Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 325: Nhẫn nhịn.



Thái độ của Trịnh Toàn rất ngông cuồng, tuy rằng luôn miệng gọi anh Việt, nhưng hoàn toàn không có một chút sự tôn trọng, ngược lại còn ra sức châm chọc và trào phúng.

Tôi nhịn không được mà nhíu nhíu mày, nhấc chân muốn tiến lên, nhưng lại bị Sở Việt đè cánh tay lại.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Sở Việt khẽ lắc đầu.

Trong lòng tôi khẽ thở dài một tiếng, trơ mắt nhìn Sở Việt cúi đầu xin lỗi tên tóc xanh, cũng bị vơ vét hết mấy vạn tiền thuốc men.

Nói thật, giờ phút này tôi thật sự muốn đánh cho đám người Trịnh Toàn trước mặt này một trận tơi bời, nhưng khi nhìn thấy Sở Việt ra hiệu, chỉ có thể bất đắc dĩ mà kìm nén ý định này lại.

Đám người của Trịnh Toàn sau đó cười lớn và bỏ đi, trong hành lang lúc này đã yên tĩnh trở lại.

Tôi quay đầu nhìn về phía Sở Việt, nhẹ giọng nói: "Huynh đệ, chuyện này không giống cậu chút nào." Sở Việt cười khổ lắc đầu, nói: "Đi thôi, trở về uống rượu đi."

Nói xong, liền trực tiếp xoay người trở về phòng riêng.

Tôi và Giang Nhược Nhược liếc mắt nhìn nhau, cũng đi theo trở về.

Trong phòng, Sở Việt tiếp tục nâng ly với tôi, nhưng người mù cũng có thể nhận ra được tâm trạng của cậu ta đang buồn bực cổ nào, uống rượu giống như không muốn sống, ly này vừa hết ly khác lại lên.

Có vài lần tôi đã nói bóng nói gió và muốn hỏi thăm nỗi khổ tâm cũng như lý do khiến cậu ta phải nhẫn nhịn như vậy, nhưng đều bị cậu ta trả lời qua loa lấy lệ, rõ ràng cũng không muốn nhiều lời. Rơi vào đường cùng, tôi cũng chỉ có thể tiếp tục uống rượu cùng cậu ấy.

Mãi cho đến hơn hai giờ sáng, trong phòng đã bày đầy chai rượu rỗng, bốn người chúng tôi đều đã uống không biết bao nhiêu ly, tôi chỉ cảm thấy có chút hôn mê, còn Sở Việt cũng không khá hơn chút nào, hai mắt mê ly và vẻ mặt đã say xỉn hoàn toàn.

Bốn người chúng tôi lúc này bắt đầu rời khỏi cửa KTV, Sở Việt say khướt quay đầu nói với tôi: “Đi thôi, tôi lái xe đưa cậu về?"

“Không cần.”

Tôi khoát tay áo, nhìn cô gái trong lòng cậu ta một chút, cười híp mắt nói: "Hai người đi trước đi, tôi cũng không làm chậm trễ chuyện tốt của các cậu."

“Haha, xem lời nói này của cậu kìa, cả đêm còn dài, cũng không mất bao lâu."

Sở Việt cười haha một tiếng, sau đó nhìn nhìn Giang Nhược bên cạnh tôi, trên mặt lộ ra biểu cảm như bừng tỉnh đại ngộ, nhíu lông mày, nói: "Hiểu rồi, hắn là không muốn tôi làm chậm trễ chuyện tốt của hai cậu chứ gì?"

Hai má của Giang Nhược Nhược thoáng cái đã trở nên đỏ bừng.

Tôi tức giận cười mắng: "Cút cút cút, mau rời khỏi tầm mắt của tôi."

“Haha, được rồi, anh em tôi đi đây, ngày mai tôi sẽ gọi cho cậu." Sở Việt cười haha, liền dẫn cô gái còn lại trực tiếp leo lên xe của mình.

Tôi nhìn ánh đèn xe đang dần dần đi xa, sau đó quay đầu nói với Giang Nhược Nhược: "Chúng ta đón taxi đi, tôi đưa cô về nhà?"

“Ừm.” Giang Nhược Nhược nhẹ nhàng gật đầu, xấu hổ nói: "Hay chúng ta đi dạo ở ven đường đi, vừa đi vừa chờ

xe."

“Cũng được." Tôi gật gật đầu, cùng Giang Nhược Nhược đi về phía trước.

Lúc này đã là hơn hai giờ sáng, gió buổi tối tuy nói có chút lạnh, nhưng cũng không quá lạnh, cho nên Giang Nhược Nhược lúc này chỉ mặc một cái váy ngắn cũng không cảm thấy khó chịu.

Ngược lại tôi được Giang Nhược Nhược còn phải đồ lấy nhau, cơ thể của tôi và cô nàng kề sát vào nhau, lại

trong lúc vô tình nhìn thấy từng mảng da thịt tuyết trắng của cô nàng, nhất thời cũng có chút cảm giác khô nóng.

Đang đi, Giang Nhược Nhược đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, rất nghiêm túc mở miệng nói: "Tôi, chuyện vừa rồi cám ơn anh. May mắn có anh ở đó, nếu không tôi sợ tối nay mình thật sự gặp phiền phức lớn rồi."

“Đừng khách sáo." Tôi khoát khoát tay áo, nói: "Tôi sẽ không thờ ơ khi nhìn bạn bè của mình bị bắt nạt đầu."



“Chúng ta là bạn bè sao?" Ánh mắt Giang Nhược Nhược sáng lên, lên tiếng hỏi.

Tôi không khỏi cười khẽ, nói: "Đương nhiên.

"

"Ưm, haha!” Trên mặt của Giang Nhược Nhược lộ ra một nụ cười vui vẻ, trên khuôn mặt cũng xuất hiện hai lúm đồng tiền đáng yêu.

Chúng tôi cứ thế tiếp tục đi về phía trước, nhưng không biết tại sao, lúc này bầu không khí giữa hai người

dần dần trở nên có chút mập mờ.

Đi được một hồi, tôi lên tiếng nói: "Có chuyện này, tôi không biết có nên hỏi hay không?"

“Chuyện gì?" Giang Nhược Nhược hỏi.

“Chuyện là...

"

Tôi cúi đầu nhìn khuôn mặt thuần khiết như nước suối của Giang Nhược Nhược, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi chỉ là muốn hỏi, cô thoạt nhìn không giống những phụ nữ bừa bãi, vì cái gì mà phải đến hộp đêm làm ngồi bàn vậy?"

Trên đường lúc đêm khuya, ngoại trừ thỉnh thoảng có xe hơi chạy nhanh qua, cũng không còn người đi đường nào khác, chỉ có mấy ngọn đèn đường còn đang tản ra ánh đèn mờ nhạt.

Trên mặt Giang Nhược Nhược không biết từ lúc nào đã xuất hiện sự bi thương thật sâu.

Nhìn vẻ mặt của cô ấy, tôi không khỏi ở trong lòng thở dài một cái, cười nói: "Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, nếu cô không muốn nói thì thôi.”

“Yên tâm, tôi không có tức giận.

"

Trên mặt Giang Nhược Nhược bỗng nhiên hiện ra một nụ cười, nhưng trong đôi mắt vẫn mang theo vẻ đau thương như trước, mở miệng nhẹ giọng nói: "Về việc tại sao tôi phải làm việc ở hộp đêm...

Giang Nhược Nhược dừng lại một chút, sâu trong đôi mắt hiện lên thần sắc bất đắc dĩ, trên mặt lại cố ý làm bộ

bình tĩnh, nói: "Còn có thể là nguyên nhân gì nữa, bởi vì ở đó có thể dễ dàng kiếm được tiền, hơn nữa còn có thể kiếm được rất nhiều tiền. Chỉ cần ngồi uống rượu chung với khách, hát mấy bài cho bọn họ nghe, đã có thể kiếm được tiền rồi. Nhiều lắm... nhiều lắm thì lâu lâu bị bọn họ lợi dụng một chút thôi."

Nói tới đây, trên mặt Giang Nhược Nhược không nhịn được mà lộ ra thần sắc khó chịu.

Quả nhiên, khí chất thuần khiết của Giang Nhược Nhược vừa nhìn đã biết không phù hợp với loại công việc ở hộp đêm như vậy, nhưng tại sao vẫn đi làm.

Thật ra căn bản cũng không cần thiết phải hỏi, nhất định là cô ấy đang rất cần tiền! Ngoài nguyên nhân này ra còn có thể vì cái gì khác chứ.

Giang Nhược Nhược bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, khế mở đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, thật ra tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý bị người khác sờ soạng rồi, nhưng... nhưng không ngờ lại gặp được một người tốt như anh."

Tôi hơi sửng sốt, sau đó lộ ra một nụ cười.

“Trần Thiên Vị!"

Giang Nhược Nhược bỗng nhiên lên tiếng gọi tên của tôi, đôi mắt như nước chăm chú nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “ Anh có muốn nghe tôi kể một chút về chuyện của tôi không?"

thôi."

Tôi nhìn vẻ mặt của cô ấy, cười gật đầu: "Được

Đêm khuya ven đường rất yên tĩnh, chúng tôi sánh vai đi về phía trước, Giang Nhược Nhược trầm ngâm một chút, vừa định mở miệng.

Nhưng vào lúc này, lại nghe được phía sau lưng của chúng tôi truyền đến một tiếng phanh xe chói tai.

"Két!"

Chúng tôi vô thức quay đầu lại, chỉ thấy phía xa xa có một chiếc xe van đang cấp tốc dừng lại, cửa xe mở ra, từ bên trong nhảy ra bảy tám người thanh niên.

Những thanh niên kia tuổi cũng không lớn, nhưng vẻ mặt vô cùng hung ác, tóc nhuộm đủ loại màu sắc, trong tay mỗi người đều mang theo các loại vũ khí như dao phay hay ống tuýp, sau khi xuống xe liền chạy thẳng đến chỗ hai người chúng tôi.

Người cầm đầu chính là tên tóc xanh vừa mới bị tôi giáo huấn một trận.

Chỉ thấy miệng vết thương trên đầu hắn ta đã được băng bó tốt, trong tay cầm một thanh đao lớn, ánh mắt hung ác và dữ tợn, từ xa xa đã trừng mắt nhìn tôi và Giang Nhược Nhược, miệng quát to: "Chính là tiểu tử này, giết chết hắn cho tôi!”

Sau khi hắn ta hét lớn một tiếng, bảy tám thanh niên đồng loạt xông về phía tôi.

họ.

“Chán sống chết!"

Tôi nhíu mày, nhấc chân liền muốn nghênh đón bạn

Nhưng lúc này Giang Nhược Nhược bỗng nhiên đưa tay nằm lấy góc áo của tôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc sợ hãi, thân hình cũng nhè nhẹ run lên.

Tôi không khỏi hơi sững sờ, sau đó trong lòng liền thở dài một cái.



Nếu chỉ có một mình tôi, tôi hoàn toàn tự tin có thể dễ dàng thu phục mấy tên côn đồ này, nhưng Giang Nhược Nhược là một cô gái tay trói gà không chặt, một khi đã đánh nhau, trong tình huống lấy ít địch nhiều, tôi không nhất định có thể bảo vệ cô ấy an toàn được.

“Đi thôi!” Tôi nói với Giang Nhược Nhược, đồng thời xoay người ra hiệu cho Yêu Nguyệt đang đứng cách đó không xa.

“Hả?” Giang Nhược Nhược sửng sốt, nhịn không được mà nhìn thoáng qua phía sau, "Hả? Nhưng mà, tình huống này... chúng ta có thể bỏ đi được sao?"

“Yên tâm, có người sẽ giải quyết."

Tôi cười nhạt một tiếng, cũng không còn để tâm lắm đối với tiếng kêu giết càng ngày càng gần ở phía sau lung.

"Két!"

Lại nghe một tiếng phanh xe chói tai vang lên.

Một chiếc xe việt dã từ trong bóng tối ven đường lao ra, trực tiếp chắn ngang giữa đường, ngăn cản thế tiến công của đám người tên tóc xanh.

Cửa xe mở ra, Yêu Nguyệt từ trên xe nhảy xuống, đầu tiên là nhìn thoáng qua phương hướng của tôi, sau đó liếc mắt nhìn đám người của tên tóc xanh, đồng thời cũng vận động cổ tay.

Ngay sau đó, những tiếng vũ khí va đập và có thể nặng nề vang lên, cùng với tiếng kêu la thảm thiết liên tiếp và không ngừng.

Giang Nhược Nhược có chút tò mò muốn quay đầu lại xem, tôi thì trực tiếp ôm bả vai của Giang Nhược Nhược, dẫn cô ấy tiếp tục đi về phía trước, âm thanh phía sau cũng càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.

Chẳng biết từ lúc nào, trên bầu trời lại nổi lên một cơn

mưa phùn.

Cũng may mà cơn mưa này không quá lớn, chỉ là mưa phùn lất phất, lại vào đúng mùa hè, không chỉ không lạnh, ngược lại còn vô cùng thoải mái, phảng phất có một chút cảm giác lãng mạn.

Tôi quay đầu nhìn về phía Giang Nhược Nhược, lúc này mới phát hiện cô ấy đang được tôi ôm chặt vào trong lòng, cơ thể có chút cứng ngắc mà bước từng bước một, khuôn mặt đã sớm đỏ bừng.

Trong lòng tôi có chút buồn cười, liền buông cánh tay đang ôm bả vai của cô ấy xuống.

"Phía trước chính là tiểu khu nhà tôi." Giang Nhược Nhược bỗng nhiên mở miệng nói.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv