Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 232: Thua trận chạy trốn.



Từ lúc Lý Hổ bắt đầu tiến hành huấn luyện thể năng và kỹ năng chiến đấu cho tôi, cũng đã được hai tháng rồi.

Có lẽ bởi vì tôi đã quen đánh nhau từ nhỏ đến lớn, hoặc có lẽ do bản thân tôi có thiên phú, nói một câu có chút khoe khoang, hơn hai tháng nay, tôi không chỉ đã hai lần đột phá cực hạn về mặt thể lực, sự tiến bộ vượt bậc trong lĩnh vực chiến đấu còn khiến Lý Hổ cũng phải kinh ngạc.

Mấy ngày trước tôi tiến hành một trận đọ sức với Lý Hổ, cũng cố ý căn dặn anh ta không được phép nương tay.

Kết quả cuối cùng chắc chắn là tôi thua.

Nhưng ít ra tôi cũng đã dốc hết toàn lực để chiến đấu với anh ta hơn mười phút, cũng từng một lần cứ thế thượng phong, thành công tung một nắm đấm khiến Lý Hổ bị biến thành con gấu trúc.

Lý Hổ đánh giá tôi, bất kể là thể năng hay là kỹ thuật chiến đấu, đều đã đạt đến trình độ trung bình của bộ đội đặc chủng trong quân đội. Sau này chỉ cần từng bước tiến hành huấn luyện một cách có hệ thống, cứ từ từ tăng độ khó lên là được.

Cho nên thực lực của những tên lão đại hắc đạo như

Tạ Anh Quan này, đối với tôi mà nói căn bản không tạo thành sự uy hiếp.

Huống chi bản thân hắn ta cũng đã bị thương, sức lực cung đã sắp bị tiêu hao hết.

Tạ Anh Quan bị thế công như thủy triều của tôi làm cho không ngừng lui về phía sau, chỉ còn sức lực chống đó, cũng không có cơ hội nào để đánh trả nữa, mặc dù vậy hắn ta vẫn không ngừng tìm kiếm cơ hội để sống sót.



Vẻ mặt của tôi vẫn vô cùng lạnh nhạt và thoải mái, thanh đao trong tay của tôi lại được vung ra, mỗi một nhát đạo đều nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của hắn.

“Gầm!”

Tạ Anh Quan rốt cuộc cũng tìm được cơ hội chặn thế đao của tôi lại, thế công như cuồng phong mưa rào bỗng ngừng lại, nhất thời hắn ta thở phào nhẹ nhõm một cái.

Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng, tôi liền xoay cổ

tay, trường đao thuận thế lướt qua thân đạo của hắn, chém thẳng vào bàn tay đang cầm đao của hắn.

Đồng tử Tạ Anh Quan co lại, ý đồ thu đạo mà lui về phía sau.

Tôi lại thuận thế xông lên, thân đao theo sự di chuyển của tôi tiếp tục rượt theo hắn ta.

“Xoẹt!”

Tiếng xé rách rất nhỏ vang lên, mũi đao của tôi xẹt qua trước ngực hắn, một mảng máu tươi ngay lập tức xuất hiện.

Tạ Anh Quan không nhịn được mà kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch liên tục lui về phía sau. “Nằm xuống cho tôi!"

Tôi cười lạnh một tiếng, lần thứ hai xông lên, trường đao giơ lên cao rồi thuận thế mà hạ xuống, nhằm thẳng vào phần ót của Tạ Anh Quan.

"Á!" Tạ Anh Quan mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mắt thấy tránh không kịp, theo bản năng liền giơ đao lên để ngăn cản.

Nhưng tôi đã dùng hết toàn bộ sức lực cho nhát đạo này, sức mạnh khó có thể cản nổi, lưỡi đao sắc bén mang theo tiếng gió rít tựa như một bầy quỷ đang kêu rên làm cho người khác đều phải run rẩy.

“Gầm!"

Trường đao được chém xuống, sức mạnh cực lớn trực

tiếp khiến bàn tay của Tạ Anh Quan phải buông lỏng, trường đao trong tay hắn ta cũng rơi xuống đất. Một đao này của tôi cũng lệch sang một bên, lưỡi đao vốn nhắm vào phần ót của hắn thì rơi ngay xuống bả vai của hắn. “Phập!”

Tiếng lưỡi đao sắc bén đâm vào cơ thể vang lên.

Nhát đao của tôi hung hăng chém lên vai của Tạ Anh Quan, máu thịt trong chớp mắt bị xé rách ra, sâu đến mức có thể thấy được xương, thậm chí ngay cả thân đạo cũng bị dính vào bên trong da thịt, lượng máu tươi rất lớn không ngừng tuôn trào ra ngoài.

Lưỡi đao cách cổ hắn chỉ có ba bốn cm, chỉ cần hơi lệch một chút là có thể trực tiếp chém đầu hắn ta xuống.

"Á... á..."

Tạ Anh Quan phát ra tiếng kêu đau đớn vô cùng thê thảm, hai mắt trợn trừng nhìn thanh trường đao trên vai mình, sắc mặt hoảng sợ đã tái nhợt như một tờ giấy trắng, máu tươi trong chớp mắt lại chảy ra, thân hình lay động một hồi sau đó giống như ngất xỉu mà ngã xuống đất, mắt thấy hắn ta đã biến thành bộ dạng hít vào nhiều thở ra

ít.

Tôi rút đao từ trên vai hắn ra, nhìn lưỡi đao một chút, đã có một vết nứt nho nhỏ, hắn là vừa rồi khi hai thanh đao va chạm vào nhau, cũng như lúc chém vào xương cốt

của Tạ Anh Quan đã làm thanh đao bị nứt.

“Thiên thiếu gia!"

Lúc này Từ Thanh đã nhặt lại thanh đao của mình, vọt tới bên cạnh tôi, ông ta nhìn Tạ Anh Quan đang nằm dưới đất còn người thì dính đầy máu tươi, hơi thở mong manh, không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ.

Từ lúc tôi giúp Từ Thanh ngăn cản một đao trí mạng đến giờ phút này, toàn bộ quá trình kể thì chậm, kì thực cực ngắn, chỉ khoảng hai ba phút ngắn ngủi mà thôi.

“Thiên thiếu gia, ngài..." Từ Thanh thu hồi lại ánh mắt khiếp sợ của mình, ngơ ngác vươn ngón tay cái về phía tôi, tự đáy lòng nói: "Trâu bò!"

Tôi bình tĩnh cười cười, trên dưới đánh giá Từ Thanh một cái, hỏi: "Thương thế của ông sao rồi, có nặng lắm không?”

“Thiên thiếu gia hãy yên tâm, một chút vết thương ngoài da mà thôi, tôi cũng đã quen rồi." Từ Thanh nhếch miệng cười.

Tôi gật gật đầu, nói: "Được, vậy thì nhanh chóng làm việc đi."

"Hiểu rồi!” Từ Thanh nhếch miệng và cười dữ tợn.

Trên thực tế không cần tôi phải giao việc, thế trận lúc này đã sớm nghiêng về một bên. Tạ Anh Quan mang đến hơn ba trăm tiểu đệ, giờ phút này không đến trăm người còn đứng vững trên sân, mỗi người đều phải đồng thời đối

mặt với hai ba người bên phe của tôi, chỉ có thể đau khổ chống đó, sớm đã bị tấn công đến mức không thể hoàn hồn lại.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy tôi lấy thế lôi đình chém ngã Tạ Anh Quan, thế trận đã hoàn toàn được định đoạt. “Lão đại đã chết rồi!"

Đầu tiên là một tiếng rống điên cuồng mang theo chút hoảng sợ, ngay sau đó, tiếng hoảng loạn và kêu la đã



nhanh chóng lan rộng ra, những người ít ỏi còn đứng vững được vốn đã không còn nhiều dũng khí trong chớp mắt đã hoàn toàn sụp đổ.

“Các anh em, mau chạy đi!"

"Tay của tôi? Tay của tôi đâu?"

“Một đám điên, chạy mau, nếu không chạy chúng ta cũng phải chết!"

“Chạy mau, chạy về Tế Dương đi!"

Binh bại như núi đổ, sau khi sự can đảm cuối cùng đã

tiêu tan, mấy chục người còn sót lại bên phía Lâm Vĩnh Chí hoàn toàn biến thành một con chó đang hoảng loạn, trong giây lát đã bắt đầu chạy trốn tứ tán.

"Haha haha, Tạ Anh Quan bị Thiên thiếu gia làm thịt rồi! Các anh em, gom mấy tên tạp chủng này lại một chổ, đợi lát nữa xử lý chúng tiếp!”

Từ Thanh cười lớn, thanh âm vang vọng giữa không

trung.

Mấy trăm tên tiểu đệ nhất thời khí thế hừng hực, gào thét đuổi theo phía sau đối phương.

Tôi đưa mắt nhìn về phía Lâm Vĩnh Chí.

Chỉ thấy phía sau cùng của đám người đó, vẻ mặt của Lâm Vĩnh Chí vô cùng tái nhợt, hoảng sợ nhìn đám tiểu đệ đang chạy trốn tứ tán mà còn đang bị đuổi chém của mình, thân thể nhịn không được mà run lẩy bẩy, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi nồng đậm.

Dường như hắn ta cảm nhận được ánh mắt của tôi, liền quay đầu nhìn về phía tôi.

Tôi mỉm cười, cầm đao nhấc chân đi về phía hắn. Sắc mặt của Lâm Vĩnh Chí lập tức kịch biến, xoay người định bỏ chạy, bối rối kéo cửa chiếc BMW Z4 phía sau, nhưng bởi vì hắn ta đang vô cùng sợ hãi, nên quên cách mở khóa, chậm trễ vài giây sau mới thành công ngồi vào buồng lái.

“Gầm...

Tiếng gầm gừ của động cơ vang lên, Lâm Vĩnh Chí bối rối đánh tay lái sang bên cạnh, chiếc xe BMW màu xanh nghiêng đầu lao ra bên ngoài.

Thằng nhãi này muốn chạy trốn sao?

Tôi hết sức bình tĩnh, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười lạnh, nói: "Anh Hổ!”

“Rõ, thiếu gia!”

Lý Hổ đáp lại một tiếng, xoay người nhanh chóng chạy về bản doanh, không chút do dự ngồi vào chiếc xe của mình, nổ xe, đổi số, đạp chân ga liền mạch lưu loát, chiếc Land Rover màu đen giống như một con mãnh hổ vừa xuống núi gầm thét và xông ra ngoài.

BMW Z4 chỉ vừa mới khởi động, còn chưa kịp xông lên quốc lộ, đã nhìn thấy chiếc Land Rover đang lao tới.

Sắc mặt của Lâm Vĩnh Chí lại lần nữa kịch biến, chân đạp chân ga không dám nới lỏng, đồng thời điên cuồng chuyển động tay lái, ý đồ muốn xong lên quốc lộ để thoát thân trước khi chiếc Land Rover kia kịp lao đến.

Nhưng bùn đất và cỏ dại dưới chân đã hạn chế ưu thế gia tốc của chiếc xe thể thao đó, chiếc BMW vừa mới chạy qua được một nửa khúc cua, né tránh đám người đang chạy trốn trong hỗn loạn kia, thì chiếc Land Rover đã vọt tới trước mặt hắn.

“Gầm!”

Tiếng nổ vang vọng giữa không trung.

Chiếc Land Rover đã đâm đầu vào thân xe bên phải của chiếc BMW, sức mạnh của cú đâm này trực tiếp khiến chiếc BMW ngã lăn ra đất.

Lý Hồ cũng chưa ngừng lại, tiếp tục đạp chân ga, trong tiếng gầm gừ của động cơ, đầu xe Land Rover tiếp tục lao về phía trước, thân xe trên mặt đất bị đẩy ngã như một cành cây khô.

Lâm Vĩnh Chí trong chiếc BMW sắc mặt trắng bệch, phát ra tiếng thét sợ hãi.

Ngay sau đó lại vang lên một tiếng va chạm, chiếc Land Rover đâm mạnh vào một thân cây ở phía xa, lúc này mới chịu dừng lại.

Thân xe BMW Z4 vốn sang trọng tao nhã lúc này đã hoàn toàn biến dạng, màu sơn của xe thì loang lổ, thân xe thì bị lật nghiêng và nằm giữa chiếc Land Rover và thân cây kia.

Lúc này, hiện trường vốn hỗn loạn cũng đã hoàn toàn yên tĩnh, ban đầu Lâm Vĩnh Chí và Tạ Anh Quan mang đến hơn ba trăm người, ngoại trừ vài người thành công chạy thoát ra, những người khác đều đã ngã trên mặt đất, thương thế hoặc nhẹ hoặc nặng, nhưng tất cả bọn họ đều mất đi khả năng đứng dậy.

Trên bãi đất trống đã hình thành một vũng máu tươi sềnh sệch, ngay cả bùn đất trên mặt đất cũng biến thành

màu đỏ sậm, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy những cánh tay bàn chân bị chặt đứt, toàn bộ hiện trường thoạt nhìn máu me và thảm thiết vô cùng.

Bên phe tôi thì ngược lại, mặc dù cũng có một chút thương vong, nhưng phần lớn đều chỉ là vết thương nhẹ, người bị thương nặng cũng chỉ có mười mấy người ít ỏi.

Ô

“Thiên thiếu gia!” Mấy người Từ Thanh, Ô Nha và Dương Trình đã hội tụ ở bên cạnh tôi, trên mặt còn mang



theo vẻ hưng phấn và dữ tợn sau trận đại chiến.

“Làm tốt lắm.” Tôi cười gật đầu, sau đó căn dặn: "Trước tiên hãy đưa các anh em bị thương đi bệnh viện."

“Được.” Từ Thanh đáp lại, chỉ huy đám đàn em còn lại đưa những người bị thương lên xe, chạy tới bệnh viện gần nhất.

Tôi thì trực tiếp nhấc chân đi về phía chiếc BMW Z4 đang bị lật nghiêng kia.

Đã đến lúc thu tiền đặt cược rồi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv