Giang Nhược Nhược lại thở ra một hơi thật dài, sau đó tiếp tục nói: "Kết quả điều tra của cảnh sát cho rằng đây là sự cố ngoài ý muốn, tài xế gây ra tai nạn hôm đó đã lái xe trong cơn say, sau đó tôi cũng nhận được một khoản bồi thường. Sự việc đến đây cũng coi như đã kết thúc, cũng không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy câu chuyện lái xe trong cơn say này rất phi lý, không thể nào trùng hợp đến mức như vậy. Sự tình hình như không đơn giản như vậy. Nhưng tôi lại không có chứng cứ, cũng không có cách nào để điều tra được."
Nói tới đây, thần sắc của Giang Nhược Nhược vô cùng buồn bã.
Tôi hơi giật mình sau đó lại mở miệng hỏi: "Vậy cô nói với tôi đang cần dùng tiền là do?"
“Là bởi vì một người bạn tốt của cha tôi!"
Giang Nhược Nhược mở miệng nhẹ giọng nói: "Hắn ta không biết từ nơi nào biết được tin tức cha mẹ tôi qua đời, sau đó trực tiếp từ kinh thành tìm về quê nhà ở Tế Dương này, nhưng cũng không phải đến tế bái.
“Ông ta tìm được tôi, đem một tờ giấy nợ đập ở trước mặt tôi, nói lúc còn sống cha tôi đã từng mượn của ông ta năm triệu tệ, cha qua đời rồi thì con gái phải gánh nợ cho
cha, tôi phải thay cha tôi trả lại cho đủ, nếu không thì tôi phải gả cho con trai của ông ấy. Nếu như tôi cự tuyệt, ông ta nói cho dù tôi ở kinh thành hay ở Tế Dương này, cũng sẽ không có con đường sống.
Giang Nhược Nhược nhìn về phía tôi, vẻ mặt thê thảm đến mức đủ làm người khác thấy đau lòng, cô ấy bình thản mỉm cười nói, "Rất khốn nạn đúng không? Đây là tình huống mà tôi đang phải đối mặt."
“Hiểu rồi.” Tôi nhẹ giọng nói:"Cho nên cô mới phải đi làm ở hộp đêm, hy vọng có thể nhanh chóng kiếm được khoản tiền này?"
“Ừm.” Giang Nhược Nhược khẽ gật đầu.
"Nhưng cô có bao giờ nghĩ rằng, cô phải làm ngồi bàn bao nhiêu đêm mới có thể kiếm đủ số tiền năm triệu tệ? Hơn nữa người chủ nợ kia sẽ cho cô thời gian dài như vậy sao?"
“Tôi... tôi biết, nhưng tôi không còn cách nào khác.”
Giang Nhược Nhược lau nước mắt trên mặt, bởi vì uống rượu, ánh mắt cô ấy có chút mê ly, lẩm bẩm nói: "Tôi mới mười chín tuổi, ngoại trừ ca hát ra thì cái gì cũng
không biết. Cũng không thế... không thể chấp nhận gả cho đứa con trai kia của ông ta được. Như vậy chẳng khác nào đang bán đứng bản thân mình cả."
Nói xong, nước mắt của Giang Nhược Nhược lại tiếp tục lăn xuống.
Lúc này cô nàng đã uống rất nhiều rượu, hai mắt mê ly muốn cầm lấy chai rượu trên bàn, nhưng vừa mới loạng choạng đứng lên, dưới chân lảo đảo một cái, lại trực tiếp ngã vào người tôi.
Tôi hơi hơi mở to hai mắt, một mùi thơm thoang thoảng đánh úp vào mặt, chỉ cảm thấy một thân thể mềm mại và ấm áp đang nằm trong lòng tôi, trước ngực cũng bị hai khối thịt mềm mại đè ép.
Tôi theo bản năng mà giơ tay đồ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô nàng, xúc cảm mềm mại này, tựa như một loại tơ lụa thượng đẳng, khiến người ta nhịn không được mà muốn vuốt ve nó ngay lập tức.
“Ừm!” Giang Nhược Nhược hừ nhẹ một tiếng, lại đưa tay ôm cổ tôi, sau đó tựa đầu vào ngực tôi.
Tôi cúi đầu xuống nhìn cô ấy.
Chỉ thấy khuôn mặt cô nàng ửng đỏ, ánh mắt cũng hơi
hơi híp lại, rõ ràng đã uống say, giống như một con mèo nhỏ đang rúc vào trong lòng tôi, khuôn mặt còn cọ cọ trước ngực tôi.
Tôi nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, liền nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra.
“Này, đừng nhúc nhích, để tôi nằm nghỉ một lát."
Giang Nhược Nhược làm nũng xoay người lại, thậm chí đá văng đôi dép lê, nhắm mắt lại và nằm trong lòng tôi rồi tự điều chỉnh tư thế thoải mái.
Nhưng động tác điều chỉnh này của cô ấy không quan trọng, quan trọng là chiếc áo ngủ có hình Pikachu kia đã trực tiếp vén lên một nửa từ phần eo, để lộ ra phần bụng dưới bằng phẳng trắng như tuyết, lên trên một chút là viền của chiếc áo lót màu trắng, mơ hồ lộ ra một nửa viên cầu đầy đặn được bao bọc bên trong.
Càng căng thẳng hơn chính là, cô nàng lúc này đang ngồi ở giữa hai chân tôi, cái mông rất tròn vềnh lên ngay bộ phận quan trọng của tôi chỉ cách hai lớp vải dệt mỏng manh, truyền đến xúc cảm vô cùng co dãn.
Mà đầu của cô ấy thì tựa vào trước ngực tôi, khuôn mặt hồng hào và hoàn hảo đến mức không tỳ vết, đôi môi trong suốt của cô ấy chỉ cách tôi có vài cm ngắn ngủn, nhiệt khí trong miệng không ngừng nhẹ nhàng thở lên mặt tôi.
Cái này con mẹ nó có chút khó xử quá!
Đây không phải đang quyến rũ tôi một cách trắng trợn sao?
Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc này, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong bụng như đang thiêu đốt mọi thứ.
Làn da trắng nõn và mịn màng như quả trứng gà vừa được bóc vỏ, hai má ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng trong suốt hé mở, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn, làm cho người ta nhịn không được mà muốn nhẹ nhàng nhấm nháp một cái.
Tôi hơi cúi đầu, cách đôi môi đỏ mọng và óng ánh kia càng lúc càng gần, đồng thời tay phải của tôi cũng không tự chủ được mà xoa xoa bên hông nàng, ngay lập tức liên cảm thụ được xúc cảm trắng mịn và tuyệt vời kia.
Con mẹ nó, không nhịn được nữa rồi.
Tôi lại cúi đầu, lập tức muốn hôn lên môi cô ấy.
Nhưng ngay lúc này, lại thấy Giang Nhược Nhược đang mơ màng mím môi, nhưng lại đột nhiên mở mắt.
Chỉ một thoáng, tôi và Giang Nhược Nhược chỉ cách nhau hai centimet, bốn mắt nhìn nhau.
Giang Nhược Nhược chậm rãi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn tôi, dường như còn chưa kịp phản ứng lại.
Vẻ mặt của tôi thì xấu hổ, tiếp tục hôn xuống cũng không được, đứng lên cũng không xong, chỉ có thể cứng đờ ở chỗ cũ.
Giang Nhược Nhược cuối cùng mới phản ứng lại, hai
má thoáng cái trở nên đỏ hơn, nhưng cũng không đấy tôi ra, mà nhanh chóng nhằm chặt mắt lại, cô ấy làm ra một bộ dạng như mình hoàn toàn chưa tỉnh lại vậy, lúc này chỉ là ảo giác mà thôi.
Tôi không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhìn hai tròng mắt của cô nàng đang nhằm chặt, cùng với lông mi run rẩy nhè nhẹ, có thể rõ ràng cảm nhận được trong lòng
cô nàng đang hơi căng thẳng và bối rối.
Tuy nhiên... nếu cô ấy không trốn, cũng không đẩy tôi ra...
Trong lòng tối cười thầm, tiếp tục cúi đầu xuống.
Trong khoảnh khắc này, thân thể của Giang Nhược Nhược đang nằm trong lòng tôi đột nhiên trở nên cứng ngắc, ánh mắt cũng nhằm chặt hơn, thậm chí ngón tay không tự chủ được mà nắm chặt quần áo của tôi.
Nhìn bộ dạng đáng yêu này của cô ấy, dục hỏa vừa
mới dâng lên trong cơ thể tôi ngược lại đã tan biến bớt vài phần.
Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi như con chuồn chuồn lướt trên mặt nước nhẹ nhàng điểm lên môi cô ấy một cái, sau đó liền bế ngang cô ấy lên, trực tiếp đi về phía phòng ngú.
Giang Nhược Nhược vẫn tiếp tục giả bộ như đang ngủ, nhưng cơ thể thì hết sức căng thẳng, khuôn mặt đỏ bừng như một quả táo chín, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Nhưng sau khi tôi vào phòng ngủ cũng không làm gì, chỉ đặt cô ấy lên giường, sau đó đóng cửa lại rồi rời đi. Cũng không phải là không muốn, nhưng tôi không thể làm vậy.
Có lẽ vì cô ấy có thiện cảm với tôi, nên cũng tự nguyện làm chuyện đó với tôi, nhưng nếu tôi thật sự chiếm
hữu cô ấy trong tình huống cô ta đang say rượu và không kiểm soát được tâm trạng như vậy, thì tôi sẽ luôn cảm thấy mình đang lợi dụng người khác trong một hoàn cảnh khó khăn.
Dù sao cô gái này so với Lý Uyển Uyển và Đới Điềm Điềm cũng không giống nhau, chỉ là một tiểu cô nương vừa tròn mười chín tuổi, còn chưa trải đời được bao lâu. Lại vừa trải qua những biến cố gia đình bi thảm như vậy.
Tôi mặc dù không phải là người tốt, nhưng tự hỏi cũng
không muốn làm những chuyện không có phẩm chất như vậy.
Tôi quay lại và ngồi ở trên ghế sô pha, tự châm cho mình một điếu thuốc, hồi tưởng lại bộ dạng Giang Nhược Nhược khóc lóc sướt mướt như một cô bé, không khỏi thở dài một cái.
Một đêm yên tĩnh trôi qua, khi ánh mặt trời chói mắt đã xuyên thấu qua lớp cửa sổ thủy tinh sạch sẽ chiếu vào nhà, tôi mới nhẹ nhàng mở mắt ra, và từ trong mộng tỉnh lại.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là hơn mười giờ sáng.
Ngày hôm qua lúc Giang Nhược Nhược uống say đã là bốn giờ sáng, sau khi tôi bế cô ấy về phòng ngủ, liền ở trên ghế sô pha trong phòng khách ngủ một đêm.
Từ trên ghế sô pha ngồi dậy, tôi duỗi lưng một cái, sau đó đi về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra và nhìn vào bên trong.
say.
Quả nhiên, Giang Nhược Nhược vẫn còn đang ngủ
Cô gái này, trong khoảng thời gian vừa rồi đã trải qua nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời mình, trong vòng mấy tháng liền đã một mình đè nén nỗi đau này xuống đáy lòng, lại đột nhiên đối mặt với món nợ khiến người ta phải tuyệt vọng, cho đến ngày hôm qua mới có thể thổ lộ được
tâm sự này với người khác.
Tâm trạng buồn bã được phát tiết ra hết, hơn nữa lại uống nhiều rượu như vậy, chắc chắn sẽ ngủ rất say, cũng sẽ không sớm tỉnh dậy.
Tôi nhìn khuôn mặt thuần khiết và xinh đẹp dưới ánh mặt trời kia, không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm.
Ngủ nhiều một chút đi, sau khi tỉnh ngủ bạn sẽ phát hiện tất cả mọi chuyện đều không còn là vấn đề nữa, cuộc sống kỳ thật vẫn rất tốt đẹp.
Sau khi suy nghĩ một chút, tôi rón rén đi vào phòng ngủ, từ trong ví tiền cô ấy lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
Sau đó lại tìm giấy bút, viết trên đó: Trong thẻ có năm triệu, đủ cho cô trả nợ rồi. Đừng vội cự tuyệt, suy nghĩ thật kỹ tình huống của mình, nhận sự trợ giúp của người khác so với việc bị người khác hủy diệt cả cuộc đời dù sao vẫn tốt hơn rất nhiều. Cũng không cần cảm thấy gánh nặng, cô có thể coi như tôi cho cô mượn, sau này từ từ trả cho tôi cũng được. Ngoài ra, khi trả tiền nhớ lấy lại giấy nợ. Nếu cần, có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp cô xử lý chuyện này.
Cuối cùng tôi để lại số điện thoại của mình, sau đó gấp tờ giấy lại, đặt nó ở bên cạnh cái gối của Giang Nhược Nhược cùng với tấm thẻ ngân hàng.
Sau khi làm xong những việc này, tôi quay người đi ra khỏi phòng ngủ, giúp cô ấy nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lấy ra một khoản tiền lớn để giúp một cô gái mới
quen chỉ được một ngày để trả nợ, điều này thoạt nghe có vẻ đang coi tiền như rác, nhưng tôi lại không nghĩ như vậy.
Thứ nhất, tính cách thuần khiết và đáng yêu của Giang Nhược Nhược làm tôi thật sự rất thích cô ấy, thứ hai, tôi thật sự đồng cảm với những mất mát và khoảng thời gian bị thương vừa rồi của cô ấy. Một khi đã như vậy, có thể giúp thì cứ giúp một tay.
Dù sao năm triệu tệ đối với tôi mà nói cũng không phải một con số quá lớn, cũng không thể thật sự trơ mắt nhìn một cô gái ngây thơ đáng yêu như vậy bị hủy hoại cả đời vì một món nợ cỏn con.
Sau khi để lại tờ giấy và thẻ ngân hàng bên cạnh gối của cô ấy, tôi liền lập tức rời khỏi nhà cô ấy. Vừa mới đi tới cửa tiểu khu, liền nhận được cuộc điện thoại của Sở Việt.
“Này, lão Trần, đã tỉnh chưa?"
Đầu dây bên kia điện thoại, tôi đã nghe thấy Sở Việt cười dâm đãng, tỏ ra trêu đùa nói, "Thế nào, tối hôm qua mệt muốn chết đúng không?"