Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 203: Cô thật sự là em dâu sao?



Tiếng nhạc trong quán bar đã ngừng lại từ lúc xung đột vừa mới bắt đầu, tiếng nói của Mê Lạp cực kỳ vang dội.

Cách đó không xa, tôi lau bia trên khóe miệng bằng khăn giấy, khẽ lắc đầu, nhìn Mễ Lạp một cách bất lực. Chỉ định vui vẻ ăn dưa xem kịch, ai ngờ tai họa ập đến trên đầu mình lúc nào không biết.

Hơn nữa họa này còn hết sức rắc rối!

Cô ta trở thành người phụ nữ của tôi từ khi nào vậy? Sao tôi còn không biết?

Trần Minh Vũ lúc này đã xoay người lại, cũng có chút nửa tin nửa ngờ, nhíu mày hỏi: "Cô thật sự là bạn gái của Thiên Vị?"

"Đương nhiên rồi! Thiên Vị rất yêu tôi, còn nói kiếp này sẽ không cưới ai ngoài tôi!" Mễ Lạp nói như thật.

Trần Minh Vũ càng thêm nghi ngờ, lại hỏi: "Vậy tại sao tôi chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới cô bao giờ?"

"Tôi.... chúng tôi mới xác định mối quan hệ được mấy ngày thôi.” Mễ Lạp vội vàng nói tiếp: "Ngươi không tin có thể đi dò hỏi, hôm trước ở trường bắn câu lạc bộ, chúng tôi đã không kiềm chế được và... hừ, ngươi không tin có thể đi hỏi, hôm đó rất nhiều người, ai cũng có thể làm chứng.

Mê Lạp nói lời này như nửa thật nửa giả, nhưng lại không rõ ràng, khiến người khác nghe thấy đều miên man nghĩ ngợi.

Tôi dở khóc dở cười, nghe nói như vậy, người khác còn tưởng tôi và cô ấy đã làm gì trong phòng riêng rồi đó. Trần Minh Vũ nghe xong cũng vậy, nhưng ít nhiều vẫn còn chút hoài nghi.

Anh ta giơ tay lên, ý bảo vệ sĩ buông Mễ Lạp ra, sau đó nhấc chân bước lại gần, mỉm cười nói: "Không cần hỏi thăm những người khác, một lát nữa tôi cùng em họ sẽ gặp mặt ở đây, chờ sau khi cậu ấy đến, chân tướng sẽ lộ thôi. Nếu Mễ tiểu thư thật sự là bạn gái của em họ tôi, tôi sẽ nhận lỗi với Mễ tiểu thư về chuyện vừa rồi, nhưng nếu để tôi biết cô đang gạt tôi..."

Đến lúc dứt câu, lời nói của Trần Minh Vũ vẫn mang ý lạnh nhạt.

Mê Lạp run lên một cái như có chút chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Hừ! Ai sợ ai, lát nữa ngươi sẽ biết!" “Được!”

Trần Minh Vũ cười dịu dàng, sau khi suy nghĩ một chút, sai tên vệ sĩ: "A Hoàng, cho người đưa những công tử và tiểu thư bị thương này đến bệnh viện đi, tiên thuốc men tôi bao hết."

Tên vệ sĩ gật đầu tuân lệnh.

Thôi được rồi, nếu không có trò hay để xem nữa, đã

đến lúc xuất hiện rồi.

Tôi lắc đầu, đứng dậy đi về phía sàn nhảy, vừa mới đi ra khỏi góc tối, đã bị Mễ Lạp phát hiện.

Sau khi nhìn thấy tôi, ban đầu chỉ thấy cô nàng lộ ra vẻ bối rối và sợ hãi, sau khi hơi do dự một chút, liên giơ tay vẫy gọi tôi, "Ông xã, ông xã, em ở đây.”

Cái gì vậy?

Ông xã?



Tôi dừng bước, nét mặt lúc này vô cùng quái dị. Chưa gì đã thấy Mễ Lạp chạy chậm về phía tôi để nghênh đón, cô ấy lập tức ôm lấy tay của tôi, cọ cọ trong lòng mình, thân mật làm nũng nói: "Ông xã, cuối cùng anh cũng tới rồi, em nhớ anh lắm.”

“Ông xã?" Tôi dở khóc dở cười cúi đầu nhìn cô ta.

Mễ Lạp chột dạ, sau đó như đến bước đường cùng rồi, cắn môi nói: "Đúng... đúng vậy, ông xã. Chúng ta đã đến

bước này rồi, anh còn muốn bội tình bạc nghĩa bỏ rơi em sao?"

Nói xong, cô nàng này như hoàn toàn rơi vào vai diễn do chính mình bày ra, đôi mắt còn thắm ướt giọt lệ, lã chã chực khóc nói: "Anh là đồ tồi, em đã trao cho anh lần đầu tiên của em rồi mà! Anh tuyệt đối không được phụ lòng người ta như bao người đàn ông khác đó...”

Lần đầu tiên?

Sao tôi không biết quái gì về chuyện này!

Sắc mặt tối tối đi, chỉ cảm thấy bàn tay ngứa ngáy, muốn tát một cái lên mông cô nàng này.

Đúng lúc này, Trần Minh Vũ cũng bước tới, chào hỏi tôi rồi hỏi: "Thiên Vị, này... đúng là bạn gái của em sao?" “Đúng vậy đúng vậy." Tôi chưa kịp nói gì, Mễ Lạp đã gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

“Đúng rồi, là bạn gái của tôi." Khóe miệng tôi lộ ra một nét cười hài hước, bỗng nhiên trở tay ôm lấy cô, bàn tay đi từ trên xuống dưới rồi bao trùm lên mông cô, cách lớp quần ngắn mỏng manh vuốt ve, ngay sau đó hung hăng dùng sức bóp một cái.

lại.

Thân thể mềm mại của Mễ Lạp bỗng dưng như thắt

Tôi tiếp tục cười nói: "Một trong những người bạn gái của em mà thôi. Em muốn tìm cảm giác mới mẻ, chờ chơi chán rồi thì sẽ vứt bỏ thôi. Dù sao những loại gái non như

vậy, thỉnh thoảng đổi khẩu vị thì được, chứ quen lâu thì chán lắm.”

"

Mễ Lạp trừng mắt liếc tôi một cái, nhưng cũng mừng vì đã thoát nạn.

Chỉ thấy trên mặt cô ấy nở ra một nụ cười, làm nũng nói: "Anh đang nói cái gì vậy, vừa mới có được thân xác của em, đã nghĩ đến chuyện muốn bỏ rơi em rồi sao?" “Không muốn bị bỏ rơi thì ra sức hầu hạ cho tôi chu đáo đi, hiểu chứ?"

Tôi khẽ cười, bàn tay đặt trên cặp mông của Mễ Lạp lại dùng sức lần nữa.

Mễ Lạp khẽ cắn môi, trong ánh mặt lại hiện lên vẻ quyến rũ, nhẹ nhàng gật đầu, với dáng vẻ dịu dàng, “Vâng, em biết rồi.”

nào.

Mẹ nó, vẻ mặt này không hề giống cô ta một chút

Diễn kịch mà giả trần vậy sao?

Tôi cười lạnh lùng, tiếp tục hưởng thụ khoái lạc trên bàn tay mình.

“Hahaha, thì ra đúng là em dâu đây rồi, hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi, quả thật tai hại, phải trách tôi không hỏi rõ trước."

Trần Minh Vũ đã nhìn thấu mối quan hệ giữa tôi và Mê Lạp có chút vấn đề, nhưng nếu chính tôi đã thừa nhận mối quan hệ với Mễ Lạp thì anh ta cũng sẽ không hỏi nhiều

nữa, mà chỉ cười haha nói xin lỗi, "Thật ngại quá, em dâu, anh họ có chút thô lỗ, anh xin lỗi chuyện vừa rồi, em đừng để trong lòng.

"Hȧ?"

Mễ Lạp dường như không nghĩ rằng Trần Minh Vũ lại nói lời xin lỗi, không khỏi sửng sốt, sau đó ngậm ngùi gật đầu và nói, “Không... không sao, em cũng có lỗi."

Lúc này, những nam nữ trẻ tuổi đang bị thương kia đã được vệ sĩ của Trần Minh Vũ sắp xếp đưa đến bệnh viện, tiếng nhạc đại sảnh lầu một quán bar vang lên, lại trở về như cũ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trần Minh Vũ cười nói: "Đừng đứng ở đây nữa, mình lên phòng trên lầu nói chuyện đi."

“Được." Tôi gật đầu.

Ai ngờ Mê Lạp co người lại, nét cười không tự nhiên, nói nhỏ: "Hay là hai người lên nói chuyện trước, em... em không lên lầu đâu.”

“Sao vậy, vừa nãy em còn bảo nhớ anh cơ mà, không lẽ là gạt anh?" Tôi như cười như không cúi đầu nhìn cô ấy.

Mễ Lạp chột dạ cúi đầu, nói vấp: "Không phải, em muốn... em muốn đến bệnh viện thăm hỏi bạn bè của em, dù sao bọn họ hình như cũng bị thương rất nặng..."

“Đừng lo lắng, em dâu, Hoàng ra tay có chừng mực, vết thương của các bạn em chỉ là thoạt nhìn hơi nặng hơn

một chút, thực tế không có gì đáng phải lo ngại, cùng lắm ở bệnh viện năm vài ngày là được." Trần Minh Vũ cười tủm tỉm nói.

Tôi đưa tay ôm lấy vai và để cô ấy dựa vào lòng tôi, cười nói: "Đi thôi, bạn gái?"

“A... “ Mễ Lạp cắn môi, dựa vào lòng tôi giống như bị bắt cóc, sau đó cùng hai chúng tôi đi lên lầu hai. So với sự ồn ào náo nhiệt của đại sảnh lầu một, bên trong phòng riêng chắc chắn yên tĩnh hơn rất nhiều.

Trên bàn đã bày đầy các loại rượu ngon và đồ ăn vặt, ba người chúng tôi lần lượt ngồi trên ghế sô pha, nhưng tay tôi vẫn nắm lấy Mễ Lạp không buông, còn Mễ Lạp cũng ngoan ngoãn dựa vào lòng tôi.

Nhưng vừa ngồi được một lúc, cảm giác thấy nguy cơ đã không còn, Mễ Lạp lại bắt đầu trở về bản tính cả gan làm loạn của mình, đôi mắt liếc nhìn từ trên xuống đánh giá tôi một cách kỹ lưỡng.

Tôi quay đầu như cười như không nhìn cô ấy một cái, bàn tay từ vai cô trượt xuống đến bên hông, sau đó lại từ vạt áo đi vào bên trong, nhẹ nhàng vuốt ve làn da bóng loáng non mịn của cô.

Cơ thể Mễ Lạp đột nhiên cứng đơ, nhưng vẫn không dám làm loạn, hai má trên mặt đỏ lên, ngay cả hít thở cũng trở nên gấp hơn.

Trần Minh Vũ rót ra ba ly rượu, đưa một ly cho Mỗ Lạp, cười nói: "Vừa rồi thật ngại quá, em dâu, anh xin lỗi em lần nữa, trước tiên uống một ly rượu để bình tĩnh lại nào.”

"Cảm.... cảm ơn.” Mễ Lạp nói nhỏ, sau khi cầm ly rượu, do mặt vẫn còn đỏ nên không dám ngẩng đầu.

Tôi thì nâng ly của mình lên cụng với Trần Minh Vũ một cái, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Trần Minh Vũ đặt ly rượu xuống, nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi: "Mình bàn chuyện chính sự trước chứ?"

Tôi gật đầu, nói: "Được thôi.”

Chỉ thấy Trần Minh Vũ lấy hai bản hợp đồng từ trong ngực ra, đặt lên bàn trà trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Hợp đồng anh đã chuẩn bị xong rồi, hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Minh Đức, anh đã ký xong rồi, em xem không có vấn đề gì thì ký tên là được."



chapter content






TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv