Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 279: Nghe nói con bị thương.



Cánh tay của tôi lúc này đã được quấn băng vải, nằm trên giường bệnh, đang cúi đầu đọc tin nhắn trên điện thoại di động.

Chu Thái Vi và Cách Cách ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh giường bệnh, thần sắc vô cùng lo lắng, đôi mắt xinh đẹp cứ nhìn chăm chăm vào tôi, giống như sợ tôi bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất ở trước mặt các cô nàng.

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy hai cô gái một lớn một nhỏ đang lã chã chực khóc, không khỏi bật cười: "Sao vẫn là bộ dạng này vậy, bác sĩ đã nói không sao rồi mà, thương thế của tôi không có gì đáng ngại, chỉ cần nằm viện điều dưỡng vài ngày là được."

Thế sự vô thường, dù thế nào tôi cũng không nghĩ tới, mấy giờ trước vừa mới rời khỏi bệnh viện, chớp mắt một cái tự mình còn phải nhập viện.

Điều may mắn là mặc dù tôi đã trực tiếp chịu đựng củ đấm toàn lực của tên sát thủ kia, nội tạng xác thực đã bị thương, nhưng cũng không nghiêm trọng như tôi tưởng tượng, chỉ cần an dưỡng vài ngày sẽ không có gì đáng lo ngại. Về phần vết thương trên cánh tay bị dao găm rạch một đường lại càng là vết thương ngoài da, sau khi bôi thuốc và băng bó cẩn thận, ngay cả cơn đau đớn cũng không còn cảm giác được nữa.

Tôi xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của Cách Cách, nhẹ giọng nói: "Cười một cái đi, đừng ủ rũ cau có như vậy."

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cách Cách vẫn không che giấu được sự lo lắng, bỗng nhiên vươn ngón tay ra và cấn thận sờ sờ lớp băng vải trên cánh tay của tôi, sau đó ngửa mặt và mở to hai mắt nhìn tôi.

nữa."

Tôi cười cười, nói: "Yên tâm, đã không còn đau

Cách Cách lúc này mới gật đầu.

Tôi đưa tay cầm bàn tay mềm mại của Chu Thái Vi, hỏi: "Anh Hố thế nào rồi?"

“Yên tâm, ca phẫu thuật rất thành công, anh ấy đang ở ngay phòng bên cạnh, bác sĩ nói không có gì đáng ngại." Chu Thái Vi nhẹ giọng trả lời: "Còn những người khác trong tổ an ninh, thi thể cũng đã được lưu trữ ở nhà xác của bệnh viện, tôi đã sắp xếp người thông báo cho người thân của bọn họ để xử lý hậu sự."

“Ừm.” Tôi gật gật đầu, thần sắc buồn bã.

Tôi và mấy anh em trong tổ bảo an kia tuy rằng không quen biết, nhưng dù sao cũng là những người bên cạnh mình, huống chi bọn họ còn vì tôi mà chết. Tuy nói bảo vệ tôi vốn là chức trách của bọn họ, nhưng cảm giác những người luôn ở bên cạnh lại vì mình mà chết, vẫn khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Chu Thái Vi dường như nhìn thấu được tâm tư của tôi,

dịu dàng cầm bàn tay của tôi lên, nói với giọng điệu hiền lành: "Thiếu gia, anh không cần đem trách nhiệm tự đổ lên đầu của mình, bọn họ từ lúc gia nhập vào tổ an ninh, đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng vì anh mà phải trả giá bằng sinh mệnh bất kì lúc nào. Người thật sự phải chịu trách nhiệm chính là những người đã tập kích anh, cùng với những kẻ đứng sau lưng bọn họ."

“Em không cần khuyên anh, yên tâm đi, anh không yếu ớt như vậy, cũng sẽ không để tâm những chuyện vụn vặt này."

Tôi cho Chu Thái Vi một ánh mắt an ủi, sau đó nói: "Hậu sự của các huynh đệ đã chết nhất định phải sắp xếp cho thật tốt, tiền trợ cấp cũng phải được áp dụng theo mức cao nhất, trước tiên phát đến tài khoản của thân nhân bọn họ."

“Vâng, thiếu gia." Chu Thái Vi nhẹ nhàng gật đầu, sau khi dừng một chút, nói: "Về những người đã tập kích anh và Lý Hổ bọn họ, em đã cho người đi điều tra thân phận của bọn họ rồi, sau khi có kết quả em sẽ lập tức thông báo cho anh.

Π

“Ừm.” Tôi tựa vào đầu giường, hơi nheo mắt lại, "Hy vọng có thể tìm hiểu rõ sự tình, và tìm ra kẻ chủ mưu chân chính phía sau!"

"Nhất định sẽ tìm được! Mặc kệ người kia là ai, mục đích phái người ám sát anh là gì, tôi nhất định sẽ bắt được

hắn!" Âm thanh của Chu Thái Vi lộ ra sát khí lạnh như băng.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động trong tay tôi bỗng nhiên vang lên.

Tôi cúi đầu nhìn xuống, không khỏi sửng sốt, liền hỏi Chu Thái Vi: "Em kể chuyện này cho bà nội anh biết à?"

Chu Thái Vi mấp máy môi anh đào, có chút chột dạ nhỏ giọng nói: "Em biết thiếu gia không muốn làm cho lão phu nhân lo lắng, nhưng mà... chuyện này lớn quá, nên tôi không dám giấu diếm.

Η

Tôi bất đắc dĩ xoa xoa trán, sau đó bắt điện thoại: "Alo, bà nội!"

“Cháu ngoan, cháu thế nào rồi, bị thương có nghiêm trọng không?" Trong giọng nói già nua của bà nội mang theo sự hoảng loạn, thậm chí đang nhẹ nhàng run rẩy.

Tôi chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác

ấm áp, vội vàng nói: "Con không sao, bà nội, chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi. Thái Vi cũng thật là, chút chuyện nhỏ như vậy sao còn phải kinh động đến bà nội chứ?"

Nói tới đây, tôi nhịn không được mà trừng mắt nhìn Chu Thái Vi một cái.

Chu Thái Vi chột dạ le lưỡi, nắm bàn tay nhỏ bé của Cách Cách đi đến ghế sô pha bên cạnh và ngồi xuống.

“Việc này tên nha đầu Thái Vi làm rất đúng, nếu con bé không nói cho bà biết, bà nhất định sẽ trách mắng nó." Bà nội tiếp tục ân cần hỏi: "Cháu ngoan, cháu bị thương ở đâu rồi? Có phẫu thuật không? Bác sĩ nói gì?"

Tôi nghe vậy liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng cảm nhận được sự quan tâm chân thành của bà nội, cũng không mất kiên nhẫn mà chị nhẹ giọng trả lời: "Chỉ là cánh tay của con bị cắt một cái lỗ nhỏ mà thôi, đã băng bó xong rồi, bác sĩ nói qua vài ngày là sẽ khỏi hẳn. Bà nội, bà thật sự không cần lo lắng vậy đâu, bà nghe giọng nói của con là đã biết con khỏe hẳn rồi, cũng không giống đang bị thương gì cả, đúng không?”

Lão bà hắn là khi nghe tôi bị thương nên đã vô cùng sợ hãi, tôi không ngừng an ủi và khuyên giải, lúc này mới chịu tin tưởng tôi thật sự không bị gì, dần dần mới yên lòng lại.

"Không bị gì thì tốt rồi, Không bị gì thì tốt rồi. Lão già

này vất vả lắm mới tìm ra được đứa cháu ngoan, lõ như có chuyện gì chắc bà không sống nổi nữa rồi."

Bà nội ở trong điện thoại thở phào nhẹ nhõm, lập tức như nhớ ra cái gì đó, giọng điệu lập tức biến đổi, hỏi: "Cháu ngoan, đã tra ra được người nào dám to gan như vậy, dám phái người tập kích cháu hay không?"

“Vẫn còn đang điều tra, còn chưa có kết quả." Tôi suy tư nói tiếp: "Nhưng theo suy đoán của con, ở Lôi Trạch này con cũng không kết thù đến mức mà có người dám ám sát con như vậy.

Tôi không có kẻ thù ở Lôi Trạch.

Chính xác mà nói... những người bị tôi ức hiếp qua cũng không ít, nhưng người có tư cách trở thành địch thủ của tôi, ngoài ra còn có năng lực phái ra một đội cao thủ để ám sát tôi, càng nghĩ, càng thấy ở Lôi Trạch không có người nào làm được như vậy.

Tuy Cố Trạch Khải đã biểu đạt rõ ràng ý đồ muốn xử lý tôi, với tài lực của hắn ta đương nhiên cũng có thể mời được một sát thủ thân thủ cao cường như vậy, nhưng mà... hắn ta có tính cách cực đoan, là một phú nhị đại bị nuông chiều đến mức hư hỏng, mắt cao tay thấp và hoàn toàn không có một chút năng lực nào, tôi cũng không tin việc hôm nay là do hắn ta chủ mưu.

Về phần có phải do những người trong nội bộ Trần Thị làm hay không, có vẻ cũng không giống lắm.

Bởi vì người thanh niên tập kích tôi rõ ràng cũng

không biết thân phận thật sự của tôi. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng kẻ chủ mưu phía sau đã không tiết lộ cho hắn ta biết.

Hiện tại manh mối vẫn còn quá ít, tất cả những suy đoán đều chỉ là đoán mò, cho nên tôi thật sự nghĩ không ra kẻ chủ mưu đứng sau kế hoạch này đến tột cùng là ai, lại xuất phát từ nguyên nhân gì.

“Nếu không phải người ở Lôi Trạch, vậy tám phần chính là người bên trong gia tộc chúng ta." Bà nội ở đầu bên kia điện thoại cười lạnh một cái, âm thanh như gió lạnh tháng chạp, "Một đám chó nuôi không ngoan, lại dám làm ra những chuyện như thế này với cháu ngoan của bà, quả thực là vô pháp vô thiên!”

Tôi nghe vậy liền bất đắc dĩ cười khổ, cẩn thận từng li từng tí nói: "Bà nội, bây giờ cái gì cũng chưa tra ra được, chủ mưu phía sau kế hoạch này cũng không nhất định là người của gia tộc, dù sao mọi việc đều cần có chứng cứ rõ rang.

"Cần bằng chứng gì? Cần gì phải điều tra? Chỉ cần có động cơ là có thể làm ra chuyện này, đều là người đáng bị tình nghi, tất cả đều không phải thứ tốt lành gì!"

Bà nội lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Cháu ngoan, cháu yên tâm, bà nội sẽ giúp cháu báo thù, nhất định sẽ làm cho đám chó kia trả giá thật lớn!”

“Hả?" Tôi không khỏi ngẩn người, nhưng không dám ngô nghịch với một lão bà đang nổi nóng, vì thế chỉ còn cách thuận theo lời nói của bà mà đáp lại vài câu, sau đó liền chuyển đề tài sang hướng khác, mất thật nhiều sức lực mới dỗ được lão bà, tâm trạng cũng dần dần lại tốt lên.

“Được rồi, cháu ngoan, cháu vừa mới bị thương, nhất định phải nghỉ ngơi thật nhiều, bà nội sẽ không quấy rầy cháu nữa." Bà nội ở đầu bên kia điện thoại lại nói tiếp:




"Chờ một thời gian nữa nhớ đến kinh thành thăm bà, biết không?"

“Yên tâm, bà nội, con nhất định sẽ đi thăm bà."

Sau khi hàn huyên thêm vài câu, bà nội mới chịu cúp điện thoại trong lưu luyến.

Tôi đặt điện thoại xuống, không nhịn được mà thở dài một cái, ánh mắt nhìn thẳng về phía Chu Thái Vi. Lại thấy Chu Thái Vi giả bộ như không có chuyện gì mà chơi trò chơi với Cách Cách, nhưng lại né tránh ánh mắt của tôi,

khiến nội tâm bối rối của cô ấy bại lộ trước mặt tôi. “Được rồi, anh không trách em." Tôi dở khóc dở cười nói với cô ấy.

Chu Thái Vi lúc này mới dám quay đầu lại, cười hihi nói: "Em biết thiếu gia chắc chắn sẽ không nó trách em mà."

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định đặt điện thoại di động trở lại đầu giường, lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Trên màn hình di động hiển thị một dãy số xa lạ, đến từ thủ đô.

Chẳng lẽ bà nội lại gọi tới? Nhưng vì sao không phải số vừa rồi?

Tôi cũng không nghĩ nhiều, tiện tay bắt điện thoại: "Alo?"

Một giây sau, trong điện thoại truyền ra âm thanh làm tôi như bị sét đánh, trực tiếp sửng sốt.

Đó là giọng nói của một người đàn ông trung niên vô cùng ôn hòa và bình thản.

“Con trai, nghe nói con bị thương?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv