Tại văn phòng phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Lôi Trạch, Hoàng Thiệu Dân hết sức cung kính đón tôi tiến vào, nịnh nọt cười nói: "Thiên thiếu gia, không ngờ chưa được bao lâu hai chúng ta lại gặp mặt nhau!"
“Haha, Hoàng cục trưởng khách sáo quá rồi.
Tôi nắm bàn tay nhỏ bé của Cách Cách đi vào trong văn phòng, mở miệng cười nói: "Vừa rồi trong điện thoại tôi chưa nói rõ ràng, lần này tôi tới là có chuyện muốn làm phiền ông."
“Ây nha, có việc gì ngài cứ việc giao phó, ngàn vạn lần đừng sợ phiền toái.”
Hoàng Thiệu Dân luôn miệng nói: "Có thể làm việc cho Thiên thiếu gia ngài là vinh hạnh của tôi, không biết có bao nhiêu người hy vọng có được cơ hội này.”
Tôi nghe vậy khẽ mỉm cười, chỉ chỉ tiểu cô nương đang núp ở phía sau tôi từ nãy đến giờ, cô bé vẫn đang túm góc áo của tôi và không chịu buông tay, tôi mở miệng nói: "Hoàng cục trưởng, phiền các ông hỗ trợ tìm kiếm người nhà của đứa nhỏ này.”
“Tìm người nhà của cô bé này?" Hoàng Thiệu Dân ngẩn người, "Thiên thiếu gia, vừa rồi ở trong điện thoại ngài chưa nói rõ ràng, cô bé này là... đi lạc sao?"
“Không phải đi lạc, mà là bị bắt cóc."
Tôi đem câu chuyện vừa rồi kể lại một lần nữa cho Hoàng Thiệu Dân nghe, sau đó nói: "Bọn buôn người bị tôi đánh cho ngất xỉu rồi, đang ở trong cốp xe của tôi, ông cho người ra tiếp nhận một chút.”
“Được được, không thành vấn đề!"
Hoàng Thiệu Dân vội vàng gật đầu, sau đó vươn ngón tay cái, khoa trương lớn tiếng nói: "Thiên thiếu gia quả
nhiên là một người chính nghĩa và lương thiện, hơn nữa võ công còn cao cường, lại có thể một thân một mình khống chế được bọn buôn người hung ác, giải cứu đứa nhỏ này ra, thật sự bội phục!”
Tôi không thèm để tâm đến lời nịnh nọt của Hoàng Thiệu Dân, mở miệng nói: "Vừa rồi trên đường tới đây tôi vẫn hỏi han thông tin từ cô bé này, nhưng có thể do quá sợ
hãi, ngoại trừ lúc ban đầu có nói tên của mình ra, sau đó liền không chịu nói thêm một lời nào, cho nên tôi cũng không còn cách nào để hỏi thêm thông tin nữa, tốt nhất ông nên điều tra xem gần đây có ai đang tìm kiếm con gái bị mất tích không?"
"Không thành vấn đề, Thiên thiếu gia hay ngài ngồi nghỉ một chút, tôi lập tức cho người đi điều tra!” Hoàng Thiệu Dân liên tục gật đầu, sau đó gọi cấp dưới của mình đến và giao việc cho bọn họ.
Tôi ngồi trên ghế sô pha bên cạnh văn phòng, Cách Cách ngồi bên cạnh tôi, bàn tay nhỏ bé cứ thế nắm chặt góc áo của tôi, thoạt nhìn có chút căng thẳng.
Vừa rồi trên đường tới đây tôi mới phát hiện ra, đứa nhỏ này ngoại trừ tôi ra, dường như đối với bất kỳ người lạ hoặc sự vật lạ nào đều sẽ cảm thấy bất an và kháng cự lại.
Tôi đi đến đâu cô ấy cũng đi theo đến đó, giống như một cái đuôi nhỏ vậy, thậm chí ngay cả lúc tôi đi vệ sinh cô ấy cũng phải đứng ở bên ngoài chờ.
Đúng lúc này, Hoàng Thiệu Dân đẩy cửa đi vào, lông mày hơi nhíu lại, nói với tôi: "Thiên thiếu gia, không có thông tin nào hết!"
“Không có thông tin?" Tôi có chút kinh ngạc.
Hoàng Thiệu Dân gật gật đầu, nói: "Vừa rồi tôi đã cho người kiểm tra hệ thống, lục lại tất cả hồ sơ báo cảnh sát
gid, day 10 00...
về vụ án trẻ em mất tích của Lôi Trạch trong ba tháng qua, sau đó tiến hành so sánh, không có một đứa trẻ nào giống với cô bé này.”
Tôi nghe vậy không khỏi nhíu mày, nói: "Không nên giới hạn ở Lôi Trạch, mở rộng phạm vi ra toàn quốc, sàng lọc tin tức các cô bé bị mất tích trong vòng hai năm, từ năm đến mười tuổi."
“Nếu như vậy thì khối lượng công việc sẽ hơi nhiều.
Hoàng Thiệu Dân trầm ngâm nói: "Bởi vì ngoại trừ một cái tên mà không có họ, không có bất kỳ thông tin nào khác. Cho nên chỉ có thể dựa vào ảnh chụp tiến hành so sánh từng cái một, công việc này ít nhất cũng cần vài ngày mới hoàn thành được."
“Vậy cũng tốt hơn là không làm gì cả." Tôi lại nói tiếp: "Hơn nữa, ngoài việc sàng lọc và đối chiếu hồ sơ ra, còn có thể thẩm vấn tên buôn người kia, xem hắn ta đã bắt cóc Cách Cách từ đâu."
“Được, Thiên thiếu gia, chuyện này tôi nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành." Hoàng Thiệu Dân vội vàng đáp lại.
“Ừm, vậy trông cậy vào ông rồi, Hoàng cục trưởng." Tôi đứng dậy và bắt tay với Hoàng Thiệu Dân, sau đó định rời đi.
Cô bé đang ngồi bên cạnh thấy thế lập tức đứng dậy,
bàn tay nhỏ bé vẫn nằm chặt góc áo của tôi.
Thấy vậy, tôi liền xoa xoa đầu cô bé, nhẹ giọng khuyên nhủ nói: "Cách Cách, tôi phải trở về nhà đây. Con an tâm ở lại đây, các chú cảnh sát ở đây sẽ chăm sóc cho con, cũng sẽ giúp con tìm được người nhà.”
“Tiểu cô nương con đừng sợ, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng giúp con đoàn tụ với cha mẹ." Hoàng Thiệu Dân cũng ngồi xổm xuống và ôn hòa nói.
Cách Cách vẫn không nói một lời, rúc đầu ra sau lưng tôi, bàn tay lại càng thêm dùng sức mà nắm chặt góc áo của tôi.
Chuyện này...
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô bé vân đang hết sức căng thẳng và bất an, cũng như bàn tay nhỏ bé kia vẫn nắm chặt quần áo của tôi mà không chịu buông ra, cảm thấy bất đắc dĩ, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác thương xót và đồng cảm.
Sau khi suy nghĩ một chút, tôi liền nói với Hoàng Thiệu Dân: "Cục trưởng Hoàng, ông cũng thấy đó, cô bé này đã bị dọa cho sợ hết hồn, bây giờ hoàn toàn ỷ lại vào tôi. Dưới tình huống như vậy nếu để cô ấy ở lại cục cảnh sát có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với tâm lý của cô bé, cho nên hay là tôi đưa cô ấy về nhà, khi nào ông tìm được người nhà cô ấy thì liên hệ với tôi."
“Haha, đương nhiên có thể rồi."
gid, day 10 00...
Hoàng Thiệu Dân nhếch miệng cười, nói: "Theo trình tự mà nói, tiểu cô nương nhất định phải do chúng tôi phụ trách sắp xếp và chăm sóc, nhưng nếu Thiên thiếu gia ngài đã lên tiếng, cho dù không được vẫn phải được."
“Được, vậy cảm ơn Hoàng cục trưởng, có tin tức gì cứ báo cho tôi biết."
Tôi bắt tay với Hoàng Thiệu Dân một cái, sau đó rời khỏi cục cảnh sát dưới sự cung kính đưa tiễn của ông ta.
Cách Cách giống như một cái đuôi nhỏ vậy, nhắm mắt theo sau tôi.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, tôi trực tiếp đưa Cách Cách đến bệnh viện tổng hợp tốt nhất của Lôi Trạch, tiến hành kiểm tra toàn bộ sức khỏe của cô ấy.
May mà, cơ thể Cách Cách ngoại trừ có chút suy nhược ra, còn lại đều rất khỏe mạnh, cũng không bị thương tổn gì.
Nhưng vấn đề tâm lý dường như có một chút vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.
“Bệnh mất ngôn ngữ?"
Tôi nhíu mày lặp lại một lần nữa.
“Đúng, cũng chính là bệnh sợ hãi đến mức quên mất ngôn ngữ."
Bác sĩ ngồi sau bàn làm việc gật đầu, giải thích: "Nói chung, bệnh này là do sự xung đột nội tâm mãnh liệt và ảnh hưởng xấu từ các mối quan hệ tình cảm trong cuộc sống, từ đó gây ra rối loạn thần kinh. Có thể nói đây là một sự thay đổi chức năng do chấn thương tâm lý gây ra hoặc do lịch sử tinh thần bị kích động quá mức như sợ hãi, hay tức giận. Bình thường triệu chứng của bệnh này là đột nhiên nói không ra lời, không phải bởi vì không ý thức được mà nói không ra lời, mà là đột nhiên không thể phát ra âm thanh được, nên thay vì gọi là không thể phát ra ngôn ngữ thì gọi là không thể phát ra âm thanh vẫn đúng hơn."
Tôi khẽ gật đầu, lại hỏi: "Nhưng ngay từ đầu cô ấy còn có thể nói được tên của mình."
“Rất bình thường, bệnh mất ngôn ngữ cũng không phải sau khi bị hoảng sợ sẽ lập tức phát sinh, cũng có thể sẽ bị trì hoãn một chút, sự trì hoãn này có thể dài, có thể ngắn, cũng không nhất định.
"Bệnh này có nghiêm trọng không? Có thể chữa khỏi
không?" Tôi truy vấn.
“Đừng lo lắng, chứng sợ hãi mất ngôn ngữ này chỉ là do yếu tố tâm lý tạo nên, cho nên nếu kịp thời tiến hành trị liệu tâm lý thì rất nhanh sẽ hết thôi."
Bác sĩ cười cười, sau đó nhìn Cách Cách nói: "Nhưng mà, tình huống của đứa nhỏ này hơi nghiêm trọng một chút, bởi vì hiện tại cô bé đang vô cùng đề phòng và cảnh giác với bất kì người lạ nào trừ cậu ra, cho nên tốt nhất cậu nên từ từ gõ bỏ sự đề phòng của cô ấy trước đã, sau đó mới tiến hành trị liệu tâm lý được."
“Hiểu rồi.” Tôi gật đầu, sau khi được bác sĩ tư vấn cặn kẽ nên tiến hành điều trị tâm lý cho Cách Cách như thế nào, tôi liền dẫn cô ấy rời khỏi bệnh viện.
Đương nhiên, trong toàn bộ quá trình, tiểu nha đầu này vẫn chỉ đi theo bên cạnh tôi, một tấc cũng không rời.
Tôi ngồi trên xe, nhìn Cách Cách ngồi ở ghế phụ, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Không nghĩ rằng, chẳng qua là đến nhà Phàn Kiến Tu làm khách một chuyển mà thôi, ra cửa lại gặp phải chuyện bắt cóc trẻ em này. Thấy việc nghĩa hăng hái làm chuyện tốt, kết quả lại nhặt được một tiểu nha đầu bám chặt lấy mình.
Cứ như vậy trực tiếp mang về nhà hình như không thích hợp lắm.
gid, day 10 00...
Nhưng lúc ở cục cảnh sát đã quyết định mang cô bé đi, vậy thì không thể bỏ mặc được.
Tôi vừa lái xe vừa quay đầu nhìn Cách Cách.
Chỉ thấy cô bé cũng lập tức đồng thời nhìn về phía tôi, trên khuôn mặt như búp bê sứ vẫn lưu lại một sự sợ hãi, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại tràn ngập sự tin tưởng.
Nơi mềm mại trong lòng tôi dường như đã bị chạm nhẹ một cái.
“Thôi được rồi, vẫn là nên trực tiếp về nhà đi.
Tôi cười khổ lắc đầu, sau khi hạ quyết tâm liền đạp mạnh chân ga, nhanh chóng chạy về nhà.
Nửa tiếng sau, tôi chậm rãi lái xe vào gara biệt thự, tắt máy và bước xuống xe.
“Cách Cách, nơi này chính là nhà của tôi, từ hôm nay trở đi con tạm thời ở lại nhà này nha, Cách Cách."
Tôi ngồi xổm xuống và dịu dàng nói chuyện với Cách Cách: "Trong nhà còn có một chị tên là Chu Thái Vi, Lon không cần phải sợ hãi, cô ấy đặc biệt dịu dàng và lương thiện, từ hôm nay trở đi, cho đến khi tìm được người nhà của con, thì tôi và chị Thái Vi sẽ chăm sóc cho con, vậy có được không?"
Tiểu cô nương nghe thấy vậy liền nhẹ nhàng gật đầu, trong đôi mắt trong suốt của cô bé tràn ngập sự tín nhiệm đối với tôi.
“Lúc này chị Thái Vi của con chắc hẳn là không ở nhà,
chờ cô ấy tan làm trở về thì con sẽ gặp được cô ấy."
Tôi mỉm cười, đứng dậy liền nắm tay con bé và đi vào nhà.
Ai ngờ lúc này Chu Thái Vi lại đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại
nhìn, ánh mắt dừng lại trên người Cách Cách, nhất thời sửng sốt.
“Wow, tiểu cô nương này đáng yêu quá."
Đôi mắt Chu Thái Vi hơi sáng lên, hỏi tôi: "Thiếu gia, đây là con gái riêng của anh sao?"
Tôi: "..."