“Tôi..."
Trịnh Bằng nhìn vào chiếc xe của mình, lại nhìn hung thần Ô Nha có vẻ mặt dữ tợn đang đứng trước mặt, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, há miệng thở dốc, lại không nói nên lời.
Trịnh Long đứng ở phía sau hắn ta lại trực tiếp nổi giận, giơ tay chỉ vào mũi Ô Nha liền chửi ầm lên, "Mẹ mày, sao lại dám nói chuyện với anh tao như vậy?"
Lời nói vừa dứt, Trịnh Bằng lập tức sợ tới mức run rẩy cả người.
Ô Nha nhướng mày, cười như không cười nhìn về phía Trịnh Long.
Nhưng ngay lúc này, đã thấy bên cạnh một đạo bóng đen nhanh chóng vọt lên, chính là tên tiểu đệ tóc đỏ lúc này nói chuyện với Ô Nha.
Chỉ thấy hắn nắm lấy ngón tay đang vươn ra của Trịnh Long, mặt lộ ra nụ cười ác độc, rồi dùng sức bẻ một cái. “Gắt!”
Một tiếng giòn vang, ngón tay của Trịnh Long hướng về phía sau tạo thành một góc độ quỷ dị.
"Á... á...!"
Trịnh Long ôm ngón tay của mình mà liên tục lui về
phía sau, nửa quỳ trên mặt đất, trên mặt đau đớn đến mức chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, gân xanh trên trán cũng nổi lên hết, nhãn cầu lồi ra và bị che kín bởi tơ máu, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Tên tóc đó cười lạnh nhìn hắn, lúc này mới sâu kín mở miệng, "Ngươi là cái thá gì, sao lại dám nói chuyện với lão đại của tao!"
“Ngươi con mẹ nó dám động thủ với tao à!"
Trịnh Long nửa quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên, ánh mắt oán độc và dữ tợn, quát to: "Các anh em, giết chết bọn họ cho tôi!”
Mấy người phía sau Trịnh Long nghe vậy cuối cùng cũng hoàn hồn lại, trên mặt đều lộ ra thần sắc dữ tợn, hét lớn một tiếng liền muốn động thủ.
Vẻ mặt Ô Nha lúc này vẫn lạnh nhạt như trước, tên tóc đỏ bên cạnh cùng mười mấy người khác đồng thời lộ ra
một nụ cười lạnh.
Mắt thấy cả hai bên đang hết sức căng thẳng, Trịnh Băng cuối cùng cũng từ trong nỗi sợ mà định thần lại. "Chờ.... Chờ đã!"
Trịnh Bằng Nhiên xoay người lại, căm tức nhìn Trịnh Long và đám tiểu đệ của mình, giống như phát điên quát lớn: "Không được nhúc nhích, con mẹ nó tất cả dừng tay lại!"
Một tiếng quát lớn, mấy tên tiểu đệ sợ tới mức đều dừng bước, kinh ngạc nhìn lão đại của mình.
Chỉ có Trịnh Long vừa bị bẻ gãy ngón tay hai mắt trợn to, sắc mặt điên cuồng lao về phía O Nha.
Ô
Trịnh Bằng nhất thời quá sợ hãi, kéo Trịnh Long trở về, giơ tay lên tát vào mặt hắn ta mấy cái, giận dữ mắng: "Con mẹ nó ngươi làm gì vậy! Ngay cả lời của tao cũng không nghe phải không!”
Sau mấy cái bạt tay, hai má của Trịnh Long đã nhanh chóng sưng lên, có thể thấy được Trịnh Bằng dùng lực lớn đến mức nào.
Trịnh Long bị đánh cho bối rối, vừa uất ức vừa ngây người nhìn Trịnh Bằng, "Anh, anh đang làm gì vậy, tên khốn kiếp kia bẻ ngón tay em, em chính là em trai ruột của anh mà."
“Đồ ngu, tao đang cứu mày đó!"
Trịnh Bằng hạ thấp giọng, cắn răng nói: "Cút sang một
bên cho tao!"
Vừa dứt lời, Trịnh Bằng đẩy hắn ta một cái lảo đảo, sau đó xoay người hướng về phía Õ Nha, khẩn trương nhỏ giọng nói: "Anh O Nha, thật sự vô cùng xin lỗi, người anh em này của tôi không biết ngài, tôi đã giáo huấn hắn rồi.
Âm thanh của Trịnh Băng nhẹ nhàng run rấy, có thể thấy được nội tâm của hắn đang vô cùng sợ hãi.
Ô Nha đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hỏi: "Mày biết tao à?"
“Biết, biết." Trịnh Bằng vội vàng trả lời, run giọng nói: "Tôi làm việc cho anh Dương Trình, từng may mắn được gặp anh Ô Nha một lần."
Ô Nha và Dương Trình, đều là tâm phúc của Từ Thanh, lần lượt thay Từ Thanh quản lý các công ty xây dựng và kinh doanh hộp đêm, được xem là phụ tá đắc lực mà Từ Thanh nế trọng nhất.
Nhưng quan hệ giữa hai người cũng không hòa thuận cho lắm, ngoài mặt không có mâu thuẫn gì lớn, nhưng trong bóng tối thì không ngừng tranh đấu với nhau, thậm chỉ không lúc nào là không muốn xử lý đối phương, nhưng dưới sự áp chế của Từ Thanh mới duy trì vẻ bình thản bên ngoài.
“Người của Dương Trình?"
Ô Nha nhíu mày, lộ ra ý cười nghiền ngẫm.
Hắn ta chỉ vào chiếc Land Rover đã hỏng kia hỏi: "Chiếc xe này là của mày sao?"
Trịnh Bằng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gật đầu nói: "Vâng... là của tôi!"
“Haha, không tìm lầm người là được."
Ô Nha nhìn Trịnh Bằng một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười khinh thường, hỏi: "Cho nên... bây giờ mày định dùng danh tiếng của Dương Trình để con mẹ nó chèn ép tạo sao?"
“Không... không... thật sự không dám."
Trịnh Bằng sợ tới mức run rẩy, vội vàng lắc đầu, "Tôi không biết tiểu huynh đệ lái chiếc G63 vừa nãy có quan hệ như thế nào với anh Ô Nha đây, nhưng nếu anh Ô Nha đã ra mặt, tôi tình nguyện lui một bước. Mọi tổn thất của hắn ta tôi đều sẽ gánh chịu hết, hy vọng anh Ô Nha nể mặt anh Trình..."
Η
“Tiểu huynh đệ?" Ô Nha cười như không cười nhìn chằm chằm vào Trịnh Bằng.
Không chỉ có mình Ô Nha, hơn mười người bên cạnh tên tóc đỏ cũng lộ ra thần sắc quái dị, giống như nhìn một tên ngu ngốc mà nhìn Trịnh Bằng, ngay sau đó phát ra một trận cười điên cuồng.
"Tôi con mẹ nó, dám gọi Thiên thiếu gia là tiểu huynh đệ? Người anh em này to gan thật."
“Hahaha, cười chết tôi rồi, không còn nghi ngờ gì nữa,
hắn là một tên não tàn!"
Nhìn vẻ mặt châm chọc cười nhạo của mọi người, trong lòng Trịnh Bằng hơi lấn cấn một chút, dự cảm không tốt càng ngày càng đậm.
Ô Nha khinh thường nhìn hắn ta, liền nói: "Mặt mũi của Dương Trình không dùng được ở đây. Tao có thể trực tiếp nói cho mày biết, đã trêu chọc vị kia, hôm nay bất kể
là ai cũng không cứu được mày đâu!"
Sắc mặt cậu Trịnh Bảng lập tức tái nhợt, giật giật khóe miệng, lắp bắp nói: "Anh Ô Nha, anh cũng đừng nói giỡn
nữa.”
"
“Mày nghĩ tao đang đùa với mày à?"
Sắc mặt của Ô Nha vẫn không chút thay đổi, trong ánh mắt mang theo sự châm chọc thâm sâu, "Đừng nói là mày, cho dù lão đại Dương Trình của mày đắc tội với Thiên
thiếu gia, cũng phải ngoan ngoãn dập đầu xin lỗi."
Đồng tử của Trịnh Bằng không nhịn được mà trừng lớn, vẻ mặt khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi, mồ hôi lạnh trên trán chậm rãi chảy xuống mặt đất.
Trong nhận thức của hắn ta, toàn bộ thành phố Lỗi Trạch này có thể làm cho lão đại Dương Trình của hắn không dám trêu chọc, đơn giản chính là Thanh Gia, Phàn Gia và vài thành viên ít ỏi của tam đại gia tộc mà thôi.
Trịnh Bằng cẩn thận nhìn mấy người Ô Nha, nỗi sợ hãi không ngừng dâng lên trong lòng. Đám người Trịnh Long đứng phía sau hắn ta cũng ý thức được có gì đó không, mỗi người đều ngoan ngoãn như chim cút.
“Anh Ô Nha...
Dục vọng muốn sống mãnh liệt làm cho Trịnh Bằng ôm một tia hy vọng cuối cùng, giãy dụa mở miệng, cầu khẩn nói: "Có thể để tôi gọi điện thoại cho anh Trinh được không?"
“Không thấy quan tài không rơi lệ." Ô Nha nghe vậy lại lộ ra nụ cười châm chọc, “Được thôi, đừng nói tao không cho mày một cơ hội!”
“Cảm ơn anh Ô Nha, cảm ơn anh Ô Nha.”
Trịnh Bằng như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Điện thoại rất nhanh sau đó đã được kết nối, Trịnh Bằng hoảng loạn mở miệng, "Anh Trình, tôi là Trịnh Bằng,
tôi... tôi là Trịnh Bằng. Xảy ra chút chuyện, ở trong gara ngầm của trung tâm thương mại Thiên Mỹ, tôi đang bị nhóm người của anh Õ Nha bao vây!"
“O Nha gây phiền toái cho ngươi?" Đầu dây bên kia điện thoại, Dương Trình sửng sốt một chút, hỏi: "Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?"
“Chuyện là như vậy..."
Trịnh Bằng không dám giấu diếm một chút nào, vội vàng đem chuyện vừa rồi thuật lại một lần nữa, cuối cùng mang theo một sự mong đợi, cẩn thận từng li từng tí nói: "Anh Õ Nha vừa rồi nói ai cũng không cứu được tôi. Anh Trình, tôi nghĩ có phải anh Ô Nha đang nói đùa với tôi không? Anh Trình, chuyện hôm nay tôi nhận thua rồi, tôi sẽ đền tiền, xin lỗi thế nào cũng được, hay là... anh nói với anh Ô Nha một tiếng đi."
"Người thanh niên lái chiếc Mercedes G63? Chỉ một cú điện thoại đã gọi Ô Nha đến đó sao?"
Dương Trình ở đầu bên kia điện thoại có vẻ có chút nghi hoặc, sau khi trầm ngâm liền nói: "Đưa điện thoại cho O Nha đi, tôi và hắn nói chuyện một chút."
“Vâng, cám ơn anh Trình.”
Trịnh Băng hưng phấn gật đầu, đưa điện thoại cho Ô Nha, nhỏ giọng nói: "Anh Ô Nha, điện thoại..."
“Tao không cần phải nói chuyện với hắn ta."
Ô Nha xua tay cự tuyệt, cười lạnh nói: "Nói cho lão đại
của mày biết, người mà mày vừa đắc tội lúc này, tên là Trần Thiên Vị.”
"Há?"
Trịnh Bằng ngẩn người, cầm điện thoại cẩn thận nói: "Anh Trình, anh Ô Nha bảo tôi nói cho anh biết, người tôi vừa đắc tội tên là Trần Thiên Vị”
"
Đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên không phát ra âm thanh nữa, mơ hồ nghe được hơi thở bên kia đột nhiên trở nên nặng nề.
Trịnh Bằng trong lòng nhất thời hoảng sợ, liền hỏi: "Anh Trình, sao... sao vậy?"
Đầu bên kia điện thoại vẫn không phát ra tiếng.
"Anh Trình, anh... anh đừng dọa tôi mà." Giọng nói của Trịnh Bằng không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán càng lúc càng nhiều.
Giọng nói của Dương Trình cuối cùng lại truyền đến, nhưng vô cùng trầm trọng, còn xen lẫn lửa giận nhè nhẹ, "Con mẹ nó, Trịnh Bằng, đắc tội với Thiên thiếu gia mà mày còn dám báo tên của tao à? Có phải mày muốn hại chết tạo không hả?! Việc này tao không giúp được mày, con mẹ nó mày tự nghĩ cách cứu lấy mình đi."
"Hȧ?"
Trịnh Băng nhất thời run lên, tia hy vọng cuối cùng đã thất bại, cả người hắn ta như rơi vào ngục băng, cả người
phát run, "Trình... Trình... anh Trình, tôi không biết... xin anh hãy cứu tôi, tôi không cố ý đắc tội với vị kia."
Tiếng kêu khóc thảm thiết vang vọng bên trong gara ngầm, nghe vô cùng đáng thương.
Cô gái quyến rũ kia và đám thuộc hạ của Trịnh Long đều dại ra nhìn hắn ta, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Tôi thật sự không biết vị Thiên thiếu gia kia là ai... anh Trình, van xin anh, van xin anh mà, nể tình tôi làm việc cho anh nhiều năm như vậy, anh giúp tôi lần này đi." Trịnh Bằng vẫn cố gắng gào khóc.
Nhưng Dương Trình trong điện thoại chỉ cười lạnh, "Thiên thiếu gia là ai? Động não cái đầu chó của mày mà nhớ lại một chút đi, Thanh Gia khoảng thời gian trước đã tự đâm một dao vào vai của mình, là đang đền tội với ai hả?!"
Trịnh Bằng đột nhiên thất kinh, dường như đã nhớ lại cái gì, sắc mặt trong chớp mắt trở nên trắng bệch, cả người run rẩy kịch liệt, hai chân như nhũn ra và trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất.