Tổng bộ tập đoàn sẽ phái người đến tiến hành cái gọi là quy trình thẩm tra, là chuyện nằm trong dự đoán của tôi. Bởi vì trong buổi hội nghị lần trước, Cao Huy đã nhắc đến động thái này.
Trong báo cáo của Cao Huy với Trần Thiên Ninh, tôi chỉ là một đứa con riêng xuất thân bất chính, không có tư cách để trở về gia tộc, được trưởng bối chiếu cố mới có được một công ty như Úy Lam, sau đó lại may mắn đầu tư vào công ty khoa học kỹ thuật Phồn Hoa.
Sự bùng nổ của công ty khoa học kỹ thuật Phồn Hoa trong phạm vi cả nước đã bộc lộ ra tiềm năng to lớn của nó, được không biết bao nhiêu tổ chức đầu tư đánh giá là một doanh nghiệp kỳ lân có tiềm lực khổng lồ, vì vậy điều này đã khiến cho Trần Thiên Ninh phải dòm ngó đến. Úy Lam có thực sự có vấn đề trong thủ tục chuyển nhượng cổ phần không?
Không đương nhiên là không có.
Tuy rằng lúc ban đầu, vốn cổ phần của Úy Lam đích thực thuộc về tập đoàn Trần Thị, bao gồm cả cơ cấu tổ chức và nhân viên quản lý cấp cao cũng được điều chuyển từ các công ty khác của tập đoàn, nhưng xét về từ cổ phần mà nói, công ty Ủy Lam đã hoàn toàn thuộc về cá
nhân tôi.
Trần Thiên Ninh chẳng qua là muốn dùng cái cớ này, lấy thế chèn ép người, muốn cướp lấy cổ phần của Ủy Lam. Như vậy liền có thể đem hai công ty có tiềm lực to lớn là Ủy Lam và Phồn Hoa đồng thời nắm giữ trong tay. “Người được Trần Thiên Ninh phái tới tên là Tiêu Nguyên Châu, là tâm phúc của hắn ta." Chu Thái Vi nhẹ giọng nói: "Tiêu Nguyên Châu đang trên máy bay đến Lôi
Trạch, hắn ta lên máy bay thì gọi điện thoại cho công ty Uy Lam, nói bảo thiếu gia sáng mai ở công ty chờ gặp hắn."
“Tôi phì! Tên họ Tiêu này cũng ra vẻ quá nhỉ, lại dám để cho thiếu gia chờ hắn?!"
Yêu Nguyệt trừng mắt nổi giận đùng đùng nói: "Thiếu gia, buổi tối hôm nay hắn vừa đến Lôi Trạch, tôi liền đi đem đầu hắn mang tới đây cho cậu."
“Sát ý nặng như vậy làm gì, chỉ là một tên tiểu lâu la thôi mà, không đáng lấy mạng hắn như vậy." Tôi dở khóc dở cười, nói: "Cách Cách sắp tan học rồi phải không? Nói phòng bếp chuẩn bị đồ ăn đi, chờ Cách Cách học về liền ăn cơm.”
Tôi đối với chuyện này cũng không có quá để ở trong lòng, trực tiếp ném ra sau đầu.
Cách Cách từ khi bắt đầu đi học, trạng thái càng ngày càng tốt hơn, mặt mũi cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, ít nhất đã không giống như lúc trước chỉ chịu ở bên cạnh tôi và Chu Thái Vi.
Chứng mất ngôn ngữ của cô ấy vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt, vẫn nói không nên lời. Đưa cô bé đến bệnh viện để kiểm tra lại, bác sĩ cũng chỉ nói loại bệnh này không thể gấp gáp được, cũng không có biện pháp trị liệu tốt nhất, có lẽ một ngày nào đó đột nhiên khỏi hẳn cũng không chừng.
Một đêm tĩnh lặng trôi qua.
Sáng sớm hôm sau trời mới tờ mờ sáng, tôi cũng đã rời khỏi giường và rửa mặt xong, mặc quần áo thể thao đi ra khỏi biệt thự, dự định sẽ tiến hành chạy bộ buổi sáng như thường ngày.
Nhưng khi tôi vừa mới đi ra cửa lớn của biệt thự, Yêu Nguyệt đột nhiên từ ngoài sân đi vào, rõ ràng vừa mới từ đâu đó trở về.
“Thiếu gia, trùng hợp vậy, tôi đang muốn tìm cậu đây."
Yêu Nguyệt sau khi nhìn thấy tôi thì trên mặt liền mỉm cười, mái tóc ngắn ngang vai ở dưới ánh mặt trời hiện lên ánh vàng sáng bóng, phảng phất được bao phủ bởi một lớp hào quang.
Tôi nhìn cô ấy cười nói: "Đi ra ngoài sớm vậy, làm gì vậy?"
“Thiếu gia cậu không phải muốn theo tôi học võ công sao, tôi tìm vài món trang bị cho cậu." Yêu Nguyệt lấy ba lô trên vai xuống, giơ giơ lên với tôi.
“Hả? Tôi còn tưởng rằng cô vì muốn trốn cuộc hẹn của hai chúng ta ở trong phòng tôi, nên tối qua liền trốn ra ngoài.”
Tôi cười trêu chọc, hai má của Yêu Nguyệt thoáng cái trở nên đỏ bừng.
“Tối hôm qua tôi đi ra ngoài, chính là để chuẩn bị những món này mà."
Yêu Nguyệt cố gắng mạnh miệng chống đó, còn không biết sống chết mà tiếp tục trêu chọc tôi, cười hihi nói: "Thiếu gia cậu đợi người ta cả đêm sao? Thật là ngại quá, hay bây giờ chúng ta lập tức trở về phòng, tôi bù cho cậu chuyện tối hôm qua được không?"
Tôi nhìn Yêu Nguyệt, bộ dạng hết sức đê tiện, trong lòng không khỏi bật cười, một tay liền ôm cô ấy lên: “Được,
vậy bây giờ chúng ta đi về phòng."
“Đừng đừng đừng, thiếu gia." Yêu Nguyệt kêu nhẹ một tiếng, bối rối vỗ vỗ bả vai của tôi.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, cô gái tội nghiệp này đang ngửa đầu nhìn tôi: "Tôi sai rồi, thiếu gia, cậu thả tôi xuống đi."
“Haha haha." Tôi nhịn không được mà cười ra thành tiếng, sau khi đặt cô nàng xuống liền trêu tức nói: "Nếu không dám thì cô mạnh miệng cái gì chứ."
"Ai... ai nói tôi không dám, chỉ là mới sáng sớm, người ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng." Yêu Nguyệt nhăn nhăn nhỏ nhỏ nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, tôi là ai chứ, sao có thể tùy tiện như vậy, phải lựa một thời điểm chỉ có hai chúng ta, trước hết phải làm một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, rồi uống chút rượu, sau đó ở trong trạng thái say rượu mà
Yêu Nguyệt vừa nói xong, chính mình đã đỏ mặt lên trước, "Dù sao nhưng nghi thức nên có cũng phải có." “Tiện nhân này thiệt biết làm màu.
Chu Thái Vi không biết từ lúc nào cũng đi tới sân vườn, khinh thường và liếc Yêu Nguyệt một cái, "Không cần phải ngụy biện, cô có ý đồ nhưng không có gan làm mà thôi."
"Chu Thái Vi, mới sáng sớm cô đã muốn đấu võ mồm với tôi phải không!" Yêu Nguyệt nổi giận đùng đùng và
trừng mắt nhìn Chu Thái Vi.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi." Chu Thái Vi thản nhiên nói: "Thiếu gia chịu ngủ với cô là vinh hạnh của ngươi, cô không những không biết ơn, còn yêu cầu cảm giác và cả nghi thức? Không có gan mà chỉ giỏi mạnh miệng, là nói cô đó."
Dù sao lời nói này thật sự quá đả thương người, cho dù Yêu Nguyệt và cô ấy có mối quan hệ không tốt, nhưng cũng không nên nói người khác như vậy.
Nhưng ai biết Yêu Nguyệt sau khi nghe vậy chỉ hơi sững sờ, sau đó lại tỏ vẻ đồng ý và gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đích thực, tôi quá tham lam rồi...
"Hȧ?"
Tôi không nhịn được mà mở to hai mắt, sau khi sửng
sốt một hồi lâu, mới đột nhiên nhớ lại, Yêu Nguyệt và Chu Thái Vi đều giống nhau, đều xuất thân từ cô nhi viện Thanh Điều.
Đó là một cô nhi viện đặc biệt, từ khắp nơi trên thế giới lựa chọn những đứa trẻ có thiên phú sau đó tiến hành bồi dưỡng bọn họ trở thành giới tinh anh, hơn nữa từ nhỏ đã được dạy dỗ về lòng trung thành tuyệt đối với Trần Thị. Những người đi ra từ nơi đó, đều là tử sĩ của Trần Gia, trung thành là thứ cao hơn cả sinh mạng của các cô nàng.
Từ điểm này, Yêu Nguyệt cùng Chu Thái Vi cũng không có gì khác nhau, từ đầu đến cuối đều tự xem mình là nô bộc của tôi.
Cho nên trong tư tưởng và quan niệm của các cô nàng, việc tôi chấp nhận các cô ấy, giống như một sự sủng ái của hoàng đế thời xưa dành cho phi tần vậy, bọn họ nên vui mừng và biết ơn mới đúng.
Sự dạy dỗ và tẩy não như vậy, thật sự quá đáng sợ.
Tôi đã không chỉ một lần cố gắng thay đổi suy nghĩ của Chu Thái Vi, nhưng hình như không có chút hiệu quả
nào.
Tôi có chút đau đầu và xoa xoa mi tâm, nhẹ giọng nói: "Thái Vi, những lời nói này về sau không được nói nữa. Tôi đã nói qua bao nhiêu lần rồi, các cô là người độc lập, cũng không phải một món đồ vật của tôi..."
“Vâng, thiếu gia." Chu Thái Vi gật đầu đáp lại, nhưng rõ ràng căn bản không để trong lòng.
Cô ấy đi tới giúp tôi sửa sang lại quần áo một chút, dịu dàng nói: "Tôi đến công ty trước đây, thiếu gia, hôm nay tôi phải tham dự rất nhiều buổi hội nghị từ xa.
"
“Được." Tôi bất đắc dĩ thở dài, giơ tay vuốt ve khuôn mặt của cô ấy một chút, "Công việc không quan trọng thì sắp xếp cho người khác làm đi, đừng để bản thân phải mệt mỏi.”
“Ừm.” Chu Thái Vi cười ngọt ngào, hôn lên mặt tôi một cái, sau đó lái xe rời đi.
Chu Thái Vi đi rồi, trong sân chỉ còn lại tôi và Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt, mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, chúng tôi trở về phòng sao?" “Về cái gì mà về!" Tôi dở khóc dở cười, tức giận trừng mắt liếc cô ấy một cái, "Cho tôi xem cô đã chuẩn bị cái gì.'
“À à."
Yêu Nguyệt vội vàng gật đầu, sau đó mở ba lô ra, từ bên trong lấy ra một cái áo ba lỗ màu trắng bạc, không biết bằng chất liệu gì, và bốn cái bao cổ tay.
“Quần áo?" Tôi nghi hoặc nói.
“Đây không phải là quần áo bình thường đâu." Yêu Nguyệt cười cười, đem cái áo ba lỗ màu trắng bạc đưa
tới.
Ngay lúc tôi vừa nhận lấy cái áo đó, cánh tay liền lập tức trầm xuống, cái áo đó cũng thiếu chút nữa mà rớt xuống mặt đất.
"Nặng như vậy sao?!” Tôi nhịn không được mà trừng lớn hai mắt, ước lượng một chút, sau đó mới nâng nó lên và đặt ở trước mắt cẩn thận nghiên cứu, "Cái này ít nhất cũng phải mấy chục cân đúng không? Mỏng như vậy, còn mềm mại như vậy, nhưng trọng lượng lại nặng như thế, đây rốt cuộc được làm bằng chất liệu gì?"
“Đây là một loại vật liệu tổng hợp kiểu mới, xuất phát từ phòng thí nghiệm do Trần Thị đầu tư, thành quả mới nhất của vật liệu học đang dẫn đầu thế giới."
Yêu Nguyệt cười hihi một tiếng, lại tiếp tục nói: "Cái áo này có trọng lượng là bốn mươi hai kg, bao cổ tay mỗi cái là mười kg.”
Tôi hỏi: "Cô mang những thứ này đến đây, có phải là để tôi mặc vào không?"
"Đúng vậy, thiếu gia. Cái áo ba lỗ và bốn cái bao cổ tay này, cậu phải mặc nó xuyên suốt hai mươi bốn giờ." Yêu Nguyệt cười híp mắt nói: "Mặc ở trong cùng là được, ngoại trừ hơi nặng một chút, mấy món này không có bất kỳ khuyết điểm nào, chất liệu vô cùng mềm mại nên sẽ không ảnh hưởng đến hành động bình thường của ngài, nhưng trong tình huống bị tấn công mãnh liệt, trong chớp