Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 294: Xé rách da mặt.



Không khí trong phòng họp hết sức căng thẳng và yên lặng, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người tôi và Cao Huy.

Cao Huy liếc mắt nhìn tôi một cái, cười nhạo nói: "Trần tổng, đã biết rõ rồi còn cố hỏi làm gì nữa?" “Được rồi..”

Tôi nhìn tên Cao Huy như thằng hề không biết sống chết, bất đắc dĩ xua tay, nói: "Chuyện của Trần Thiên Ninh sau này hãy nói, chúng ta trước tiên nói về vấn đề hiện tại của ông đã. Phó tổng giám đốc Cao, ông có biết tội ác tiết lộ bí mật thương mại sẽ bị phán bao nhiêu năm tù

không?"

Sắc mặt của Cao Huy đột nhiên biến đổi, trừng mắt nhìn tôi hỏi: "Trần Thiên Vị, cậu có ý gì?"

“Không có ý gì, chỉ là phổ cập kiến thức phổ thông cho ông một chút thôi."

Tôi cười chậm rãi nói: "Phó tổng giám đốc Cao, trong tình huống chưa được phép mà tiết lộ bí mật kinh doanh của công ty cho người khác, vi phạm yêu cầu và quy định bảo vệ bí mật kinh doanh của công ty, sẽ có khả năng tạo thành tổn thất kinh tế trực tiếp cho công ty, hơn nữa còn là tổn thất rất lớn. Từ đạo đức nghề nghiệp mà nói ông không hề tôn trọng nghề nghiệp của mình, từ nhân phẩm mà nói thì đạo đức đã bị bại hoại, từ pháp luật mà nói, đã bị tình nghi phạm pháp. Phó tổng giám đốc Cao, ông sao còn có thể an tâm đứng ở chổ này đây?"

"Cậu... cậu đừng ngậm máu phun người." Trong mắt Cao Huy hiện lên sự hoảng loạn, "Tôi không nói gì cả, cậu đừng vu khống cho tôi!”

"Vậy sao? Nếu nhớ không lầm, vừa rồi hình như chính miệng ông nói đã đem số liệu hoạt động của công ty Uy Lam tiết lộ cho những người khác biết.

"

Tôi cười cười, ánh mắt hướng về phía Cổ Oanh Tư, "Oanh Tư, biên bản cuộc họp đã ghi chép lại chưa?"

Cố Oanh Tư vội vàng gật đầu, chỉ chỉ bút ghi âm và máy tính trước mặt mình: "Trần tổng, bản ghi âm và văn bản đều đã ghi chú lại.”

“Ừm.” Tôi hài lòng gật gật đầu, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Cao Huy.

Sắc mặt Cao Huy dần tái nhợt, theo bản năng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trần tổng, cậu tốt nhất không nên phức tạp hóa vấn đề, nếu như động vào tôi, không sợ Thiên Ninh thiếu gia sẽ tức giận sao?!"

“Thiên Ninh thiếu gia cái chó má gì!"

Tôi khinh thường bĩu môi, đem tàn thuốc trong tay dập tắt trong gạt tàn, thản nhiên nói: "Oanh Tư, viết một bản thông báo cho toàn công ty, xét thấy hành vi tiết lộ bí mật công ty của Cao Huy vô cùng nghiêm trọng, từ hôm nay trở đi hủy bỏ tất cả chức vụ của ông ta, những công việc hiện tại do ông ta phụ trách sẽ bàn giao cho Hoàng phó tổng và Lâm phó tổng phân công quản lý. Đúng rồi, nhớ báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra xem hành vi phạm tội của Cao Huy có thật hay không."

“Vâng, Trần tổng." Cố Oanh Tư gật đầu đồng ý.

Không khí trong phòng hội nghị càng thêm nghiêm trọng, tất cả mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cao Huy từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt lộ ra sự oán độc và phẫn hận vô tận: "Trần Thiên Vị, dám chơi tôi đúng không! Được, cậu chờ đó cho tôi! Để xem sau này người của Thiên Ninh thiếu gia đến, cậu có còn kiêu ngạo được

!!

như vậy hay không?!"

Tôi cười híp mắt nhìn Cao Huy, nói: "Cao phó tổng, à... bây giờ ông đã không còn là phó tổng nữa rồi. Cao Huy tiên sinh, bây giờ mời anh rời khỏi phòng họp của công ty chúng tôi, ngoan ngoãn về nhà, chờ cảnh sát điều tra. Khuyên ông cũng không nên bỏ trốn, nếu không khả năng rất cao sẽ bị cảnh sát truy nã đó."

"Xì..."

Cao Huy đột nhiên đẩy ghế ra, phát ra âm thanh chói tai, sau khi đi tới cửa phòng họp thì dừng lại, hung hăng trừng mắt nhìn tôi, nhe răng nói: "Trần Thiên Vị, tôi sẽ chờ mấy ngày sau cậu sẽ quỳ xuống cầu xin tôi như thế nào!

“Mày bảo ai quỳ xuống hả?”

Yêu Nguyệt đột nhiên từ ngoài cửa phòng hội nghị vươn tay ra, một tay kéo Cao Huy ra ngoài.

Ngay sau đó, liền nghe được tiếng quyền đấm cước đá, cùng với tiếng kêu la thảm thiết của Cao Huy.

Mọi người trong phòng họp lập tức rụt đầu lại.

“Tôi tạm thời đảm nhiệm nhân viên bảo vệ của công ty các cậu, yên tâm, cứ giao cho tôi." Yêu Nguyệt thò đầu vào, nháy mắt với tôi một cái, sau đó còn chu đáo đóng cửa lại.

Tiếp theo, tiếng kêu la thảm thiết của Cao Huy ngoài cửa càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất không nghe

thấy gì nữa.

Tôi dở khóc dở cười lắc đầu, sau đó đem ánh mắt hướng về phía mọi người bên cạnh bàn hội nghị: "Được rồi, chúng tôi bây giờ bàn tiếp chuyện chính sự.”

Mọi người theo bản năng mà ngồi thẳng lưng.

“Vấn đề gọi vốn đầu tư không cần phải nghĩ đến tập đoàn Trần Thị, bởi vì Trần Thị là người một nhà với chúng

ta, tuy rằng công ty Ủy Lam không có quan hệ gì về vốn và pháp luật, nhưng chỉ cần có nhu cầu, tài nguyên khổng lồ của Trần Thị tôi đều có thể điều động được.'

"

Tôi nhàn nhạt nói một câu, phảng phất triệt để đánh tan sự lo lắng của mọi người, có thể rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của mấy người Hoàng Lâm đột nhiên sáng ngời lên, một lần nữa trở nên hưng phấn và kích động.

Đương nhiên, đây cũng chính là mục đích của tôi.

"Đối với sự phát triển của công ty khoa học kỹ thuật

Phồn Hoa mà nói, tài nguyên đương nhiên là càng nhiều càng tốt. Cho nên dù có tập đoàn Trần Thị làm hậu thuẫn, chúng tôi cũng cần tiến hành thêm một vòng gọi vốn nữa cho công ty khoa học kỹ thuật Phồn Hoa." Tôi tiếp tục nói, "Về phần đối tượng nào sẽ được ưu tiên tham gia vòng gọi vốn này, tôi đề nghị là tập đoàn Triệu Thị, mọi người thấy sao?"

“Tôi không có ý kiến." Hoàng Lâm vội vàng nói, "Tư bản Hồng Đồ là đối tác đầu tư thích hợp nhất cho công ty khoa học kỹ thuật Phồn Hoa hiện tại, hơn nữa điều kiện đưa ra cũng không tệ.”

Lâm Nhạc Hưng cùng Ngô Siêu có chút trầm ngâm, nhưng cũng đồng loạt gật đầu và bỏ phiếu tán thành. “Được, vậy cứ quyết định như vậy."

Tôi hài lòng gật đầu, "Chuyện này giao cho hai người Hoàng Lâm và Ngô Siêu phụ trách, dựa theo 15% cổ phần để đi thương lượng, giá chót là 45 triệu tệ, hai người tự mình nắm chắc đi."

“Vâng, Trần tổng." Hai người Ngô Siêu hưng phấn gật đầu, “Chúng tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"

Đến lúc này, hội nghị về vấn đề gọi vốn của công ty khoa học kỹ thuật Phồn Hoa xem như đã có kết luận.

Ngô Siêu hào hứng rời đi để tổ chức đoàn đàm phán, tối thì gọi Hoàng Lâm và Lâm Nhạc Hưng ở lại.

Dù sao số tiền mặt dành cho công ty khoa học kỹ

thuật Phồn Hoa cũng chưa cần sử dụng đến, nên số tiền một trăm tám mươi triệu đầu tư cho tập đoàn Minh Đức cũng không phải chuyện khó khăn gì.

“Trần tổng, ngài muốn biết công ty chúng ta hiện tại còn bao nhiêu vốn lưu động ư?"

Lâm Nhạc Hưng ngẩn người, sau đó nói: "Chúng ta gần đây đã đầu tư không ít hạng mục và công ty lớn nhỏ, hiện tại số vốn lưu động có thể điều động được là hơn một trăm năm mươi triệu, nhưng trong đó ba mươi triệu là để cấp vốn cho hai hạng mục đầu tư tiếp theo, cho nên tính ra còn một trăm hai mươi triệu là có thể lập tức điều động. Trần tổng cậu muốn sắp xếp như thế nào?"

Một trăm hai mươi triệu sao?

Vậy là đủ rồi.

Dù sao trong thẻ của tôi vẫn còn tám mươi triệu, mà bình thường tôi lại không có nhiều chỗ cần tiêu tiền như vậy.

Lấy một trăm hai mươi triệu của công ty Ủy Lam ra, lại từ trong thẻ của tôi lấy ra sáu mươi triệu, đầu tư cho tập đoàn Minh Đức là đủ rồi.

Tôi khẽ gật đầu, liền đem việc này sắp xếp cho Lâm Nhạc Hưng, để ông ta phụ trách liên hệ với Hạ Trường Minh.

“Được rồi, hôm nay cứ như vậy trước đi, các vị đi làm việc đi."

Trong sự cung kính của hai người bọn họ, tôi rời khỏi phòng họp, cùng Chu Thái Vi trở lại phòng làm việc của mình.

Lúc này Yêu Nguyệt đã ném Cao Huy ra khỏi cửa công ty, nhắm mắt theo đuổi đi theo phía sau tôi.

Chu Thái Vi bất mãn liếc cô ta một cái, nói: "Này, cô chỉ là một vệ sĩ, đứng ở ngoài cửa là được rồi, theo vào làm gì?"

“Cô quản được sao?" Yêu Nguyệt chẳng hề để ý chỉ hu lạnh một tiếng, "Tôi là cận vệ của thiếu gia, biết cận vệ là có ý gì không? Tức là ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ hay đi vệ sinh cũng phải đi theo, nếu không lồ như thiếu gia gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?"

Chu Thái Vi hừ lạnh: "Tôi và thiếu gia cần bàn chuyện công việc, đều là cơ mật của công ty, cô không có tư cách dự thính.”

"Bí mật công ty? Tôi nghĩ cô chỉ là muốn đuổi tôi đi chổ khác, nhân cơ hội này ở chung một chổ với thiếu gia chứ gì."

“Đúng thì thế nào, cô đi ra ngoài cho tôi!"

“Không ra là không ra, để cô phải tức chết!"

Chưa nói được hai câu, hai người bọn họ lại không có gì bất ngờ đấu võ mồm với nhau.

Tôi ngồi ở trên ghế sô pha rót cho mình một chén trà, dở khóc dở cười nhìn các cô nàng: "Thôi đừng ầm ĩ, đều

bớt giận, lại đây ngồi xuống uống chút gì đi."

“Hừ!”

Hai người đồng thời hừ lạnh một tiếng, sau đó không phân cao thấp mà đi tới, một người ngồi bên trái tôi, một người ngồi bên phải tôi, sau đó không hẹn mà cùng kéo cánh tay của tôi và ôm vào trong ngực.

Tay cầm chén của tôi không khỏi run lên, thiếu chút nữa đã hắt nước trà nóng hổi ra ngoài.



Hai cô nàng lại không tự chủ được mà nhìn chăm chăm vào đối phương, ánh mắt ở trong không khí va chạm kịch liệt với nhau.

Đúng lúc này, di động của tôi bỗng nhiên vang lên.

Tôi không khỏi cười khổ: "Hai vị, có thể buông ra trước được không, để tôi nghe điện thoại?"

Hai người lúc này mới chịu buông cánh tay tôi ra.



“Alô?" Tôi bắt điện thoại, đặt điện thoại di động ở bên tai.

Đầu dây bên kia điện thoại truyền ra tiếng cười to và giọng nói hết sức khỏe khoắn của Phàn Kiến Tu.

"Tiểu tử, chiều nay có rảnh không? Tôi dẫn cậu đi Thanh Thạch thương hội một chuyến, tiện thể đem vị trí hội trưởng bàn giao cho cậu."

“Nhanh vậy sao?" Tôi không khỏi sửng sốt, cười trêu chọc nói: "Sao cảm giác vị trí hội trưởng này của ông như bị phỏng tay vậy, lại muốn nhanh chóng ném cho tôi đến như vậy, tôi phải suy nghĩ lại một chút rốt cuộc có nên nhận hay không?"

ו

“Tiểu tử thối, đã chiếm được món hời còn làm màu

nữa." Phàn Kiến Tu cười mắng một tiếng, sau đó thúc giục: "Nhanh lên, rốt cuộc có rảnh hay không?”

“Rảnh, rảnh.” Tôi trả lời.

“Vậy được rồi, ba giờ chiều nay, cậu đến Thanh Thạch hội sở, tôi thuận tiện giới thiệu vài người cho cậu làm quen."

Phàn Kiến Tu sau khi xác định thời gian với tôi xong, sau đó liền cúp điện thoại mà không tốn thêm chút nước bọt nào.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv