Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 215: Lời mời của Phàn Kiến Tu.



Tôi và Mễ Lạp rời khỏi phòng, vừa mới đi xuống lầu hai, Mễ Lạp cũng tự giác rời khỏi lòng tôi, làm ra vẻ như hai người không quen biết nhau.

Nhưng khuôn mặt ửng hồng của cô nàng và nụ cười phấn khởi đó, cho dù giấu cỡ nào cũng không giấu được.

Đặc biệt giờ phút này cô ấy còn chưa hoàn toàn hồi phục, không chỉ toàn thân đang mềm nhũn và bất lực, hạ thể cũng đang đau đớn khó nhịn, thế cho nên muốn cố gắng làm ra động tác đi đường thong thả, mỗi bước đi đều nhịn không được mà hơi hơi nhíu mày.

Tôi thấy thế khẽ mỉm cười, lại một lần nữa kéo cô nàng vào trong lòng.

Mễ Lạp liền sửng sốt, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân... sẽ bị người khác nhìn thấy đó..."

“Thấy thì thấy, vốn không cần phải cố ý giả bộ như vậy." Tôi mỉm cười, nửa ôm nửa đó để trọng lượng của cô ấy dựa vào người tôi, sau đó đi vào thang máy.

tôi.

Mễ Lạp mấp máy miệng, đỏ mặt rúc vào trong lòng

Khi đi tới lầu một của quán bar Hạo Nguyệt, phía dưới đã sớm kín người và hết chỗ, vô số cả trai lẫn gái theo tiết

tấu âm nhạc đang ra sức vặn vẹo thân thể trên sàn nhảy, ở trong ánh đèn neon tối mờ đó phát huy hết kinh nghiệm và tràn đầy mùi hooc-môn.

Lúc này cũng không ai chú ý tới sự xuất hiện của tôi và Mê Lạp, mấy chị em của cô ấy hình như cũng đã sớm rời đi, đi theo những người bị thương đến bệnh viện.

Nhưng ngay khi tôi ôm cô ấy đi ra khỏi cửa quán bar Hạo Nguyệt, liếc mắt một cái liền thấy ba cô gái ăn mặc như em gái đang ngồi xổm bên cạnh bãi đỗ xe, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn chăm chú vào cửa.

Mễ Lạp nhìn thấy mấy cô gái ấy liền không khỏi sửng sốt, "Tiểu Điền, sao các em vẫn ở đây?"

“Chị Mễ Lạp, chị không sao chứ?"

Ba cô gái vui mừng chạy tới, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng Mê Lạp đang bị tôi ôm vào trong ngực, hai chân như nhũn ra, nhất thời sắc mặt khế biến, "Chị, chị làm sao

vậy? Anh ta có bắt nạt chị không? Có phải chị đang bị thương không?"

“Chị Mê Lạp chị đừng sợ, chúng tôi cho dù liều mạng cũng tuyệt đối sẽ không để cho chị bị người khác ức hiếp đâu!"

“Thiên thiếu gia chó má gì, chúng tôi cũng không quan tâm!”

Ba cô gái này trong lòng đầy căm phẫn, ánh mắt bất thiện trừng to nhìn tôi.

Khuôn mặt Mễ Lạp ửng đỏ, vội vàng giãy ra khỏi lòng tôi, xụ mặt nói: "Tôi không sao, chỉ là vừa rồi không cẩn thận bị trẹo chân, Trần Thiên Vị mới đồ tôi đi ra đây mà thôi.

“Thật sao?" Các cô bé có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm vào tôi.

"Cái gì thật hay giả, còn không qua đây đã tôi!" Mỗ Lạp thẹn quá thành giận, tôi thì mỉm cười lui về phía sau một bước, để các cô gái kia đồ lấy Mễ Lạp.

“Các anh chị em bị thương khác thế nào rồi?" Mễ Lạp không giấu được vẻ mất tự nhiên trên mặt mình, miễn cưỡng hỏi thăm.

Các em gái vội vàng trả lời: "Chị Mễ Lạp yên tâm, chỉ là vết thương ngoài da, xương cốt bên trong đều không bị sao cả, nằm bệnh viện hai ngày là được rồi. Chúng tôi có chút lo lắng cho chị, cho nên mới từ bệnh viện quay về

невие

đây. Chị Mễ, hay là chúng tôi cũng đưa chị đi bệnh viện khám xem, chân của chị..."

“Tôi không sao."

Vẻ mặt của Mễ Lạp có chút chột dạ, sau khi dừng một chút, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, giọng điệu lạnh lùng nói: "Chuyện hôm nay cảm ơn anh, Trần Thiên Vị, coi như tôi nợ anh một ân tình. Nhưng ân oán giữa anhvà Mễ Gia chúng tôi, sẽ không dễ dàng xóa bỏ như vậy, sau này chúng tôi cứ chờ xem, hừ!"

"

Cô nàng này diễn xuất cũng rất tốt.

Nhưng không phải đã nói không cần phải cố ý giả vờ như vậy sao, diễn vở kịch này để làm gì? Muốn giữ lại chút thể diện trước mặt đám đàn em của mình?

Trong lòng tôi dở khóc dở cười, nhưng vẫn lựa chọn phối hợp tiểu nữ nô của mình diễn trò, sau khi nghe vậy liền lộ ra một vẻ cười lạnh, một câu hai nghĩa nói: "Nha đầu không biết trời cao đất rộng, xem ra hôm nay giáo huấn cô vẫn còn chưa đủ."

" Hai chân Mễ Lạp mềm nhũn, liếc tôi một cái, trong con người toát ra biểu cảm phức tạp, đồng thời cũng nói một câu hai nghĩa: "Ai sợ ai, có gan thì hẹn nhau một bữa, cho tôi thời gian và địa điểm, bản cô nương sẽ chơi với anh đến cùng.”

Vừa dứt lời, Mễ Lạp không đợi tôi mở miệng nữa, mà

lạnh nhạt hừ một tiếng, sau đó dẫn theo đám đàn em đi vào trong bãi đậu xe, “Chúng ta đi thôi!"

Rất nhanh, liền có một chiếc Porsche màu đỏ phóng qua trước mặt tôi, nghênh ngang rời đi.

Tôi bật cười, cũng lập tức rời đi.

Hôm sau, hai giờ chiều.

Tôi rời khỏi công ty, lái xe đến ngoại ô phía đông thành phố Lôi Trạch.

Sở dĩ đi đến đó, là bởi vì buổi sáng tôi nhận được điện thoại của Phàn Kiến Tu, mời tôi đến nhà ông ta làm khách.

Việc này vốn đã được hẹn trước trong bữa tiệc từ thiện trước đó, cho nên sau khi nhận được điện thoại tôi cũng không do dự, trực tiếp đồng ý.

Dù sao đối với ông lão có thể được cha tôi đánh giá là anh hùng kiệt xuất này, vẫn nên có chút kính trọng, hơn nữa lần trước uống rượu với ông ta trong bữa tiệc từ thiện đó, cũng cảm thấy tính cách và khí chất của ông ta hoàn toàn không tệ.

Phàn Kiến Tu là một đại gia có tài sản khoảng mười tỷ, hội trưởng của Thanh Thạch thương hội, thế lực duy nhất ở thành phố Lôi Trạch có thể sánh vai với tam đại gia tộc, nhưng chổ ở của ông ta lại không có gì đặc biệt lắm.

Ông ta cũng không ở trong một tiểu khu xa hoa, hay

biệt thự xa hoa trong nội thành, mà tự mua cho mình một mảnh đất ở vùng nông thôn ngoại ô, xây dựng một cái sân và mấy gian nhà ngói lớn, từ bên ngoài nhìn vào, có vẻ không khác gì những ngôi nhà ở vùng nông thôn hẻo lánh.

Nhưng phong cách tường trắng ngói đen và cách bày trí giản đơn bên trong lại mang cho người ta một cảm giác quý phái, hai cánh cửa lớn mạ vàng trong sân cũng biểu



hiện ra nội lực thâm sâu của gia đình này.

Tôi dừng xe ở ngoài sân, vừa mới tắt máy liền xuống xe đi tới cửa, liền nhìn thấy hai cánh cửa lớn được đẩy ra, Phương Bình nhấc chân từ bên trong đi ra.

“Thiên thiếu gia?" Phương Bình sau khi nhìn thấy tôi ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng nhiệt tình nghênh đón, "Thật sự là quá trùng hợp, Thiên thiếu gia tới đây tìm hội trưởng sao?"

“Đúng." Tôi cười hỏi: "Giám đốc Phương, sao anh lại ở đây?"

Tôi đến báo cáo với hội trưởng một chút tình hình kinh doanh gần đây của Thanh Thạch hội sở. Phương Bình vẻ mặt tươi cười nói: "Hèn chi, hồi nãy tôi thấy hội trưởng đem tất cả những hộp trà quý báu của mình ra, thì ra là có khách quý đến thăm nhà."

Tôi nghe vậy chỉ cười cười, không nói gì.

Phương Bình hơi khom người nói: "Đúng rồi, sân tập bắn của hội sở gần đây có mấy khẩu súng tốt, tôi biết Thiên thiếu gia ngài chắc chắn sẽ có hứng thú, cho nên ai cũng không được đụng vào, cố ý giữ lại cho ngài, Thiên thiếu gia khi nào rảnh rỗi thì qua đó chơi một chút?" “Súng tốt?”

Ánh mắt tôi hơi sáng lên, liền đáp: "Mấy ngày nữa đi, dạo gần đây tương đối bận rộn.”

“Được rồi, vậy tôi ở Thanh Thạch hội sở cung kính chờ Thiên thiếu gia." Phương Bình hưng phấn gật đầu, hết sức có ánh mắt nói: "Thiên thiếu gia ngài nhanh đi vào đi, tôi cáo từ trước."

Tôi gật gật đầu, liền nhấc chân đi vào cửa sân.

Đây là một căn nhà nhỏ có phong cách nhà nông điển hình, nhưng diện tích rất lớn, toàn bộ sân do mấy gian nhà trệt vây lại tạo thành, vô cùng rộng rãi, nhìn diện tích ít nhất phải trên một trăm mét vuông.

Một góc sân là một hoa viên, được bao quanh bởi

hàng rào gỗ, trồng một ít hoa cỏ, một góc khác là một hòn núi giả, dẫn nước chảy vào, trên hòn núi giả có chiều cao hơn hai người kia hình thành một thác nước cảnh quan, dòng nước trong suốt như rót vào, kích thích bọt nước, mang đến vài phần mát mẻ cho cái sân trong ngày hè chói chang này.

Ở giữa sân có đình nghỉ mát, phía dưới có bàn đá, bàn trà và ghế mát, bên cạnh là giàn nho, nho màu tím sậm trĩu quả rơi trên dây leo, thoạt nhìn vô cùng mê người.

Lúc này, Phàn Kiến Tu đang ngồi bên cạnh bàn dưới đình nghỉ mát, dùng nước sôi pha trà, bên cạnh cách đó không xa có hai người phụ nữ trung niên trông như bảo mẫu.

Theo động tác của Phàn Kiến Tu, lá trà xanh biếc bị nước nóng làm cho giãn ra, tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt.

Tôi lập tức đi tới, không chút khách sáo đặt mông ngồi đối diện Phàn Kiến Tu, "Không nghĩ tới nha, ông lão ông đây còn rất biết cách hưởng thụ.

Phàn Kiến Tu từ lúc tôi vừa vào sân đã nhìn thấy tôi, nghe vậy liền cười haha, nói: "Chứ sao, lão tử tôi vất vả cả đời mới kiếm được nhiều tiền như vậy, già rồi còn không thể hưởng thụ cuộc sống sao?"

“Tôi không có ý như vậy." Tôi mỉm cười, cầm trong tay

hai hộp điểm tâm tiện tay ném lên bàn, nói: "Này, lần đầu tiên tới nhà mà đi tay không thì không thích hợp lắm, liền ở ven đường tùy tiện mua chút điểm tâm, lão ông nếm thử một chút đi.'

Phàn Kiến Tu dở khóc dở cười, "Nếu nói cậu không lê phép thì... đến thăm nhà người ta còn biết mua ít quà. Nhưng nếu nói cậu lễ phép thì tên tiểu tử nhà cậu mua món quà này có phải lấy lệ quá không?"

“Đừng để ý đến những chi tiết này." Tôi tỏ vẻ không sao cả mà khoát khoát tay, "Lễ nhẹ tình nghĩa nặng, dù sao hộp quà điểm tâm này cũng là tôi tự mình chọn."

“Vậy tôi còn phải cảm thấy vinh hạnh sao?"

Giọng nói của Phàn Kiến Tu tràn ngập sự bất đắc dĩ, nhưng trên mặt tươi cười thoải mái, đem một chén trà đặt ở trước mặt tôi, nói: "Nếm thử xem, trà ngon tôi trân quý nhiều năm đó, bình thường chính mình cũng không nó uống, hôm nay cậu lấy được món hời rồi."

Tôi bưng chén trà lên, thổi thổi hơi nóng đang lượn lờ bốc lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó mùi thơm lập tức xông lên mũi, miệng lưỡi như được rửa sạch, ánh mắt lập tức sáng lên, "Con mẹ nó, trà này ngon quá, tên nó là gì vậy?"

“Trà Kim Qua, là một loại cống phẩm, hơn một trăm ba mươi vạn cho một trăm gram."

Phàn Kiến Tu liếc mắt xem thường, châm chọc tôi: "Có phải đã đắt hơn hai hộp điểm tâm ven đường của cậu không?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv