Trong phòng, tôi thong thả ngồi dựa vào sofa, vừa bắt chuyện với Từ Thanh, vừa tiếp tục thưởng thức con thỏ ngọc non mềm trong tay.
Mễ Lạp núp vào trong lòng tôi không dám ngẩng đầu, cắn chặt môi và cố gắng để bản thân không thốt lên tiếng.
“Để tôi giới thiệu cho cậu một chút." Tôi nói với Từ Thanh: "Đây là anh họ tôi Trần Minh Vũ, tạm giúp đỡ việc trong nhà.”
Anh họ...
Họ Trần...
Tạm giúp đỡ việc trong nhà.
Ánh mắt Từ Thanh sáng lên, bắt được từ khoá mấu
chốt thứ ba, vẻ mặt đột nhiên trở nên kích động.
Mới dứt lời, tôi lại quay đầu nhìn về phía Trần Minh Vũ, cũng giới thiệu: "Anh Minh Vũ, đây là Từ Thanh, kinh doanh về mảng giải trí và kiến trúc, người giang hồ Lôi Trạch gọi là Thanh gia, là người rất trượng nghĩa, các anh làm quen một chút."
Trần Minh Vũ mỉm cười gật đầu, chủ động vươn tay về phía Từ Thanh, "Chào Từ tiên sinh, rất vui được gặp cậu.”
“Vũ thiếu gia khách sáo rồi, có thể quen biết ngài mới là vinh hạnh của tôi." Từ Thanh vội vàng đứng lên, do dự một chút rồi cẩn thận hỏi: "Xin hỏi Vũ thiếu gia, cha cậu là Trần Hồng Trần, phó tổng giám đốc nhân sự của tập đoàn nhà Trần thị đúng không?"
“Đúng vậy." Trần Minh Vũ nghe vậy gật đầu.
Nét mặt Từ Thanh bỗng hiện lên một tia kinh ngạc cùng kích động khó có thể che dấu.
Trần Minh Vũ hỏi: "Từ tiên sinh biết cha tôi sao?”
“Không có không có, tôi nào vinh hạnh như vậy." Từ Thanh tiếp tục giải thích: "Chỉ là mấy năm trước được hội trưởng thương hội Thanh Thạch anh Phàn Kiến Tu dẫn đi Yến Kinh tham gia hội nghị thương nghiệp, may mắn trong hội nghị từng gặp qua ngài Trần Hồng.”
Dừng một chút, Từ Thanh nhiệt tình cười nói: "Lúc trước từng nghe nói con trai của ngài Trần Hồng tài giỏi
hơn, không ngờ hôm nay lại có duyên gặp được, thật sự là quá vinh hạnh.”
“Haha, Từ tiên sinh quá lời rồi." Trần Minh Vũ cười cười, cũng không để ý.
Là con cháu nhà Trần, đặc biệt người cha còn là nhân vật có quyền của tập đoàn nhà Trần, hắn không biết đã gặp qua bao nhiêu người nịnh nọt ở bên ngoài, đương nhiên sẽ không để ý vài lời nịnh nọt này.
Theo hắn mà nói, nếu không phải do tôi giới thiệu, thì hắn chẳng hứng thú đến những nhân vật nhỏ bé như Từ Thanh này đâu.
Giống như bây giờ, sau khi nói chuyện đôi câu, hắn liền bỏ qua Từ Thanh, tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm với tôi.
Mà lúc này, tầm mắt Từ Thanh lại rơi vào Mễ Lạp trong lòng tôi, không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nói: "Mễ... Mễ tiểu thư?"
Mễ Lạp nghe vậy khẽ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Từ Thanh một cái, rồi lại rút vào lòng tôi, ánh đèn mờ nhạt che đi khuôn mặt đỏ ấn đó.
Ánh mắt khiếp sợ của Từ Thanh đảo qua đảo lại trên người tôi và Mễ Lạp, sau đó quyết đoán ngậm miệng, như không thấy gì cả.
“Thiên Vị, đối với tập đoàn Minh Đức cậu có ý định gì không?" Trần Minh Vũ bưng ly rượu hỏi.
Tôi cười cười, thong thả nói: "Y định? Không có ý định gì cả, tôi cũng chẳng quan tâm."
“Vậy sao được." Trần Minh Vũ nóng nảy, buồn bực nói: "Ba tôi đã nói, sau này tôi sẽ theo cậu làm ăn, cậu không quan tâm thì tôi phải làm sao bây giờ?"
Tôi nghe vậy không khỏi bật cười, nói: "Theo tôi? Vậy công việc của cậu thì sao, không làm nữa?"
“Ây, tôi có công việc gì đâu, trước kia cũng chỉ là nghe ba tôi giao việc chạy khắp nơi giúp ông ấy làm chút chuyện mà thôi, ngoài ra là ăn uống vui chơi, muốn rảnh lúc nào cũng được." Trần Minh Vũ nói: "Nếu ba tôi đã bảo tôi đi theo cậu, vậy sau này đương nhiên là cậu sắp xếp cho tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó."
"
Tôi im lặng không nói gì, nhưng cũng có thể đoán được tại sao Trần Hồng lại đưa ra quyết định này.
Nếu Trần Minh Vũ đã biết thân phận của tôi, vậy thì cứ để anh ấy ở lại bên cạnh tôi, thứ nhất là có thể giữ bí mật thân phận của tôi, thứ hai là có một người thân cận có thể tin tưởng hỗ trợ bên cạnh tôi, thứ ba... sớm muộn gì tôi cũng phải kế thừa gia nghiệp, đế Trần Minh Vũ sớm có quan hệ tốt với tôi, cũng tốt cho anh ấy.
Đơn giản chính là ba nguyên nhân này mà thôi.
“Thiên Vị, đừng nói cậu định bỏ rơi tôi đó chứ?" Trần Minh Vũ chớp chớp mắt, hiện rõ bộ mặt thương hại, y như
một người phụ nữ sắp bị đàn ông bỏ rơi.
Không nhịn được cười tôi đạp hắn một cái, cười mắng: "Cút đi, đừng giả bộ như vậy làm tôi mắc nôn."
“Hihi." Trần Minh Vũ ngưng cười, vội vàng nghiêm túc nói: "Dù sao tôi cũng định ở lại bên cạnh cậu, sau này cậu có việc gì không tiện tự mình làm, cứ giao hết cho tôi là được.”
“Vậy được rồi..."
Tôi hơi cân nhắc một chút rồi đồng ý, quả thật bên cạnh đang thiếu một người có năng lực đồng thời có thể tin tưởng, nếu Trần Minh Vũ ở lại có thể giúp được rất nhiều việc.
“Nhưng mà cậu không cần phải ở lại Lôi Trạch lâu dài. " Tôi nói với hắn: "Lôi Trạch giờ đã đi vào quỹ đạo, không cần quá bận tâm. Còn bên phía tập đoàn Minh Đức tôi tin tướng năng lực của anh Hạ, tôi và cậu chỉ cần làm hậu
thuẫn hỗ trợ cho anh ấy, sau đó yên tâm chờ ngày anh ấy đưa tập đoàn Minh Đức trở lại đỉnh cao là được. Nên tôi mới nói tôi không có ý định gì với tập đoàn Minh Đức là vậy."
“Ừ, hiểu rồi." Trần Minh Vũ liên tục gật đầu, sau đó chỉ vào mũi mình hỏi: "Vậy tôi thì sao? Tôi làm gì đây?"
“Khao khát muốn làm việc như vậy sao? Tôi nhếch miệng cười, trầm ngâm nói: "Tôi thật đúng là có chút suy nghĩ, nhưng cụ thể vẫn còn chưa rõ ràng, mấy ngày nữa tôi sẽ nói rõ hơn với cậu."
Trần Minh Vũ nghe vậy cười nói: "Được, vậy tôi chờ tin cậu!"
cái.
Tôi khẽ gật đầu, nâng ly rượu lên cụng với cậu ấy một
Về bố cục của thành phố Tế Dương, tạm thời chỉ suy nghĩ trong đầu, nếu như giai đoạn đầu thuận lợi, đúng là sau này có thể giao hắn xử lý mấy chuyện kia.
Đương nhiên còn phải xem tình huống cụ thể ba ngày sau nữa.
Mà nhắc tới trận đánh với Lâm Vĩnh Chí ba ngày sau, thì không thể không nghĩ tới Từ Thanh.
Là ông vua xã hội đen thành phố Lôi Trạch, chuyện đánh nhau này chính là nghề chính của đàn em hắn rồi.
Đây cũng là một trong những lý do hôm nay tôi lại hẹn ở quán bar Hạo Nguyệt.
Tôi quay đầu nhìn Từ Thanh.
Phát hiện hắn đang kinh ngạc nhìn tôi và Trần Minh Vũ, mặt đầy vẻ bàng hoàng.
Ở trong nhận thức của hắn, mặc dù tôi xuất thân từ nhà Trần, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là con riêng mà thôi.
Mà thái độ vừa rồi của Trần Minh Vũ khi đối mặt với tôi, cùng với một chút tin tức vô tình lộ ra trong lúc chúng tôi nói chuyện phiếm, đều khiến anh ấy cảm thấy ngạc nhiên.
Với lão già lăn lộn từ dưới đáy đi lên như thế này đã cảm nhận được, giữa tôi và Trần Minh Vũ, tôi mới là người có vị trí cao hơn.
Thấy tầm mắt của tôi nhìn lại, Từ Thanh vội vàng thu dọn vẻ kinh ngạc, bưng chén rượu lên cười nói: "Thiên thiếu gia, tôi kính ngài một chén.”
“Được." Tôi khẽ gật đầu, sau khi uống rượu xong cười híp mắt rồi hỏi: "Từ... à thôi, tôi gọi anh Thanh luôn nhé, như vậy sẽ thân thiết hơn.”
Từ Thanh nghe vậy sửng sốt, trong mắt đầy vẻ kích động, mừng trong vẻ sợ hãi nói: "Như vậy sao được ạ.
Tôi xua tay ngắt lời hắn, hỏi: "Anh Thanh, tôi nghe nói cậu và Phàn Kiến Tu lão tiên sinh quan hệ rất tốt đúng không?"
“Đúng vậy, thưa Thiên thiếu gia." Từ Thanh nói:
"Không giấu gì, lúc trước tôi từ một tên côn đồ bôn ba, cướp địa bàn người khác để trông coi, cho vay nặng lãi, làm ăn kinh doanh cờ bạc, nhờ tính khí trượng nghĩa và tính không bỏ cuộc mới được như ngày hôm nay. Nhưng dù sao những việc đó cũng không phải làm ăn chân chính, một khi gặp chuyện không may có thể bị lật ngay. May mắn Phiền tiên sinh xem trọng và mời tôi vào thương hội Thanh Thạch, giúp tôi từng bước đi ra ánh sáng, chuyến hướng con đường buôn bán chân chính, thoát khỏi cuộc sống đầy chém giết, trở nên yên ổn hơn rất nhiều."
Tôi gật gật đầu, nửa cười nửa không và nói: "Nhưng sao tôi lại nghe nói cậu là trùm cuối xã hội đen lão Thanh Lôi Trạch, danh tiếng còn vang dội hơn cả phó hội trưởng thương hội Thanh Thạch nhỉ?"
“Cậu đừng chê cười tôi."
Từ Thanh cười mỉa, giải thích: "Tôi dù sao cũng là xuất thân từ xã hội đen mà, tuy giờ không cần tự mình đi chém giết, nhưng các anh em bên dưới cũng không thể nói giải tán là giải tán, nên liền đem những việc buôn bán kia giao cho bọn họ phụ trách. Danh hiệu xã hội đen gì đó... Khụ khụ, nói quá rồi, cậu đừng tin.”
“Haha, không cần lo lắng như vậy, tôi chỉ hỏi một chút thôi."
Tôi lộ ra một nụ cười ôn hòa, nói: "Thế giới này vốn có trắng có đen, kiếm được tiền thì không mất mặt, dù sao
nếu có thể lựa chọn, ai không muốn sống yên ổn, ai lại muốn kiếm sống nhờ vào lưỡi dao đẫm máu đâu. Yên tâm, tôi không có thành kiến với cậu."
“Cảm ơn Thiên thiếu gia đã hiểu." Từ Thanh khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau khi do dự một chút, cẩn thận hỏi: "Thiên thiếu gia, ngài... có phải có chuyện muốn giao cho tôi không?”
“Haha, thông minh."
Tôi tự châm cho mình một điều thuốc, tiện tay đưa cho Trần Minh Vũ và Từ Thanh một điếu, sau đó rít một hơi thật sâu.
“Phù...”
Khói trắng phun ra chậm rãi, tôi nhìn Từ Thanh không chớp mắt, bỗng nhiên mở miệng: "Tôi chuẩn bị làm một số việc, cần người có năng lực hỗ trợ, anh Thanh, có hứng thú gia nhập cùng tôi không?"