia nhập quân đoàn Ngân Long thì không thể về được nữa. Lần này được điều về Thiên Long, hắn vốn định về quê phục vụ, kết quả bị từ chối ngoài cổng thành, chỉ có thể tạm thời chuyển đến Tây Thành gần Bắc Thành nhất để sống qua ngày.
Trong làn khói thuốc, đồng đội trên đài cao cũng đã đi xuống.
Vô tình hữu ý hỏi anh ta: "Là người quen cũ của anh à? Sao lại nói chuyện với người ta lâu thế?"
Trần Bân cười hì hì: "Ừ, đúng vậy."
"Là con của con gái của con gái của dì của anh họ của con trai của em gái của bà ngoại tôi."
Đồng đội tò mò: "...?"
·
Thượng Nam Châu hiện giờ đang là mùa đông, bên ngoài rất mát mẻ nên khi Từ Thanh Nhiên lái xe thường thích mở cửa sổ để tận hưởng gió lạnh tự nhiên.
Lái được một lúc lâu, phát hiện Thẩm Đình Dục vẫn thường trò chuyện với cậu trên đường đi, từ khi rời trạm cửa ải đến giờ chưa nói gì.
Cậu quay đầu hỏi anh: "Sao thế?"
Thẩm Đình Dục hoàn hồn.
Nói với cậu: "Anh nghe người kia vừa nói chuyện với em mô tả về cường giả, tự dưng nghĩ đến một người."
Từ Thanh Nhiên cười một tiếng, đáp: "Trùng hợp ghê nhỉ?"
"Em cũng nghĩ đến một người quen."
Lão đại hắc đạo trong tổ chức ngầm Tây Thành là loại E.
Người có thể đánh bại loại E, có lẽ chỉ có những người có tinh thần lực cùng loại phải không? Hơn nữa người này còn có thể đơn đấu với quân đội, hành sự quỷ dị như một kẻ thần kinh...
Chỉ có thể nghĩ đến tên tội phạm bị truy nã gọi là Minh Hải.
Từ Thanh Nhiên vừa nghĩ xong, liền nghe thấy tiếng cười nhẹ của Thẩm Đình Dục.
Giọng điệu ôn hòa lại chua ngoa: "Đúng vậy, chính là vị loại E có độ tương hợp 60% với em đó."
Từ Thanh Nhiên: "..."
Đàn ông chó thật là hay ghen.
Từ Thanh Nhiên thẳng thắn nói: "Không còn cách nào khác, nếu là kẻ thần kinh, em thực sự có thể sẽ hứng thú."
Cậu chỉ thích những thứ không bình thường.
Nhưng độ tương hợp 60% này có lẽ phần lớn xuất phát từ ý muốn của Minh Hải. Cậu đối với Minh Hải là có ấn tượng khá sâu sắc nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, dù sao lý tưởng phát điên của hắn với cậu vẫn tồn tại một chút khác biệt.
"Nếu biết sớm thì anh đã học theo hắn mà điên một chút."
Thực ra anh cũng không phải chưa từng điên như thế.
Thẩm Đình Dục vẫn đang hồi tưởng liền nghe Từ Thanh Nhiên cười nói: "Được thôi, anh có thể kiếm thêm được bao nhiêu điểm ấn tượng từ em thì xem biểu hiện của anh ở Tây Thành trong thời gian tới."
Từ Thanh Nhiên đưa Thẩm Đình Dục đến Tây Thành làm gì?
Tất nhiên là đến cùng nhau phát điên. Nơi phát điên tốt như vậy, không thể để anh - một loại E hàng ngày phải kìm nén bản tính được phát tiết thoải mái, cậu sợ một ngày nào đó sẽ khiến người ta bị dồn nén thành kẻ thần kinh như Minh Hải.
Vì vậy, Tây Thành trong hơn nửa tháng tiếp theo lại đón thêm hai kẻ thần kinh... à không, là hai người bí ẩn.
Tuyến đường Từ Thanh Nhiên lên kế hoạch chính là đi dạy dỗ những tín đồ tà giáo trước.
Đặc biệt các căn cứ của họ trải khắp toàn Tây Thành, từ khu 1 đến khu 26 đều có, vừa hay có thể đi một chuyến vòng quanh thành, còn có thể tiện thể đập tan một số điểm ẩn náu của tổ chức ngầm. Còn về quân bộ... đây là nền tảng hiện tại của Tây Thành, cậu quyết định để đến cuối cùng mới xử lý.
Cũng coi như nhân dịp này, mượn nhân lực của họ để quét dọn thêm mấy nhóm ác ma.
Tà giáo tôn sùng tà thần.
Thời gian nghi thức bí ẩn của họ thường là vào ban đêm, điều này lại thuận tiện chohành động của Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục.
Vừa không làm phiền dân lại có thể lặng lẽ tiến hành.
Khiến kẻ địch không kịp trở tay.
Đập tan ổ tà giáo đối với họ là hành động đơn giản nhất.
Những người này tuy có vệ sĩ, trên người họ cũng đều có vũ khí nhưng trước mặt những quân nhân chuyên nghiệp như Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục, toàn thân đều là sơ hở.
Dù sao đối với những người đầy tay máu tanh, tư tưởng dị giáo này, hai người bọn họ ra tay không hề do dự. Phần lớn thời gian đá tan các căn cứ đều có thể cứu ra vài người từ bên trong, lần lượt đưa họ về nhà.
Trong thời gian này họ còn vừa hay gặp được điểm ẩn náu của bọn bắt cóc trẻ em và phụ nữ.
Ngay dưới một cửa hàng tạp hóa, giấu rất kín đáo, nếu không có sự dò xét nhạy bén của chó trắng, Từ Thanh Nhiên thực sự chưa chắc đã có thể phát hiện ra.
Lúc này họ đã đập tan điểm tà giáo ở vài khu.
Có lẽ là cuối cùng đã bắt đầu thu hút sự chú ý của 'người bảo hộ' của họ, hoặc có lẽ là những kẻ buôn người bị họ giết có sự hợp tác không thể nói với chính quyền, sáng sớm hôm nay vừa mới đập xong một căn cứ nữa, tại cửa ải giữa khu 10-11 của Tây Thành, họ đã bị chặn lại.
Lính gác trực ban tại trạm nhiều gấp đôi so với bình thường.
Khi xe của họ vào cửa ải, lính gác chia làm hai đội, một trước một sau chặn đường tiến thoái của họ.
Người lính dẫn đầu đầu tóc như tổ chim, mắt híp híp, lỗ mũi hướng lên trời hét họ xuống xe.
Từ Thanh Nhiên làm theo, trên mặt vẫn đeo khẩu trang màu đen thuần của cậu.
Cậu đưa cái có hình hoạt hình cho Thẩm Đình Dục.
Nên khi Thẩm Đình Dục xuống xe, chàng trai cao lớn gần 1m9, trên mặt đeo mặt nạ con quái vật lè lưỡi.
Hơi không hợp, cũng khiến cả người anh trông có vẻ 'thân thiện' và dễ bắt nạt một chút.
"Xì, tôi làm việc ở Tây Thành ba bốn mươi năm, từng ở tất cả các trạm cửa ải, người ở đây tôi đều quen biết."
"Nhưng sao tôi thấy hai người các anh rất lạ mặt nhỉ?"
Tây Thành là nơi lộn xộn như thế này, cư dân sống cũng không giàu có gì, phần lớn sống bằng nghề nông.
Như Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục, hai người toàn thân tỏa ra khí chất công tử, chỉ cần nhìn vài lần là có thể nhận ra họ chắc chắn là người từ nơi khác đến.
Người đó lại nói: "Tôi nghe nói Tây Thành gần đây có hai kẻ rất không quy củ, đã đập phá mất mấy chỗ quan trọng của Tây Thành chúng tôi."
Hắn đánh giá hai người họ một lượt, không tìm thấy sự 'hoang dã' điên rồ như Minh Hải trên người họ, cười khẩy một tiếng: "Tôi nói hai người này, không phải định bắt chước anh Hải của chúng tôi đại chiến Tây Thành đấy chứ?"
Nói thật, anh em trong quân bộ của họ bây giờ vẫn hơi không phục Minh Hải.
Nhưng chịu không nổi trong toàn doanh trại không ai có thể đánh thắng tên điên không sợ chết đó, hơn nữa hắn là loại E, họ chỉ có thể chấp nhận.
Loại E hiếm có cỡ nào, Tây Thành có một lão đại hắc đạo rồi lại có thêm Minh Hải đã là nhiều lắm rồi.
Ai cũng biết phần lớn loại E trong toàn đế quốc đều ở trong Ác Tháp, hắn không tin trong thời gian nửa năm, nơi tồi tàn như Tây Thành này còn có thể có thêm loại E có thể đập phá!
Từ Thanh Nhiên người lười biếng dựa vào xe, thậm chí ngay cả chó trắng cũng không gọi xuống xe, hỏi lại: "Những chỗ chúng tôi đập phá đều không phải chỗ chính quy, hẳn là không liên quan gì đến quân bộ các anh chứ?"
"Không lẽ các anh còn có quan hệ hợp tác với những tổ chức tà giáo và buôn người đó?"
Người đó cười: "Nên mới nói các người này là người ngoài không hiểu gì cả."
"Chỉ coi thường nơi tồi tàn Tây Thành của chúng tôi nhưng lại không biết nơi tồi tàn này có thể mang lại cho chúng tôi bao nhiêu lợi ích. Ở nơi không ai quản này của đế quốc, cả đám người chúng tôi không dựa vào một chút thứ khác để tìm kiếm tài nguyên, làm sao có thể chống đỡ đến bây giờ?"
Cho dù là tà giáo cũng không cản trở việc có đại lão từ những hệ sao khác âm thầm đầu tư hỗ trợ.
Săn trộm động vật hay bắt cóc người cũng được, có thị trường cần. Hơn nữa nơi như Thiên Long - đế quốc hầu như không can thiệp quản lý - hoàn toàn là nơi tốt để kinh doanh một số ngành công nghiệp bất hợp pháp ngầm.
Phần lớn những người đồng lõa không cho rằng điều này có gì sai.
Không vì mình trời tru đất diệt, miễn là có thể sống sót, có thể khiến cuộc sống của mình tốt hơn một chút, hy sinh người khác, hoặc làm một số việc vi phạm pháp luật nhỏ trong mắt họ đều không là gì.
Từ Thanh Nhiên lại quét nhìn họ từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: "Vậy tôi rất tò mò, nếu bây giờ có thể cho các anh đủ tài nguyên quân sự, phát lương bình thường và cung cấp thực phẩm và đồ dùng hàng ngày cần thiết cho cuộc sống."
"Các anh sẽ tiếp tục duy trì những sự nghiệp vi phạm đạo đức đó, hay sẽ ngoan ngoãn làm một quân nhân giữ kỷ luật, chăm chỉ làm việc và đối kháng với ngoại tộc?"
Trong số những người bị hỏi ở hiện trường, có lẽ đã từng có người có một giây do dự.
Nhưng cuối cùng đều lộ ra nụ cười khinh miệt.
"Anh đang nói mơ à?"
Chàng trai mắt híp cười cười, lại nói: "Cứ cho là anh đang nói mơ đi."
"Nhưng mấy người chúng tôi, có bao nhiêu người vào quân bộ là vì bảo vệ nhà và giữ nước? Niềm tin bảo thủ này, có lẽ chỉ có những tên ngốc trong các hệ sao khác bị đế quốc khống chế mới thực sự coi nó là chuyện quan trọng!"
Nói xong, đầu tổ chim mắt híp nắm chặt khẩu súng cán dài trong tay, chĩa vào Từ Thanh Nhiên cười lạnh: "Ông đây đi lính chính là vì trong lúc này có thể tùy ý bắn chết những người như các anh mà tôi không ưa!"
Vừa dứt lời, cổ bỗng bị một thứ lạnh lẽo kề vào.
Giọng nam trầm lạnh từ phía sau truyền đến: "Ai cho phép mày dùng thái độ đó với em ấy?"
Hầu như không cho hắn thời gian phản ứng, lưỡi đao kề ở cổ hắn đã dễ dàng phá vỡ phòng ngự tinh thần cấp S của hắn, một đao cắt cổ, hoàn toàn không cho hắn cơ hội nổ súng.
Mấy tên lính nhỏ xung quanh càng là sau này mới phản ứng được, vội vàng thu hồi sự chú ý từ Từ Thanh Nhiên ở phía trước.
Giật mình nhận ra người đàn ông kia sau khi xuống xe chưa nói câu nào, không biết từ lúc nào đã ẩn giấu khí tức đến phía sau họ. Nếu không phải anh ra tay, họ thậm chí hoàn toàn không phát hiện ra anh đã đến gần!
Lực đạo anh đá vào người họ mạnh mẽ đến mức mang theo một luồng gió.
Lồng ngực vừa mới bị đánh trúng, xương sườn lập tức bị sức mạnh đã hết sức kiềm chế đó đánh vỡ, những mảnh xương vỡ đâm thủng nội tạng của họ.
Nhìn người đàn ông có khí chất trầm tĩnh, thân hình cao lớn kia, ánh sáng năng lượng tinh thần dưới mắt anh lại mang một chút đỏ thẫm.
... Đó là đặc điểm chỉ những người cực đoan loại E mới có!
Một nhóm người khác đứng ở phía bên kia cửa quan thấy tình hình không ổn liền lần lượt cầm vũ khí lên định phản công. Có người còn cầm súng, ngắm về phía Thẩm Đình Dục đang đánh nhau với mấy người đối diện, chuẩn bị tìm cơ hội ra tay.
Tuy nhiên hướng ngắm của họng súng nhanh chóng bị một bóng người màu tối khác chặn lại.
Từ Thanh Nhiên vung nhẹ con dao năng lượng tinh thần trong tay, nắm chắc chuôi dao rồi cười nhẹ với người cầm súng: "Đừng nhắm nhầm mục tiêu."
"Đối thủ của anh là tôi."
Con dao chỉ là đòn hỏa mù.
Trong lúc đối phương ngẩng đầu lên kinh ngạc, bàn tay kia của Từ Thanh Nhiên đã nắm lấy khẩu súng tinh thần lực mà họ không để ý.
Giơ tay lên, tia tinh thần lực mảnh như sợi tơ bắn thẳng vào giữa trán đối phương, một phát chí mạng.
Từ Thanh Nhiên cười lạnh.
Còn dám định đánh lén.
-- Cũng không nhìn xem người họ Thẩm kia đang được ai bảo vệ.
•••••••
Lời tác giả:
#Hai vợ chồng hợp sức cùng nhau nổi điên (không phải)#
#Hôm nay lại là một ngày Thượng tướng ghen tuông điên cuồng#
==========
Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️