Cả hiện trường đều yên tĩnh, Vương Hải Lượng dương dương đắc ý nhìn tôi, vẻ mặt đầy châm chọc và khinh thường, khóe miệng của Cố Trạch Khải thì mỉm cười, làm ra một bộ dạng như đã nằm chắc phần thắng.
Ngoại trừ hai người bọn họ ra, tất cả những người khác cũng đang tập trung nhìn chằm chằm vào tôi, lộ ra thần sắc kỳ quái, có người thì mặt lộ vẻ khinh thường, cũng có người thì thể hiện sự đồng tình.
Chỉ có sắc mặt của Mộ Hồng Nhan lại hết sức bình thản, không chỉ không lo lắng chút nào, ngược lại còn nở nụ cười dịu dàng nhìn tôi, trừng to mắt nhìn tôi và chớp chớp hai cái, lộ ra bộ dạng chờ mong.
Tôi nhìn dáng vẻ của cô ấy, không khỏi bật cười.
Nha đầu này đã biết được tôi là một đại gia, nên cho dù cũng không rõ rốt cuộc trong tay tôi có bao nhiêu tiền, nhưng cũng đã gặp qua cảnh tôi ném tiền triệu để mua xe ở chổ cô ấy như mua vài món đồ ăn vặt, cho nên cô ấy cũng không lo lắng tôi sẽ thật sự bị Cố Trạch Khải và Vương Hải Lượng làm nhục, ngược lại còn rất chờ mong món quà mà tôi sẽ tặng cô ta.
Tôi cười cười, từ trong lòng lấy ra một hộp quà tinh xảo to bằng cái bàn tay.
Nhìn thấy nhãn hiệu trên chiếc hộp, khóe mắt của Cố Trạch Khải nhất thời co rúm lại.
“Chúc mừng sinh nhật!"
Tôi mỉm cười, mở chiếc hộp ra trước mặt Mộ Hồng Nhan.
Dưới ánh đèn, một chiếc đồng hồ nữ nạm đầy kim cương, lấp lánh rực rõ, gần như làm mù mọi con mắt. Tất cả mọi người xung quanh, bao gồm cả Mộ Hồng
Nhan nhìn thấy chiếc đồng hồ nữ vô cùng chói mắt này đều trở nên ngây dại.
Vẫn là Chu Tư Dĩnh phản ứng nhanh, hai mắt trợn tròn, che miệng hét ầm lên.
“Chúa ơi!”
"Đây là chiếc đồng hồ nữ Patek Philippe Nautilus 7118, còn là mẫu vàng hoa hồng được khảm đầy kim cương, là phiên bản đặc biệt! Cái này chính là giấc mộng
cuối cùng của tất cả nữ sinh chúng ta đó! Nghe nói cái đồng hồ này khắp cả nước cũng chỉ có vài chiếc mà thôi."
"Chúa ơi, Nautilus 7118, giá trị của nó ít nhất phải hơn bốn mươi vạn"
“Theo tôi biết thì chiếc Nautilus 7118 phiên bản bình thường đã có giá đó, còn phiên bản đặc biệt khảm đầy kim cương này, giá trị ít nhất phải gấp đôi! Trần Thiên Vị, cậu vậy mà lại tặng một chiếc đồng hồ Patek Philippe hơn một triệu tệ để làm quà cho Hồng Nhan?!"
Tiếng thét chói tai và khiếp sợ của Chu Tư Dĩnh bỗng vang lên, theo sau đó thì nụ cười của Vương Hải Lượng cũng nhất thời cứng lại trên mặt, sắc mặt của Cố Trạch Khải càng đen ngòm như bao công.
Vốn dĩ chiếc túi Hermès mà hắn ta tặng là món quà đắt nhất trong tất cả các món quà ở đây, hơn nữa còn bỏ xa những người khác một khoảng cách rất lớn, hắn ta vốn định nhân cơ hội này để hung hăng sỉ nhục tôi một phen, nhưng không ngờ rằng, tôi tặng lại là một chiếc đồng hồ danh giá có trị giá gần trăm vạn.
Vẻ mặt của Cố Trạch Khải giống như vừa nuốt phải con ruồi, hết sức rối rắm và phẫn nộ, lại vô cùng ấm ức, nhưng căn bản không dám nói thêm một tiếng nào nữa.
Lúc này những người xung quanh đều đã phản ứng lại, phát ra từng tiếng kinh hãi.
“Trời ạ, đó thật sự là chiếc đồng hồ khảm đầy kim cương của dòng Patek Philippe Nautilus sao?"
“Chà, cái đồng hồ này thật sự rất hiếm, đúng là cái đồng hồ có giá trị gần trăm vạn rồi, nghe nói lúc trước khi mở bán thì chỉ có năm cái trên thị trường thôi!"
Tất cả mọi người theo bản năng mà tiến lên trước vài bước, muốn tận mắt nhìn thấy chiếc đồng hồ kia, nhưng sau khi đưa tay ra lại không dám đụng vào, sợ sẽ đụng bẩn hoặc là đụng hỏng nó.
Đám phú nhị đại mà Cố Trạch Khải mời tới lúc này cũng tỏ vẻ khiếp sợ, dùng ánh mắt ngạc nhiên di chuyển qua lại giữa tôi và chiếc đồng hồ.
Những người này tới tham dự tiệc sinh nhật của Mộ Hồng Nhan vốn là nể mặt của Cố Trạch Khải, trừ lý do duy nhất này ra, cũng không cảm thấy trong bữa tiệc sinh nhật của một người bình thường này sẽ có thể thu hoạch được gì, cũng không ngờ rằng lại đột nhiên xuất hiện một phú nhị đại đẹp trai có thể tặng một món quà lên đến gần một triệu tệ.
Nếu so với tài sản của bọn họ mà nói, món quà giá trị như vậy cũng không thể tùy ý tặng như vậy được.
Không có gì bất ngờ xảy ra, trong chớp mắt tôi đã trở thành tiêu điểm của buổi tiệc.
Thậm chí có vài nữ sinh một bên thở dồn dập nhìn chằm chằm vào chiếc Nautilus khảm đầy kim cương kia,
một bên bắt đầu âm thầm nhìn lén tôi.
Cảm nhận được không khí giữa sân đang biến hóa kì diệu, sắc mặt của Cố Trạch Khải càng ngày càng đen, nhịn không được mà âm dương quái khí nói: "Trần tiên sinh, ra tay quả là hào phóng. Nhưng chiếc đồng hồ này theo tôi được biết số lượng chỉ có năm chiếc mà thôi, trùng hợp thật, nhà tôi cũng có một chiếc, còn một chiếc hình như là nằm trong tay của chủ tịch tập đoàn Triệu Thị là Triệu Hổ Phách tiểu thư, cho nên, trên thị trường chắc chắn chỉ còn lại nhiều nhất ba chiếc mà thôi, trong tay Trần tiên sinh vậy mà lại có một chiếc như vậy ư? Chậc chậc, xem ra Trần tiên sinh đối với Mộ tiểu thư quả là tình sâu nghĩa đậm nha."
Giọng điệu của Cố Trạch Khải hết sức quái dị, lời nói cũng biểu lộ ý nghĩa rất rõ ràng.
Tổng cộng trên thị trường chỉ còn lại nhiều nhất ba chiếc, thế mà trong tay tôi lại trùng hợp có một chiếc như vậy, lại còn đem nó tặng cho người khác?
Hào phóng như vậy, chiếc đồng hồ này sẽ không phải là giả chứ?
Dù sao đây cũng là một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn, chỉ còn lại ba chiếc đủ để nói lên sự quý hiếm của nó ra sao, ai sẽ đem một thứ trân quý như vậy chỉ để tặng cho một người bạn học trung học chứ?
Nghe được những lời nói này của Cố Trạch Khải,
những người còn lại cũng hơi ngẩn người ra, như đang suy nghĩ gì đó.
Vương Hải Lượng thì giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, "Đúng vậy! Chiếc đồng hồ này khi ra mắt đã có giá một triệu, bây giờ e rằng còn đắt hơn thế nữa. Cho dù không màng đến giá trị của nó, nhưng cả nước chỉ có năm chiếc, món đồ quý giá như vậy có thể nói là có tiền cũng chưa chắc mua được,
sao có thể trùng hợp đến mức trong tay ngươi lại có một chiếc, còn cam lòng tặng cho người khác? Trần Thiên Vị, cái đồng hồ này của cậu không phải là đồ giả đấy chứ?"
“Đúng vậy, mặc dù chiếc đồng hồ này rất hiếm, nhưng làm sao có thể kết luận nó không phải là giả?"
Trong ánh mắt của những người khác nhìn tôi lại có thêm một chút nghi hoặc.
Đối với tình huống này, tôi chỉ cười nhạt một tiếng,
hoàn toàn không để trong lòng.
"Ồ? Nếu mọi người không nói, thật sự tôi cũng không biết chiếc đồng hồ này lại quý giá như vậy."
Tôi nhìn Vương Hải Lượng và Cố Trạch Khải đang diễn như một chú hề, thản nhiên nói: "Tôi không nghiên cứu nhiều về đồng hồ, chiếc đồng hồ Nautilus này cũng là người khác tặng cho tôi, chẳng qua kiểu dáng của nó là giành cho phụ nữ và còn nạm đầy kim cương, nên tôi không đeo được. Đúng lúc Hồng Nhan tổ chức sinh nhật, chiếc đồng hồ này và chiếc đồng hồ mà tôi đang đeo này đều thuộc dòng Nautilus, cho nên tôi liền lấy ra để làm quà sinh nhật cho Hồng Nhan."
"Người khác tặng cho tôi, tôi lại lấy ra tặng cho Hồng Nhan, cảm giác hình như cũng không tốt lắm. Nhưng chiếc đồng hồ này thật sự là đồ mới, chưa ai đeo qua. Hơn nữa thời điểm người khác tặng cho tôi còn nói rõ đây là món quà để tặng cho bạn gái tương lai của tôi, Hồng Nhan, cậu không ngại chứ?"
Tôi vô tội nhìn Mộ Hồng Nhan.
Mộ Hồng Nhan lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không ... không ngại, nhưng món quà này quá quý trọng đi mất
“Không sao, chỉ cần cậu thích thì tốt rồi."
Tôi cười sau đó đặt chiếc hộp vào tay Mộ Hồng Nhan, sau đó chiếc đồng hồ Nautilus mà tôi đang đeo trên cổ tay,
trong chớp mắt cũng thu hút ánh mắt của mọi người.
Mặt đồng hồ màu xanh lam kết hợp với dây đeo bạch kim tạo nên cảm giác vô cùng tinh tế, phối hợp với vỏ đồng hồ bằng thép không gỉ 40mm, càng tăng thêm cảm giác trẻ trung và lạnh lùng, trên lưng đồng hồ màu xanh lam đó có in dòng chữ Patek Philippe phiên bản kỷ niệm một năm trăm năm.
Từng ánh mắt một bắt đầu tập trung trên cổ tay của tôi, mọi người trực tiếp bị dọa cho ngây người.
Thậm chí ngay cả Cố Trạch Khải cũng không nhịn được mà nhìn sang, nuốt nước miếng ừng ực. "Cái này.... đồng hồ này...
Một phú nhị đại được Cổ Trạch Khải mời tới, rõ ràng rất có nghiên cứu về đồng hồ, lúc này vẻ mặt cuồng nhiệt tiến đến trước mặt tôi, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào đồng hồ của tôi và không ngừng quan sát.
"Thật sự là mặt đồng hồ xanh lam, dây đeo bạch kim có nạm kim cương, Nautilus, chính xác rồi, thật sự là chiếc đồng hồ đó!”
Hắn ta lại đột nhiên hét lên, "Đây chính là chiếc Patek Philippe phiên bản kỷ niệm một trăm bảy mươi năm ra mắt, là phiên bản toàn cầu chỉ có mỗi một chiếc này! Đây là biểu tượng của thân phận và địa vị cao quý nhất!”
“Nghe nói khoảng thời gian trước đó, nó đã được một người thần bí mua với giá hơn ba triệu đô la mỹ trong một
buổi đấu giá, hiện tại giá trị thị trường chắc chắn đã hơn năm triệu đô la mỹ rồi!
"Trời ạ, không ngờ chiếc đồng hồ này lại đang được đeo trên cổ tay của Trần tiên sinh, càng không ngờ lúc sinh thời tôi còn có cơ hội được chiêm ngưỡng chiếc đồng hồ huyền thoại này! Trần tiên sinh, tôi có thể... nhẹ nhàng sờ một chút được không? Chỉ một chút thôi!”
Chàng trai này kích động đến mức không kiềm chế được, cẩn thận giơ tay lên như cầu xin tôi.
Khóe miệng tôi giật giật, nhưng nhìn vẻ mặt cầu xin của hắn ta, tôi cũng gật đầu.
Chàng trai nhất thời kích động và hết sức mừng rõ, hồn nhiên không để ý đến ánh mắt của những người khác, rất cẩn thận vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt đồng hồ, ngay sau đó liền lộ ra nụ cười thỏa mãn, có chết cũng không tiếc.
Trái lại, sắc mặt của Cố Trạch Khải lúc này còn đen hơn cả đáy nồi.
“Sờ đủ chưa?" Tôi nhìn vẻ mặt thỏa mãn của tên tiểu tử kia, cười như không cười liền hỏi: "Vậy cậu cảm thấy thế nào? Chiếc đồng hồ mà tôi đang đeo này, có phải là đồ giả không?"
"Giả? Sao có thể giả được! Nhà tôi mở cửa hàng đồng hồ, hơn nữa còn bán thương hiệu Patek Philippe.”
"Căn cứ vào hiểu biết và kinh nghiệm của tôi đối với
chiếc đồng hồ này, mỗi một chi tiết đều tinh xảo đến mức hoàn hảo, không hổ danh là Patek Philippe phiên bản kỷ niệm một trăm bảy mươi năm mà cả thế giới chỉ có một chiếc! Chiếc đồng hồ này nếu muốn làm giả, chắc còn khó hơn lên trời!”
Thần sắc của tên tiểu tử trước mặt tôi nhất thời kích động lên, không ngừng quơ chân quơ chân.
"Tôi có thể dùng nhân cách để đảm bảo, chiếc đồng
hồ trên tay của Trần tiên sinh, và chiếc đồng hồ đeo được khám đầy kim cương dòng Nautilus 7118 mà ngài tặng cho Mộ Hồng Nhan tiểu thư kia, đều tuyệt đối là hàng thật! Ai nói đồ giả, tôi sẽ xử lý người đó ngay lập tức!"
=== Chương 247: Ngồi lên đây, tự mình vận động đi.
Chàng trai vừa nói chuyện vừa vỗ ngực và nặng lời thề thốt, vẻ mặt vô cùng kích động, không hề chú ý tới sắc mặt của Cố Trạch Khải đã đen như đáy nồi kia.
Sau khi nghe được lời nói của chàng trai kia, những người xung quanh lập tức đều hít ngược một hơi thật
sau.
Một chiếc đồng hồ có chỉ có số lượng một chiếc trên thế giới, trị giá hơn năm triệu đô la mỹ!
Cái này con mẹ nó tương đương đang đeo trên cổ tay một tòa biệt thự xa hoa!
Phải giàu có nào mới mua được chiếc đồng hồ như vậy?!
Không gian trong sân tiệc bỗng trở nên yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhau hội tụ ở trên người tôi, bao gồm cả Mộ Hồng Nhan và Chu Tư Dĩnh đang đứng sát bên, trong ánh mắt của bọn họ tràn đầy vẻ kinh hãi đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Vẻ mặt của Cố Trạch Khải lại càng hung ác và nham hiểm, mím môi không nói nên lời.
Sắc mặt của Vương Hải Lượng thì tái nhợt không còn một giọt máu, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay tôi, con ngươi có vẻ như sắp trừng ra ngoài, môi hơi run run và nói, "Năm... năm triệu đô? Làm sao có thể! Không thể nào... tôi không tin..."
Đương nhiên, cho dù là chiếc đồng hồ trị giá năm triệu đô la mỹ, hay là món quà sinh nhật có giá trị gần một triệu tệ, nhưng Mộ Hồng Nhan mới là nhân vật chính của ngày
hôm nay.
Khi tôi đặt chiếc Nautilus 7118 được khảm đầy kim cương kia vào trong tay của cô ấy, cô ấy nhất thời trở thành đối tượng được tất cả cô gái có mặt ở hiện trường hết sức hâm mộ, bao gồm cả mấy tiểu thư nhà giàu được Cố Trạch Khải mời tới.
Còn có những bạn học nữ thời trung học kia nữa, thiếu điều đã đem hai chữ hâm mộ viết ở trên mặt.
Ngoài sự hâm mộ ra, lòng hiếu kỳ của các cô nàng đối với tôi cũng tăng vọt lên mức trước nay chưa từng có.
"Chiếc đồng hồ danh tiếng trị giá hơn một triệu tệ, còn là phiên bản giới hạn, thật sự hâm mộ cậu quá đi. Nếu có ai tặng tôi một món quà sinh nhật như vậy, tôi khẳng định sẽ không chút do dự mà gả cho anh ta!"
"Trên tay Trần Thiên Vị cũng đeo một chiếc Nautilus, cái này chẳng phải là một cặp đồng hồ tình nhân sao? Thật lãng mạn"
"Vấn đề đâu phải nằm ở đây?! Khoan nói đến việc Trần Thiên Vị tiện tay tặng một món quà sinh nhật đắt như vậy, chỉ riêng chiếc đồng hồ mà anh ta đang đeo đã có giá hơn năm triệu đô la mỹ rồi! Đây là khái niệm gì? Phải là một đại gia giàu có nào mới được chiếc đồng hồ đó?!"
"Trần Thiên Vị không phải là cô nhi sao? Tôi nhớ hồi trung học hắn nghèo đến mức cơm cũng ăn không đủ no, ngay cả chỗ ở cũng không có mà."
"Đợi đã, các cậu là bạn học thời trung học của anh chàng đẹp trai đó sao? Trước đây anh ta rất nghèo ư?"
"Đúng vậy, lúc trước anh ta ngay cả cơm cũng không có mà ăn, ngay cả quần áo cũng chỉ có hai bộ thay đi thay lại, đồ dùng sinh hoạt chỉ có thế nhặt những thứ mà người khác không dùng nữa. Sau đó nhà trường vì thấy anh ta thê thảm quá, nên mới sắp xếp cho anh ta một công việc ở trong căn tin trường học, từ đó anh ta mới tự kiếm được bữa cơm cho mình.”
“Không thể tưởng tượng nổi, mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một cô nhi nghèo khổ trước kia, lại trở nên giàu có như vậy?"
“Thật sự khó có thể tưởng tượng!"
Trong lúc thấp giọng bàn tán, từng ánh mắt vừa len lén nhìn tôi vừa tỏ ra kinh hãi.
Tôi không thèm để ý đến những ánh mắt xung quanh, chỉ mỉm cười nhìn Mộ Hồng Nhan, nhẹ giọng hỏi: "Thích không?”
"Hihi... thích lắm." Mộ Hồng Nhan kinh ngạc nhìn chiếc Nautilus trong tay, trong mắt tràn đầy sự yêu thích, sau khi dừng lại một chút, có chút do dự nói: "Nhưng mà... món quà này quý giá quá rồi...
"
"Không quý giá, cậu thích là được rồi. Cậu cứ nhận đi, dù sao cũng là thành ý của tôi, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” Tôi dịu dàng nói.
“Ừm.” Mộ Hồng Nhan nghe vậy cũng không cự tuyệt nữa, đỏ mặt và nhẹ nhàng gật đầu, "Cậu có thể giúp tôi đeo lên không?"
“Đương nhiên là được."
Tôi lấy chiếc đồng hồ từ trong hộp ra, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé và yếu ớt không xương của Mộ Hồng Nhan, sau đó đeo đồng hồ lên cổ tay cô ấy.
Chiếc đồng hồ làm bằng vàng hoa hồng được khảm
đầy kim cương, cùng lớp da thịt trắng như tuyết trên cổ tay cô ấy hết sức hòa hợp với nhau, nhất thời làm cho vẻ đẹp của cô ấy càng thêm sáng chói.
“Đẹp quá...
Tất cả cô gái xung quanh đều đồng loạt phát ra tiếng hâm mộ và cảm thán.
Chu Tư Dĩnh thân là bạn thân của Hồng Nhan lại càng thêm hưng phấn và đỏ bừng cả mặt, đột nhiên quay đầu
liếc Vương Hải Lượng một cái, giọng điệu châm chọc nói: "Lớp trưởng, không phải cậu vừa nói Trần Thiên Vị là người nghèo sao, còn nói cho dù có chút tiền cũng không thay đổi được bản chất của người nghèo. Chậc chậc, một đại gia chỉ tiện tay là có thể tặng một món quà gần một triệu tệ, ở trong mắt cậu thì ra chỉ là một tên gà mờ à, vậy chắc gia tài của lớp trưởng chắc chắc phải nhiều hơn cậu ta rồi? Tại sao chỉ tặng một bộ mỹ phẩm hơn một ngàn tệ chứ?"
"
Ánh mắt của Vương Hải Lượng nhìn về phía tôi cũng tràn ngập sự kinh hãi và nghi hoặc.
Không đề cập tới món quà sinh nhật mà tôi tặng cho Mộ Hồng Nhan, chỉ là chiếc đồng hồ tôi đang đeo trên tay thôi, cũng đã vượt qua tổng tài sản của cả nhà hắn. Nói cách khác, bối cảnh gia đình mà hắn ta luôn tự hào và đắc ý nhất trong đám bạn học thời trung học, ngay cả một chiếc đồng hồ mà tôi đeo cũng không mua nổi.
Sắc mặt của Vương Hải Lượng lúc đỏ lúc trắng, há miệng thở dốc lại nói không nên lời, xấu hổ đến mức hận không thể trực tiếp tìm một cái lỗ để chui vào.
Bên cạnh đó, ánh mắt của Cố Trạch Khải càng thêm hung dữ, nhưng dù sao lòng dạ hắn ta cũng có chút thâm sâu, vẫn chưa hoàn toàn biểu hiện ra ngoài.
Nhưng bất kể như thế nào, việc hắn tỉ mỉ chuẩn bị quà
sinh nhật cũng không thể lấy được cảm tình của Mộ Hồng Nhan như hắn đã mong đợi, ngược lại còn bị tôi làm cho chấn động. Loại cảm giác nghẹn ngào và uất ức này khiến trong ánh mắt hắn nhìn về phía tôi tràn ngập sự oán độc và phẫn hận.
Cố Trạch Khải bỗng nhiên thở dài một hơi, có vẻ như đang mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng, sau đó trên mặt lại nở một nụ cười nhiệt tình, nói với mọi người: "Tiếp theo là tiết mục đặc biệt mà tôi sắp xếp cho Hồng Nhan tiểu thư, mời mọi người dời bước vào trong sân đi."
Mọi người nghe vậy, đều đi theo Cố Trạch Khải ra khỏi đại sảnh biệt thự, đi ra sân phía bên ngoài.
Mộ Hồng Nhan là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay nên được sắp xếp đứng chính giữa, sau đó kéo tay tôi đứng ở bên trái cô nàng. Trên thực tế, từ lúc tôi đeo đồng hồ cho cô ấy, cô ấy vẫn nắm chặt tay tôi không buông
ra.
Cố Trạch Khải đã chú ý được cảnh tượng này, sắc mặt lại đen ngòm, nhưng rất nhanh sau đó đã che giấu đi, vỗ tay cao giọng cười nói: "Mọi người mời nhìn về phía chân trời, tiết mục đặc biệt mà tôi sắp xếp cho Hồng Nhan tiểu thư, lập tức bắt đầu!”
Từng ánh mắt nhìn theo hướng ngón tay của Cố Trạch Khải, nhìn về phía chân trời xa xa.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đứng ở trong sân biệt thự nhìn về phía xa xa, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời đen tối như mực, ngay cả số lượng ngôi sao trên trời cũng không nhiều lắm.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy một âm thanh to rõ như tiếng còi vang lên.
Chỗ hồ nước dưới chân núi xa xa đột nhiên bốc lên một tia lửa, trong chớp mắt bay lên giữa không trung, sau đó ầm ầm nổ vang.
“Bộp bộp!”
Tia lửa ở trong bầu trời đêm nổ thành một đóa pháo hoa rực rõ, giống như một đóa hoa hồng màu sắc tươi đẹp ở trên màn đêm lấy trăng sáng và sao trời làm bối cảnh. "Là pháo hoa!" Đôi mắt Mộ Hồng Nhan sáng lên.
Những bông hoa rực rõ nở trên bầu trời khiến tất cả mọi người đều vui vẻ thoải mái, nhưng thoáng qua rồi biến mất.
Tất cả mọi người đều biểu lộ sự chờ mong, không chuyển mắt mà tiếp tục nhìn về hướng pháo hoa đã nở rộ vừa rồi.
Cố Trạch Khải thấy thế, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Xa xa trên bầu trời, tiếng còi vang lên không ngừng, từng tia lửa lại bắn lên ngút trời, âm thanh nổ vang liên tiếp truyền đến.
Trong màn đêm, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi đã có vô số đóa hoa nở rộ, màu đỏ tươi, tranh nhau phô diễn vẻ đẹp, vô cùng rực rõ và sáng ngời.
Sau khoảnh khắc rực rõ ngắn ngủi đó, thì không nhìn thấy gì nữa, nhưng lập tức lại có nhiều cảnh sắc xinh đẹp hơn nổ vang trên trời, toàn bộ bầu trời đêm trong chớp mắt đã bị phủ kín thành một bức tranh hoa lệ khó có thể tưởng tượng được.
Nào là những đóa hoa, tình yêu, chim bay, tràn đầy màu sắc lấp lánh, giống như muốn đem tất cả hình ảnh tốt đẹp nhất đều diễn tả bằng pháo hoa, sau đó lưu lại trên bầu trời đêm.
“Đẹp quá..."
Đôi mắt của Mộ Hồng Nhan sáng ngời, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm, không nhịn được mà phát ra một tiếng cảm thán.
Mà màn pháo hoa bất thình lình này, tự nhiên cũng làm những người khác trong lòng dâng lên từng cơn sóng, đặc biệt là tất cả nữ sinh có mặt ở đây.
“Tiết mục đặc biệt mà Cố thiếu gia nhắc đến, thì ra là biểu diễn pháo hoa."
"Đẹp quá! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy pháo hoa đẹp như vậy!"
“Nếu có người thổ lộ tình cảm với tôi trong một cánh tượng đẹp như vậy, chắc chắc là những giây phút rất lãng mạn."
Bầu trời đêm tràn ngập sắc màu và ánh sáng làm nổi bật khuôn mặt của mỗi người.
“Ừ, đẹp lắm.” Tôi gật gật đầu, quay đầu nhìn cô nàng một cái, phát hiện ánh mắt cô ấy đang sáng quắc nhìn chăm chú vào tôi.
“Cảnh tượng đẹp như vậy, cậu không có gì muốn nói sao?" Mộ Hồng Nhan hỏi.
“Nói cái gì chứ?"
Tôi giật mình, cười sáng lạn nói: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
"
Vẻ mặt của Mộ Hồng Nhan rõ ràng có chút bối rối, hung hăng trừng mắt liếc tôi một cái, "Ngu ngốc!”
Sao còn đột nhiên mắng người ta nữa chứ?!
Tôi nhíu mày vẻ mặt vô tội nhìn cô ấy, lại phát hiện ra cô ấy đã giận dỗi và quay đầu sang hướng khác, tiếp tục thưởng thức màn pháo hoa hoa mỹ đang không ngừng nở rộ trên bầu trời đêm.
Nhưng cô ấy vẫn nắm chặt tay tôi mà không buông ra, ngược lại so với lúc ban đầu còn chặt hơn nữa. sao?
Người phụ nữ này muốn tôi chủ động tỏ tình với cô ấy
Tôi thu hồi ánh mắt, trong lòng lại nhịn không được âm thầm mà bật cười.