Edit: Luna Tan
“Lâm Mộ Tịch”. Mạnh Vãn Đình dùng sức đè hai vai y lại.
Lâm Mộ Tịch thất thần nhìn người trước mặt, không hề có lấy một tia cảm xúc, hoàn toàn trỗng rỗng như đang nhìn một người xa lạ.
Không có phẫn nộ, không có oán hận, toàn bộ cảm giác đều đã trôi theo nỗi đau tê tâm phế liệt mất đi người mình yêu thương nhất.
“Con gái tôi mất tích rồi…”. Nước mắt thấm ướt khóe mi, vô thanh vô tức lăn dài trên má. Lâm Mộ Tịch vùi mặt vào đôi tay mình, muốn đem chính bản thân hãm sâu vào đêm tối.
Chứng kiến Tiểu Tĩnh ra đời, nhìn thấy lần đầu tiên con bé mỉm cười, lần đầu bi bô gọi tiếng ba mẹ, rồi cả cái lúc mới tập tễnh biết đi liêu xiệu, vặn vẹo như chú vịt con đáng yêu vô cùng, ngay cả những lúc chu mỏ làm nũng không chịu ăn rau cũng vậy…
Những hình ảnh thường ngày về con bé từng ly từng tý lần lượt tràn về giống như lưỡi dao cứa xâu vào tim, chặt đứt đi bao tâm huyết mà y nâng niu, săn sóc. Đau đớn gặm nhấm tâm can khiến cho tâm trí hoàn toàn hỗn loạn.
Lệ nóng như thác cứ thế tuôn rơi, đợi đến khi phát hiện ra thì đã không sao ngăn cản nổi.
Đầu óc mụ mị vô lực nghiêng về một phía, mệt mỏi quá… chỉ muốn gục ngã… đã không còn có thể kiên trì được nữa rồi…
Giật giật thân mình, cư nhiên phát hiện người kia vẫn y nguyên đứng bên cạnh.
Khuôn mặt tỉnh táo, ánh mắt không sao che giấu nổi sự lo lắng.
Lâm Mộ Tịch giương to đôi mắt thất thần, một bên điên cuồng truy vấn: “Anh hài lòng rồi chứ?!”
“Mộ Tịch, em hãy tỉnh lại đi”. Mạnh Vãn Đình chua xót nhìn bộ dáng y như người sắp chết.
“Em gái anh đã chết, Tiểu Tĩnh của tôi cũng đã mất tích rồi, tôi cuối cùng cũng đã trả hết nợ cho anh, anh vừa lòng rồi chứ?!!”
Đôi đồng tử đột nhiên co rút lại, anh đau đớn ôm chặt y vào lòng lại bị đẩy ra: “Thả tôi đi”.
“Mộ Tịch, hiện tại tâm tình em đang không ổn định, không thể rời khỏi đây bây giờ được”
“Anh dựa vào cái gì quan tâm đến tôi? Chính anh là người đã gây ra tất cả những chuyện này!”. Lâm Mộ Tịch điên cuồng phẫn nộ, mất đi lý trí liền vung quyền lao tới.
Mạnh Vãn Đình không hề né tránh, mặc cho cú đấm kia mạnh mẽ giáng xuống mặt mình.
Thân thể thoáng chốc chao đảo, ngay cả cần cổ cũng lệch về một phía, Lâm Mộ Tịch hiển nhiên không phát hiện ra điều này, y vẫn đang chìm đắm trong nỗi đau tê dại kịch liệt đấm đá loạn xạ, mỗi một lần hạ xuống đều dùng hết sức lực mình.
Mạnh Vãn Đình dần không kiên trì nổi, bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ nhưng vẫn cố gắng đè xuống cắn răng chịu đựng.
“Anh…”. Nhìn người trước mặt thương thể đầy mình nhưng vẫn nhất quyết không hề phản kháng, Lâm Mộ Tịch thoáng có một chút không đành lòng: “Hãy mang con gái trả lại cho tôi!”.
Anh đứng dậy, khẽ bắt lấy hai tay y: “Mộ Tịch, nghe lời tôi, tôi sẽ…”.
Miệng lưỡi khô khốc không sao hít thở nổi, một hơi liền cắn mạnh xuống cổ tay anh.
Hết thảy chịu đựng cơn đau nhức truyền đến, anh lên tiếng gọi một bác sỹ tới.
“Mộ Tịch, nghe lời, để bác sỹ xem qua cho em một chút có được không?”. Giọng nói ôn nhu dỗ dành, khuyên nhủ.
“Tôi chính là bác sỹ, anh buông tay ra!”
Nhìn y liều mạng giãy giụa không ngừng, Mạnh Vãn Đình thở dài một tiếng, bất đắc dĩ tăng thêm sức lực đem người đè lại xuống giường.
Không thể động đậy, đôi mắt vô hồn không có tiêu cự nhìn về phía ống dịch đang từng chút đưa chất lỏng truyền vào cơ thể.
Sắc mặt người kia thoáng chốc đen kịt, đột nhiên quay trở lại vẻ tịnh mịch, lãnh khốc khi xưa, ngay tại một khắc chứng kiến đôi mắt đó, Lâm Mộ Tịch liền cảm thấy toàn thân vô cùng thanh tịnh.
“Chú Tần, phân phó xuống dưới, gọi tất cả mọi người về đây cho tôi!”. Anh lạnh lùng nói.
Quản gia nghe vậy liền có chút giật mình: “Thiếu gia, cậu không thể lại…”.
“Nhanh lên!!”. Thanh âm nguội lạnh phát ra không một tia nhiệt độ, đôi mắt vừa rồi nồng đượm thống khổ giờ đã trở nên vô cùng sắc bén.
Chú Tần trầm lặng đứng nhìn bóng lưng anh một hồi, thấy người kia vẫn kiên trì không hề có ý định thay đổi lúc này mới đành phải lui xuống theo lời anh mà hành động.
…
“A a a a!”. Lâm Mộ Tịch hoảng hốt bật dậy, trên trán đầy đầu mồ hôi lạnh. Trong mộng là cảnh Tiểu Tĩnh đang ngồi đối diện cùng Hinh Hinh trong bệnh viện. Hai thân thể nhỏ nhắn trên chiếc giường bệnh lớn rộng thênh thang.
Tiểu Tĩnh cùng Hinh Hinh chơi đùa vô cùng vui vẻ, giường bệnh càng lúc càng trôi ra xa như muốn mang chúng đem đi mất.
Thân ảnh nhỏ bé kia cứ thế dần dần thu nhỏ lại rồi biến thành một điểm đen xa xôi… Lâm Mộ Tịch đột nhiên bừng tỉnh!
Đã bao lâu rồi không gặp ác mộng?
Đưa tay lau lau cái trán vã mồ hôi, y ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh. Mạnh Vãn Đình đang tựa lưng trên một chiếc ghế gần đó lo lắng nhìn y.
Đầu óc thanh tỉnh lại, những chuyện vừa xảy ra như lũ lập tức ùa về, nước mắt mặc nhiên chảy xuống không ngừng.
Kéo lấy ống tay áo dùng sức chà lau thật mạnh nhưng không sao hết được.
“Mộ Tịch, đừng khóc”
Y thả tay xuống lạnh lùng nhìn người trước mặt: “Tôi không sao cả, hãy thả tôi đi”.
“Trong mắt em đều là phẫn nộ cùng hận ý”
“Khi nào anh mới để tôi đi?”
“… Tôi sẽ giúp em tìm được Tiểu Tĩnh”. Giọng nói ôn hòa chứa đầy tự tin.
Lâm Mộ Tịch nhìn anh, cười lạnh một tiếng: “Không cần!!”.
“Vì Tiểu Tĩnh, hãy để cho tôi giúp em…”
Mạnh Vãn Đình kéo y đứng dậy khỏi giường, ra lệnh: “Trước đi tắm rửa rồi thay một bộ đồ mới. Tôi ở dưới lầu chờ em dùng bữa. Em ngay cả sức lực cũng không có làm sao có thể tìm được Tiểu Tĩnh chứ?”. Dứt lời liền hừ một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.
Nhìn thấy bóng anh khuất hẳn, y mới đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy ra bộ y phục duy nhất mà mình mang đến, dùng lực nhéo mạnh xuống tay một cái.
“Đến đây”. Mạnh Vãn Đình thấy y xuống đến cảm thấy có chút hài lòng.
“Mọi người lui xuống cả đi”
Nhất thời trong phòng chỉ còn duy nhất hai người bọn họ. Anh rót ra một ly rượu đẩy đến chỗ y, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tùy tiện ăn một chút gì đó đi, em đã ngủ cả ngày rồi”.
Y lạnh lùng liếc nhìn, cầm đại một thứ gì đó liền đưa lên miệng ngấu nghiến.
Hoàn toàn không thấy một chút đói bụng, nhưng nếu muốn thành công, bằng thể lực của y hiện tại chắc chắn không thể được!
Khớp hàm nghiền nát thức ăn, buộc chính mình phải nuốt xuống tất cả.
“Từ từ thôi”. Mạnh Vãn Đình ân cần nói: “Ăn thêm một chút nữa rồi chúng ta trở lại phòng ngủ bàn bạc”.
Hai tay y chống xuống bàn, cố gắng kiềm chế: “Trở lại thôi!”.
Người kia bộ dạng thoáng chút lo lắng nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: “Được”.
Hai người một trước một sau bước lên lầu, Lâm Mộ Tịch nắm chặt cái vật sắc lạnh cứng nhắc bên trong túi quần, nhìn về bóng lưng Mạnh Vãn Đình.
Thần hình cao lớn che khuất đi tất cả ánh sáng…
Tàn khốc truy đuổi, vũ nhục giam lỏng, cưỡng chế ái tình… Còn có vô tình tra tấn…
Y giờ đây mới là chân chính rơi vào cảnh thê ly tử tán, không những phải chia xa vợ mình mà ngay cả Tiểu Tĩnh cũng không thể gặp được nữa. Vốn cứ tưởng rằng những gì mình đã chịu đựng đã là thê thảm nhất rồi, nhưng không ngờ đến tận hôm nay y mới biết đến thứ gì gọi là tột cùng thống khổ.
Buông tha tự do, buông tha cuộc sống, bỏ mặc tôn nghiêm, cuối cùng ngay cả bản thân cũng trở thành tù binh của kẻ khác. Cam nguyện bị giam cầm, cam nguyện bị lặng nhục, tất cả chỉ vì muốn mang đến sự bình an cho người thân của mình.
Nhớ tới lời thề mà Mạnh Vãn Đình đã hứa với y trước kia, hai hàm răng vô thức nghiến vào nhau ken két.
Nâng lên tay trái đã từng bị người kia thương tổn, y yên lặng thê thảm cười.
Kỳ thật bây giờ, y không phải hoàn toàn không có gì cả!
Phía trước là lối ra vào, Mạnh Vãn Đình tiến đến đẩy cửa…
Y hiện tại cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không làm được…
Chỉ có con dao giải phẫu nhỏ nắm chặt trong lòng bàn tay phải, kiên cố, vững chắc như núi.
Ngay tại giây phút Mạnh Vãn Đình quay đầu lại, y liền rút ra lưỡi dao giấu trong túi quần, dùng hết toàn lực nhắm tới yết hầu của anh lao tới…