Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 237: Làm sao dìm chết hắn.



“Tư Dĩnh, mang hai ly cà phê vào đây.”

Tôi dặn dò thư ký riêng Chu Tư Dĩnh một tiếng, sau đó cầm lấy văn kiện của Hạ Trường Minh, cười nói: "Anh Hạ, anh ngồi chơi một chút, em xem qua một cái.”

“Được." Hạ Trường Minh vui tươi hớn hở gật đầu.

Tôi cúi đầu lật xem bản báo cáo và bản kế hoạch kinh doanh của Hạ Trường Minh, trong lòng đã nắm rõ tình hình tổng quát của tập đoàn Minh Đức, hơn nữa còn vô cùng nể phục tài năng kinh doanh của Hạ Trường Minh.

Lúc mới quen Hạ Trường Minh, trong lúc nói chuyện phiếm, anh ta đã vô tình thể hiện ra nhận thức và tư tưởng kinh doanh khiến tôi thán phục, cảm thấy anh ta chắc hẳn là một doanh nhân có năng lực. Bây giờ xem ra, lúc đó thật ra đã đánh giá thấp anh ta, năng lực của anh ta không chỉ giới hạn ở nhận thức không thôi.

Có thể nhìn ra được, bản kế hoạch kinh doanh này của Hạ Trường Minh đã tiêu tốn rất nhiều tâm huyết. Bên trong đã tiến hành phân tích cặn kẽ về hiện trạng và tệ nạn của tập đoàn Minh Đức, cũng căn cứ vào kết quả phân tích mà đưa ra các đối sách giải quyết, thậm chí đem kế hoạch thực hiện đối sách đều liệt kê rõ ràng và chi tiết, cụ thể đến mức thời điểm, trọng tâm, đầu tư vốn ra sao và dự

đoán hiệu quả của từng bước.

Quan trọng nhất là, phần kế hoạch này cũng không phải là bắn mũi tên mà không có mục tiêu, bên trong mỗi một bước của kế hoạch này đều định sẵn số liệu mục tiêu rõ ràng, sau đó còn tổng hợp thêm nhiều yếu tố khác nhau để đưa ra kết quả dự kiến đạt được.

Không chút khoa trương mà nói, bản kế hoạch kinh doanh này còn nặng hơn vàng, có thể nói giá trị hơn ngàn vàng.

Công ty Ủy Lam làm kinh doanh đầu tư, trong khoảng thời gian này tôi đã xem qua bản kế hoạch kinh doanh của vô số người, từng gặp qua những người trẻ khởi nghiệp hay các tổng giám đốc của công ty, nhưng chưa bao giờ có một người nào có thể khiến người tôi phải nể phục về tài năng kinh doanh như Hạ Trường Minh.

Đây là một kỳ tài thương nghiệp đã đắm mình trong giới kinh doanh nhiều năm, có thể nói đã sắp đắc đạo thành tiên.

Tôi thậm chí cảm thấy, cho dù lần này không có tôi giúp Hạ Trường Minh vượt qua cửa ải khó khăn này, cho dù anh ta có mất đi tất cả cổ phần của tập đoàn Minh Đức, nhưng với bản lĩnh của anh ta, muốn đông sơn tái khởi để xây dựng lại một tập đoàn Minh Đức khác cũng không phải không có khả năng thành công.

Quả là lợi hại...

Tôi cảm thán từ tận đáy lòng, sau khi đóng tập tài liệu lại liền nhìn về phía Hạ Trường Minh, nói: "Anh Hạ, cứ tiến hành theo kế hoạch của anh, những chuyện khác không cần nhiều lời, tôi khẳng định sẽ toàn lực ủng hộ anh!"

“Tán thành.” Trần Minh Vũ lười biếng giơ tay lên, nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy.

Hạ Trường Minh bất đắc dĩ nhìn Trần Minh Vũ, "Vũ thiếu gia, cậu ngay cả nhìn cũng không nhìn...



“Tôi không cần xem, dù sao xem thì cũng không hiểu." Trần Minh Vũ cười hihi nói tiếp: "Hơn nữa Thiên Vị nói được là được, tôi không có ý kiến gì."

“Anh chỉ muốn bớt việc cho bản thân." Tôi tức giận ném cho Trần Minh Vũ một điếu thuốc.

Trần Minh Vũ nhận lấy điếu thuốc rồi châm lửa, cười haha nói: "Chuyện này cũng không thể trách anh được, là cha anh bảo anh đi theo em, bất kể là chuyện lớn hay

chuyện nhỏ đều nghe em sắp xếp mà."

"

Tôi không thèm để ý tới vẻ mặt đắc ý của Trần Minh Vũ, lần nữa nhìn về phía Hạ Trường Minh, nói: "Anh Hạ, em thấy trong kế hoạch này của anh, vốn đầu tư cần khoảng chín trăm ba mươi triệu, số tiền này khi nào cần phải lấy

ra?"

“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt." Hạ Trường Minh trả lời: "Bước quan trọng nhất trong kế hoạch này của tôi chính là tiến hành cải thiện toàn diện các thiết bị của tập đoàn, chỉ riêng điều này đã cần gần bảy trăm triệu tiền đầu tư rồi. Hơn nữa số tiền này tuyệt đối không thể tiết kiệm, bởi vì chất lượng thiết bị sẽ trực tiếp quyết định đến sự thành công của kế hoạch..."

“Anh Hạ không cần căng thẳng như vậy, em hoàn toàn tin tưởng vào tầm nhìn cùng năng lực của anh."

Tôi cười và ngắt lời anh ta, lại nói: "Chín trăm ba mươi triệu, cứ theo tỷ lệ sở hữu cổ phần của mỗi người chúng ta mà cùng nhau bỏ vốn đi." Tôi và Trần Minh Vũ có 20% cổ phần, cho nên mỗi người là một trăm tám mươi sáu triệu, Anh Hạ anh cần phải bỏ ra năm trăm năm mươi tám triệu. Tiền của em sẽ đến trước tháng sau, anh họ thì sao, có cần gọi điện thoại cho cha anh để thương lượng một chút không?”

Trần Minh Vũ nghe vậy liền khoát tay, "Không cần

thương lượng, để anh trực tiếp gọi điện thoại xin tiền là được, trước tháng sau chắc chắn sẽ đến nơi."

“Được." Tôi gật đầu, lại nhìn về phía Hạ Trường Minh, "Anh Hạ, về mặt tài chính của anh có vấn đề gì không? Nếu như cần, tôi có thể ra nhiều một chút, coi như là tạm thời cho anh mượn, không cần pha loãng cổ phần của anh đâu."

“Cậu khinh thường anh phải không?" Hạ Trường Minh nhíu mày, haha cười nói: "Yên tâm đi, tốt xấu thế nào thì anh cũng có chút của cải, hơn năm trăm triệu mà thôi, khế cắn môi vẫn có thể lấy ra được."

"Được, vậy cứ quyết định như vậy đi. Tất cả tài chính trước tháng sau sẽ tập hợp đủ, sau đó anh Hạ sẽ về tỉnh trấn giữ, ngăn cơn sóng dữ, giúp tập đoàn Minh Đức quay về đỉnh cao cứu!”

Tôi đánh nhịp quyết định, sau khi suy nghĩ một chút, nói với Trần Minh Vũ: "Đúng rồi, anh họ, đến lúc đó anh cũng cùng anh Hạ đi tỉnh thành đi."

Hạ Trường Minh nghe vậy ánh mắt không khỏi sáng lên, trong ánh mắt nhìn tôi tỏ vẻ vô cùng tán thưởng.

Trần Minh Vũ thì có chút nghi hoặc, nhíu mày nói: "Tại sao? Anh ở lại bên cạnh em để hỗ trợ không được sao?" “Em bên này không có gì cần anh hỗ trợ." Tôi giải thích: "Đế anh và anh Hạ cùng đi tỉnh thành, là bởi vì thân phận con cháu Trần Thị của anh đối với tập đoàn Minh

Gang

Đức mà nói là một loại chứng thực và sự đảm bảo tuyệt đối, có anh ở bên cạnh hỗ trợ, anh Hạ làm rất nhiều chuyện

sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Thân phận của tôi tạm thời không thích hợp làm loại chuyện xuất đầu lộ diện này, anh hiểu không?"

Thần sắc Trần Minh Vũ trở nên nghiêm túc hơn một chút, gật đầu nói: "Được, vậy nghe em sắp xếp."

Chín trăm ba mười triệu, Hạ Trường Minh lần này vô cùng quyết tâm, trong kế hoạch của anh ta, số tiền này đối với tập đoàn Minh Đức mà nói chính là rót vào một cỗ sinh lực mới, nếu thất bại tất nhiên là thua cả ván cờ, nhưng nếu thành công, tập đoàn Minh Đức không chỉ có thể trở lại đỉnh cao, thậm chí có cơ hội nhất cứ chiếm lĩnh vị trí đứng đầu cả nước trong lĩnh vực công nghiệp nặng. Đến lúc đó lợi tức đầu tư sẽ là một con số khủng khiếp.

Tôi tính toán đơn giản, một trăm triệu mà cha tôi đã cho tôi lúc trước, hiện tại còn khoảng chín mươi mấy triệu, đây cũng là số vốn lưu động tôi có thể tùy ý sử dụng, nhưng so với một trăm tám mươi triệu mà tôi cần bỏ ra, thì vẫn còn thiếu một nửa.

Nhưng tôi không hề lo lắng về điều này.

Bởi vì trên sổ sách của công ty Úy Lam vẫn còn gần bốn trăm triệu vốn lưu động chưa dùng tới, hơn nữa trong số các hạng mục đầu tư của công ty, có vài hạng mục có biên độ lợi nhuận thật sự rất tốt, cho dù là trực tiếp bán cổ

phần đi hay là tiếp tục nắm giữ để chờ đợi lợi nhuận, thì hồi báo đều vô cùng khả quan.

Quan trọng hơn là, sản phẩm mới của công ty công nghệ Phồn Hoa sắp được đưa ra thị trường, tôi tin rằng nó có thể trực tiếp kích nổ sự điên cuồng của thiết bị VR trên khắp thị trường. Điều có thể dự đoán được chính là, đến lúc sản phẩm được mở bán, công ty khoa học kỹ thuật

Phồn Hoa sẽ đón nhận dòng tiền mặt khủng bố, đồng thời



định giá của công ty cũng sẽ điên cuồng tăng trưởng. Cho nên, muốn xuất ra một trăm tám mươi triệu tiền vốn, đối với tôi mà nói thật ra cũng không phải một chuyện quá khó khăn.

Sau khi việc chính đã được chốt xong xuôi, tôi để cho hai người bọn họ tùy ý nói chuyện phiếm, giữa trưa cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó việc ai người nấy bận.

Về phần thời gian buổi chiều, tôi lại học một tiết học

giám định và thưởng thức danh họa, các loại tri thức khó hiểu khiến cho đầu óc tôi choáng váng, sau khi tan học trực tiếp trở về biệt thự Phong Đình.

Lúc này đã là hơn sáu giờ chiều, hoàng hôn ở chân trời còn chưa hạ xuống, đem vạn vật trên thế gian đều bao phủ lên một lớp ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.

Tôi ở nhà tắm rửa một cái, lại thay một bộ âu phục thoải mái, liền chuẩn bị đi ra ngoài tham gia tiệc sinh nhật của Mộ Hồng Nhan.

Bởi vì không có thời gian chuẩn bị quà sinh nhật, tôi liền tiện tay cầm chiếc đồng hồ của Patek Philippe mà lần trước Trần Minh Vũ đã tặng tôi, chiếc đồng hồ nữ màu vàng hoa hồng có khảm kim cương, coi như là cũng khá là thích hợp.

Trùng hợp chính là, địa chỉ tổ chức sinh nhật của Mộ Hồng Nhan lại ở ngay biệt thự Phong Đình, biệt thự số 56, nằm đâu đó ở dưới chân núi. Cho nên tôi cũng không lái xe, mà đi bộ để sẵn tiện đi dạo một chút.

Cùng lúc đó.

Hiện trường tiệc sinh nhật đã có hơn phân nửa khách mời có mặt, trong phòng và trong sân đều vô cùng náo nhiệt.

Ở ngoài cửa biệt thự số 56, Cố Trạch Khải một thân âu phục màu trắng đang đứng ở chổ đó, hướng về phía người em họ của mình Cố Linh Huyện đang đứng bên cạnh hỏi:

"Linh Huyên, em hỏi rõ ràng chưa, người đàn ông mà Mộ Hồng Nhan thích kia xác định tên là Trần Thiên Vị?"

“Chắc chắn rồi, em hỏi từ chỗ Chu Tư Dĩnh." Cố Linh Huyền gật gật đầu.

"Hừ, thật đúng là oan gia ngõ hẹp! Lần trước ở nhà Phàn Kiến Tu tôi đã có xung đột với hấn ta, không ngờ... không ngờ lại trùng hợp như vậy!" Cố Trạch Khải hết sức giận dữ, trong ánh mắt lóe lên một sự nham hiểm.

Cố Linh Huyên nhíu nhíu mày, nói: "Anh, anh cũng đừng manh động. Phàn Kiến Tu là hội trưởng của Thanh Thạch thương hội, địa vị ở Lôi Trạch rất cao. Trần Thiên Vị kia nếu có thể xuất hiện ở trong nhà của ông ta, liền chứng minh thân phận của hắn cũng không đơn giản."

"Phì, không đơn giản? Nực cười, lão tử còn phải kiêng kị hắn sao? Cho dù có chết cũng chỉ là một tiểu phú nhị đại của Lôi Trạch mà thôi, đừng nói là hắn, cho dù là lão già Phàn Kiến Tu kia, lão tử cũng không để vào mắt, so với nhà họ Cố chúng ta thì hắn chỉ là cái rắm! Ngày đó nếu không phải ông hai nhất định muốn dẫn anh đi, anh cũng sẽ không lãng phí thời gian ở đó."

Cố Trạch Khải khinh thường cười lạnh, "Cái tên Trần Thiên Vị kia, em cứ chờ xem lão tử dìm chết hắn như thế nào!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv