Mỏ antimonite.
Nó là một loại khoáng chất sulphit, có chứa 71,69% antimonite, và cũng là khoáng vật quý giá nhất trong họ antimonite.
Vậy còn antimonite là gì?
Loại nguyên tố kim loại này rất ít người biết đến, nhưng ứng dụng của nó thì cực kỳ rộng rãi, như là nguồn pin năng lượng mới vậy, vật liệu của hàng không vũ trụ. Tác dụng của antimonite trong hợp kim là tăng độ cứng, vì vậy nó còn được gọi là chất làm cứng kim loại hoặc hợp kim, và cũng vì đặc tính này, antimonite còn được sử dụng rộng rãi trong quân sự, và hàm lượng của nó trong vỏ trái đất là 0,0001%, thấp hơn cả nguyên tố Wolfram.
Nói cách khác, việc khai thác và sử dụng nguyên tố kim loại này thậm chí còn liên quan đến sự phát triển kinh tế và quân sự của cả một quốc gia, là một trong những khoáng sản kim loại quan trọng nhất hiện nay. Bất kỳ mỏ antimon nào hiện có đều là tài nguyên quan trọng nhất.
Trong điện thoại, giọng nói của Cố Trường Minh mang theo ý cười, trả lời: "Cậu không nghe lầm đâu, là mỏ antimonite.
Tôi lại tiếp tục hỏi: "Vị trí và trữ lượng?"
Cố Trường Minh trả lời: "Vị trí ở thành phố Giang
Thành, tỉnh N, là một mỏ quặng antimonite được chôn vùi trong lớp đá vôi thời Devon. Trong tầng đá lưng nghiêng kéo dài về phía tây nam có ba tầng quặng mỏ, độ dày từ hai mét năm đến tám mét, diện tích lộ ra ngoài mặt đất khoảng mười bốn km. Sau khi thăm dò, trữ lượng khoáng thạch đâu đó khoảng mười triệu tấn, sau khi khai thác toàn bộ có thể chiết xuất ra antimonite tinh khiết khoảng từ năm trăm ngàn đến hai triệu tấn."
"
Hơi thở của tôi liên ngưng đọng lại, trong lòng dâng lên những con sóng mãnh liệt.
Nếu Cố Trường Minh đang nói sự thật, thì trữ lượng này quả thực có chút kinh người.
Hiện tại một tấn antimonite tinh khiết có giá từ tám vạn đến mười vạn đô la mỹ, hơn nữa thị trường vô cùng rộng lớn, căn bản không lo tiêu thụ không được, bất kể là chính phủ, cơ quan nghiên cứu khoa học, hay các công ty cá nhân, luôn luôn duy trì vung tiền để mua loại kim loại quý hiếm này.
Nói cách khác, nếu trong tay của mình có một mỏ antimonite, cho dù từ nay về sau không làm gì cả, cũng đủ sống một cuộc sống suốt ngày chỉ ngồi đếm tiền.
Hai triệu tấn antimonite tinh khiết, khai thác hết có thể kiếm được hai trăm tỉ đô la mỹ.
Cho dù khối lượng khai thác tối thiểu chỉ đạt năm trăm ngàn tấn đi chăng nữa, cũng ước chừng hơn năm mươi tỉ đô la mỹ.
Đây là một con số đủ để làm cho tất cả mọi người đều phải điên cuồng, cho dù là gia tộc tài phiệt bá chủ thế giới như Trần Thị hay Triệu Thị, cũng tuyệt đối sẽ động lòng với mỏ antimonite này.
Không thể không nói, chuyện này thật sự làm tôi phải
khiếp sợ.
Huống chi trong tay tôi còn có cổ phần của tập đoàn Minh Đức, nếu như việc này thật sự thành công, vậy chỉ cần một mỏ quặng antimonite này cũng đủ giúp tập đoàn Minh Đức đang ở dưới đáy vực trực tiếp sống lại, sau đó leo lên đỉnh cao một cách dễ dàng, không, mà là vượt qua đỉnh cao, từ đầu tàu trong tỉnh trực tiếp phát triển thành doanh nghiệp đứng đầu cả nước trong lĩnh vực công nghiệp nặng.
Tôi đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng xuống, rất nhanh đã nhạy cảm chú ý đến có gì đó không đúng lắm.
Trữ lượng quặng antimonite khổng lồ như vậy. Mà nhà họ Cố lại dễ dàng chia nó cho tôi vậy sao! Chẳng lẽ chỉ vì muốn cứu mạng của Cố Trạch Khải? Tôi cũng không tin trước mặt nguồn lợi ích khủng bố như thế, một đứa con cháu trong gia tộc lại quan trọng đến mức này.
Cho dù cha mẹ của Cố Trạch Khải đồng ý đi chăng nữa, thì những người khác trong nhà họ Cố cũng sẽ không đồng ý.
“Hiệu trưởng, ngài không phải là đang đùa với tôi đấy chứ?" Tôi trầm giọng hỏi.
“Đương nhiên là không." Cố Trường Minh trả lời: "Mỏ quặng antimonite này do nhà họ Cố chúng tôi vừa mới thăm dò và phát hiện được, mặc dù đã mua nó, nhưng vẫn chưa được cấp phép khai thác, vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị. Tôi cũng mới vô tình biết được chuyện này không lâu về trước, tất cả đều là sự thật, hoàn toàn không giả dối."
“Chúng tôi đều rất rõ ràng trữ lượng mỏ quặng antimonite lớn như vậy có ý nghĩa như thế nào, đó không chỉ là một khoản lợi nhuận kếch xù, mà còn có địa vị, quyền thế, chính sách ưu tiên và một loạt các lợi ích
khác."
Tôi hít sâu một hơi, đem sự nghi hoặc trong lòng tôi mà đặt câu hỏi, "Đối với Cố Gia mà nói, đây là một viên linh đan diệu dược đủ để cho bọn họ lập tức phi thiên. Hiệu trưởng, tôi không phải không tin ngài, nhưng ngài thật sự có thể thuyết phục bọn họ chia cho tôi một nửa mỏ quặng antimonite đó sao?"
Lời của tôi khiến Cố Trường Minh im lặng một hồi, một lát sau mới cười khổ trả lời: "Cậu nói rất đúng, trong tình huống bình thường, không có bất kỳ người nào sẽ đồng ý đem lợi ích kinh khủng như vậy chia sẻ cho người khác, dù chỉ là một phần nhỏ. Nhưng mà... cậu phải nghĩ đến một tình huống khác.
“Tình huống gì vậy?" Tôi hỏi.
“Dân thường vô tội, nhưng cất giữ vật báu liền trở thành có tội.”
Cố Trường Minh trầm giọng trả lời, "Mỏ antimonite này có ý nghĩa quá mức trọng đại, trọng đại đến mức đủ khiến cho bất kỳ kẻ nào đều phải đỏ mắt. Hiện tại thông tin về mỏ antimonite này vẫn được Cố Gia hết sức giữ bí mật, một khi tin tức này được lan truyền ra ngoài, sẽ có rất nhiều người đến cướp đoạt. Những thế lực khác không nói, chỉ riêng Trần Gia của các cậu, hay kinh đô Triệu Gia, đều là những con quái vật khổng lồ không thể chống lại."
“Cho nên, mỏ quặng này đối với Cố Gia mà nói, giống
như một củ khoai lang phỏng tay, càng giống một viên tiên đan đã bị bôi độc dược, bởi vì bọn họ không giữ được, thậm chí còn có thể bởi vì nó mà gặp phải tai họa!"
Tôi nghe vậy hơi ngẩn ra, liền hiểu ra vấn đề cốt lõi của sự việc.
Đúng vậy, chính là đạo lý này.
Trữ lượng quặng antimonite từ năm trăm ngàn đến hơn hai triệu tấn, giá trị khoảng trăm tỷ đô la, hơn nữa còn liên quan đến việc phát triển năng lượng mới, hàng không vũ trụ và các lĩnh vực quân sự, ý nghĩa trọng đại đến mức đã hoàn toàn vượt xa khả năng chịu đựng của Cố Gia.
Bọn họ chắc chắn sẽ tiêu hóa không được.
Nếu như miễn cưỡng ăn nó, kết cục duy nhất chính là bị nghẹn chết.
Biện pháp duy nhất, chính là đem lợi ích phân chia ra, phân cho một người mạnh hơn mình, để cho người mạnh hơn ăn thịt, bọn họ mới có thể đi theo để uống chút canh.
“Cho nên, một nửa mỏ quặng antimon này, căn bản cũng không phải cho riêng tôi, mà muốn thông qua tôi để đem nó cống nạp cho Trần Gia."
Trong lòng tôi đã hiểu rõ, liền nói: "Chỉ cần Trần Gia chen một chân vào, thì các thế lực khác sẽ không ai dám cướp đoạt nữa, Cố Gia không chỉ có thể yên ổn đi theo kiếm tiền, đồng thời cũng có thể thiết lập mối quan hệ
đồng mình và hợp tác với Trần Gia, đúng vậy không?" Lão hồ ly này, quả nhiên không đơn giản như vậy, bài toán này ông ta tính hay lắm.
Vậy mà có thể mượn chuyện của Cố Trạch Khải, muốn thông qua tôi để dựa vào cây đại thụ của Trần Gia, thay Cố Gia giải quyết phiền toái sau này.
Đương nhiên, chuyện này cũng khả thi.
Nhà họ Cố bỏ ra một nửa mỏ quặng antimonite để được Trần Gia che chở, Trần Gia cũng sẽ nhận được lợi ích thực sự, đây xem như một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi.
Cố Trường Minh không phủ nhận, trả lời nói: "Điều này đối với Trần Gia hay Cố Gia mà nói, hai bên cùng có lợi. Nếu như cậu đồng ý, có thể đem chuyện này thảo luận với cha của cậu, tôi tin tưởng ông ta cũng sẽ thấy vô cùng hứng thứ.”
“Haha, tôi cũng cảm thấy như vậy."
Tôi cười cười, sau đó đột nhiên chuyển đề tài, chậm rãi nói: "Nhưng mà... tôi cảm thấy một nửa vẫn còn chưa đủ."
Cố Trường Minh trầm ngâm một hồi, thật lâu sau mới nói: "60%! Tôi chỉ tự tin thuyết phục anh trai tôi nhượng lại 60% cho Trần Gia.
"70%!"
Tôi nói như đinh đóng cột: "Cố Gia các ông tự mình giữ lại ba mươi phần trăm, năm mươi phần trăm cho Trần Gia, còn cá nhân tôi cũng muốn hai mươi phần trăm!”
Cố Trường Minh sửng sốt, rõ ràng không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, sau một lúc lâu mới nói: "Có chút khó xử!"
"Vậy thì tôi mặc kệ, đây là điều kiện của tôi. Nếu đồng ý, tôi sẽ lập tức phải người trong gia tộc kết nối với Cố Gia, sau này Cố Gia các ông chính là đồng minh của Trần Gia, cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau phát tài. Nếu không đồng ý, hôm nay tôi sẽ giết chết Cố Trạch Khải, còn có thể đem chuyện mỏ quặng antimonite này nói cho cha tôi và Triệu Hổ Phách của Triệu Gia biết, quan hệ giữa hai nhà Trần Triệu vốn thân cận, chắc chắn có thể vui vẻ liên thủ để làm chút chuyện gì đó. Cố Gia ngay cả một trong hai đại gia tộc cũng không ngăn được, huống chi là sự liên thủ của hai nhà Trần và Triệu, mỏ quặng antimonite của Cố Gia
chắc chắn không giữ được."
“Tên tiểu tử nhà cậu, quá đáng thật!" Trong giọng nói của Cố Trường Minh rõ ràng mang theo một chút tức giận, lại thở hổn hển.
Tôi tỏ ra không sao cả, chỉ nhún vai và cười nói: "Hiệu trưởng, tôi biết ông thân là người của Cố Gia, muốn vì gia tộc mình góp một phần sức lực. Nhưng đây là điều kiện cuối cùng của tôi, ông suy nghĩ kỹ một chút, là đôi bên cùng có lợi? Hay là trơ mắt nhìn Cố Gia bị hủy diệt?"
Không biết đây là lần thứ mấy Cố Trường Minh phải trầm ngâm suy tư, hơn nữa thời gian lần này còn dài hơn hẳn so với lần trước.
Tôi cũng không vội, lắng lặng chờ đợi câu trả lời của Cố Trường Minh.
Thật lâu sau, mới nghe trong điện thoại truyền ra tiếng thở dài của Cố Trường Minh.
“Haiz, quả nhiên là hậu sinh khả úy!" Cố Trường Minh cười khổ nói: "Không cần suy nghĩ nữa, tôi sẽ thuyết phục đại ca tôi đồng ý với điều kiện của cậu. Cậu có thể lập tức thông báo với cha của cậu, phái người bàn bạc với Cố Gia chúng tôi đi."
Tôi lập tức mặt mày hớn hở, nói vào trong điện thoại di động: "Hợp tác vui vẻ, hiệu trưởng!"
“Vui vẻ cái rắm, không ngờ có một ngày tôi lại bị một
người trẻ tuổi như cậu bắt phải đắn đo suy nghĩ." Cố Trường Minh tức giận cười mắng: "Mau thả cháu gái của tôi và Cố Trạch Khải về đi!"
“Yên tâm yên tâm, Cố tiểu thư và người anh em Trạch Khải của tôi đều rất tốt, tôi sẽ lập tức phái người đưa bọn họ về nhà." Tôi cười hihi và nói: "Mấy ngày nữa rảnh rỗi tôi sẽ đến nhà thăm ngài."
“Tiểu hồ ly, thái độ của cậu thay đổi nhanh quá nha
Cố Trường Minh buồn bực nói thầm, sau đó liền cúp điện thoại.