Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 330: Dám gây sự ở tập đoàn Thanh Hà



Yêu Nguyệt lái xe rất nhanh, vả lại kỹ thuật lái xe của cô ấy còn hơn hẳn người thường.

Cho dù đường phố lúc này đang rất đông xe qua lại, nhưng cô ấy vẫn lái xe linh hoạt như con cá bơi trên sông, không ngừng di chuyển sang trái sang phải, vượt qua từng chiếc xe một.



Tôi lẳng lặng ngồi ở ghế phụ, vừa hút thuốc vừa ngắm nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ xe đang nhanh chóng lui về phía sau.

Yêu Nguyệt vừa lái xe, ánh mắt vừa không tự chủ được mà vụng trộm liếc nhìn tôi, một bộ dạng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy, ánh mắt của hai người tiếp xúc với nhau, lúc này Yêu Nguyệt giống như kẻ trộm bị

chủ nhà phát hiện mà vô cùng bối rối, liền lập tức thu hồi ánh mắt và nhìn về phía trước.

nói.

“Nhìn lén tôi làm gì, có chuyện gì thì cứ nói." Tôi cười

Yêu Nguyệt lại có chút chột dạ nhìn tôi một cái, mấp máy miệng, trên khuôn mặt nổi lên một lớp ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia... nếu cậu thật sự muốn làm chuyện đó với tôi, hay tối nay cậu đến phòng khách sạn của tôi đi."

Tôi hơi sửng sốt một chút, mới phản ứng được cô ấy đang nói đến vấn đề gì, không khỏi dở khóc dở cười, khiển trách: "Lái xe cho tốt đi, suy nghĩ lung tung cái gì vậy.

"A..."

Yêu Nguyệt tỏ vẻ uất ức và quay đầu lại, ngoan ngoãn lái xe.

Rất nhanh sau đó, chiếc xe đã đậu ở ven đường cạnh tòa nhà tập đoàn Thanh Hà.

Tòa cao ốc này là tổng bộ do tập đoàn Thanh Hà tự đầu tư xây dựng, hơn ba mươi tầng, ngoại hình mang theo chút độ cong, như dòng nước chảy xuôi, là một tòa kiến trúc tiêu biểu của thành phố Tế Dương.

Sau khi xuống xe, tôi khoát khoát tay để cho Yêu Nguyệt tự mình lái xe rời đi, sau đó liền đi về phía cổng ra vào của tòa cao ốc Thanh Hà này.

Lúc này đang là giờ làm việc, người bên ngoài tòa nhà

cũng không nhiều lắm, chỉ có hai bảo vệ mặc đồng phục đứng ở cửa, không chớp mắt mà quan sát xung quanh. Tôi vừa đi tới cửa đã bị ngăn lại.

Một bảo vệ trong đó mở miệng nói: "Tiên sinh, xin xuất trình thẻ ra vào của ngài.”

“Tôi đến tìm người, tôi không phải nhân viên ở đây. Tôi trả lời.

"Vậy xin hỏi ngài tìm ai, và làm ở bộ phận nào? Có hẹn trước không?" Bảo vệ lại hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.

Công tác bảo vệ an ninh của tòa nhà cũng rất nghiêm khắc.

Trong lòng tôi chửi thầm, vì chắc không thể tham quan một vòng tòa nhà được rồi, nhưng cũng không mất kiên nhẫn, trả lời: "Tôi tới tìm chủ tịch Đổng Viễn Sơn của các anh, đã hẹn rồi.”

Nghe được câu trả lời của tôi, hai người bảo vệ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời phát ra tiếng cười lớn, "Tôi con mẹ nó còn tưởng rằng cậu là khách hàng của công ty, thì ra là một tên lừa đảo.

Tôi hơi sửng sốt, nhíu mày nói: "Tôi đích thực có hẹn với Đổng Viễn Sơn, anh không tin thì có thể đi xác minh một chút.”

"Đừng con mẹ nó khoác lác. Chủ tịch của chúng tôi là nhân vật gì, cậu muốn gặp là có thể gặp sao?"

Người bảo vệ vẻ mặt khinh thường nhìn tôi, "Loại

người như cậu tôi thấy nhiều rồi, muốn trà trộn vào tìm cơ hội để xin đầu tư đúng không? Thức thời một chút thì mau cút đi, đừng ép chúng tôi phải động thủ với cậu!"

Tôi thở dài, vẫn duy trì sự nhẫn nại cuối cùng, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ tốt nhất các anh vẫn nên xác minh một chút đi."

“Tôi xác minh cái ông nội nhà cậu!" Một tên bảo vệ trực tiếp giơ tay lên và đẩy tôi một cái.

Tôi vẫn không động đậy, thần sắc chậm rãi trầm xuống.

"Chà, thật sự không chịu rời đi sao? Muốn kiếm chuyện phải không?" Hai tên bảo vệ trừng mắt và vây quanh tôi, vươn tay rút ra cây gậy cao su bên hông, "Vậy đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

Vừa dứt lời, hai cây gậy cao su liền xoay tròn hung hãng đập tới, mang theo tiếng gió nặng nề.

Nhìn tư thế này, là muốn trực tiếp đánh lên đầu tôi sao, bọn họ cũng không suy nghĩ xem một gậy như vậy đánh xuống sẽ gây tổn thương ra sao cho người khác.

Tôi cau mày, hơi nghiêng người để né tránh, hai cây gậy cao su sượt qua thân thể tôi và rơi vào trong không khí. Ngay sau đó tôi đột nhiên giơ tay lên, nặng nề tát vào mặt hai tên bảo vệ này, tiếng bạt tay vang lên rất rõ

ràng.

Hai tên bảo vệ lập tức sửng sốt, không dám tin mà trừng mắt nhìn tôi, hai má lại nhanh chóng sung huyết, sưng vù như ổ bánh mì mới ra lò.

"Mày... mày dám đánh trả hả?!"

Lúc này, tên bảo vệ mới phục hồi lại tinh thần, hổn hển rống giận lên, "Con mẹ mày, dám động thủ ở trước cửa

cao ốc Thanh Hà, tên tiểu tử, hôm nay mày chết chắc rồi!"

Tiếng rống giận thu hút sự chú ý của những người khác trong và ngoài cao ốc, từng ánh mắt đồng loạt nhìn về phía tôi.

Trong lúc nói chuyện, tên bảo vệ lại một lần nữa vung gậy cao su trong tay.

“Phù...”

Tiếng gió nặng nề lại kéo tới.

Tôi lạnh lùng cười, lần này tránh cũng không tránh, mà bay lên một cước trực tiếp đá trúng bụng bảo vệ kia. “Gầm!"

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, tên bảo vệ kia ngay cả tiếng kêu la thảm thiết còn chưa kịp phát ra, liền bay ngược ra ngoài, sau khi ngã thật mạnh thì hai tay ôm bụng, thân thể cong thành một con tôm lớn, mắt thấy ngay cả đứng cũng không nổi.

Ngay lúc này, một tên bảo vệ khác vừa mới giơ gậy lên, còn chưa kịp hạ xuống thì động tác đã cứng đờ giữa không trung, hoảng sợ nhìn tôi như gặp quỷ.

“Đừng nóng vội, anh cũng có phần."

Tôi nhàn nhạt mỉm cười, sau đó lại bay lên và tung ra một cước.

Người bảo vệ thứ hai bay ngược ra ngoài, trong tiếng kêu la thảm thiết liền nặng nề rơi xuống đất, nằm ngay bên cạnh người bảo vệ trước.

Cùng một kết cục, cùng một tư thế, ôm bụng kêu rên không thôi, khó mà có thể đứng dậy được.

Tôi nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, nhấc chân đi vào trong đại sảnh, lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, từ xa đến gần.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đám bảo vệ nhanh chóng chạy về phía tôi, vẻ mặt bất thiện, trong tay mỗi người đều cầm các loại vũ khí cao su.

“Mẹ nó, ai dám gây sự ở tập đoàn Thanh Hà chúng tôi, chán sống rồi!”

“Lão tử hôm nay vừa lúc nhàn rỗi không có việc gì, tôi ngược lại muốn nhìn xem ai có lá gan lớn như vậy, dám tới đây tìm cái chết!”

“Chính là tên tiểu tử kia, bao vây hắn đi, đừng để cho hắn chạy!”

Một đám bảo vệ nhanh chóng chạy tới, sau đó lập tức vây quanh tôi.

Người quản lý của nhóm bảo vệ này đi đến trước mặt tôi, ánh mắt hung tợn đánh giá tôi, trầm giọng nói: "Tiểu tử, tao mặc kệ mày là ai, dám gây sự trước cổng tòa nhà Thanh Hà, có tin lão tử trực tiếp giết chết mày hay không!”

Tôi nhìn tên quản lý bảo vệ đó một cái, rồi lại tò mò hỏi: "Anh ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi, liền trực tiếp dùng thái độ này đối đãi với khách sao?”

"Thái độ? Dám đánh thuộc hạ của tao, lão tử không trực tiếp động thủ với mày đã là thái độ tốt lắm rồi." Tên quản lý nhìn tôi và lộ ra nụ cười lạnh.

Lúc này, hai tên bảo vệ kia cũng được những người khác đồ dậy, vẻ mặt đau đớn và dữ tợn, oán độc trừng mắt nhìn tôi, "Quản lý, tên tiểu tử này tới đây gây chuyện: Hãn vào cửa liền muốn tìm chủ tịch của chúng ta, bọn tôi

không cho hắn vào, hắn liên trực tiếp động thủ đánh người."

Tên quản lý nghe vậy liền sửng sốt, mặt lộ vẻ châm chọc, "Tìm chủ tịch của chúng tôi? Haha haha, tiểu tử, não của mày có vấn đề rồi đúng không?"

Tôi xua xua tay, nói: "Đây là sự thật, tôi đã hẹn trước với Đổng Viễn Sơn.”

vang.

"Haha haha!" Cả đám bảo vệ đều đồng loạt cười

Tên quản lý lấy tay chỉ vào ngực tôi, cười nhạo nói: "Con mẹ nó nếu mày có thể nhìn thấy chủ tịch của chúng tôi, lão tử sẽ quỳ xuống đất liếm đế giày cho mày!”

“Vậy thì không cần." Tôi lắc lắc đầu, thản nhiên nói: "Tôi ngại bẩn lắm.”

“Mày con mẹ nó...

"

Tên quản lý lập tức giận dữ, vung tay lên, hung ác rống lên một tiếng, "Các anh em, đánh gãy hai chân hắn cho tôi, sau đó ném ra đường lớn!”

Cả đám bảo vệ đồng thanh đáp lại, sau đó vung vũ khí trong tay và chậm rãi áp sát tôi.

Nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt tôi vẫn hết sức bình tĩnh, trong lòng không có chút gợn sóng nào.

Đối phương mặc dù quân số đông đảo, nhưng với thực lực của tôi bây giờ mà nói, thật đúng là không xem bọn họ ra gì nữa. Đơn giản chỉ là chảy một chút mồ hôi, tốn một

chút thời gian mà thôi.

Vài phút sau, toàn bộ những người này sẽ nằm trên mặt đất!

Trong tầm mắt của tôi, tên quản lý bảo an kia đã thoái lui về phía sau của đám người này, đang nhe răng cười đắc ý và nhìn chằm chằm vào tôi.

Khóe miệng tôi cũng chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh, bắt đầu vận động cổ tay.



Nhưng ngay lúc này, lại nghe một loạt tiếng bước chân hỗn loạn mà dồn dập từ ngoài cửa đại sảnh truyền đến.

“Đồ khốn nạn, tôi xem ai dám động thủ với Thiên thiếu gia!"

Trong tiếng hét đầy phẫn nộ, sắc mặt của Từ Thanh xanh mét, bước nhanh tới, phía sau là Dương Trình và Ô Nha, còn có mấy chục thuộc hạ mặc âu phục màu đen

đang theo sát phía sau.

Cả đám người hùng hổ xuất hiện, lập tức dọa cho đám bảo vệ kia sợ tới mức không dám động đậy, cứng đờ đứng yên tại chổ.

“Cút ngay!"

Từ Thanh đẩy đám bảo vệ ra, lập tức đi tới trước mặt tôi, vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi, Thiên thiếu gia, tôi vừa rồi vẫn ở bãi đậu xe chờ ngài, không ngờ ngài lại tới đây trước.”

“Á, vừa nãy đang rảnh không có chuyện gì làm, nên muốn đi dạo một chút."

Tôi cười cười, nói: "Thôi được rồi, các anh cũng đã đến rồi, vậy việc này giao cho anh xử lý.”

“Ngài yên tâm, chắc chắn không tha cho bọn họ!"

Từ Thanh gật đầu, quay đầu nhìn về phía tên quản lý bảo vệ kia, ánh mắt lạnh như băng, cũng lạnh như gió lạnh mùa đông tháng chạp, toát lên sát khí nồng đậm.

Tên quản lý bảo an theo bản năng mà sợ run cả người, sắc mặt cứng ngắc và tái nhợt.

“Các huynh đệ, có người to gan lớn mật lại muốn động thủ với Thiên thiếu gia, các cậu nói nên làm cái gì bây giờ? " Từ Thanh chậm rãi mở miệng, âm thanh lạnh như băng.

Giọng nói của Dương Trình trầm thấp, "Bất kể kẻ nào bất kính với Thiên thiếu gia, đều là sự khiêu khích không

thể tha thứ!"

“Đúng vậy!” Ô nha nhếch miệng cười, nhe răng nói: "Giết chết bọn chúng!

“Giết chúng!”

Mấy chục người mặt như sương lạnh, cùng rống giận lên, hung ác đến mức làm cho những người đang chứng kiến đều phải sợ hãi.

Cả đám bảo vệ bị dọa đến mức liên tục lui về phía sau mấy bước, mặt lộ vẻ sợ hãi.

Tên quản lý lúc này sắc mặt đã tái nhợt, miễn cưỡng lắm mới dám tiến lên hai bước, sắc mặt nghiêm túc nói: "Các ngươi là ai, sao lại dám tới tập đoàn Thanh Hà của chúng tôi gây sự!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv