Hiệu trưởng của Đại học Lôi Trạch là một huyền thoại.
Sở dĩ nói như vậy, ngoại trừ bối cảnh quân đội thần bí và quyền thế khủng bố được mô tả trong tứ đại truyền thuyết của trường học ra, càng bởi vì từ khi ông ta đảm nhiệm chức hiệu trưởng cho tới nay, đã có rất nhiều sự cải cách mang đến lợi ích thiết thực cho sinh viên chúng tôi.
Cho nên thái độ của tôi đối với Cố Trường Minh sẽ khác so với Phàn Kiến Tu, chắc chắn có chút kính trọng hơn.
Sau khi nghe cậu ta giới thiệu xong, tôi liền đứng dậy, chủ động vươn tay với người thanh niên kia, lễ phép cười nói: "Xin chào, tôi là Trần Thiên Vị, thật vui mừng khi được làm quen với cậu."
Ai ngờ, sự lễ phép của tôi cũng không được đáp lại.
Cố Trạch Khải làm như không thấy được tôi đã vươn tay ra, chỉ quan sát tôi từ trên xuống dưới, vẻ mặt không hề che giấu sự kiêu căng và khinh thường, giống như trong mắt cậu ta tôi chỉ là một con kiến không cần để tâm đến.
Vẻ mặt của tôi không thay đổi, vẫn lạnh nhạt như
trước.
Phàn Kiến Tu như cố ý như vô tình ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Cố Trường Minh nhíu mày, khiển trách: "Cố Trạch Khải, sự lễ phép của con đâu?"
Cố Trạch Khải bất mãn nói: "Ông hai, ông biết mà, con có bệnh sạch sẽ, không quen tiếp xúc thân thể với bất kỳ
người đồng giới nào cả. Hơn nữa, ông tới đây thăm bạn bè còn mang theo còn làm gì, một nơi như Lôi Trạch chắc chắn không có đại nhân vật tầm có nào, có ai đáng giá để con phải tự mình đến thăm chứ. Một lát nữa con còn phải đi hẹn hò với bạn gái nữa, hay là ông ở lại đây đi, con về trước đây!”
“Gầm!”
Bàn tay của Cố Trường Minh hung hăng vỗ lên bàn
một cái, phát ra một tiếng vang lớn.
"Đồ khốn, anh trai tôi đã dạy con như vậy sao? Ngay cả lễ phép cơ bản cũng không có, mặt mũi Cố Gia chúng ta đều đã bị con làm mất hết!”
Cố Trường Minh lớn tiếng răn dạy, "Lập tức thu hồi bộ mặt cao ngạo này của con lại, nếu không tôi không ngại trực tiếp gửi con về quê ở tỉnh S!”
Cố Trạch Khải nhìn Cố Trường Minh đang giận tím mặt, lúc này mới làm ra vẻ không tình nguyện, vẻ mặt chán ghét vươn tay ra trước mặt, định bắt tay tôi một cái rồi nhanh chóng rút về.
Nhưng ngay khi hắn ta sắp bắt được tay của tôi, tôi lại đột nhiên rút tay về, cũng thuận thế mà ngồi xuống, chậm rãi bưng chén trà lên uống, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn ta một cái.
Nực cười, chủ động chào hỏi là nể mặt Cố Trường Minh, nếu hắn ta đã không cần, vậy tôi cũng sẽ không nuông chiều hắn làm gì.
Chịu thiệt? Đó không phải là tính cách của tôi.
Cảnh tượng bất thình lình xảy ra này, làm cho mấy người đang có mặt ở đây đều nhất thời sửng sốt.
Phàn Kiến Tu nhấp một ngụm nước trà, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười.
Cố Trường Minh đầu tiên là sửng sốt, sau đó theo bản
"
năng quay đầu lại nhìn tôi, sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, trong mắt lại hiện lên một sự tán dương.
Cố Trạch Khải trong chớp mắt đã nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tử, ngươi muốn chết?"
“Hả?" Tôi quay đầu nhìn hắn, một bộ dạng võ tội cái gì cũng không biết, hỏi: "Cậu đang nói chuyện với tôi sao?"
“Không biết trời cao đất rộng, lão tử giết chết người.
Cố Trạch Khải dữ tợn quát lên một tiếng chói tai, lại dứt khoát trực tiếp động thủ, một cước đạp về phía tôi. Chậc chậc, quả nhiên là một phú nhị đại bị chiều
hu.
Tôi mỉm cười, ngồi trên ghế không nhúc nhích, ngay cả ý nghĩa né tránh cũng không có.
Quả nhiên đúng như tôi dự liệu, Cố Trường Minh đột nhiên đứng dậy kéo cánh tay hắn ta lại, đừng nhìn Cố Trường Minh có thân hình thấp bé, tuổi lại già như vậy, nhưng sức lực rất lớn, đúng là chỉ một động tác này đã làm cho thân hình của Cố Trạch Khải mất thăng bằng, liên tiếp lui về phía sau vài bước mới miễn cưỡng đứng vững được.
Sắc mặt của Cố Trạch Khải lúc này vừa đỏ vừa trắng bệch, tức giận hướng về phía Cố Trường Minh hô lên: "Ông hai, ông làm cái gì vậy?!"
"Ông làm gì? Đồ hỗn xược, con đang làm náo loạn gì ở đây hả!" Cố Trường Minh nhíu mày giận dữ quát mắng.
Cố Trạch Khải vẫn không phục, chỉ vào tối quát lên: "Tên khốn nạn này đang khiêu khích con! Nếu con không giáo huấn nó một trận, chắc chắn nó sẽ tưởng rằng nhà họ Cố chúng ta dễ bị ức hiếp. Ông hai không những không giúp con, tại sao còn đi giúp người ngoài?"
"Con còn mặt mũi đứng đây nói chuyện à, mất mặt như vậy còn không đủ sao?! Đến nhà trưởng bối làm khách, ngay cả sự lễ phép cơ bản nhất cũng không có. Lại còn kiêu ngạo và ương ngạnh, tùy tiện làm bậy, không coi ai ra gì! Đây mới thật sự là mất mặt! Ông cho con một cơ hội cuối cùng, mau xin lỗi Trần Thiên Vị và Phàn lão ông, rồi sau đó cút đi!"
Ánh mắt của Cố Trường Minh hết sức lạnh lùng, có một loại cảm giác áp bức vừa lạnh lùng vừa sắc bén chợt hiện ra, đúng là đã làm cho Cố Trạch Khải sợ tới mức run rẩy cả người.
Nhìn vẻ mặt của Cố Trường Minh lúc này, sắc mặt của Cố Trạch Khải trở nên có chút tái nhợt, dường như vô cùng e ngại sự tức giận của Cố Trường Minh, trên trán dần dần chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
Một lát sau, dưới ánh mắt của Cố Trường Minh, hắn vô cùng cứng ngắc cúi đầu với tôi và Phàn Kiến Tu, cắn rằng thấp giọng nói: "Xin lỗi lão Phàn, xin lỗi Trần tiên sinh, vừa
rồi là lỗi của tôi, tôi xin lỗi mọi người."
Phàn Kiến Tu khẽ gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt, sau đó tự mình pha trà.
Tôi lại haha cười lên một tiếng, rộng lượng nói: "Không sao không sao đâu, ai cũng sẽ có lúc phạm sai lầm, tôi không để tâm đến, biết sai liền sửa chính là một đứa trẻ tốt, lần sau đừng tái phạm là được."
Sắc mặt của Cố Trạch Khải đột nhiên trở nên đen ngòm như bao công, hung hăng nắm chặt tay, cắn răng không lên tiếng.
Cố Trường Minh dở khóc dở cười liếc tôi một cái, sau đó khoát tay với hắn ta, tức giận nói: "Mau cút đi, biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi."
“Vâng.” Cố Trạch Khải đáp lại một tiếng, sau đó liền
quay đầu rời đi.
Nhưng trước khi rời đi, hắn ta cũng không quên nhìn tôi một cái thật sâu, trong mắt tràn ngập sự oán độc và phân hận nồng đậm.
Tôi không thèm để ý, chỉ cười cười, bưng chén trà trước mặt lên khẽ nhấp một ngụm.
“Xin lỗi, lão Phàn." Cố Trường Minh cũng ngồi trở lại vị trí, cười khổ nói: "Đứa bé này từ nhỏ đã bị chiều hư rồi, cho nên mới hình thành nên tính cách vô pháp vô thiên, vừa ích kỷ vừa khốn kiếp như vậy. Lần này hắn từ tỉnh S tới đây, cũng là bởi vì ở bên quê nhà đã gây ra phiền toái không nhỏ, đại ca tôi không còn cách nào khác, chỉ có để đưa nó đến Lôi Trạch để tránh đầu sóng ngọn gió.
Phàn Kiến Tu nghe vậy liền nhếch miệng cười, đầu tiên là rót chén trà cho Cố Trường Minh, lúc này mới trêu chọc nói: "Nhà họ Cố các người ở tỉnh S chính là vua một cõi, cho dù là phiền toái lớn có nào cũng không thể không giải quyết được. Tôi thấy... tránh đầu sóng ngọn gió là giả, muốn ông hai như ông hỗ trợ dạy dỗ con cháu trong nhà mới là thật, dù sao ông cũng xuất thân từ quân đội, sau khi giải ngũ liên trở thành hiệu trưởng của một trường đại học
Nghe nói như thế, trong lòng tôi không khỏi khe động.
Lời đồn đại về hiệu trưởng, trong đó có nhắc đến bối cảnh của ông ta chính là xuất thân từ quân đội, bây giờ
xem ra là thật rồi.
Tây Nam Cố Gia, đây chính là một gia tộc khổng lồ có vài vị tướng quân!
Những gia tộc cường đại nhất trong nước, Trần Gia, Triệu Gia, Cố Gia, Ngô Gia và Tần Gia!
Trong đó hai nhà Trần, Triệu là những gia tộc thiên về kinh doanh, đều nắm trong tay nhiều mạch máu kinh tế, sản nghiệp trải rộng khắp các lĩnh vực ăn mặc, lưu trú, giao thông, giải trí và quân sự, tài thế thông thiên, là gia tộc tài phiệt số một.
Còn lại ba nhà Cổ, Ngô, Tần là các gia tộc lâu đời trong hai lĩnh vực quân sự và chính trị, tuy rằng không có tiền bằng hai nhà Trần và Triệu, nhưng phương diện quyền thế cũng không thể khinh thường.
Không ngờ rằng hiệu trưởng Cố Trường Minh lại xuất thân từ nhà họ Cố ở Tây Nam, hơn nữa xem ra địa vị trong gia tộc còn không thấp.
Tôi đưa mắt nhìn về phía Cố Trường Minh, trong mắt mang theo chút tò mò.
Chỉ thấy Cố Trường Minh sâu kín thở dài, cười khổ nói: "Hiệu trưởng đại học thì có lợi ích gì chứ, ngay cả con cái trong nhà mình cũng giáo dục không tốt, Cố Trạch Khải ý vào gia thế không biết đã làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, ức hiếp dân thường, nếu theo tính cách hồi đó của tôi, liền muốn trực tiếp đánh chết nó cho sạch sẽ, đồ cho người
trong nhà phải đau đầu vì nó.”
Vừa nói xong, Cố Trường Minh nhìn về phía tôi, cười nói: "Tên tiểu tử cậu cũng thật xấu xa, rõ ràng nhìn ra tính cách của Cố Trạch Khải, lại còn cố ý khiêu khích chọc giận nó, cậu nghĩ chắc chắn tôi sẽ không đứng nhìn đúng không?"
Tôi nghe vậy liền cười haha một tiếng, nói: "Đương nhiên ròi, Cố hiệu trưởng chính trực nghiêm minh, làm sao có thể để mặc học sinh của mình bị người khác ức hiếp chứ?"
“Cậu đừng có quá khen tôi như vậy." Cố Trường Minh dở khóc dở cười, hỏi: "Vậy lõ như vừa rồi tôi không quản thì sao, cậu sẽ làm thế nào?"
“Vậy thì nguy rồi, tôi có thể sẽ tát vào mặt cậu ta một cái." Tôi tràn ngập lo lắng và nhíu nhíu mày, lại nói: "Dù sao tôi cũng không có thói quen chịu thiệt, trước đó nếu không phải nể mặt ngài, thời điểm hắn vô phép vô thiên trước mặt tôi, có thể tôi đã trực tiếp đánh hắn rồi."
“Haha haha, cậu quả nhiên rất thành thật.”
Cố Trường Minh cười to sảng khoái, sau đó bỗng nhiên thần sắc khẽ động, sau khi suy nghĩ một chút, kích động nói với tôi: "Hay là, cậu thay tôi đánh cho hắn một trận được không?"