Cố Trạch Khải bụm mặt lại, hai mắt trừng to nhìn tôi, gần như sắp phun ra lửa.
Vương Hải Lượng đứng ở bên cạnh hắn ta, cẩn thận khuyên giải, "Cổ thiếu gia, ngài bớt giận, Bạch thiếu gia và Hồng thiếu gia đang trên đường đến đây rồi, chờ bọn họ đến, chúng ta không phải muốn trừng trị tên tiểu tử này như thế nào cũng được sao? Cho dù ngài muốn đánh hắn ta thành tàn phế cũng được.'
"Tàn phế? Không, tôi muốn cái mạng của hắn!”
Cố Trạch Khải nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt toát lên sát khí nồng đậm, "Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có người dám ngỗ nghịch làm nhục tôi như vậy! Lão tử tôi hôm nay sẽ làm cho tên khốn kiếp này không thấy được ánh mặt trời của ngày mai!"
Vương Hải Lượng bị giọng điệu dữ tợn và hung ác của Cố Trạch Khải làm cho hoảng sợ, sợ hãi rụt rè nói: "Không - không cần thiết phải chết người chứ hả, Cố thiếu gia. Cố Trạch Khải liếc mắt nhìn hắn ta một cái, "Sao nào, ngay cả cậu cũng muốn chống đối tôi sao?"
“Không không không, tôi không dám." Vương Hải Lượng trong chớp mắt đã chảy đầy mồ hôi lạnh trên trán, liên tục xua tay nói, "Cố thiếu gia ngài muốn làm như thế
nào thì làm như thế đó, tên tiểu tử Trần Thiên Vị này dám đắc tội ngài, cho dù thế nào hắn cũng đáng chết!"
“Hừm!" Cố Trạch Khải hừ lạnh một tiếng, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Ngay lúc này, tôi trực tiếp ngồi lên mui xe của mình, châm điếu thuốc thứ hai.
Bảo vệ gác cổng của hội sở vốn định qua đây, nhưng sau khi nhìn thấy tôi ra hiệu thì đứng yên tại chỗ, không dám tiến lên thêm một bước nào, chỉ dùng bộ đàm thông báo cho cấp trên.
“Cố thiếu gia, Bạch thiếu gia bọn họ hình như đã tới rồi." Âm thanh hưng phấn của Vương Hải Lượng vang
lên.
Cố Trạch Khải nhìn theo ánh mắt của hắn ta, quả nhiên đã nhìn thấy mấy chiếc xe đạp điện mui trần từ trong trang viên hội sở đang chạy tới, đám người Bạch Mặc Thủy và Hồng An đều đang ngồi trên xe.
Tôi không quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt Cố Trạch Khải và Vương Hải Lượng đều lộ ra nụ cười đắc ý như trong dự đoán của bọn họ.
Cố Trạch Khải liếc tôi một cái, giống như đang chờ mong kết cục thê thảm của tôi, sau đó liền cùng Vương Hải Lượng nhấc chân đi nghênh đón.
“Haha, thế trận này lớn quá nha, Cố thiếu gia, ngay cả cửa lớn của hội sở cũng bị cậu chặn lại rồi." Xe điện chậm
rãi dừng lại, Bạch Mặc Thủy từ trên xe nhảy xuống, đám người của Tiếu Ngũ cũng đi theo phía sau bọn họ, rõ ràng là đến xem náo nhiệt.
“Thật ngại quá, Bạch thiếu gia, Hồng thiếu gia, phải làm phiền các cậu lại đây một chuyến.
"
Cố Trạch Khải vươn tay ra bắt tay với Bạch Thủy Mặc và Hồng An, đi thẳng vào vấn đề nói: "Hai vị, tôi chỉ có một
yêu cầu, chính là muốn tên tiểu tử này không bao giờ nhìn thấy mặt trời của ngày mai nữa!"
Bạch Thủy Mặc sửng sốt, kinh ngạc nhướng mày, "Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Đúng!” Cố Trạch Khải gật đầu thật mạnh, nhe răng nói: "Lôi Trạch không phải phạm vi thế lực của Cố Gia tôi, cho nên tôi chỉ có thể nhờ hai vị hỗ trợ. Nhưng mà hai vị yên tâm, tôi sẽ không để cho các cậu phải giúp tôi không công đâu.
Nói đến đây, Cố Trạch Khải vươn hai ngón tay, "Hai mươi triệu! Được không?"
“Cái này..” Bạch Thủy Mặc, Hồng An và đám người của Tiểu Ngũ đang đứng phía sau đều ngẩn người ra.
Hai mươi triệu cũng không phải là một con số nhỏ. Bọn họ tuy rằng đều là người thừa kế của các đại gia tộc, nhưng trừ phi đã kế thừa gia tộc, nếu không chỉ có thể điều động tài chính của cá nhân, hai mươi triệu là một con số có thể lọt vào mắt xanh của bọn họ.
Huống chi nếu như thật sự muốn làm, chỉ cần tốn hơn mười triệu, là có thể mời được một tên côn đồ sẵn sàng vì tiền mà giết người.
Đương nhiên, làm như vậy chính là đã phá hỏng quy tắc, hơn nữa sau này có thể sẽ gặp phiền toái lớn. Cố Trạch Khải bỏ ra hai mươi triệu mời Bạch Thủy Mặc và Hồng An hỗ trợ, chính là muốn mua đứt các mối quan hệ của hai thế lực Bạch Gia và Hồng Gia ở Lôi Trạch, tránh cho sau khi giết người sẽ xuất hiện phiền toái.
“Xem ra mâu thuẫn giữa Cố thiếu gia và kẻ thù này của cậu thật sự rất sâu."
Hồng An cùng Bạch Thủy Mặc rõ ràng đã có chút động lòng, nhìn Cố Trạch Khải liếc mắt một cái, chậm rãi nói: "Nhưng kẻ thù của cậu nếu có thể ra vào Thanh Thạch hội sở, vậy nói không chừng chúng tôi cũng quen biết hắn ta, cho nên chúng tôi thật sự không thể trực tiếp nhận lời
được."
Bạch Mặc Thủy gật đầu đồng tình, lại bổ sung nói: "Đương nhiên, nếu theo như lời Cố thiếu gia nói, hắn ta chỉ là một tên côn đồ, vậy cũng không phải không có khả năng đó."
"Hai vị đại thiếu gia xin yên tâm, tôi cam đoan hắn ta chỉ là một cô nhi không quyền không thế, có thể phát tài là do hắn ta may mắn, chứ hoàn toàn không có bối cảnh gì cả!" Vương Hải Lượng đột nhiên nhảy ra, vỗ ngực cam đoan, vừa nói chuyện vừa toát lên sự oán độc.
“Vậy chắc là không có vấn đề gì, nhưng vẫn nên nhìn thấy người trước rồi mới tính sau." Bạch Thủy Mặc cười cười, hỏi: "Người đâu?"
“Đang ngồi ở đầu xe của hắn, có thể đã bị dọa đến mức choáng váng, ngay cả động cũng không dám động đậy, mấy vị đại thiếu gia mời đi theo tôi."
Vương Hải Lượng chỉ về phía sau, sau đó vội vàng xoay người dẫn đường.
Vì thế mấy người bọn họ liền từ phía sau tiến gần hơn đến xe của tôi.
"Chính là hắn ta!" Vương Hải Lượng giơ tay chỉ vào tôi, cao giọng nói.
"Haha, Trần Thiên Vị, ngươi hôm nay chết chắc rồi! Tiếp tục kiêu ngạo đi, sự kiêu ngạo vừa rồi của ngươi đâu? Sao không kiêu ngạo nữa?! Haha haha!”
Cố Trạch Khải hết sức ngông cuồng và đắc ý, phát ra tiếng cười vui sướng không gì sánh được, lại không chú ý tới đám người Bạch Thủy Mặc đang đứng bên cạnh, khi nhìn thấy tôi trong chớp mắt liền như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.
"Sao không nói gì? Haha, không phải ngươi sợ đến mức không dám nói gì nữa sao?"
Cố Trạch Khải giơ tay chỉ vào mũi tôi, nở nụ cười dữ tợn và tàn nhẫn, "Tôi đã sớm nói rồi, ngươi và tôi căn bản không cùng một cấp bậc. Có chút tiền liền dám tỏ vẻ trước mặt tôi, hôm nay trước tiên sẽ làm cho người bị phá sản, trở thành một con chó trông nhà, sau đó sẽ hung hăng tra tấn ngươi, cho ngươi nếm trải mùi vị của sự đau khổ, cuối cùng sẽ kết thúc sinh mệnh của ngươi, cho người chết không có chỗ chôn!”
Tôi có chút không nói nên lời, chỉ nhìn hắn và chậm rãi thở dài một cái.
Đứa cháu nội này xem ra đã được nuông chiều từ nhỏ, hơn nữa lòng dạ vô cùng hẹp hòi, làm việc lại tàn nhẫn, chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy đã muốn lấy mạng người. Nếu như người đắc tội hắn không phải tôi, mà là một người bình thường, chỉ sợ kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
“Tôi đã cho ngươi cơ hội để cầu xin tha thứ, nhưng
chính ngươi không biết quý trọng nó, hiện tại muốn cầu xin
tha thứ cũng đã muộn rồi, ngươi đã không còn cơ hội."
Cố Trạch Khải nhe răng cười, quay đầu nhìn về phía mấy người Bạch Thủy Mặc, "Bạch thiếu gia, Hồng thiếu gia, cái tên khốn nạn này chắc các cậu không quen biết đúng không? Vậy có phải đã có thể ra tay rồi không? Nếu cần, tôi có thể tăng mức thù lao lên đến ba mươi triệu te!"
"Bạch thiếu gia? Hồng thiếu gia? Chuyện gì đã xảy ra với các cậu vậy? Sao không thấy nói gì?"
“Con mẹ mày, Cố Trạch Khải chó chết, mày dám lừa tụi tao à, kêu tao đối phó với Thiên thiếu gia của bọn tao sao?" Bạch Thủy Mặc đột nhiên quát lớn một tiếng, hai mắt trợn trừng, bộ mặt dữ tợn và đáng sợ.
Hồng An lập tức tung một cước, đá ngay vào bụng của Cố Trạch Khải mà không hề do dự chút nào.
Cố Trạch Khải kêu thảm một tiếng, trực tiếp ngã quỵ
xuống đất, đau khổ ôm chặt cái bụng của mình, thân thể cong thành một con tôm lớn.
Bên cạnh đó, Vương Hải Lượng đang nhe răng cười lập tức cứng đờ cả khuôn mặt, toàn thân như bị sét đánh trúng, trong chớp mắt đã hóa đá.
Cố Trạch Khải bất chấp cơn đau đớn từ bụng truyền đến, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía hai người Bạch Thủy Mặc và Hồng An, trên mặt tràn ngập sự kinh ngạc và nghi hoặc, "Chờ... chờ đã, hai người các cậu, hai người đang làm gì vậy hả?"
"Làm gì ư? Lão tử muốn làm thịt mày!”
Hồng An cười lạnh, lại tiến lên và tung thêm một cước, không chút nể tình, chiếc giày da bóng loáng trực tiếp đá vào mặt Cố Trạch Khải.
Cố Trạch Khải lập tức bị đá văng và ngã lăn xuống đất, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được, sợ tới mức dùng cả tay chân ôm bụng và lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, xen lẫn đau khổ, nghi hoặc, khiếp sợ, ngạc nhiên đến mức không dám tin.
Tình huống trước mặt hắn ta đang phát triển quá nhanh, làm cho hắn khó có thể lý giải được, hoàn toàn không theo kịp diễn biến của sự việc.
“Không phải đã nói sẽ giúp tôi sao, đối phó với kẻ thù của tôi sao? Sao đột nhiên lại tấn công tôi?! Tôi ra giá 20 triệu để các ngươi đánh tôi à?!"
Trong vẻ mặt khiếp sợ và phức tạp của Cố Trạch Khải còn xen lẫn một chút u uất, nghĩ nát óc cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đương nhiên, hắn ta cũng không có thời gian để tiếp tục ngâm nghĩ, bởi vì sau khi Hồng An động thủ, đám người của Tiểu Ngũ ở phía sau cũng nổi giận đùng đùng, liền hét lên và lao tới, lập tức bao vây Cố Trạch Khải và Vương Hải Lượng đang bị hóa đá kia.
“Con mẹ mày, dám đối phó với Thiên thiếu gia của bọn tao sao, chắc mày chán sống rồi!"
“Các anh em, đánh thật mạnh tay cho tôi! Giết chết tên khốn kiếp này!"
Đám người của Tiểu Ngũ xuống tay rất nặng, hai người bọn họ thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thê lương và thảm thiết.
Đúng lúc này, Phương Bình cũng dẫn theo một đội bảo vệ của hội sở chạy tới, nhìn thấy tôi lập tức hoảng sợ, sau khi biết được ngọn nguồn của sự việc, liền vung tay một cái, dẫn đảm bảo vệ cũng gia nhập vào.
Bạch Thủy Mặc và Hồng An chậm rãi tiến đến trước mặt tôi, cười ngượng ngùng giải thích: "Thiên thiếu gia, chuyện này... chúng tôi thật sự không biết người mà tên khốn nạn này nhắc đến lại là anh.
“Tôi biết không liên quan đến các cậu, đừng căng thẳng như vậy." Tôi cười và vỗ vỗ bả vai bọn họ, hai người
lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, cục diện hỗn loạn đã khôi phục lại vẻ yên bình ban đầu, mọi người bắt đầu tản ra, lúc này Cố Trạch Khải và Vương Hải Lượng nằm trên mặt đất, hoàn toàn không còn hình dạng con người nữa.
Tôi vẫy vẫy tay, nói: "Đem hắn lại đây."
Liền lập tức có mấy người bảo vệ bắt bọn họ đứng dậy, sau đó đè bọn họ quỳ rạp trước mặt tôi, nắm tóc và dùng sức kéo về phía sau, khiến bọn họ không thể không ngửa mặt nhìn tôi.
“Chậc chậc, thê thảm thật..."
Tôi nhìn hai khuôn mặt đang sưng lên và méo mó, không một biểu cảm, lại còn dính đầy máu tươi, không khỏi lắc đầu, cảm khái nói: "Tìm anh em của tôi để đối phó tôi, ngươi nói ngươi không ngu xuẩn thì còn là gì?"