Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 341: Trả tiền





Tôi cũng không trực tiếp nói cho Sở Việt biết về thân phận thật sự của tôi, nhưng cậu ta cũng không hỏi nhiều.

Về điểm này, những người anh em của tôi bao gồm Lưu Vân Kiến, Sở Việt và Lưu Văn Bân đều giống nhau. Chúng tôi chơi thân thiết với nhau chủ yếu là vì tính cách

của nhau, thân phận bối cảnh không phải thứ trọng yếu,nên cũng sẽ không ảnh hưởng cái gì.

Đương nhiên, lúc cậu ta nhìn thấy đám người của Từ Thanh cung kính với tôi như vậy, Sở Việt cũng khó có thể từ trong trạng thái khiếp sợ mà bình phục trở lại trong thời gian ngắn được.

Sau khi cúp điện thoại, tôi lại nói chuyện chính sự với mấy người Sở Việt và Từ Thanh.

Cuối cùng quyết định tương kế tựu kế, phải xử lý cho bằng được hai anh em Hắc Thạch cùng Trịnh Toàn, giúp Sở Việt thâu tóm toàn bộ thế lực của Hắc Thạch, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà quét sạch thế lực của tên Nhím, cuối cùng mới nhằm vào Thanh Xà Bang của Trịnh Dĩnh.

Về phần phân phối lợi ích sau khi quét sạch Hắc Thạch và tên Nhím kia, cái này cũng không quan trọng lắm, tôi và Sở Việt đều không để tâm lắm đến vấn đề này. Cho nên cuối cùng mới thống nhất địa bàn làm ăn của Hắc Thạch ắt tự nhiên thuộc về Sở Việt, còn địa bàn của tên Nhím thì để cho Từ Thanh xử lý, Thanh Xà Bang thì chờ sau khi đánh xong rồi hãy nói.

Sau khi đại khái xác định xong kế hoạch, đám người của Sở Việt và Từ Thanh liền tự mình trở về chuẩn bị.

Tôi trở lại phòng khách sạn ngủ một giấc, sau đó thu dọn một chút, liền lái xe đến nhà hàng Hoa Lan mà trước đó đã hẹn với Giang Nhược Nhược.

Một đường phóng xe như bay, khi tôi dừng xe ở bãi đỗ xe bên ngoài nhà hàng, thời gian vừa mới hơn năm giờ, cách thời gian hẹn ước còn gần một giờ.

Đến sớm quá, lại không có chỗ nào để đi, vì vậy tôi dự định vào đó uống ly cà phê để chờ Giang Nhược Nhược đến.

Nhưng vừa mới bước vào cửa nhà hàng, tôi liếc mắt

một cái liền nhìn thấy Giang Nhược Nhược đang ngồi ở góc gần cửa sổ.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, bờ vai hơi có vẻ yếu ớt, vòng eo duyên dáng và bộ ngực to lớn tạo thành những đường cong khiến ai nhìn thấy cũng phải kinh tâm động phách.

Làn váy vừa vặn đến vị trí trên đầu gối, lộ ra một đoạn bắp chân tuyết trắng, bàn chân cô ấy mang một đôi giày vải màu trắng.

Cô ta ngồi bên cửa sổ, một tay chống má nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lông mi thật dài đang run rẩy, đôi mắt không có tiêu cự, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.

Ánh chiều tà ở chân trời xuyên qua cửa sổ và chiếu lên người cô ấy, phủ lên một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt, khiến cả người cô ấy nhìn sơ qua thì giống như một đóa hoa trắng nhỏ nổi bật dưới ánh mặt trời vàng, đang đón gió nhẹ nhàng và phất phơ trong không khí, thoạt nhìn tràn ngập vẻ u sầu, nhưng lại đơn thuần và xinh đẹp.

Bức tranh này quả thực giống như một tác phẩm nghệ thuật quý giá dưới ngòi bút của họa sĩ nổi tiếng vậy.

Tất cả đàn ông có mặt trong nhà hàng đều sẽ thỉnh thoảng lén nhìn lại cô ấy, thậm chí ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng, sợ không cẩn thận mà phá võ cảnh tượng tuyệt đẹp lúc này.

Tôi đẩy cửa đi vào nhà hàng, tiếng chuông gió ở cửa

vang lên, liền kéo Giang Nhược Nhược đang trong trạng thái suy tư trở về với thực tại.

Cô nàng theo bản năng mà nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy tôi thì trên mặt cô ấy lộ ra thần sắc kinh ngạc, lập tức không che giấu được sự vui vẻ.

“Anh Thiên Vị.” Giang Nhược Nhược đứng dậy, giơ cánh tay mảnh khảnh lên vẫy vẫy tôi, cười nói: "Tôi ở đây."

Tôi cười cười, nhấc chân đi về phía Giang Nhược Nhược.

Tôi từ từ tiến đến gần hơn, lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nhược Nhược hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Không phải đã hẹn sáu giờ sao, sao anh lại tới sớm như vậy?"

“Dù sao cũng không có việc gì làm, nên trực tiếp đến đây." Trên mặt tôi mang theo nụ cười dịu dàng, hỏi ngược lại: "Còn cô thì sao, đến sớm như vậy để làm gì?"

Giang Nhược Nhược trả lời: "Tôi... tôi sợ đến lúc đó nếu bị kẹt xe thì sẽ đến muộn, cho nên sau khi gửi tin nhắn cho anh liền đi đến đây luôn."

mà."

"Lúc nhắn tin cho tôi? Đó là chuyện từ buổi chiều

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, "Cô đã ngồi ở đây hai tiếng rồi à?"

Giang Nhược Nhược gục đầu xuống, khuôn mặt càng đỏ hơn, giống như tiếng muỗi kêu mà nhẹ nhàng nói:

"Ừ."

“Thôi được rồi."

Tôi cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nhưng nhìn vẻ mặt hơi bối rối và e thẹn của Giang Nhược Nhược lại không đành lòng nói gì thêm nữa, chỉ có thể cười cười, sau đó dịu dàng nói: "Ngồi xuống trước rồi nói chuyện sau."



“Được, được."

Giang Nhược Nhược ngồi xuống, có vẻ có chút căng thẳng.

Nhìn ra tay chân cô ấy có chút luống cuống, ngay cá tay cũng bắt đầu không biết đặt ở chổ nào thì được, lớp ửng đỏ trên khuôn mặt đã sớm lan đến vành tai của cô ây.

Tôi nhìn vẻ mặt ửng đỏ của cô ấy, bộ dạng cứ cúi đầu xuống, không khỏi có chút nghi hoặc, liền giơ tay lên lắc lắc trước mặt cô ta, rồi nói: "Nhược Nhược, cô bị làm sao

vậy?"

“Hả?” Giang Nhược Nhược lập tức lấy lại tinh thần, hai má càng đỏ bừng hơn, trông giống như quả táo chín, vội vàng bối rối và liên tục xua tay, nhỏ giọng nói: "Không sao, không sao.

Tôi có chút kỳ quái nhìn Giang Nhược Nhược một cái, cũng không hỏi gì nhiều.

Hai người chúng tôi lúc này trầm ngâm hẳn, Giang Nhược Nhược đỏ mặt không nói lời nào, tôi cũng không biết nên nói cái gì, nhưng chẳng biết tại sao, không khí từ lúc nào lại bắt đầu trở nên có chút mập mờ.

Cho dù chỉ số EQ có cao như thế nào đi nữa, tôi cũng cảm giác được thời khắc mập mờ này quả thật rất vi diệu.

Sau khi dừng lại một chút, tôi không biết nói gì, nên đành kiếm chuyện hỏi: "À đúng rồi, cô nói ông chú kia tên gì? Chuyện thiếu nợ năm triệu tệ cô có điều tra rõ ràng không? Có chắc là thật không?"

"Ông ta tên là Giang Đại Bằng, là bạn học thời trung học của cha tôi, cũng là bạn tốt nhất của cha tôi lúc trước ở thành phố Tế Dương. Chuyện vay tiền... lần trước ông ta đã cho tôi xem giấy nợ, đích thực là bút tích của cha tôi.”

Giang Nhược Nhược ngẩng đầu lên, lại dịu dàng trả

"

lời: "Tôi cũng nghi ngờ giấy nợ đó là đồ giả, nên còn tìm người giám định qua, kết quả chính xác là giấy thật. Hơn nữa tôi còn mơ hồ nhớ ra được, trước đây khi cha tôi rời khỏi thành phố Tế Dương này, hình như đã từng mượn tiền của ông ta.

“Ưm, nhưng những chuyện nợ cha con trả này, nghiêm khắc mà nói thì cũng không có căn cứ pháp lý đăng hoàng, dù sao cha tôi ngoại trừ rượu ra thì cũng không để lại di sản gì, cho nên nếu tôi không trả, kỳ thật cũng không thành vấn đề."

Tôi nghe vậy cười cười, mở miệng nói: "Nhưng nếu như thật sự thiếu tiền người khác, vậy thì cũng nên trả lại đi, ít nhất cũng có thể an tâm được một chút, cũng sẽ khiến tên Giang Đại Bằng kia không có cớ để uy hiếp cô gả cho con trai hắn.

“Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy." Giang Nhược Nhược nhẹ nhàng lên tiếng.

Tôi lại mở miệng an ủi: "Yên tâm đi, sau hôm nay cô sẽ được tự do, sẽ không có ai gây phiền toái cho cô nữa.

Giang Nhược Nhược không tự chủ được mà lộ ra nụ cười dịu dàng, cảm kích nói: "Anh Thiên Vị, thật sự rất cám ơn anh."

Tôi khoát khoát tay áo, chợt cúi đầu nhìn đồng hồ, hỏi: "Cô hẹn ông ta mấy giờ vậy?"

“Sáu giờ."

Giang Nhược Nhược cũng nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói: "Bây giờ đã là sáu giờ kém một khắc, ông ta chắc cũng sắp đến rồi."

Trong lúc nói chuyện, tiếng chuông gió ở cửa nhà hàng lại vang lên, kèm theo đó là tiếng động của một người đàn ông trung niên.

Quay đầu lại nhìn, thì thấy một người đàn ông trung niên khoản hơn bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập, vừa gọi điện thoại vừa đẩy cửa đi vào nhà hàng.

Người đàn ông đó mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi cơ hồ đã cởi ra đến vị trí ngực, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim quang lấp lánh, trên ngón tay trái và phải còn đeo mấy chiếc nhẫn vàng, bộ dạng như một ông nhà giàu mới nổi.

"Tiền lương? Không! Cậu nói cho những tên công nhân kia biết, hoặc là ngoan ngoãn làm xong phần công việc còn lại cho tôi, chờ khi bên kia thanh toán tiền công trình thì tôi sẽ phát lương, hoặc là lập tức cuốn gói cút đi, đừng hòng lấy được một đồng nào của tôi!"

Ông ta vừa đi vào cửa, vừa hùng hùng hổ hổ nói vào trong điện thoại: “Cái gì? Haha, tiền công trình đương nhiên đã được thanh toán từ sớm rồi, nhưng tôi không muốn phát cho bọn họ, thì sao chứ! Thôi được rồi, việc này giao cho cậu đi làm, dù sao một đồng lương tôi cũng sẽ

không phát, cậu nghĩ cách để bọn họ hoàn thành nốt phần công việc còn lại."

Tôi nhìn thoáng qua sau đó liền thu hồi ánh mắt, quay sang hỏi Giang Nhược Nhược: "Sẽ không phải là người này chứ?"

Giang Nhược Nhược gật đầu: "Ừ, chính là ông ta.”

Lúc này, tên nhà giàu mới nổi kia đã cúp điện thoại, sau đó nhét điện thoại vào trong túi, nhìn xung quanh một

vòng, thấy Giang Nhược Nhược đang ngồi ở trong góc, lập tức nhếch miệng lên để lộ ra một hàm răng vàng.

“Cháu gái ngoan, tới sớm như vậy sao, haha haha, chú không đến muộn chứ?"

Tên nhà giàu mới nổi vừa cười sang sảng vừa đi tới gần, đồng thời quay đầu hô lớn với nhân viên phục vụ: "Này tên kia, cho tôi một ly nước đi, mới từ công trường trở về, khát chết lão tử rồi.

Nhân viên phục vụ cũng có chút bất mãn với tố chất của Giang Đại Bằng, nhưng vẫn vội vàng hỏi: "Được, tiên sinh, xin hỏi ngài muốn uống gì?"

“Cái gì cũng được, chỉ là đừng đem cho tôi những món đồ không ra gì là được."

Giang Đại Bằng vẻ mặt không kiên nhẫn khoát khoát tay, sau đó trực tiếp ngồi ở đối diện Giang Nhược Nhược, lại giương mắt chú ý tới tôi, sau khi đánh giá trên dưới vài lần liền lộ ra vẻ ngạo mạn và khinh thường, lại hỏi: “Ồ, còn có người khác ngồi ở đây sao?"

Còn tôi thì vẫn bình thản như trước, sau khi liếc nhìn Giang Đại Bằng một cái, cũng dùng một giọng điệu y hết của ông ta mà hỏi lại: “Ồ, chẳng lẽ ông bị mù sao mà không thấy?"

Sắc mặt của Giang Đại Bằng lập tức trầm xuống, nhìn tôi lạnh lùng nói: "Nhóc con, ngươi nói cái gì?"

"Haha, haha!"

Tôi khẽ cười một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Giang Đại Bằng, giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng tràn ngập áp bức nói: "Ông tốt nhất đừng tỏ vẻ trước mặt tôi, miệng của ông cũng nên sạch sẽ một chút, nếu không thì tôi cho người khâu miệng của ông lại."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv