Edit: Luna Tan
“Đã tìm được Tiểu Tĩnh, vậy tại sao không đem con bé trở về?”. Y hỗn loạn hỏi.
Ý nghĩ bắt đầu mơ hồ, trước mặt cũng dần trở nên hôn ám.
Mạnh Vãn Đình tránh những vết thương vỗ nhẹ lên lưng khiến y càng thêm buồn ngủ.
“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đem Tiểu Tĩnh bình an trở về”
…
Lâm Mộ Tịch giật mình tỉnh giấc, cảm giác trong người đã khá hơn rất nhiều, y đưa tay bóp bóp trán ngồi dậy liền trông thấy Mạnh Vãn Đình đang ghé trên mép giường ngồi ngủ.
Không khí giá lạnh trong phòng cộng thêm quần áo mỏng như vậy, cho dù là Mạnh Vãn Đình cũng có chút rét run vì lạnh. Y thở dài lay anh dậy: “Mau dậy đi, có muốn ngủ cũng phải lên giường chứ!”.
Người kia gian nan mở mắt, sau đó ngẩn người sững sờ nhìn y.
“Sao vậy?”. Y hỏi.
“Em đồng ý để tôi ngủ trên giường sao?”. Mạnh Vãn Đình vui sướng nói.
“Ừm, anh lên giường đi… Tôi ngồi đây cũng được”. Y vừa nói vừa trượt xuống mép giường.
Mạnh Vãn Đình thở dài đem người đặt trở lại: “Không cần vậy đâu, trên người em còn có thương tích, tôi không sao cả”.
Lúc này cả hai đều không còn buồn ngủ nữa, y nhìn chút sắc mặt anh hỏi: “Chúng ta bây giờ phải làm sao?”.
Người kia cười cười nói: “Yên tâm đi, sẽ không khiến em phải chậm trễ”.
Lâm Mộ Tịch nghe xong cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng tựa vào thành giường.
Y có thể cảm nhận rõ ánh mắt ân cần của anh đặt trên người mình nhưng vẫn cố tình làm bộ như không thấy, nghiêng người tránh sang hướng khác.
“Vết thương còn đau không?”. Anh đau lòng hỏi.
“Không sao, tôi quen rồi”. Y vô tình thốt ra.
Nét mặt người kia có chút run rẩy, trong ánh mặt hiện lên nồng đậm chua xót: “Không đau là tốt rồi…”
Y nhìn anh nghiến chặt răng mình lại, đôi mắt thoáng chốc nổi lên những tia bạo ngược liền lên tiếng đổi chủ đề: “Chúng ta ra ngoài bằng cách nào?”.
Mạnh Vãn Đình lập tức hồi phục tinh thần nói: “Chờ người đến cứu a”.
Lại là cái giọng bất cần đời này…
“Chu đại ca thế nào rồi?”
“Cậu ấy không có việc gì… Còn người tên Phó Túc kia…”
Mạnh Vãn Đình còn đang tự nhủ thì tiếng đập cửa liền vang lên. Hai người đồng thời quay đầu lại, nghe thấy âm thanh lễ phép của Lý Tấn bên ngoài truyền đến: “Mạnh tiên sinh, tôi vào được chứ?”.
Lý Tấn mở cửa bước vào, trông thấy bộ dáng hai người bọn họ liền không có chút ý tốt nào: “Tôi còn tưởng đã quấy rầy hai vị rồi chứ!”.
Anh đưa mắt lạnh lùng liếc hắn, không nói một lời, giống như người kia mới chính là kẻ tù phạm.
Lý Tấn xấu hổ ho khan một tiếng: “Mạnh tiên sinh, mời ra ngoài, người của cậu đã tới rồi”.
Mạnh Vãn Đình gật đầu rồi xoay người ôm lấy y.
“Tôi có thể tự đi được”. Lâm Mộ Tịch cứng đầu giãy khỏi vòng tay anh, tự mình đứng dậy.
Anh khẽ vuốt nhẹ lên tóc người kia, ba phần đau, bảy phần sủng nịnh.
Y nhẹ nhàng né tránh đi ánh mắt đó, để anh dìu mình bước ra ngoài. Trong đại sảnh, Chu Cẩm Hoa đã đứng chờ sẵn, vết thương ở đùi được băng bó cẩn thận, bên người còn đặt một chiếc rương thật lớn.
Y rất muốn hỏi một chút vết thương trên người anh hiện tại thế nào rồi, đáng tiếc giờ không phải là lúc.
Người của Lý Tấn vây lại vác súng trên vai, đạn lên sẵn nòng nhưng họng súng không chĩa về phía Chu Cẩm Hoa mà là phía hai người bọn họ.
Lâm Mộ Tịch nghiêng đầu nhìn, Phó Túc thủ thế đứng cạnh hắn nghiễm nhiên một vẻ cận vệ trung thành, đang đưa mắt nhìn Chu Cẩm Hoa.
“Thời gian rất chuẩn xác!”. Lý Tấn vỗ tay khen ngợi, Mạnh Vãn Đình nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, cười đến nỗi đến y cũng phải nổi da gà.
Chu Cẩm Hoa liếc nhìn anh, Mạnh Vãn Đình gật gật đầu.
Hắn trông thấy hai người bọn họ liếc mắt ra hiệu, trên mặt liền lộ ra chút biểu tình gấp gáp.
Chu Cẩm Hoa nửa quỳ xuống, mồ hôi lạnh chảy dọc trên trán.
“Kẹt…!”. Nắp rương phút chốc được mở ra.
“Đồng Đồng!”. Lý Tấn đột nhiên kêu lên, đứng bật dậy.
Lâm Mộ Tịch cúi đầu nhìn lại, trong rương không phải đựng tiền mặt như y nghĩ mà là một đứa bé đang cuộn mình nằm gọn, trên cổ tay vẫn còn rỉ máu.
Nhìn đứa bé kia, bất quá mới chỉ có bảy, tám tuổi. Chẳng lẽ là…
Y không thể tin được nhìn Mạnh Vãn Đình, phát hiện khóe miệng anh vẫn nở nụ cười lạnh băng, bộ dáng không thèm quan tâm đến. Hung tàn. Lãnh khốc.
“Chu đại ca?”. Y nhỏ giọng lên tiếng, mặt Chu Cẩm Hoa không một chút biểu tình.
“Các người…”. Vẻ mặt cương nghị của Lý Tấn lập tức trở nên vặn vẹo, đau lòng nhìn chằm chằm đứa bé đang hôn mê.
“Các người rốt cuộc đã làm gì nó?!”. Người kia điên cuồng gào thét.
Chu Cẩm Hoa nhàn nhạt trả lời: “Ít nhất tôi không dùng roi da quất nó”.
Ông không biết nói gì thêm nữa, chỉ oán hận trừng mắt nhìn y cùng Mạnh Vãn Đình.
“Chúng ta cùng nhau trao đổi!”
Chu Cẩm Hoa còn chưa kịp đáp, Mạnh Vãn Đình đã đột nhiên nở nụ cười: “Trao đổi? Suy nghĩ của ông thật quá đơn giản”. Ngữ khí trào phúng ngược lại càng làm cho Lý Tấn thêm tỉnh táo.
“Đây đã là chiếu cố cho cậu rồi”. Hắn nhe răng cười nói.
“Thật sao? Ông thử nhìn cánh tay của nó xem”
Y theo hướng Mạnh Vãn Đình chỉ nhìn lại, trên cánh tay đứa nhỏ vẫn còn vương vết máu… Là vết kim tiêm!
“Thật vô ý quá, kỹ thuật tiêm của tôi không được tốt cho lắm”. Chu Cẩm Hoa ôn nhã trả lời.